Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại kỵ

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Lo rằng Khúc Bình sẽ phá án trước mình, trong lúc Triệu Ngọc bận bịu tìm kiếm nữ thần đồng năm xưa, hắn cũng không ngừng nghe lén bọn Khúc Bình.

Máy nghe trộm ẩn hình có thời gian sử dụng là 48 giờ đồng hồ, còn rất lâu nữa mới ngưng hoạt động.

Theo tin tức mà máy nghe trộm truyền về, Khúc Bình đã tìm ra sai lầm trong phương hướng điều tra phá án của mình, ông ta đang tích cực thay đổi suy nghĩ. Hơn nữa, bọn họ đang suy đoán khả năng hung thủ chặt tay để báo thù, thậm chí đã có người nhắc tới chữ “piano" rồi.

Cứ theo đà này, sớm muộn gì họ cũng tìm tới manh mối mà Triệu Ngọc đang điều tra.

Bà nội nó!

Nghe tin tức bên tổ B, lại nhìn địa chỉ trên bản đồ, Triệu Ngọc không khỏi thấy sốt ruột, không biết manh mối mà hắn mới tìm được này, liệu có thể giúp hắn tra ra được hung thủ hay không?

Hóa ra, địa chỉ Trương Cảnh Phong tìm ra giúp Triệu Ngọc là số 53 HY của khu miếu Tướng Quân thuộc thành phố Tần Sơn. Địa chỉ này mới nhìn qua thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng với người quen thuộc với vụ án chặt tay như Triệu Ngọc, lại cảm thấy không bình thường.

Bởi vì vùng miếu Tướng Quân là nơi hung thủ chạy trốn tới sau khi chặt tay Lạc Mỹ Na. Trước kia Khúc Bình đã từng phân tích rằng, hung thủ chạy trốn từ khu vực này nhưng không bị các camera ghi hình, hoặc là hắn ta đặc biệt quen thuộc khu vực này, hoặc là đang sống tại khu này!

Bây giờ nhìn lại, suy đoán thứ hai rất có khả năng chính xác. Thông qua bản đồ điện tử, số 53 miếu Tướng Quân cách ngõ nhỏ Lạc Mỹ Na đỗ xe lúc trước không tới trăm mét, nếu đi nhanh thì chưa tới 2 phút là đến rồi!

Khoảng cách gần như vậy, khiến Triệu Ngọc cảm giác thấy sợ sệt và hoảng hốt.

Hung thủ to gan đến thế sao?

Dám hành hung trước cửa nhà mình?

Có khi nào mình lại tìm lầm không?

Có khi nào lại giống như trước đây, mỗi khi đến thời khắc quan trọng, bản thân mình lại chui vào ngõ cụt?

Bởi vì trước kia đã từng chịu quá nhiều thất bại, bây giờ Triệu Ngọc không dám tin tưởng bản thân nhiều nữa. Thậm chí hắn còn đang suy nghĩ, nếu nữ thần đồng không liên quan gì tới vụ án, chính mình lại tìm lầm phương hướng một lần nữa, vậy thì tiếp theo, hắn còn có thể làm gì?

Ôm theo nỗi lo này, cuối cùng Triệu Ngọc cũng chạy tới điểm đến.

Tuy miếu Tướng Quân do khu HY quản lý, nhưng nơi này thật chất đã đi đến vùng ven của thành phố Tần Sơn, là vùng ngoại thành mấy năm trước mới sáp nhập vào.

Nhà nơi này hầu hết là nhà trệt theo kiểu cổ xưa, phần lớn cư dân sống rất khốn khó, dân trong thành phố gọi vùng này là xóm nghèo. Nơi này an ninh phức tạp, trừ một ít dân cư bản địa thì đa số đều là nông dân làm công và khách thuê giá rẻ, thậm còn có những kẻ bán hàng đa cấp bất hợp pháp.

Số 53 miếu Tướng Quân cũng là một khu nhà cũ kỹ rách nát bỏ hoang, nhìn từ bên ngoài, chỉ có ba gian nhà chính và một cái sân, diện tích không quá lớn. Bức tường cũng hơi nghiêng ngã, nhìn qua khiến người ta không cảm thấy kiên định trong lòng.

Không thể nào?

Nhà của nữ thần đồng Lý Đan ở đây sao?

Nhìn cửa sắt thô sơ, lòng Triệu Ngọc tràn đầy hoài nghi gõ gõ cửa.

Ai ngờ, bên trong vang lên tiếng trả lời rất nhanh, đó là một giọng nữ già nua không sức sống: "Đến đây, ai vậy?"

Triệu Ngọc không vội trả lời, mà nhìn thoáng qua theo khe cửa, chỉ thấy người nói chuyện là một bà cụ lưng còng.

Triệu Ngọc thử thăm dò một câu: "Xin hỏi, là nhà của Hách Phượng Liên phải không?"

"Phải! Phải! Xin chờ một chút!"

Hả?

Mắt Triệu Ngọc sáng lên, không nghĩ tới đúng là Hách Phượng Liên? Xem ra, địa chỉ ghi trên bệnh án của bà ta cũng không giả.

Lúc bà cụ trả lời, Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào vào bà, nhưng chưa thấy mặt bà cụ có vẻ gì khác thường. Xem ra, bà cụ căn bản không có ý che giấu thân phận của mình.

Két......

Cửa sắt mở ra, thấy bà cụ tuy dáng người gầy gò, sắc mặt trắng bệch, nhưng mặt mày hiền hậu, vô cùng thân thiện.

"Nhóc con, có chuyện gì vậy?"

"À...... Xin chào!" Triệu Ngọc cúi chào theo bản năng.

Sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Tôi là cảnh sát, cần hỏi bà mấy thông tin, mong bà phối hợp!"

"À... Hóa ra là đồng chí cảnh sát! Tới đây, đi vào nói chuyện!" Bà cụ cũng không nghi ngờ gì về thân phận của Triệu Ngọc, thản nhiên làm ra động tác mời vào: "Đồng chí cảnh sát, không biết cậu tìm tôi hỏi về chuyện gì vậy?"

Vốn dĩ Triệu Ngọc trực tiếp nói rõ mục đích của mình, là muốn xem phản ứng của bà cụ. Nếu mặt bà hoảng sợ khác thường thì nói không chừng trong lòng có điều khuất tất. Nhưng mà, nhìn bà cụ vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, Triệu Ngọc không khỏi thấy nản lòng, cảm thấy rất có thể chuyến này mình lại uổng phí công sức rồi.

Bà cụ mời Triệu Ngọc vào trong, nhìn qua thì nhà bà vô cùng đơn sơ, cuộc sống đặc biệt nghèo khó.

"Đồng chí cảnh sát à, bình thường tôi rất ít đi ra ngoài do bị bệnh!" Bà cụ đưa ghế nhựa cho Triệu Ngọc, hỏi: "Không biết cậu tìm tôi là muốn hỏi chuyện gì vậy?"

Triệu Ngọc đã xem bệnh án của bà cụ, nên biết rõ bà bị bệnh gì. Tháng Năm năm ngoái, bà phẫu thuật cắt bỏ một phần lớn của dạ dày ở bệnh viện trung tâm. Người phải phẫu thuật như vậy thì chỉ có hai nguyên nhân, một là loét dạ dày nghiêm trọng, hai là ung thư dạ dày! Mà rất không may, bà cụ thuộc loại thứ hai.

Triệu Ngọc cũng biết rõ, bởi vì năm trước sau khi phẫu thuật xong thì bà làm hoá trị gần 9 tháng nên tóc đã rụng sạch, chắc là bà cũng biết mình bị bệnh gì. Có điều, Triệu Ngọc chỉ đến điều tra vụ án, đương nhiên không cần nhắc tới chuyện này.

"Tôi muốn làm rõ tình huống nhà các người một chút !" Triệu Ngọc trực tiếp hỏi: "Có phải bà có một cô con gái tên Lý Đan không?"

"Vâng, đúng vậy!" Bà cụ gật đầu nói, "Có điều, đã nhiều năm rồi con tôi không dùng tên này nữa, con bé tự sửa tên, bây giờ tên là Lý Vân Tiêu."

Lý Vân Tiêu?

Triệu Ngọc dừng một cái, lại hỏi: "Có phải con gái của bà sống chung với bà không?"

"Đương nhiên rồi !" Bà cụ trả lời thành thật: "Ông nhà tôi chết sớm, chỉ còn lại có hai mẹ con chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau! Con gái của tôi rất hiếu thảo, cái nhà này từ trong ra ngoài đều do một mình con bé lo liệu!"

À...

"Vậy con bà làm nghề gì?" Triệu Ngọc lại hỏi.

"Ôi ôi, con gái tôi rất giỏi đó!" Nhắc tới con mình, mặt bà cụ tràn đầy vẻ tự hào: "Mấy năm nay, con bé làm rất nhiều việc khác nhau, có khi còn làm hai việc một lúc! Làm lái xe taxi, làm bảo vệ, năm nay còn làm việc trong một đoàn kịch đó!

"Có điều, con gái tôi cũng rất khổ, vì phải chăm sóc cho bà già này mà đến nay còn chưa tìm được đối tượng nữa! Đồng chí cảnh sát nè, nếu cậu có người nào thích hợp, đừng quên giới thiệu cho con gái tôi nhé!"

Cái gì?

Làm việc trong đoàn kịch?

Nghe vậy, Triệu Ngọc theo bản năng thận trọng đứng dậy. Nếu như kính phản quang dán trên xe BMW đến từ đoàn kịch, chẳng lẽ...

Triệu Ngọc nghiêm túc suy xét một phen, rồi mới mở miệng hỏi: "Bà ơi, tôi muốn hỏi một chút, có phải lúc con gái bà còn nhỏ từng chơi đàn piano không?"

"Hả?" Ai ngờ, bà cụ vẫn luôn bình tĩnh khi nghe Triệu Ngọc nhắc tới chữ "piano" thì giống sét đánh ngang tai, vội vàng run rẩy đứng dậy hô: "Ái cha, cảnh quan à! Cậu ngàn vạn lần đừng nhắc tới chuyện piano, nếu để cho con gái tôi biết, Vậy thì... Vậy thì không hay đâu... Mấy chữ này, là tối kỵ trong nhà chúng tôi!"

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.