Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao lại tìm tôi?

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

*“Hệ thống Kỳ ngộ khởi động thành công.

Quẻ Đoái Chấn!

Đoái trạch(1)chấn lôi(2),

Trong đá có sấm

Tài sản của chủ nhân thay đổi nhanh chóng

Ban đầu kinh ngạc, hiện tại như nhạn bay qua

Không phân biệt ngũ hành.”*

((1)trạch là đá, (2)lôi là sấm)

Buổi sáng, sau khi Triệu Ngọc ho sặc sụa một trận, Hệ thống Kỳ ngộ lại khởi động thành công.

Quẻ Đoái Chấn?

Triệu Ngọc nhớ, trong những quẻ mà hắn từng thấy, chưa từng xuất hiện quẻ “Chấn” này, không biết cái quẻ này thể hiện cái gì?

Hơn nữa, tuy rằng quẻ “Đoái” trước đây đã xuất hiện rất nhiều lần nhưng đến giờ Triệu Ngọc vẫn chưa hiểu hết được chúng. Càng không thể hiểu nỗi ý nghĩa của quẻ văn(3) kia.

(3) văn là văn tự, quẻ văn ở đây là chữ ghi trên quẻ.

Bây giờ Triệu Ngọc chỉ có thể ghi nhớ từng câu trong quẻ văn, mong là sau này sẽ hiểu được đôi chút.

Hôm nay, lý do hắn dậy sớm như vậy không phải vì muốn tới cục làm việc đúng giờ mà do lúc sớm Lý Bối Ny đã gọi điện cho hắn.

Lý Bối Ny nói rằng, hôm qua sau khi bắt được Lý Đan, có tra hỏi thế nào cô ta cũng không khai, chỉ nói một điều duy nhất là muốn gặp người cảnh sát đã bắt cô ta về quy án.

Người bắt cô ta về quy án tất nhiên là Triệu Ngọc!

Triệu Ngọc hết sức tò mò lý do vì sao Lý Đan nhất quyết đòi gặp mình? Rốt cuộc cô ta muốn gì?

Nhưng gặp một lần cũng tốt, thật ra nhìn thì Triệu Ngọc cơ bản đã phá được hoàn toàn vụ án chặt tay lần này nhưng trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều chuyện không hiểu.

Cho nên, sau khi mở quẻ, hắn nhanh chóng đi đến phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.

Phòng thẩm vấn rất tối và u ám làm cho ánh đèn trở nên cực kỳ chói mắt. Bố trí như vậy chính là muốn tội phạm bị bắt vào đây cảm thấy sợ hãi mà mau chóng nhận tội.

Đây không phải lần đầu tiên Triệu Ngọc tới phòng thẩm vấn, nhưng trước đây hắn chỉ ngồi ở đầu kia của cái bàn, bây giờ lại ở một thân phận khác, đúng là có hơi không thích ứng được.

Vào lúc này, Lý Đan vẫn đang ngồi trong phòng thẩm vấn, hai tay bị còng lại, không thể động đậy. Cô ta cúi đầu, tóc dài xõa ra, nhìn lướt qua giống như ma nữ trong Liêu Trai chí dị vậy.

Nghe thấy tiếng động, cô ta ngẩng đầu lên, để lộ dáng vẻ tiều tụy.

Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát cô ta, Lý Đan không cao, khuôn mặt thon gầy, da dẻ mịn màng trơn láng, tuy đã ba mươi sáu tuổi nhưng lại thấy giống như một học sinh.

Thật đúng là không thể tin một cô gái xấu xí như vậy lại chặt đứt cả ba cánh tay của ba cô gái kia.

“Nghe nói cô muốn gặp tôi? Sao? Không phục?” Triệu Ngọc không hiểu quy trình thẩm vấn nạn nhân nên dùng câu mở đầu thường dùng.

Nghe hắn hỏi vậy, những cảnh sát bên ngoài phòng thẩm vấn đều nhíu mày.

“Là anh?” Giọng nói của Lý Đan giống như không vang ra từ thanh quản mà trực tiếp đi ra từ trong l-ng ngực, nghe giống như chỉ trích.

“Là ông đây, sao nào?” Triệu Ngọc là một tên lưu manh, đương nhiên thô bạo, hắn muốn đè lại khí thế của đối phương, vỗ bàn nói: “Tôi cho cô biết, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự chỉ có nghiêm trị! Bây giờ cô nên nói hết những chuyện cô làm ra, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

“Anh đã bắt được tôi... Vậy chắc chắn anh đã biết, sao tôi lại phải làm những chuyện như vậy?” Lý Đan hơi kích động nói, “Anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là ai làm?”

“Hả? Cái gì?” Triệu Ngọc không phản ứng kịp, “Ai làm cái gì?”

“Trước đây, ai đã sắp đặt lưỡi dao trên piano?” Lý Đan trợn mắt, “Rốt cuộc là ai hãm hại tôi?”

Triệu Ngọc nhìn về tay phải của Lý Đan, lúc này mới phát hiện trên bàn tay phải của cô ta thiếu ngón giữa, nhìn hơi khó coi nhưng nếu không nhìn kỹ thì rất khó thấy.

“Khoan đã, cô để tôi nghĩ một chút!” Triệu Ngọc cau mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, “Chẳng lẽ... cô không biết ai là người sắp đặt lưỡi dao lên piano? Nếu thế... cô còn chặt tay nhiều người như vậy làm gì, cô bị bệnh sao?”

“Hừ!” Lý Đan hung dữ đáp, “Nếu không phải bọn chúng giành thời gian luyện đàn của tôi, thì tôi cũng không thể gặp chuyện như vậy! Bất kỳ ai ở trong trận chung kết năm đó đều có tội! Anh nói cho tôi biết nhanh lên, rốt cuộc là ai đã hãm hại tôi, Cao Điềm, Viên Lỵ Lỵ hay Lạc Mỹ Na?”

“Vậy...” Triệu Ngọc không hiểu,

“Cô nói vậy có ý gì? Nhiều người vào trận chung kết như vậy, sao cô biết hung thủ là một trong ba người kia?”

“Tay bọn họ là do tôi chặt!” Lý Đan cắn răng nói, “Kế hoạch của tôi hoàn hảo không chút lỗ hổng, trừ phi một trong ba người kia tố cáo tôi là người chặt tay bọn họ nếu không đám cảnh sát các người làm sao điều tra ra được tôi! Nhanh lên! Nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai?”

Lý Đan rất kích động, cơ thể liên tục giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được cái ghế.

“Thì ra... thì ra mọi chuyện là như vậy?”

“Aizz. Vậy cô cũng tự tin quá rồi.” Triệu Ngọc lắc đầu, “Trừ phi người bị cô chặt tay tố cáo cô, nếu không chúng tôi không thể điều tra ra được cô sao? Cô cũng không nhìn thử....”

Đột nhiên, Triệu Ngọc nhận ra Lý Đan nói hoàn toàn không sai. Nếu hắn không có hệ thống Kỳ ngộ thì cũng chưa chắc có thể điều tra ra được Lý Đan.

Hơn nữa, việc Lý Đan đặt tài liệu gây án ở nhà mình, thậm chí cả tay của nạn nhân cũng giấu dưới giường không phải cho thấy rằng cô ta rất tự tin sao?”

Ít nhất suốt một năm qua hai vụ án chặt tay đều không một ai tìm ra manh mối! Ai có thể nghĩ tới vụ án chặt tay này liên quan tới cuộc thi piano diễn ra vào mười tám năm trước chứ?

“Được! Không nói cũng không sao!” Lý Đan nở nụ cười dữ tợn, “Dù sao tôi cũng đã báo thù rồi! Người hại tôi chắc chắn là một trong ba người kia! Tôi để chứng cứ phạm tội và tư liệu gây án trong nhà là muốn cùng cô ta đồng vu quy tận! Hừ, chuyện đến ngày hôm nay, cô ta cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác mất đi cánh tay là thế nào!”

“Không! Cô sai rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài, “Bọn họ không tố cáo cô! Là tôi điều tra ra cô là hung thủ!”

“Cái gì?” Lý Đan kinh ngạc, “Làm sao anh có thể điều tra ra được chứ? Không thể!”

“Trời vừa sáng tôi đã điều tra được việc ba người bị hại đều có tên trong danh sách cuộc thi piano mười tám năm trước, rồi tôi tìm được một nhân chứng và tìm hiểu được chuyện của cô, tới nhà của cô rồi bắt được cô!”

“Là ai chứ? Không thể!” Lý Đan không tin, “Năm đó vốn không nhiều người biết cả nhà tôi đã xảy ra chuyện gì!”

“Đúng là không nhiều người biết nhưng ít vẫn có vài người!” Triệu Ngọc nói, “Nhưng mà bởi vì đã mười tám năm trôi qua, nhân chứng cũng rất khó tìm đấy!”

“Không đúng!” Lý Đan phản bác, “Cho dù biết được thì sao, làm sao anh biết tôi ở đâu cơ chứ?”

“Không phải năm ngoái mẹ cô phải chữa bệnh bằng phương pháp hóa trị sao, bà ấy đã dùng địa chỉ hiện tại của cô!”

“Cái gì?” Lý Đan giật mình, “Thì ra là vậy, lúc đó mẹ tôi tự mình đi đăng ký, tôi nghĩ bà ấy dùng địa chỉ trên chứng minh thư! Đáng chết!”

“Vậy nên, dù cô có cẩn thận tới đâu thì cũng sẽ có sơ sót thôi, trên đời này làm gì có chuyện gây án hoàn mỹ đâu!” Triệu Ngọc đắc ý.

“Vậy cũng không đúng!” Lý Đan tiếp tục phản bác, “Cho dù anh điều tra được những thứ đó nhưng tôi hoàn toàn không viết trên tài liệu mình sẽ trốn ở mộ phần của ba Thiệu Lộ Lộ, sao anh có thể tìm được tôi chứ?”

“Thuốc gây mê đã quá hạn” Triệu Ngọc nói dối không chớp mắt, “Tuy rằng tôi bị ngất đi, nhưng vẫn thấy cô quay lại đó, nên mới trở lại bắt cô!”

“Không! Không thể....” Lý Đan kích động nói “Không thể”, cả người bắt đầu suy sụp ngồi xuống.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.