Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến (1)

Tiểu thuyết gốc · 1071 chữ

Lý Vân Thiên nhàn nhạt nói:"Chém".

Lập tức, Quy Nguyên Kiếm sáng rực lên rồi biến mất, chỉ trong 0,5 giây, khoảng cách từ Vân Thiên tới Thanh Bình là 25 mét tựa như thoáng chốc, Quy Nguyên Kiếm chém thẳng vào cương khí của Thanh Bình.

"Vô dụng thôi, pháp bảo tuy rất mạnh nhưng chưa qua tinh luyện, với lại thực lực ngươi quá yếu".

Quy Nguyên Kiếm như chém vào sắt, chỉ nghe tiếng "Keng,Keng" cương khí vẫn như cũ không bị mảy may tổn hại, trái lại Quy Nguyên Kiếm sau 20 lần chém thì quang mang dần biến mất.

Lý Vân Thiên sửng sốt, dấu hiệu này là linh lực không đủ, thường thì những pháp bảo đã qua tinh luyện thì mới có thể phát huy 100% sức mạnh của nó, ngược lại pháp bảo chưa qua luyện chế chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng bằng cách dồn linh lực vào, tuy vậy thì cũng chỉ phát huy được tối đa 3 thành uy lực của nó, một khi hết linh lực mà pháp bảo rời xa người dùng thì sẽ không chịu khống chế nữa mà sẽ rơi xuống, tùy người nhặt.

Thanh Bình cười nhạt, chân khí lẩn nữa vận chuyển toàn thân, tỏa ra khí thế của cảnh giới Đại Tông Sư.

Khí thế vừa tỏa ra ngoài, Quy Nguyên Kiếm lập tức bị áp chế, quang mang trên thân kiếm tắt hẳn rồi rớt xuống đất.

Lý Vân Thiên hơi nhíu mày, phất tay, Quy Nguyên Kiếm trở lại trong không gian giới chỉ.

Thanh Bình tỏa ra khí thế bao trùm lên Lý Vân Thiên, Vân Thiên không tự chủ được mà lui 5 bước, mồ hôi chảy ra từng giọt tí tách rơi xuống đất.

Văn Huy trong trạm gác của bảo vệ cũng bị khí thế bao phủ, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo bảo vệ, khuôn mặt tái mét, hắn thầm nói:"Đúng là Đại Tông Sư, khí thế quá mạnh, chỉ sợ trong thảnh phố Mai Châu này không có kẻ nào dám đụng đến ông ta, tên thanh niên kia chết chắc, cảnh giới xem như cũng khá chỉ tiếc là đi trêu trọc ông ta".

Lý Vân Thiên dù lui 5 bước nhưng mặt không đổi sắc, nói:"Không hổ là Đại Tông Sư, chỉ vỏn vẹn khí thế thôi đã trấn áp Tông Sư rồi".

Thanh Bình vẫn nhàn nhạt nói:"Đại Tông Sư là cảnh giới thế nào thì cả đời ngươi cũng không biết đâu, chỉ có đặt chân đến cảnh giới này thì mới thấy dưới Đại Tông Sư chỉ là sâu kiến".

Lý Vân Thiên hơi thở dồn dập, linh lực điên cuồng vận chuyển, thiên địa linh khí chấn động mãnh liệt.

Thanh Bình nói tiếp:"Ngươi chỉ có 17 tuổi mà đã đạt đến Hóa Cảnh Tông Sư cũng coi là kì tài trăm năm khó gặp, cơ hội cuối cùng của ngươi, làm đệ tử của ta hoặc chết".

Lý Vân Thiên không suy nghĩ mà nói ngay:"Không bao giờ".

Thanh Bình gật đầu nói:"Vậy thì chết đi".

Nói xong, chân khí điên cuồng vận chuyển, chỉ thấy Thanh Bình đánh ra một quyền, chân khí cấp tốc ngưng tụ thành hình bàn tay màu xanh lục lao đến Lý Vân Thiên.

Bàn tay màu xanh lục phảng phất như hóa thành thiên địa, khắp nơi nó đi qua thuộc tính ngũ hành trong thiên địa cấp tốc lao đến, bàn tay được cường hóa từ 5 mét lên đến 8 mét, thẳng tắp bay đến Lý Vân Thiên.

Lý Vân Thiên sắc mặt biến sắc nghĩ thầm:"Một chưởng này có ý chí của Đại Tông Sư, thiên địa vì đó mà phối hợp cường hóa thêm cho một chưởng này, thật không ngờ một Đại Tông Sư mà có thể làm cho thuộc tính Thiên Địa hỗ trợ, đáng tiếc là chỉ làm thuộc tính bổ trợ cho một quyền mà thôi, còn chưa hoàn toàn điều khiển được thuộc tính của Thiên Địa-điều này chỉ có khi đạt tới cảnh giới Phân Thần Kỳ thì mới hoàn toàn nắm giữ được".

Lý Vân Thiên nhanh chóng vận chuyển linh lực thi triển Hư Không Chấn của Chân Võ 36 thức, chỉ thấy Vân Thiên biến mất tại chỗ, 0,5 giây sau đã xuất hiện cách đó 30 mét, Vân Thiên đấm ra một quyền tạo thành một luồng kim quang lao nhanh đến trung tâm của chưởng ấn.

Một quyền cấp tốc đến nỗi chỉ nghe tiếng gió xoẹt qua, nhìn từ xa kim quang lao đến, chưởng ấn tuy rất to nhưng kim quang như một con dao đâm vào một đống đậu hũ, chưởng ấn tan rã thành nhiều mảnh rồi cả hai hoàn toàn biến mất.

Thanh Bình thấy vậy thì khen:"Khá lắm nhóc, nhưng chưa đủ mạnh đâu".

Chân khí của Thanh Bình vận chuyển đến cực hạn, cơ bắp nổi lên, gân xanh đầy mặt, nhìn tựa như đang dồn nén chuẩn bị thi triển bí pháp, vài giây sau cả thân hình hắn biến đổi lớn, từ gầy gò cao 1m75 đến 1m85, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, cơ thể to hơn không ít.

"Ngươi may mắn lắm mới được chứng kiến bí pháp ta vừa luyện thành đấy, bí pháp này tên là Hóa Long Chi Thể, một khi luyện đến Viên Mãn có thể trực tiếp hóa thành rồng, tư do bay lượn trên bầu trời, thân thể bất tử, thọ nguyên vĩnh hằng cùng thiên địa". Thanh Bình đắc ý nói.

Lý Vân Thiên hời hợi nhìn tên to con trước mặt nói:"Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của phàm nhân mà thôi, sao có thể so cùng thiên địa? chân chính vĩnh hằng chỉ có bước vào cảnh giới Chân Tiên mới có thể, hiện ngươi chỉ là một thằng to xác mà thôi".

"À mà còn nữa, rồng chính là bất diệt vĩnh hằng, tuy vậy sau vài trăm triệu năm vẫn sẽ chết dù có lực lượng hay thân thể mạnh đến đâu đi nữa, chân chính rồng chính là có thể bay lượn trên trời cao, một cái hỏa cầu do nó phóng ra có thể nhẹ nhàng hủy diệt một hành tinh như chơi, chút thủ đoạn này mà dám tự xưng là rồng thật làm ta cười đến đau cả bụng".

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.