Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể tin được

Phiên bản Dịch · 1329 chữ

NHóm dịch: Fulybook

Nhìn bà kích động như vậy, Triệu Ngọc càng tò mò không biết rốt cuộc năm đó nữ thần đồng Piano đã xảy ra chuyện gì.

Hắn liền khuyên bà lão phải nhìn rõ tình huống hiện tại, hi vọng bà có thể phối hợp điều tra. Hắn còn gián tiếp uy hiếp rằng dù bà không phối hợp, hắn cũng có thể tìm hiểu thông qua con gái bà.

Bà lão sợ con gái lại nghe được từ “Piano”, do dự một lúc rồi thành thật nói với Triệu Ngọc sự thật.

Chuyện nữ thần đồng rời cuộc thi năm đó, Triệu Ngọc đã có vài suy đoán. Nhưng khi nghe xong lời bà, lại phát hiện, chuyện này còn phức tạp hơn trong tưởng tượng của hắn.

“Không sai, con gái Lý Đan của tôi từng luyện Piano, hơn nữa còn được gọi là thần đồng Piano ở huyện Phượng Lĩnh này!” Lúc bà nói những lời này, vẻ mặt có chút kỳ lạ, “Hai vợ chồng tôi chỉ có một đứa con gái này, tôi và ba nó đem hết của cải đặt cược lên người nó.. Vì để con bé có thể đến thủ đô học đàn, ngay cả nhà ở quê chúng tôi cũng bán.”

“Con gái tôi rất hiểu chuyện, biết tôi và ba nó khổ cực, lúc nào cũng cố gắng học tập hơn bất kỳ ai. Dù là thi đấu cấp huyện hay thị trấn, thậm chí đi thi đấu cấp tỉnh đều giành được giải thưởng.”

“Khi đó, tuy sống rất khổ, nhưng chúng tôi đều nhìn thấy hi vọng trên người Đan Đan, nên cuộc sống vẫn rất hạnh phúc. Ba con bé cũng rất tự tin tương lai Đan Đan gặt hái được nhiều thành tựu, về sau nhấ định làm rạng danh tổ tông... còn tốt hơn cả con trai! Nhưng...”

Nói tới chỗ này, tay bà đột nhiên run lên, cực kỳ thống khổ: “Nhưng cuộc thi ở Tần Sơn đã đập tan giấc mơ của cả nhà chúng tôi!”

“Bác à, ý bác là cuộc thi Piano khóa mười ở thành phố Tần Sơn? Do Nhị trung tổ chức?” Để chắc chắn, Triệu Ngọc hỏi thêm một câu.

“Đúng! Đúng! Chính nó, là cuộc thi Piano khóa mười cho học sinh cấp ba ở thành phố Tần Sơn! Lần đó, cả đời... cả đời tôi cũng không quên được!” Viền mắt bà lão ươn ướt, có thể do quá kích động, bà ôm bụng một lúc mới nói tiếp: “Tuy chỉ là cuộc thi cấp thành phố, nhưng lần thi đấu này lại rất quan trọng, đối với Đan Đan nhà tôi càng quan trọng hơn!”

“Những người tham gia cuộc thi này đều đã tốt nghiệp trung học, nếu thí sinh có thể đạt được danh hiệu tốt, có thể được những đại học nghệ thuật hoặc trường sư phạm chọn, vì vậy cuộc thi lần này chẳng khác nào một bệ phóng tuyệt hảo!”

“Nếu Đan Đan có thể tiến vào trận chung kết thì tương lai đi học đại học sẽ được giảm học phí. Vì lần thi này quan trọng như vậy nên con bé cực kỳ căng thẳng, một lòng muốn đạt được vị trí tốt, vì hai vợ chồng chúng ta tranh giành một lần!”

“Thi đấu vốn rất thuận lợi, Đan Đan nhanh chóng vượt qua vòng loại với tài đánh đàn hơn người. Ngay cả thầy giáo cũng cho là với khả năng của con bé, đừng nói tiến vào trận chung kết, muốn giành được giải nhất cũng không phải không có khả năng.”

“Đan Đan nhà chúng tôi rất nhanh loại những người khác, tiến vào trận chung kết. Lúc đó, cả nhà tôi đều rất vui mừng, trong trận chung kết mà con bé có thể đàn như thường ngày thì chuyện vào đại học nghệ thuật như ván đã đóng thuyền!”

“Nhưng Đan Đan vẫn chưa thỏa mãn, con bé cho là hai người mình loại lúc trước quá kém, cho nên trong trận chung kết nó muốn đàn một khúc thật khó để vượt qua tất cả bọn họ!”

“Nhưng kết quả... Ôi!” Bà lão vô lực cúi đầu, nước mắt chảy xuống khuôn mặt già nua.

Triệu Ngọc biết hiện tại nói gì cũng không có tác dụng, nên chờ bà bình tĩnh lại. Khi bà ổn định lại mới nói tiếp:

“Vì công bằng, trong trận chung kết, tất cả thí sinh đều dùng một loại Piano. Vì để thí sinh quen dùng Piano, ban tổ chức bèn sắp xếp thời gian cụ thể để thí sinh được luyện tập.

“Ôi...” Bà thở dài, “Những thí sinh khác đều là người thành phố, có quan hệ với ban tổ chức, nên đều được sắp xếp thời gian luyện đàn rất tốt. Nhà chúng tôi không biết ai hết, nên bị đẩy tới vị trí cuối cùng, đến tám giờ tối mới bắt đầu được luyện.

“Tôi và ba Đan Đan đều cho là thời điểm tám giờ tối thật ra cũng không quá muộn, hơn nữa lại vào cuối ngày, muốn luyện đến khi nào thì luyện. Đan Đan chọn khúc nhạc kia thật sự rất khó, nên luyện nhiều thì tốt hơn.

“Nhưng không biết ban ngày xảy ra chuyện gì, thời gian luyện đàn của con gái tôi lại bị đẩy sang 9h tối, ba Đan Đan còn chạy tới hỏi ban tổ chức, nhưng vì hôm sau đã là chung kết, ông ấy nói gì cũng không được.”

“Nên bọn tôi chỉ có thể đợi, đợi đến 9h30, Đan Đan mới được luyện đàn.”

“Lúc đó, mọi người đã về hết. Trong hội trường cũng chỉ còn ba người nhà chúng tôi. Tâm lý Đan Đan rất tốt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cực kỳ tập trung luyện đàn.”

“Nhưng... Nhưng...” Cả người bà lão run rẩy, khó khăn nói, “Tôi và ba con bé đều ngồi bên dưới nghe con bé luyện, con bé đàn một khúc cực kỳ êm tai, hai chúng tôi nghe say sưa, đột nhiên... Đột nhiên nghe thấy Đan Đan hét to lên!”

“Tôi và ba con bé vội chạy lên thì thấy con bé đang siết chặt tay phải, máu không ngừng tuôn ra làm đỏ cả quần áo! Trên Piano cũng chỉ toàn máu là máu!”

Cái gì?

Triệu Ngọc đang tập trung lắng nghe cũng kinh ngạc, không kiềm được hô lên, hắn cũng không ngờ năm đó lại xảy ra việc như vậy!

“Con gái tôi rất sợ, hoảng loạn nhìn tôi và ba nó. Lúc đó chúng tôi cũng bị dọa sợ,” bà lão nói tiếp, “Không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Chỉ thấy tay con gái chảy rất nhiều máu, thì vội kéo con bé tới bệnh viện.

“Lúc đó, trong hội trường không có ai khác, chúng tôi cũng không tìm được ai giúp đỡ. Đi tới bệnh viện lại không bắt được taxi, cuối cùng may mắn gặp được một người tốt bụng đưa chúng tôi tới bệnh viện.”

“Bác sĩ kiểm tra cho con bé nói ngón tay giữa của con bé bị cắt bởi vũ khí sắc bén, không chỉ tổn thương tới gân cốt mà có thể sẽ mất nửa ngón tay này! Phải tìm được nửa ngón tay này về nối lại, nếu không thì cả đời sẽ như vậy!”

“Tôi và ba Đan Đan chưa từng trải qua chuyện như vậy? Lúc đó đều choáng váng, ba Đan Đan nghe bác sĩ nói phải tìm lại nửa ngón tay vội chạy về hội trường Nhị Trung tìm.”

“Nhưng... lúc bố con bé trở lại... Chỉ thấy Piano hoàn toàn sạch bóng không có chút máu nào, mà ngón tay Đan Đan cũng hoàn toàn biến mất!” Nói đến đây, nước mắt bà trào ra, bà khóc rống, hai hàng nước mắt chảy dài.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.