Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Sát

Tiểu thuyết gốc · 2347 chữ

..o0o..

Từ sau khi đám hắc binh bao vây phủ người dân qua lại ngày càng dồn về đây, ai nấy đều đổ dồn sự chú ý vào Mạc phủ. Tiếng huyên náo bàn tán không ngớt. Dân bu lại ngày một đông như ruồi bu...

- "Haizz tưởng có chuyện hay để xem, mà mấy canh giờ rồi mà Mạc Phủ chả có tí động tĩnh gì, hay chúng ta về thôi."

- "Ừ, tưởng sẽ là đánh nhau long trời lở đất cơ, thật là chán."

......

Tại một tiểu quán ven đường cách không xa Mạc phủ. Ở đây mọi người đều ai cũng kinh ngạc trước cái bàn gần cửa sổ, không chỉ bởi vị cô nương xinh đẹp mặt che mạng mà là vị đi cùng.

- "Rầm" Vị khách đập tay lên bàn.

- "Đại nhân, có tiểu hạ"

- "Tiểu nhị, mau mau cho ta thêm đĩa thịt bò măng trúc lên đây. À mà không hai nhé. Tỷ dùng thêm gì không?"

- "Cho ta ấm trà hoa cúc là được."

- "Vâng, có ngay, có ngay."

Tiểu nhị mau chóng lui đi trên mặt vẫn còn đầy kinh ngạc khi thấy một con gấu biết nói mà mẹ nó là gấu hay là heo vậy tròn ú bao tử lại như không đáy.

- "Lan tỷ hình như có gì không đúng a? Mấy canh giờ rồi theo như tính cách tên Đinh Lực thì phải quậy long trời rồi mà giờ vẫn im re sợ Mạc Phong lại bày trò rồi."

- "Ta cũng cảm thấy hơi bất an trong lòng, Mạc Phong này không thể dùng lẽ thường tính toán chỉ sợ..." Mộc Lan thở dài.

- "Có người ra kìa."

- "Là Đinh Lực."

Mộc Lan nhíu mày nhìn kĩ lại nói:

- "Không, tên này không phải Đinh Lực. Là giả."

- "Hử, đúng rồi hình dáng vẫn thế nhưng tóc hắn màu vừa thô vừa rối, phong cách hắn hơi cứng nhắc nữa mà lại hai tên lúc nãy theo sau cũng không ra. Tỷ nghĩ sao?"

- "Đinh Lực tám, chín phần xong rồi, Mạc Phong không ngờ dám xuống tay. Chúng ta mau rời khỏi."

Trước tình hình thay đổi cả hai nhanh chóng hoà vào đám đông ở dưới về nơi an toàn. Kế hoạch của họ vốn định dùng Đinh Lực mượn đao giết người làm Mạc Phong thân bại danh liệt rồi tìm hắn sau nhưng không ngờ Mạc Phong lớn mật như vậy.

Một tuần sau thì có tin đồn Đinh Lực công tử vì tìm kiếm Mộc Lan tiểu thư mà bị kẻ bịt mặt giết. Cả đám Hắc binh ở Thanh thành đều sợ xanh mặt lần này mà về Hắc Thành chỉ có đầu treo trên tường may ra lấy được thủ cấp hung thủ thì còn có một đường sống. Chỉ trong chốc lát, dưới sự tài tính Mạc Phong cả đám đã quy thuận dốc sức cho hắn bắt người, biến nguy thành an.

.....

- "Gâu, Gâu, Gruuu...." Chó sủa inh ỏi dưới lầu. Một toán quan binh nhanh chóng ùa vào các khách điếm quanh đó.

- "Cộc, cộc, cộc" Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.

- "Mở cửa, mau mở cửa, ta đếm đến ba còn không mở là xông vào."

- "Một", "Hai", "Ba" Tên lính đang định đạp cửa thì một thanh âm hơi con trẻ vang lên.

- "Ta đây, ta đây quan nhân, ta bụng mang dạ chửa nên không ra mở cửa được ngay kong ngài thứ tội." Một người phụ nữ mặt lem luốc bước ra, tuy hơi khó coi nhưng vẫn toát lên một vẻ sắc khó nói lên lời.

- "Được rồi, phòng ngươi có mấy người hay có kẻ nào khả nghi không?"

- "Chồng tiểu nữ kiếm ăn xa nên đang ở một mình ạ." Thiếu nữ lễ phép đáp. Khi nói chuyện nàng luôn cúi mặt hoặc tránh mặt tên lính.

- "Vậy hả?" Tên lính cười một cách đê tiện, hắn bắt đầu tiến tới, vươn tay định chạm vai nàng nhưng thiếu phụ nhanh chóng né sang một bên, nép mình vào bên tường thái độ e dè.

- "Đừng mà quan nhân, giữa thanh thiên bạch nhật ngài làm gì vậy coi chừng ta kêu lên á."

- "Bình tĩnh đi nào, ngươi một thân một mình nuôi con khó lắm đúng không, đến đây phục vụ ta chút tí xong thưởng cho hậu hĩnh." Tên lính liếm mép chầm chậm tiếp cận lại lần nữa.

- "Không, không được ta đang mang thai ngươi còn nhân tính không vậy?" Thiếu phụ gắt lên.

- "Đừng lo ai nói cần ngươi làm thế, chẳng phải ngươi vẫn còn thứ khác sao, he he" Tên lính vừa mới đang định lần nữa chạm vào người nàng thì bỗng dưng tay nàng nhanh như cắt chặt mạnh vào cổ hắn làm tức thì ngất đi.

- "Mộc tỷ không ổn rồi, tên Mạc Phong này thế mà đoán được chúng ta trong thành trốn một hai ngày không phải là cách a. Chi bằng chúng ta dùng vũ lực thoát ra quay lại hoang lâm rồi tính sau" Một con gấu cuộn trong từ trong cái bọc dưới áo nàng chui ra.

- "Bây giờ rời đi không phải lúc ta chỉ sợ đi rồi là sẽ không còn quyết tâm để quay lại nữa."

- "Thế để đệ đi bắt tên đó về đây làm chi cho phải rắc rồi vậy."

- "Hừ bại thì có sao, phải khiến hắn thân bại danh liệt, mất đi cái hắn nỗ lực mà có mới khiến ta hả dạ được. Chúng ta..." Mộc Lan bỗng kinh ngạc khi bất giác nhớ đến cái hình săm đầu một con gấu, bên mắt có một vết sẹo dọc. Gấu lười nhận ra sự khác thường liền hỏi:

- "Đó là gì vậy?"

- "Hắn không phải lính, mà là người Hùng bang."

- "Hùng bang?"

- "Ừ, đó là tên của một đám sơn tặc khét tiếng. Chúng lấy hoang lâm làm địa bàn, hoạt động chính là cướp bóc thương nhân đi qua tuyến đường huyết mạch nối liền giữa hắc thành với một số thành quanh đây. Ngoài ra rảnh rỗi thì chúng quấy nhiễu khu ngoại thành. Bắt cóc, giết người, hiếp dâm, không tội ác nào chúng không làm."

- "Vậy sao không tiêu diệt đi?"

- "Nhiều năm trước hắc binh cùng với lính các thành khác đã càn quét rồi, nhưng chúng lại tản vào rừng. Sau thời gian đó chúng cũng biết điều chỉ thu tiền bảo kê các tiểu thương dần dần im hơi lặng tiếng đến bây giờ lại xuất hiện."

- "Lan tỷ xem này trong người hắn có rất nhiều tờ thông cáo." Gấu lười moi từ trong áo hắn ra một đống giấy lộn.

- "Trời! Trong này có phải có chục người bị lôi ra chém vào hôm qua, ngày mai, ngày kìa lại bị chém thêm chục người nữa. Đều bị kết tội phản nghịch cả."

- "Đưa ta xem nào." Mộc Lan liền liếc qua nộ dung thì lập tức xung nộ bóp nát tờ giấy thành bột, rồi quay một sút lìa đầu tên kia. Gấu lười chưa bao giờ thấy Mộc Lan tức giận như bây giờ. Mắt nàng nhắm chặt lại, dùng chút tỉnh táo còn lại để trấn áp lại bản thân. Cuối cùng sau mấy canh giờ lòng cũng trấn tĩnh lại, gấu lười mới dám lại gần.

- "Uống chén trà đi tỷ." Nó nhanh chóng bê lên chén trà hoa cúc làm thư thái lại tinh thần.

- "Cảm ơn." Mộc Lan nhấc chén lên một hồi lâu mới uống xong rồi thở dài nói tiếp.

- "Mạc Phong, gã chó chết này không những cấu kết sơn tặc, lại còn dám giết hết những người mà ta quen biết, từ già đến trẻ không tha một ai chỉ để ép ta ra mặt. Tốt, tốt lắm, vốn dĩ còn định chừa ngươi đường sống nhưng có vẻ tự tay ngươi đoạn rồi."

- "Vậy chúng ta làm gì tiếp theo?"

- "Không có chúng ta, chỉ có ta mà thôi." Mộc Lan lắc đầu nói.

- "Hả tỷ nói đùa gì vậy." Tiểu Trúc vẫn còn ngơ ngác trước lời của Mộc Lan.

- "Haiz, ta không để ngươi đi vì ta tin tưởng ngươi và Phá Thiên sẽ cứu ta ra được. Lần này đi nếu quá cường thế Mạc Phong sẽ chó cùng cắn loạn, ta không muốn những người kia phải chết chỉ vì ta."

- "Không được quá nguy hiểm, ca mà đến lột da đệ nhồi bông mất." Gấu lười khua tay loạn lên từ chối.

- "Bình tĩnh nghe ta này." Mộc Lan từ từ tiến đến cúi xuống xoa xoa cái đầu đáng yêu của nó.

- "Ta sẽ không sao đâu, mi phải tin ta chứ."

Ngẫm nghĩ một lúc Tiểu Trúc đáp:

- "Không được đệ nghĩ nếu tỷ đã quyết tâm đến vậy chi bằng tối nay chúng ta đi ám sát hắn cứu người thì hơn."

- "Nhưng tên Mạc Phong rất nham hiểm ta chỉ sợ bất trắc những người kia." Mộc Lan chần chừ tuy rằng cái này hay hơn cách tự đâm đầu vào rọ nhưng nguy hiểm cũng tăng cao.

- "Không thử sao biết dù sao hắn cũng là người nắm thóp."

Mộc Lan thấy cũng đúng bị động chi bằng chủ động thì hơn. Cả hai liền nhanh chóng chuẩn bị trước khi đêm đến.

.....

Thời gian mau chóng qua đi, đêm đã đến. Trời tồi nay nhiều mây lại không trăng nên ngoài đường qua lại rất ít.

Tại Mạc Phủ, cả tuần nay lính tuần tra hoạt động rất gắt gao nghiêm ngặt cả ngày lẫn đêm. Hai nhân ảnh mặc áo dạ hành vun vút dễ dàng lướt qua những vùng tối ngay cạnh đám lính mà chúng không hề hay biết. Cả hai mau chóng tách ra làm theo kế hoạch định sẵn.

- "Cháy, cháy rồi, người đâu."

- "Lửa gì thế này dao dập mãi không được, mau lấy thêm cát với nước lại đây nhanh lên."

Tiếng hô hào kèm theo chiêng ngày càng to đánh thức mọi người trong phủ. Ai ai cũng lao mình về phía đám cháy ra sức dập lửa nhưng có dập thế nào cũng không tắt ngược lại càng to hơn. Mạc Phong vốn đang trong mật thất thì nghe thấy tiếng kêu la ầm ĩ bên ngoài liền nhanh chóng lao ngoài. Thấy tên hạ nhân tất tưởi gánh nước chạy qua thì Mạc Phong liền túm cổ hắn giật lại hỏi.

- "Xảy ra chuyện gì?"

- "Đại, đại nhân bảo khố cháy ạ." Tên hạ nhân ấp úng đáp.

- "Bảo khố chả phải là gỗ chống cháy với đá sao, sao lại cháy được." Mạc phong nhăn mày.

- "Đại, đại nhân tiểu nhân thật lòng cũng không biết chỉ là ngọn lửa rất, rất..."

Mạc Phong mệt mỏi với cái tên này, vừa ấp úng lại còn nói lắp, liền dơ tay tát hắn một phát.

- "Lửa làm sao."

Tên kia bị vả một phát liền vừa đau, vừa sợ liền nói năng lộn xộn:

- "Dạ, dạ, lửa đen màu rất dập khó ạ."

Nghe lời tên kia tức thì Mạc Phong liền phóng như bay về đó. Tuy nói là bảo khố nhưng trong đó lại toàn là lương thực và vũ khí cho quân đội. Chí sau vài cái lướt như bay Mạc Phong đã đến nhưng trước mắt hắn giờ chỉ là cảnh hoang tàn, đổ nát, khố đã bị cháy gần hết, từ gạo, sắt thậm chí cả đá cũng không còn. Một cơn gió nhẹ khẽ lay qua cuốn theo tất cả tron tàn tro bay lên trời, Mạc Phong thẫn thờ vươn tay tóm lấy.

Mỗi hạt bụi, mỗi mảnh tro kia đều là bao năm cố gắng, tâm huyết, nhọc nhằn vất vả từ hai bàn tay trắng ấy vậy mà giờ lại hoá cát bụi. Còn đâu bá nghiệp, còn đâu mộng cảnh hằng đêm, còn đâu hùng chí tuổi trẻ mà mà Mạc Phong ao ước. Mạc Phong liền ngửa mặt lên trời rú lên đầy đau đớn, tức giận. Đúng lúc đó ngay gần hắn một thị nữ vươn tay ra nắm lấy tay hắn rồi hỏi

- "Có đau lòng không cha?"

Mạc Phong giật mình nhảy bắn về sau nhưng trên tay hắn lại có một ngọn hắc hoả rực cháy, nhận thấy đây chính là ngọn lửa đốt cháy khố nước cũng không dập được Mạc Phong quyết đoán rút kiếm ra nhằm ngay khuỷu tay mình chặt, rồi xé một mảnh vải nhanh chóng thít lại. Lúc này Mạc Phong mới ngẩng mặt lên nhìn thì thấy thị nữ kia đúng là Mộc Lan đóng giả rồi, hoá ra tất cả là do nó làm.

- "Là ngươi."

- "Đúng là ta, ngươi có vẻ hơi ngạc nhiên nhỉ, không phải đang muốn mời ta xuất hiện sao."

- "Ta đã từng nuôi nấng, cho ngươi rất..."

Mộc Lan liền cắt lời.

- "Ngừng, ngừng, định bảo ta vô ơn chứ gì, nghĩa cha con là ngươi tự tuyệt. Là ơn hay oán tự ta khác biết rõ, loại người như ngươi mềm lòng chính là tự đâm dao vào bản thân, nên hôm nay chỉ có ta hoặc mi phải chết thì mới giải được khúc mắc này."

- "Ngươi không sợ ta giết hết đám người kia sao?"

- "Tất nhiên là sợ chứ nhưng ngươi có khả năng đó không mới là vấn đề." Mộc Lan nói xong liền rút ra nhuyễn kiếm chém ra một đường.

Mạc Phong vốn cũng là một thân anh tài xông pha sinh tử đâu kém gì Mộc Lan nên chẳng hề nao núng trước uy thế cũng chém ra một kiếm. Không trung giữa hai người nổ vang điếc tai như sấm rền, mọi người xa xa thấy cuộc chiến quá kinh hãi liền trốn đi sợ bị vạ lây. Mới chỉ thử chiêu nhưng sức mạnh đã thật bá đạo. Cả hai liền biết đối thủ thật đáng gờm.

- "Mạc gia kiếm pháp?"

....

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..

Truyện Phá Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 2
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.