Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Tay Với Giặc

Tiểu thuyết gốc · 2182 chữ

Khổ công đọc nháp làm chi Cảm ơn các đạo hữu KoLove, KhanG.Nhi, admin, thieuquocviet1999 đã donate ủng hộ ta và các đống chí vô danh XD đã đọc truyện của ta. Truyện mà trình bày đẹp thì các ngươi gửi quà lão KoLove, toàn công lão cả.

..o0o..

- "Chuẩn bị xong chưa Tiểu Trúc?" Mộc Lan đang lúi húi thu dọn đống quần áo thì thấy gấu lười đi vào.

- "Xong rồi tỷ, lương khô đệ kiếm đủ cho bốn, năm ngày. Nhưng mà chúng ta có nên..." Gấu béo có phần lo lắng hỏi.

- "Không cần, hẹn với Mạc Lăng sắp đến rồi, chúng ta phải đi trước. Tiểu Trúc đừng có lo ta đã để lại thư rồi, hắn xem xong khác tự hiểu."

- "Tỷ nói vậy thì đệ yên tâm rồi." Nói xong nó liền nhảy lên bám vai Mộc Lan, cả hai lướt đi nhanh chóng rồi biến mất sau những hàng cây.

..o0o..

Tại một khu phố sầm uất ở Thanh Thạch thành. Đây chính là nơi giăng hoa bắt bướm của các đấng mày râu.

Hồng Hoa lâu một trong những thanh lâu nổi tiếng nhất khu này. Bình thường đều có các cô nàng xinh đẹp đon đả chào đón trước cửa nhưng hôm nay lại đóng cửa kín mít lại thêm người phòng ngự sâm nghiêm ai ai cũng không được vào. Một thanh niên tuấn tú tay cầm quạt phe phảy bước tới như không có gì.

Gã hộ vệ cúi xuống chắp tay kính cẩn:

- "Lăng thiếu gia mời vào, công tử đang đợi ngài ở lầu hai."

- "Ừ, ta biết rồi."

Mạc Lăng tiến vào thì ngay cả gã hay phóng túng như hắn cũng cảm thấy ngượng mình trước cảnh tượng bên trong. Khắp nơi đều là các cô gái trên thân không sợi vải đang uốn éo đủ tư thế, đang cùng dâm loạn với nhau. Vào đây xong hắn mới biết trước giờ là mình còn kém hiểu biết nhiều về khoản đó. Mùi thơm phụ nữ với cái mùi nước dịch ngai ngái hoà quyện lan khắp phòng làm hắn cũng có chút khó chịu khi phải kiếm chế thú tính trong mình. Trên bàn mấy cái lư đồng, thoang thoảng phát ra xuân hương. Sợ mình khó có thể kiềm chế nổi, Mạc Lăng nhắm mắt, ngừng thở chạy thẳng lên tầng hai cho xong.

- "Ngươi đến rồi, mau ngồi đi. Ta còn nghĩ ngươi còn phải ở dưới thêm một lúc nên ngồi uống tí rượu một mình." Một tên mặt rỗ, tướng mạo có phần bặm trợn đang ngồi sẵn trên bàn, miệng vừa uống rượu tay gắp thức ăn.

Ở đây lại trái hẳn với cảnh phóng đãng tầng một, Mạc Lăng chỉ thấy có một mình hắn đến cả hầu rượu cũng không có ai. Mạc Lăng cũng không ngại ngồi xuống rồi tự rót chén rượu uống.

- "Người ở đây không ai vừa mắt Đinh công tử hay sao hay ta sang chỗ khác vậy?" Mạc Lăng quay sang tỏ vẻ quan tâm.

- "Thôi khỏi, ở đây cũng chỉ đến như thế này mà thôi không đáng Đinh Lăng ta động lòng. Chỉ cần đến chó của ta còn hơn. Mà bao giờ mới có tin tức của Mộc Lan, ta sốt ruột phải chờ đợi lắm rồi. Ta đi đến chỗ khỉ ho cò gáy này cũng chỉ vì cô ta thôi, ngươi còn không mau có nửa điểm tin lành thì đừng trách ta." Đinh Lăng gằn giọng lên đe doạ.

- "Đừng có nóng công tử, ta vẫn đang ngày ngày lùng sục đây chỉ là hoang lâm rộng quá khó mà ngày một ngày hai được." Mạc Lăng nhẹ giọng cố xoa dịu hắn lại.

- "Hừ có mỗi cái mắt muỗi hoang lâm cũng làm không xong, ta cho hai tên này cùng một đám cận vệ phải tìm cho bằng được không xong thì đầu ngươi cũng đừng ở trên cổ nữa." Đinh Lực vừa nói xong thì hai bóng đen không biết từ đâu liền nhảy ra.

- "Trương Long, Triệu Hổ xin nghe theo công tử phân phó."

- "Vậy thì đa tạ Đinh công tử giúp sức, tại hạ có việc còn đi trước."

Nói xong Mạc Lăng dẫn theo Trương Long, Triệu Hổ đi về phía Mạc phủ. Ba người đi lòng vòng một lúc thì qua một con hẻm thì bỗng dưng một ánh sáng sắc lạnh ánh lên chợp tắt khiến người ta rùng mình, khiếp sợ. Trương Long ngay lập tức cảnh giác rút kiếm thủ thế nhưng khi quay sang hắn thấy Triệu Hổ thất thanh kêu lên nhưng không thành tiếng, hai tay bịt chặt cổ họng đã đứt lìa, sau vài giây hắn loạng choạng ngã xuống. Thật quá đáng sợ, ra tay chả kịp nhìn Trương Long nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi cường địch trong lòng.

- "Soạt" Một mũi kiếm nữa xuyên qua tim hắn chỉ có điều lần này từ phía sau.

- "Ngươi.. ngươi có mưu đồ gì?" Trương Long dường như không tin vào mắt mình, chết uất ức vì bị đâm sau lưng cố dồn hơi tàn phẫn nộ hỏi.

- "Xuống cửu tuyền mà hỏi Diêm Vương." Mạc Lăng lấy ra một mảnh khăn nhẹ nhàng lau kiếm như chưa có gì xảy ra.

Một bóng đen từ từ đi ra từ trong bóng tối bước tới. Khi còn khoảng năm mét thì dừng lại, do qua tối nên Mạc Lăng không thể nhìn rõ mặt đối phương.

- "Lan muội, ta đã thực hiện xong, một phần thuốc giải đâu." Ngay lập tức một viên đan bay về phía lòng bàn tay Mạc Lăng. Mặc Lăng không chần chừ vội vàng nuốt lấy.

- "Ẹc thuốc gì mà kinh vậy trời, các người không lừa ta chứ?" Mạc Lăng mặt tái đi, cố gắng nuốt trôi xuống.

Cái viên thuốc này vừa đắng vừa kinh như vị cá chết, còn chút hoa quả thối lâu ngày rất khó nuốt nhưng trước giờ hắn biết Mộc Lan không có nói đùa đành nhịn xuống.

- "Thuốc đắng dã tật, không tin đừng dùng." Mộc Lan lạnh nhạt đáp lại.

- "Ta tin, ta tin mà. Thế bây giờ ta phải làm sao, tên Đinh Lực kia bảo nếu không tìm được ngươi trong vài ngày nữa thì hắn sẽ giết ta."

Mộc Lan không đáp lại mà búng một mảnh giấy về phía hắn rồi lại biến mất trong màn đêm, đến rồi lại đi như một bóng ma.

..o0o..

Hai ngày hôm sau, khi trời vẫn còn chưa tới đỉnh thì trong thành đã náo loạn vì Mạc phủ đương nhiên bị người ta thách thức. Một toán lính bận một bộ đồ đen ngang nhiên chặn cửa lối ngoại bất xuất nội bất nhập. Đinh Lực vẫn còn đang ngái ngủ nằm trên ghế. Ngay khi đám hắc binh định phá cổng xông vào thì một lão già liền mở cửa bước ra.

- "Vút" Một mũi tên bay qua cắm vào ngay bên cạnh lão. Tên lính vừa bắn tên xong hét lên.

- "Có lời mau nói, có rắm mau không chịu chết đi."

Vân quản sự nói:

- "Đinh Lực thiếu gia, không biết thiếu gia có ý gì nhưng mong ngài bớt giận, thành chủ đại nhân mời thiếu gia vào trong uống chén trà để cùng nói chuyện."

- "Hừ, tưởng ta sợ sao, vừa ăn cướp vừa la làng ta muốn xem tên Mạc Phong này mặt dày cỡ nào. Đi." Hai nhân ảnh bước ra bám theo sau gót Đinh Lực vào phủ, cánh cổng từ từ đóng lại chỉ có đám hắc binh là vẫn bất động như núi đứng đó.

Trong phủ Mạc Phong vẫn bình tĩnh ung dung ngồi uống trà đọc sách. Thấy có người đi vào Mạc Phong liền đứng lên.

- "Ngươi ngồi đi. Ta là Mạc Phong chắc không cần phải giới thiệu nữa."

- "Thôi đừng vòng vo tam quốc nữa ta đến đây vì Mộc Lan." Đinh Lực không chào hỏi mà hùng hổ đi tới trước mặt Mạc Phong ra vẻ khệnh khạng.

Mạc Phong nhíu mày cái tên này vừa đến đã khiến hắn chướng mắt rồi mà còn chưa hiểu hắn nói cái mô tê gì nhưng hắn không muốn chấp ba mớ lăng nhăng con nít này nên vẫn giữ vẻ bình tĩnh hỏi lại, hỏi:

- "Mộc Lan? Thế thì sao đến chỗ ta làm gì?"

Được nước lấn tới, Đinh Lực chỉ tay thẳng mặt Mạc Phong quát:

- "Hừ vẫn còn giả ngu, hôm nay không giao người thì đừng hòng ta cho qua."

- "Ngươi đang uy hiếp ta?" Mạc Phong mắt hàn lạnh như băng quay sang nhìn thẳng mắt Đinh Lực hỏi.

Đang có cảm giác tự cao tự tại ngay tức thì Đinh Lực bị doạ đến sợ ngây người. Chưa bao giờ hắn thấy ai nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy cả, một ánh mắt có thể giết chết cái tâm cao ngạo như núi của hắn. Chốc lát sau Đinh Lực hoàn hồn lại, thấy hơi xấu hổ mất mặt với đám thuộc hạ xung quanh liền đáp trả.

- "Uy hiếp sao, đây là mệnh lệnh, là mệnh lệnh rõ chưa. Cha ta là Hắc chủ tông binh một thành, ngươi chỉ là cái con sâu cái kiến be bé mà cũng dám doạ ta sao? Muốn ta bảo cha san phẳng cái chỗ... khặc khặc." Đinh Lực đang ra uy thì bị Mạc Phong vung tay siết cổ nhấc lên nói không ra. Hai tên Vương Triều, Mã Hán thấy vậy cũng giật mình nhảy ra bổ một đao hộ giá thiếu chủ.

- "Xoẹt" Một cái rìu bằng cả cái bàn uống nước chém rách cửa bay vào cắt phăng hai tên hộ vệ không chút khó khăn.

Đinh Lực giãy dụa một hồi sau đó cũng tắc thở, mắt vẫn mở trừng trừng mang phần sợ hãi khó tin.

Một nam hán cao to bước ra,tóc hắn đã bạc trắng, gương mặt đã ngoài trung tuần đầy sứt sẹo (ý là hơi quá tuổi trung niêm tí), bộ da báo khoác trên người hắn không thể che hết được những đường gân cơ bắp đầu mạnh mẽ, mỗi bên chân đều to như cái trụ cột nhà vậy mỗi bước đi của hắn đều tựa như mãnh thú khiến người khác kinh sợ.

- "Mạc Phong đã lâu không gặp rồi hahaha, sao ngươi lại hành xử lỗ mãng như vậy hắn tuy chỉ là cái tiểu bối nhưng lại là con của tên Đinh Lăng kia chuyện này không hay rồi."

Lão đại hán này tuy câu chữ có vẻ hiểm nguy nhưng trên mặt lại chả có tí lo lắng nào thậm chí vẫn còn nhe răng cười.

Mạc Phong lắc đầu, hắn chả quan tâm đến mấy điều được nghe, hắn giết đơn giản là vì tên Đinh Lăng đã biết bí mật thôi.

- "Hùng Đại Sơn, ngươi đã đến đây vậy là đã đồng ý?" Mạc Phong vẫn hơi nghi ngờ hảo ý khi tên kia đến đây giúp mình.

- "Ta đường đường là sơn chủ sơn trang đạo tặc cả cái vùng hoang lâm trải khắp mấy thành này, đích thân đến ngươi còn lưỡng lự?" Lão hán tên Đại Sơn tiện tay lấy cái ghế ngồi lạnh nhạt đáp lại.

- "Hừ lần trước giao dịch là ngươi giúp ta nắm ba thành lân cận trong tay, mà ta mới chỉ có Thạch thành ngươi đã cúp đuôi chạy nói xem ta tin ngươi thế nào." Mạc Phong ngữ khí có chút nóng giận.

- "Hahaha, là ta sai, lúc đó lũ hắc binh riết quá phải rút lui, thôi quân tử chuyện đã là quá khứ thì cho qua đi."

- "Haizz, được rồi nhưng đừng hòng có giở trò sau lưng ta không thì đừng trách ta trở mặt. Lần này ta cần ngươi cùng ta đi bắt người, giá là hai viên nhất sinh đan."

Mạc Phong vừa ra phát đã là cái giá trên trời so với ở đây. Phải biết rằng loại đan dược như vậy may ra cả quốc gia này trừ hoàng đế còn ai sở hữu nữa. Nhất sinh đan chính là hoàn mệnh đan phiên bản bình dân chế tạo nên công hiệu xa xa không bằng nhưng cửu tử nhất sinh thì vẫn cứu người dễ dàng nên gọi là nhất sinh đan.

Đại Sơn tuy bị choáng với cái giá nhưng kinh nghiệm lâu năm hắn liền bình tĩnh lại:

- "Năm viên, không hơn không kém".

- "Hai là hai" Mạc Phong cũng chẳng phải là kém cạnh.

- "Thôi nể tình, bốn đây là chốt."

Mạc Phong vẫn không nói gì.

- "Ba, coi như ta xuống nước hết mức rồi."

- "Thành giao."

Hai người nhìn nhau gật đầu thoả mãn nhưng trong lòng thì biết đều không thể tin được khả năng cao đến cuối có thể đâm dao sau lưng nhau nhưng chỉ là chưa thừa nhận mà thôi.

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 2
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.