Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có cần thiết không?

Phiên bản Dịch · 1495 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Triệu Ngọc!” Trương Cảnh Phong đứng dậy phủi đi bụi đất trên người mình, rồi mắng Triệu Ngọc: “Anh… anh là một tên điên.”

“ Bà nội nó chứ…” Triệu Ngọc chộp lấy cây gậy bi-a đã gẫy làm đôi, bước nhanh tới phía Trương Cảnh Phong. Nhìn tư thế ấy, cứ như hắn muốn dùng gậy bi-a để đâm chết Trương Cảnh Phong vậy.

“Tôi tra! Tôi sẽ tra được chưa?” Trương Cảnh Phong sợ tới mức liên tục xua tay: “Không phải là chỉ tra một người thôi sao, việc gì phải làm thế?”

“Những lời này đáng nhẽ là tôi hỏi anh mới đúng! Không phải chỉ tra có một người thôi sao, việc gì phải làm thế?” Triệu Ngọc hỏi lại một câu.

“Được được được… Tôi sợ anh rồi… Đi thôi!” Trương Cảnh Phong thật sự chịu thua, hắn ta cũng không cần thể diện nữa, cũng sợ loại người liều mạng như tên Triệu Ngọc này.

“Chậm đã!” Ai ngờ, mục địch của Triệu Ngọc đã đạt được, nhưng không hề có ý sẽ bỏ qua, hắn chỉ vào cái gậy đã gãy đôi nói: “Tôi đánh được nhiều như vậy, anh còn chưa trả tiền cho tôi đâu!”

“Cái gì!?” Trương Cảnh Phong đột nhiên không nói gì nữa.

“Tôi tính một chút nhé!” Triệu Ngọc không nhanh không chậm tính nói: “Một gậy là 50, tổng cộng tôi đánh 4 gậy, vừa đúng 200. A… còn nữa, sau đó tôi còn đánh bóng, một quả bóng là 20, tổng cộng tôi đánh 7 quả bóng, 140 cộng thêm 200, tổng cộng là anh thua tôi 340 tệ! Lúc đầu đã nói rồi, tôi sẽ không giảm giá đâu!”

“Cái gì!? Anh?” Trương Cảnh Phong thấy trong đầu đã phát điên lên rồi, sao lại không phân phải trái như vậy? Bọn họ đánh là bi-a, sao lại tính như vậy được? Đánh mấy gậy, chính là đánh gẫy mấy cây gậy sao?

“Hử?” Lông mi Triệu Ngọc khẽ chớp nhẹ: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Anh muốn quỵt nợ sao? Như thế nào… Nếu không…Chúng ta lại chơi thêm một lúc nữa?”

Nói xong, Triệu Ngọc lại cầm một quả bóng bi-a lên.

“Đwfng đừng đừng…” Lúc này, một vị cảnh sát trẻ tuổi vội vàng chạy lại gật đầu nói: “Chúng tôi thua, thua! Tiền này tôi trả! Tôi trả!” Anh ta nhanh chóng mở ví tiền ra, lấy mấy tờ 100 ra đập vào tay Triệu Ngọc: “Đây, 500 tệ, không phải trả lại!”

Triệu Ngọc chậm rãi cầm lấy tiền trong tay, nghiêng đầu, nhìn về phía vị cảnh sát trẻ tuổi nói: “Được, coi như cậu thức thời! Có tiền đồ!”

Nói xong, hắn xoay người đá một cước vào người ông chủ đang nằm dưới đất, đem 500 tệ để lên trên mặt ông ta: “Này? Đã chết chưa vậy? Chỗ tiền này ông cầm lấy đi ăn cái gì ngon đi! Nếu về sau muốn ngày nào cũng đều được ăn đồ ngon thì đến tổ trọng án cục cảnh sát tìm tôi! Nghe thấy không?”

Lúc này, ông chủ quán bi-a đã tỉnh lại, nhìn thất Triệu Ngọc hung thần sát ác, vội vàng cúi đầu đáp: “Không dám! Không dám!”

“Này! Lão Trương, thất thần cái gì nữa? Đi thôi?” Triệu Ngọc gào to. Trương Cảnh Phong không dám nổi cáu, chỉ có thể cúi đầu cùng Triệu Ngọc dời khỏi sảnh bi-a.

Nói tới một trận vừa rồi, trước kia đối với Triệu Ngọc chỉ là chuyện cơm bữa. Hôm nay làm lại, cảm thấy hơi không quen, bởi vì thiếu mất năm sáu chục người anh em phía sau!

Là người đánh nhau giỏi nhất ở Bang Thanh Long, Triệu Ngọc có một câu danh ngôn của bản thân: sự việc có thể dùng vũ lực giai quyết, thì không bao giờ chọn cách giải quyết khác.

Cái gọi là giết người diệt tâm, sau khi trải qua biểu hiện điên cuồng của Triệu Ngọc, mặc kệ là chủ quán bi-a hay là Trương Cảnh Phong, vẫn bị hắn chế phục(*), không dám lỗ mãng.

Trương Cảnh Phong theo hắn trở lại văn phòng phối hợp, giúp hắn tra tìm tung tích gia đình của nữ thần đồng.

Vốn dĩ, tìm người là độc chiêu của Trương Cảnh Phong, không muốn để cho Triệu Ngọc nhìn thấy. Nhưng Triệu Ngọc lo tên nhóc này không thành thật làm việc, tùy tiện qua loa, cho nên kéo một cái ghế ngồi xuống nhìn chằm chằm không xót một chữ thao tác của hắn ta, làm cho Trương Cảnh Phong tức đến không thể chịu được.

Gặp phải cái loại người không biết xấu hổ như thế này, thật giống như đòi mạng hắn ta vây, thật sự không có lý lẽ gì hết.

Triệu Ngọc cũng không phải tên ngốc, không bao lâu liền nhìn ra phương pháp tìm người của Trương Cảnh Phong. Thì ra, hắn ta không dựa vào phương pháp tìm người theo quy củ, như là tìm chứng minh thư, hộ khẩu, thẻ ngân hàng với hộ chiếu. Hắn ta trực tiếp đăng nhập vào trong hệ thống chữa bệnh của các bệnh viện lớn, tìm ra những mục tiêu có tình trạng tương xứng trong hồ sơ ghi lại.

Đỉnh!

Triệu Ngọc không khỏi rất bội phục, chiêu này thực sự quá đỉnh! Một người cho dù có thể thay tên đổi họ, cũng không có cách nào sửa được hồ sơ bệnh án của mình, trừ khi người này cả đời không đến bệnh viện!

Rất nhanh, sáu bảy bệnh nhân có bệnh án tương đương bị Trương Cảnh Phong lấy ra.

“Nhiều nhất là có thể quay lại đến 15 năm trước.” Trương Cảnh Phong chỉ vào trên hồ sơ nói: “Lý Thụ Huân, người Lý Giang Trang huyện Phượng Lĩnh, trùng khớp số chứng minh thư và hộ tịch, nằm viện vì bệnh tim, khoa tim mạch bệnh viện thành phố! Sau đó, người này đã nằm viện hai lần, đều là vì bệnh tim.

“Xem này…” Trương Phong chỉ vào màn hình nói: “Đây là thông tin bệnh án mới nhất, là vào tháng 5 năm ngoái, ở khoa u bướu bệnh viện trung tâm thành phố. Người bệnh là Hách Phượng Liên, người Lý Gia Trang huyện Phượng Lĩnh, số chứng minh thư trùng với số chứng minh thư ban đầu. Chứng minh thư đã hết hạn rồi, nhưng bởi vì tự trả tiền nên bệnh viện vẫn cứ dựa theo số chứng minh thư đã quá hạn để đăng kí.

Lý Thụ Huân chính là tên của ba thần đồng piano Lý Đan, Hách Phượng Liên là tên của mẹ. Có được thông tin như vậy, ít nhất có thể làm rõ, cả nhà nữ thần đồng không có bốc hơi khỏi thế giới, mà lại luôn ở trong thành phố.

Chao ôi?

Cái này lại càng kỳ quái dồ, Triệu Ngọc cân nhắc, bọn họ đã vẫn đang ở tại thành phố, vậy tại sao lại muốn mai danh ẩn tích? Chẳng lẽ… Ở vấn đề này thực sự có vấn đề?

“Lão Trương, có thể tìm được địa chỉ của người bệnh không?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Tôi muốn xem lần gần đây nhất!”

“Có thể!” trương Canh Phong vừa đánh máy vừa nói: “Nhưng mà, nếu như cô ta cố tình giấu giếm, đăng kí một địa chỉ giả để nằm viện, thì tôi cũng không còn cách nào cả!”

Trương Cảnh Phong không hổ danh là cao thủ, lời còn như dứt, kết quả đã xuất hiện.

“A…Chính là nơi này!”

Triệu Ngọc xoay người nhìn vào màn hình, vẻn vẹn chỉ liếc mắt một cái, liền cảm giác người đang nổi hết da gà. Lúc hắn đưa địa chỉ vào phần mềm bản đồ, lại càng khiếp sợ ngây ra như phỗng.

“Sao vậy?”

Trương Cảnh Phong thấy sắc mặt Triệu Ngọc có vẻ lạ, vừa định hỏi kết quả, lại bị Triệu Ngọc giữ chặt lấy.

“Mau!” Triệu Ngọc vội vàng reo lên: “Đem những thông tin này, gửi hết đến điện thoại của tôi! Một chứ cũng không được thiếu! Tôi…Tôi phải mau đi đây!”

“Cái này…”

Trương Cảnh Phong hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì , đành phải làm theo yêu cầu của Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc rời khỏi cục cảnh sát, lên xe cảnh sát đến thẳng địa chỉ mà Trương Cảnh Phong tra ra. Lúc lái xe, Triệu Ngọc còn cảm giác vô cùng khẩn trương, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Tuy rằng hắn không rõ chân tướng của vụ án chặt tay, nhưng địa chỉ trước mắt này, lại khiến hắn lại càng thêm tin tưởng, phương hướng phá án của ban rthaan là hoàn toàn chính xác!

Lần này…Hẳn là sẽ không sai chứ?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.