Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp ngân hàng (2)

Tiểu thuyết gốc · 1158 chữ

Bên quân đội rất nhanh đã tập hợp đầy đủ, 2 chiếc xe chở 20 binh sĩ được vũ trang đầy đủ tiến đến, dẫn đội là Trung Tá Takashi, anh là một người Việt lai Nhật nên mới có cái tên kì quái như vậy.

Trung Tá Takashi sau màn chào hỏi thì vào vấn đề chính:"Bọn chúng có bao nhiêu người? có vũ trang không? bên trong có bao nhiêu con tin?".

Viên sĩ quan trả lời ngay:"Chỉ có một người, người này mặc hắc y từ trên xuống nên không rõ khuôn mặt, vũ trang thì tạm thời không thấy, theo nhân chứng may mắn thoát ra kể lại thì ngay lúc hắn tiến vào thì đã giết chết một nhân viên, điều kì lạ là hắn chỉ tay về phía nhân viên, tức thì trên đầu nhân viên có một lỗ máu rồi chết ngay lập tức".

Nghe đến đây, sắc mặt Takashi lập tức biến đổi, không còn vẻ tự tin đắc ý mà thay vào đó là trắng bệch không chút máu, Takashi cumg có gia tộc bên Nhật Bản nên anh ta biết rõ đây chính là Cổ Võ Giả, chắc chắn không phải là người bên Hiệp Hội vì Việt Nam đã kí kết hiệp định hòa bình rồi.

Takashi cố lấy lại bình tĩnh nói:"Đây gọi là Cổ Võ Giả, một tồn tại rất cao, vượt qua Võ Giả, quân đội bình thường, muốn đánh bại một tôn Cổ Võ Giả cần huy động lực lượng quân đội rất lớn, tổn thất bỏ ra để hạ một tên như vậy rất cao, chúng ta không chịu nổi đâu".

Uyển Nhi và viên sĩ quan lần đầu nghe về Cổ Võ Giả, nghe cứ như trong mơ, một người có thể đối địch với quân đội sao??? vậy gọi là gì chứ? tiên nhân chăng?.

Nhất thời cả đám không biết phải làm thế nào, lúc này bên trong ngân hàng thì Lý Vân Thiên đã gom được hết tiền trong kho, vác hai cái ba lô đầy ấp tiền trên lưng, Vân Thiên nhìn đám khách hàng và nhân viên đang run rẩy ôm đầu ngồi xuống thì hắn cười nhạt, xách một tên thanh niên nhìn qua khoảng 18 tuổi mang đi, ra tới cửa.

Vừa thấy Lý Vân Thiên đi ra khỏi cửa, lập tức 20 binh sĩ hàng ngũ chỉnh tề cùng với cảnh ất chỉa họng súng đen ngòm về phía Vân Thiên.

Lý Vân Thiên vứt tên thanh niên trước cửa, quát lớn:"Tất cả mau tránh ra, nếu không tao giết thằng này".

Đám binh sĩ và cảnh sát mơ màng nhìn về phía chỉ huy của mình, Takashi tiến lên nói:"Chào ngài Cổ Võ Giả tôn kính, chúng tôi xin đề nghị ngài thả toàn bộ con tin và giơ tay chịu trói, chúng tôi sẽ cố gắng giảm mức án đến mức tối thiểu".

Lý Vân Thiên khinh bỉ liếc nhìn Takashi nói:"Muốn tao đầu hàng? chỉ mình tụi mày thì chưa đủ". Dứt lời, Vân Thiên thuận tay chém một nhát trên cổ của tên thanh niên.

Tên thanh niên run lẩy bẩy, hắn chỉ thấy cổ mình đau đớn vô cùng rồi chết, trước khi chết hắn thấy một đám binh sĩ cảnh sát chỉa súng vào tên cướp sau lưng mình, hắn tự hỏi tại sao mình phải chết? nhưng không ai đáp lời hắn mà hắn chỉ thấy một màu đen kịt.

Nhìn linh lực tỏa ra từ cú chém đó, Takashi biết chân khí có thể phóng ra vậy chỉ có cấp bậc Ám Kình trở lên, mà hắn mới chỉ có Nội Kình Đỉnh Phong, bất lực nhìn người thanh niên chết đi, hắn không chấp nhận sự thật, mặt hắn co rút vào, gân xanh nổi lên giận dữ hét:"Tất cả nổ súng cho tôi".

Đám binh sĩ vốn đã run sợ trước sự tàn ác của Lý Vân Thiên, nhất thời được đại xá, toàn bộ đều phát tiết sự tức giận vào những viên đạn.

Đạn bay vèo vèo, tiếng súng nổ làm bất cứ ai cũng phải run sợ thẳng tắp bay đến.

Lý Vân Thiên chỉ cười nhạt, huy động linh lực tạo thành cương tráo, từng viên đạn như gặp phải tấm sắt, rơi xuống như chưa từng được rơi.

Lý Vân Thiên vác 2 chiếc ba lô, thi triển bộ pháp nhảy lên từng nóc tòa nhà cao tầng, đến khi bóng lưng Vân Thiên dần dần nhỏ lại như chấm đen rồi biến mất hẳn, đám binh sĩ mới thở ra một hơi, tất cả đều bàng hoàng kinh sợ trước sức mạnh khủng khiếp này.

Chỉ có Takashi nhìn vào nơi Lý Vân Thiên vừa bỏ chạy, miệng lẩm nhẩm nói:"Cương tráo hộ thể, Việt Nam rốt cuộc cũng xuất hiện Tông Sư rồi, mình phải mau báo lại với gia tộc".

Khi cảnh sát tiến vào, đám con tin như được đại xá, tất cả đều vui mừng đến khóc thét lên vì được cứu.

Tại một con hẽm nhỏ, có một thanh niên mặc đồ màu đen từ trên xuống, chậm rãi bước dần về cuối con hẻm.

Thanh niên đứng trước một căn nhà cấp 4, nhìn căn nhà cũ nát từ lâu đã không được tu sửa, người thanh niên chậm rãi gõ cửa.

"Cốc...cốc....cốc".

Người thanh niên sắc mặc lạnh lùng, nhìn vào cái cửa dần được mở ra, một ông lão mặc một áo bào cũ kĩ nhỉn người thanh niên trước mặt, ông lão mở miệng:"Tiền đâu".

Người thanh niên vứt hai cái ba lô trên người ra, tiếp tục lấy từ túi ra một xấp tiền, tất cả đều là tờ 500 ngàn.

Vứt xấp tiền xuống, thanh niên nói:"Tuyết hoa thảo đâu?".

Ông lão nhìn chằm chằm vào xấp tiền, thở dài, lấy từ trong nhà ra một cái hộp gỗ tinh xảo đưa cho người thanh niên.

Mở hộp ra, Tuyết Hoa Thảo có màu như tuyết, xung quanh nhiệt độ lập tức hạ xuống, dù là mùa hè 31 độ nhưng hạ xuống chỉ còn 15 độ.

Thu hộp gỗ lại, người thanh niên nói:"Tốt, đúng là Tuyết Hoa Thảo, ông cũng biết bảo quản đấy, nếu để ngoài trời nóng như thế này thì sau 1 ngày nó sẽ mất đi công hiệu và héo rũ, giao dịch đã xong giờ tôi đi đây".

Người thanh niên bỏ đi, ông lão nhìn chằm chằm bóng lưng, sau đó lắc đầu đóng cửa lại, căn nhà cấp 4 tiếp tục chìm trong im lặng, tĩnh mịch.

Người thanh niên này chính là Lý Vân Thiên, vốn hắn chỉ muốn cướp tiền rồi chuồn nhanh gọn thôi nhưng không ngờ cảnh sát đến nhanh như vậy, buộc hắn phải giết thêm một người nữa để tạo uy hiếp đối với cảnh sát rồi mới bỏ đi được.

Bạn đang đọc Phàm Nhân Tu Tiên Ở Đô Thị sáng tác bởi thaynhonn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaynhonn
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.