Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Phàm (2)

Tiểu thuyết gốc · 1457 chữ

Trần Phàm lẩm bẩm:"Thực lực của ta hiện tại đã vô địch hạ giới, muốn tiếp tục tấn thăng cảnh giới Chân Tiên trong truyền thuyết kia phải Độ Kiếp".

Trần Phàm nhìn về phương xa, thở dài, nghĩ thầm:"Tiểu Quỳnh chờ ta một chút nữa thôi, đợi ta giúp tên tiểu bối kia rồi ta sẽ Độ Kiếp phi thăng Tiên Giới".

Hắn không chần chờ nữa, hóa thành một đoàn bạch quang lao đi.

Tinh Cầu Kozen, nơi đây là nơi đặt chân của tông môn cấp 9, được xưng là một trong những tiên môn mạnh nhất vũ trụ.

Tông môn này tên là Phi Vân Tiên Tông, cường giả Tán Tiên Sơ Kỳ ở đây có 32 người, tất cả đều là trưởng lão của tông môn, Tán Tiên Trung Kỳ có 5 người, đều là chấp sự, duy nhất Tán Tiên Hậu Kỳ chỉ có vị tông chủ, còn về Thái Thượng Trưởng Lão đã phi thăng Tiên Giới từ lâu, nhưng bằng một số thủ đoạn thì ông ta vẫn còn liên lạc được với Tông Môn.

Tông Chủ này tên là Phi Thanh Sơn, lúc này hắn đang bế quan trong mật thất, đột nhiên hắn trừng to mắt, thì thào:"Có kẻ dám xông vào tinh vực do Phi Vân Tiên Tông của ta quản lí, tu vi kẻ này chín phần mười là Tán Tiên, xem ra ta phải đích thân ra tay".

Phi Thanh Sơn đứng dậy, hàn quang trong mắt lấp lóe, trong mật thất đột nhiên hiện lên từng kẽ hở, đây chính là kẽ hở của không gian khi bị rạn nứt, vết nứt ngày càng lan rộng, cuối cùng nó hóa thành một lỗ hổng giữa mật thất, Phi Thanh Sơn không hề do dự mà bước vào lỗ hổng, lỗ hổng từ từ khép lại rồi biến mất.

Lúc này, Trần Phàm đang lao đi nhanh như chớp, khi tới gần một tinh vực thì hắn nhíu mày, lẩm bẩm:"Tinh vực này có khá nhiều khí tức của cường giả, tuy chỉ tập trung ở một tinh cầu nhưng điều này nói rõ đám người này là chủ lực của tinh vực".

Trần Phàm cười nhạt, hắn không hề do dự mà lao vào tinh vực, lập tức vài đạo thần thức quét qua người hắn, khi thấy tu vi của hắn thì tất cả thần thức đều thu hồi trở về.

Trong một tinh cầu bỏ hoang gần đó, một lão giả nhíu mày, hắn cầm ngọc giản nói:"Mau thông báo cho tông môn, có cường giả tu vi Độ Kiếp Kỳ trở lên xâm nhập vào tinh vực".

Thông báo xong, lão giả thở dài một hơi, tiếp tục ngồi xuống tu luyện không quan tâm nữa.

Trần Phàm đang phi hành với tốc độ cực cao, bỗng hắn nhíu mày, hô to:"Vị đạo hữu ẩn thân nào đó mau hiện lên đi, đường đường là cường giả Tán Tiên Hậu Kỳ mà núp như chuột thế ???".

Một tiếng hừ lạnh vang lên giữa hư không, một lỗ hổng hiện ra giữa không gian, Phi Thanh Sơn chậm rãi bước ra, nhìn Trần Phàm nói:"Đạo hữu sao lại tiến vào tinh vực của ta mà chưa xin phép thế ? dựa theo hiệp ước của Liên Minh Tu Chân thì ta có quyền giết đạo hữu ngay tại chỗ đấy".

Trần Phàm cười lạnh nói:"Liên Minh Tu Chân cái quỷ gì chứ, một đám lão già rảnh rỗi thôi".

Phi Thanh Sơn nhíu mày tỏ vẻ không vui nói:"Đạo hữu ăn nói ngông cuồng như thế ta cũng bái phục, tu vi của đạo hữu cao thâm như vậy thì chắc không phải là kẻ vô danh chứ".

Trần Phàm cười haha nói:"Tính danh của ta nói ra có thể hù chết ngươi, nghe cho kĩ đây, ta tên là Trần Phàm, hiệu là Bắc Huyền Tiên Tôn".

Phi Thanh Sơn suy nghĩ một chút, một lát sau hắn tỏ vẻ kinh ngạc nói:"Ngài là Bắc Huyền Tiên Tôn ??? Thật vinh hạnh cho vãn bối, vãn bối là Phi Thanh Sơn-Tông chủ của Phi Vân Tiên Tông cũng là chủ của tinh vực này, ta hâm mộ ngài đã lâu".

Nói xong, Phi Thanh Sơn ôm quyền tỏ vẻ cung kính với Trần Phàm.

Trần Phàm cười nhạt, nói tiếp:"Ta chỉ là đi ngang qua đây thôi".

Phi Thanh Sơn càng cung kính hơn, nói:"Tinh vực của viễn bối được tiền bối tiến vào là vinh hạnh của toàn thể tông môn ta".

Trần Phàm gật gật đầu, không nói nhảm nữa, hóa thành một đoàn kim quang tiếp tục phi hành.

Phi Thanh Sơn thở dài, phía sau lưng hắn mồ hôi đã ướt đẫm áo, nghĩ thầm:"Tên sát rinh này sao lại xuất hiện ở đây nhỉ ??? với tu vi của hắn gần như đã vô địch ở hạ giới rồi, dù cho toàn bộ Liên Minh Tu Chân cũng không đối phó nổi kẻ này".

Trần Phàm phi hành càng lúc càng nhanh, hắn như một tia chớp lao đi vun vút giữa hư không.

1 tháng sau, Trần Phàm đang phi hành thì dừng lại, ánh mắt tỏ vẻ mờ mịt khó hiểu, vỗ vào túi Càn Khôn, từ bên trong bay ra một chiếc ngọc giản.

Hắn nắm chặt ngọc giản đưa thần thức vào, dường như hắn đang suy tư điều gì đó, hồi lâu sau thì hắn khẽ thở dài, đưa chiếc ngọc giản trở lại vào trong túi, thì thào:

"Tiếp tục phi hành một ngày nữa là tới Địa Cầu rồi, cái đám Luân Hồi Điện này cả ngày rãnh rỗi lắm hay sao mà lại mở ra bí cảnh, trong bí cảnh này có Sinh Hoa Thảo, chỉ cần tu vi Tán Tiên Đỉnh Phong phục dụng thì trong vòng 1 tiếng sau tu vi tạm đề thăng Chân Tiên Sơ Kỳ, 1 tiếng không nhiều nhưng đủ để ta độ Thiên Kiếp để phi thăng Tiên Giới, bảo vật này ta bắt buộc phải có, đáng tiếc 2 tiếng sau bí cảnh sẽ mở ra, haizz không kịp thời gian đến Địa Cầu rồi, tên tiểu bối kia phải tự lo thôi".

Trần Phàm suy tư một hồi thì quyết định đi đến bí cảnh, tính mệnh một tên tiểu bối không đáng để hắn bỏ qua bảo vật này.

Hắn khẽ vung tay áo, không gian trước mặt lập tức vỡ vụn, để lộ ra mảnh không gian trắng xóa.

Đây chính là bản chất thật sự của không gian, không gian có thể tự động khép lại nhưng cần thời gian, mảnh không gian trắng xóa này chính là dòng hỗn độn của vũ trụ, một khi đã bước vào thì ngay lập tức lưu lạc trong từng mảnh vỡ của tinh không, tới lúc đó cho dù là cường giả Chân Tiên cũng phải chết.

Trần Phàm cười nhạt, lẩm bẩm chú ngữ, chân nguyên trong cơ thể tụ tập vào đầu ngón tay.

Chỉ thấy hắn điểm một chỉ vào mảnh không gian trắng xóa, lập tức từng tia hỗn độn từ bốn phương tám hướng tiến tới, những tia hộn độn này cấp tốc xoay tròn liên tục tạo thành một vòng xoáy.

Hồi lâu sau, giữa trung tâm vòng xoáy có một tia sáng lóe lên, tia sáng này bành trướng khắp mảnh không gian trắng xóa, từng mảnh vỡ không gian dần dần hiện ra, tạo thành một cánh cổng màu đen.

Cánh cổng này nhìn qua thì rất huyền bí, trên cánh cổng có từng hoa văn kì lạ chảy dọc khắp nơi.

Trần Phàm cười nhạt, biết bí thuật đã thi triển thành công, hắn liền hô to một tiếng:"Mở".

Cảnh cổng như có linh trí, lập tức mở ra, bên trong là một mảnh tinh không khác, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy ở phía xa có một hành tinh đỏ rực như lửa, đó chính là tinh cầu của Luân Hồi Điện chiếm giữ.

Trần Phàm tiến vào cánh cổng, cánh cổng lập tức khép lại rồi biến mất giữa mãnh không gian trắng xóa, từng mãnh vỡ không gian dần dần hiện ra rồi lấp kín lại, nơi đây trở lại cảnh yên bình như chưa có gì xảy ra.

Luân Hồi Điện cách Địa Cầu cực kì xa, xa đến nỗi nếu Trần Phàm dùng toàn lực phi hành cũng phải mất 2 năm mới đến được, nhưng bí thuật này cho phép mở ra một cánh cổng trực tiếp xuyên ra không gian dù cho tu sĩ ở xa khu vực đó đến đâu cũng chỉ cần bước vào cánh cổng là qua.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn

Truyện Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.