Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến (2)

Tiểu thuyết gốc · 1044 chữ

Thanh Bình nghe Lý Vân Thiên nói vậy lập tức giận dữ, sắc mặt đỏ bừng, gên xanh nổi đầy mặt, khí thế tỏa ra làm cát bụi xung quanh bay mù mịt, bất tri bất giác gió cuồn cuộn nổi lên làm người khác có cảm giác là sắp tận thế.

Kì thực Thanh Bình nổi giận như vậy cũng dễ hiểu, bí thuật Hóa Long Chi Thể này là hắn may mắn lấy được trong động phủ của một cường giả cấp bậc Thánh Nhân, cường giả này đã chết cách đây vài chục năm tại động phủ, xương cốt vẫn còn y nguyên không bị mục nát.

Từ cấp bậc Đại Tông Sư lên đến Thánh Nhân là cả một quá trình dài dằng dặc, không những yêu cầu tu vi cao thâm mà còn phải rèn luyện cơ thể đến nỗi xe tăng bắn thẳng vào mà không bị tổn hại chút nào.

Do có sự trải qua rèn luyện nên xương cốt của Thánh Nhân đã cứng đến nỗi không bị may mọt theo thời gian.

Sau khi Thanh Bình nhận được bí pháp Hóa Long Chi Thể thì hắn đã tu luyện đến 15 năm, tuy vậy cũng chỉ miễn cưỡng đến cấp bậc Tiểu Thành.

Hiện tại nghe được có người sỉ nhục bí pháp mà bản thân khổ cực rèn luyện cả chục năm như vậy thì ai mà không tức giận chứ?.

Thanh Bình gầm thét lên:"Chết đi, thằng khốn". Chưa nói dứt câu thì hắn đã lao lên, dường như chỉ trong 1 giây hắn đã xuất hiện trước mặt Lý Vân Thiên, những nơi hắn đi qua cát bụi còn chưa kịp hiện lên, chỉ thấy một đạo tàn ảnh mơ màng hiện lên rồi biến mất.

Đạt đến cấp bậc Tiểu Thành của bí pháp này cũng không phải nói chơi, cánh tay của Thanh Bình hóa thành màu vàng óng như vàng, mơ hồ còn thấy của tia sáng từ cánh tay lóe lên.

Lý Vân Thiên hơi bất ngờ nhưng cũng bình tỉnh trở lại, hắn dồn linh lực vào nắm đấm rồi cũng đấm ra một quyền vào Thanh Bình.

Hai nắm đấm đập vào nhau, nắm đấm của Lý Vân Thiên nhỏ, đấm vào nắm đấm của Thanh Bình thì cảm giác như rất yếu nhưng thực tế thì hai nắm đấm nện vào nhau, từng tiếng "Ầm ầm" vang lên, đây là tiếng của không khí bị nén ép đến mức vỡ nát ra.

Sau 2 giây, Lý Vân Thiên bị đánh bay ra, Thanh Bình được thế đánh thẳng vào ngực của Vân Thiên, cương khí lóe lên nhưng sau 1 giây cũng bị vỡ tan trước cú đấm của Thanh Bình.

"Bành" một tiếng, nắm đấm nện thẳng vào ngực Lý Vân Thiên, nhất thời Vân Thiên bay ra, vừa bay hắn vừa phun máu, xương cốt đứt gãy vang lên từng tiếng"Răng rắc" nội tạng vỡ vụn thành từng mảnh, từng mảnh nội tạng theo dòng máu của Vân Thiên lao ra ngoài.

Bay đến tận 8 mét, Lý Vân Thiên mới đụng vào bức tường của biệt thự rồi dừng lại, chấn động mạnh đến nỗi bức tường sau lưng Vân Thiên dần hiện lên từng vết nứt rồi ầm ầm sụp đổ.

Thanh Bình thấy Lý Vân Thiên không cử động nữa thì thầm nghĩ:"Thằng nhóc này tuy có thiên phú về tu luyện nhưng quá ngông cuồng tự đại, thôi thì chết đi cũng tốt, vì phòng trừ cảnh sát nghe được động tĩnh quá lớn thì mình nên gọi trước cho họ vậy".

Nghĩ nghĩ xong xuôi, Thanh Bình lấy điện thoại ra gọi cho Cục Trưởng cục cảnh sát thành phố Mai Châu.

"Thanh Bình à? gọi cho tôi có gì không?". Đầu dây bên kia vang lên tiếng của một người đàn ông trung niên.

"Có một thằng nhóc đến biệt thự của tôi quậy phá, nó bị tôi đánh chết rồi, ông cho người tới hốt xác nó đi, sẵn tiện bắt hết gia đình nó luôn để phòng ngừa hậu họa". Thanh Bình bình tĩnh nói.

"Ừ, chuyện cũng nhỏ thôi, người nhà nó thì phán tội gì?".

"Phán tử hình đi cho nhanh". Thanh Bình nói.

"Không được, dạo này bên Nam Kinh tra mấy cái vụ án tử hình này gắt lắm, không có lí do chính đáng thì không tử hình được đâu, chung thân thôi nhé".

Thanh Bình hơi nhíu mày nhưng cũng nói:"Vậy được rồi, giờ ông cử người đến đây lẹ đi, để xác của nó ở đây làm tôi càng bực bội thêm".

"Được rồi, tôi phái người tới ngay đây". Nói xong người đàn ông trung niên cúp máy.

10 phút sau, tiếng còi xe cảnh sát vang lên như phá tan khung cảnh yên lặng giữa ban đêm.

Hai chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cổng, Văn Huy trong buồng bảo vệ thò đầu ra nói:"Nó trong đó đó, hai anh mang đi lẹ đi".

Viên cảnh sát mập mạp đi vào trong, vừa vào thì thấy một thiếu niên đang nằm, máu chảy ướt cả quần áo, bức tường thì vỡ nát rơi vụn khắp xung quanh.

Viên cảnh sát mập mạp kiểm tra thì thấy tim của Lý Vân Thiên đã ngừng đập, thấy vậy hắn kiểm tra túi quần thì thấy chứng minh nhân dân, địa chỉ, gia đình, số nhà, nói chung là đầy đủ thông tin.

Viên cảnh sát mập mạp thu hết giấy tờ xong thì ra hiệu cho viên cảnh sát gầy đang đứng bên ngoài, nghe đồng nghiệp ra hiệu thì viên cảnh sát gầy cũng đi vào cổng biệt thự, cả hai phối hợp đưa Lý Vân Thiên lên ngồi ở ghế sau xe cảnh sát rồi phóng ga chạy đi.

Tại một căn biệt thự khác, trong một căn phòng xa hoa, Thanh Vũ vừa uống rượu vừa để điện thoại trên bàn, hắn thầm nghĩ:"Tính toán thời gian thì hẳn là không sai biệt lắm đi? sao bọn nó vẫn chưa gọi nhỉ?".

-----------------------------------------------------------------

Mình quyết định đăng truyện lên truyenyy.com luôn nhé, sau này mỗi chap mình viết 1000 chữ không còn 500 chữ nữa.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.