Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Khí & Thuỵ Ý Thiền

Tiểu thuyết gốc · 2147 chữ

..o0o..

Trong một dãy liên sơn trập trùng có một ngọn núi có đỉnh bằng phẳng như bị ai chém đi vậy. Trước đây vốn là lãnh địa của con Hắc Hổ đáng sợ nhưng từ khi sư tử Hà Đông nhà Phá Thiên nhìn trúng thì nơi đây đã biến thành nơi ở mới của nàng, còn nó đã thành cày tơ bảy món lót dạ cho mọi người. Đây đúng là vùng địa lợi, khí hậu vô cùng mát mẻ, thoáng đãng lại có tầm quan sát tốt xung quanh chưa kể đến vị trí các dãy núi xung quanh đã tạo nên một đại trận tự nhiên đơn giản giúp nơi đây tụ tập linh khí tốt hơn ba bốn lần vùng xung quanh, thẩn nào con hổ kia liều chết chứ không rời.

- "Bùng" Một tiếng nổ chấn động không khí xung quanh, từng đợt sóng khí dập dờn lan toả. Đây chính là hiện tượng do Mộc Lan đột phá Ngưng Nguyên cảnh gây nên. Xa xa Phá Thiên vừa mừng nhưng cũng vừa lo

- "Ài thế này chả bao giờ đuổi kịp nàng cả, ta không muốn giống kiếp trước suôt ngày phải để nàng nhọc tâm bảo vệ."

- "Chủ nhân đã nói với huynh rồi, huynh đều hiểu mà." Gấu lười một bên vắt vẻo trên cây tuy nói lời không chút cảm thông nhưng ý nó muốn nhắc nhở Phá Thiên con đường của hắn.

Phá Thiên ngồi bết xuống, chân duỗi ra, tay chống về sau có vẻ mệt mỏi.

- "Quên mất, gấu lười lần trước mi bảo nói cho ta về nhân khí mà?"

- "À đệ cũng quên mất, huynh nghe kỹ đệ nói này. Loại năng lượng mà huynh lần trước thể hiện ra được gọi là nội lực hoặc cũng có thể gọi là nhân khí đều được. Đầu tiên nội lực bản chất là một năng lượng do cơ thể trong quá trình hoạt động không ngừng với cường độ cao sinh ra mà có. Nó giống như việc huynh rèn luyện ý chí nhiều thì sản sinh ra tinh thần lực vậy. Mỗi loài đều do cấu tạo bản chất khác nhau nên đều sinh ra một loại nội lữ khác nhau tỷ dụ như yêu tộc có yêu khí, long tộc có long khí, phượng hoàng tộc có hoả khí,...vv thì với nhân tộc là nhân khí vậy. Long khí thì cương mãnh, yêu khí hung bạo, hoả khí thanh cao, nhân khí ôn hoà."

- "Ơ ta tưởng yêu khí hay long khí đều là linh khí của bản thân họ phát ra chứ."

Bình thường hầu hết mọi sinh vật đều chọn thu hút loại linh khí đơn thuần so trời đất sinh ra vậy, nó như là tờ giấy trắng do trời làm ra vậy. Sau khi mọi người lấy nó về rồi thông qua linh mạch biến đổi nó thành của mình thì tờ giấy trắng đó như là đã bị viết lên vài kí hiệu đặc biệt vậy, không tờ nào giống tờ nào, mỗi người một khác đó chính là linh khí bản thân mỗi người. Tuỳ vào số lượng cùng chất lượng mà họ phân chia ra cường giả, cấp bậc.

- "Uh cái này cũng đúng mà cũng sai. Thật ra như đệ nói nội lực được sinh ra trong cơ thể nên mỗi khi tạo ra đều bị linh khí bản thân hoà tan do đó mọi người đều không cảm nhận được mà thay vào đó họ lại cảm nhận được sự biến đối linh khí bản thân."

- "Ta đã khoá linh khí mình vào rồi mà sao lúc có nhân khí rồi mà ta vẫn không biết?"

- "Ài đơn giản là nó quá ít để cảm thấy thôi, đệ hôm đó cũng đâu cảm nhận được chẳng qua từng thấy nên biết thôi."

- "Ở đâu vậy?"

- "Có nói huynh cũng không biết, đó chỉ là một lão già ở phượng hoàng tộc làm thủ thư trong tàng thư các, ta qua đó hàng ngày đọc sách, lão đó lại suốt ngày mang mấy cái mớ lí thuyết nghiên cứu rối bòng bong ra chất vấn ta."

Phá Thiên âm thầm dè bỉu nó, cái con gấu lười này mà thèm quan tâm sách vở, chẳng qua chắc sư mẫu nó bắt đi học ngu người cho coi.

- "Thế tên đạo này là gì? Mà cách tu ra sao?"

Gấu lười nhíu mày, tay vỗ vỗ cái đầu để nhớ lại:

- "Theo đệ biết thì chưa có ai tu thành chín quả cả nên không có tên. Còn cách tu luyện thì huynh phải tự mày mò vì lão già kia cũng chả khá hơn huynh là bao, lão chỉ giỏi nghiên cứu lý thuyết thôi."

- "Nhưng vị tiền bối đó cũng phải biết cách tạo ra thì mới nghiên cứu được chứ?"

- "Không phải đâu nói chung những loài yêu thú hay thần thú đều khác con người ở điểm này. Đệ không biết vì sao nhưng cơ thể họ luôn tự sản sinh ra nội lực chỉ là không nhiều mà thôi nhưng tất nhiên là nhiều hơn bây giờ so với huynh. Như Mộc tỷ, tại huynh ở gần lâu nên không còn cảm nhận được nữa chứ với người khác đều sinh ra cảm giác tỷ xinh đẹp, trang nhã và cao quý. Đấy chính là một phần hoả khí của tỷ tạo ra ảo giác đó."

- "Aw cuối cùng thì cái ta cần nhất thì vẫn chả có hay ngươi cùng ta nghĩ cách xem?"

- "Thôi buồn ngủ lắm huynh tự mà nghiên cứu đi, đệ lười."

- "Á đù, ngươi có muốn ta cắt cơm không?"

- "Ấy ấy đừng làm vậy, cho huynh cái này rồi đừng làm phiền đệ ngủ nhé?" Gấu lười vội xua xua tay phân bua.

- "Đâu ta xem đáng để cân nhắc không đã."

Tiểu Trúc nhảy xuống gần Phá Thiên, rồi vươn ngón tay bé nhỏ của nó ấn vào thiên linh cái của hắn.

- "Ạch hay lắm! Mi đúng là đồ khôn lỏi." Phá Thiên búng lên trán nó một cái rồi mỉm cười.

- "Hì hì, đâu có đệ ngủ đây, tới bữa nhớ cho đệ thêm phần ngon là được."

Phá Thiên sau khi nhẩm lại pháp quyết liền thử ngay đồ chơi mới. Hắn ngồi hai chân chân khoanh vào thoải mái, một tay để lên đùi chống cằm tay kia buông thõng, mắt nhắm lại minh tưởng.

- "Thuỵ Ý Thiền"

Rất nhanh Phá Thiên liền rơi vào trạng thái không minh. Tâm trí hắn như bị trôi đi rơi vào hư không đen tối nhưng trong này lại rất yên tĩnh, ở đây hắn làm chủ mọi thứ kể cả suy nghĩ của mình.

- "Ồ, ở đây cảm giác đầu óc sáng suốt linh hoạt lạ thường hay nhỉ. Pháp môn này thật thần kì." Nhanh chóng thích nghi Phá Thiên giành hết thời gian còn lại tiếp tục suy nghĩ về nội lực.

Thuỵ Ý Thiền là công pháp bổ trợ rất hay giúp người dùng có thể tập trung trí óc vào thôi diễn, suy luận vấn đề nào đấy một cách chính xác nhất. Đây vốn là pháp quyết của những người tu luyện thần hồn nghĩ ra và nó là môn pháp quyết duy không phải về tu đạo mà khiến mọi người điên cuồng chém giết nhau cướp đoạt. Với ngươi nào có thần hồn càng cao thì càng hiệu quả càng tốt.

- "Ơ rê ka, Ơ rê ca" (Bạn nào còn ko biết là gì thì đi mà search nhé)

Tiếng hét to làm gấu trúc giật bắn mình nó mở mắt thì thấy Phá Thiên đang lảo đảo đứng dậy chân nọ đá chân kia.

- "Thiên ca bình tĩnh ngồi xuống đã."

- "Sao trời đất quay cuồng thế này, ta buồn nôn quá." "Oẹ."

Sau nửa tiếng cuối cùng Phá Thiên cũng dần hồi tỉnh.

- "Ta bị sao vậy gấu lười, không phải ngươi đưa ta bản fake nên ra nông nỗi này chứ?"

- "Hừ đã ăn no lại chê cơm thiu, huynh thì biết cái gì. Đây chính là bản gốc đấy, bản do chính tay chủ nhân tạo ra." Tiểu Trúc nói ra một cách đầy tự hào.

- "Lúc nãy cũng tại đệ quên không nhắc huynh. Thời gian huynh trong đó tối đa chỉ được ở là năm canh giờ tương đương với ngoài thực là một giờ. Nếu cố ở lâu như huynh còn nhẹ nặng hơn thì thiểu năng, điên loạn, hình thần câu diệt đừng có đùa, nó là con dao hai lưỡi đấy."

- "Aw, nguy hiểm vậy mà không nói sớm, ta không biết ngươi đang đi theo muốn giúp hay giết ta nữa. Mà có phải ta nâng cao thần hồn hơn nữa mới ở lâu được hơn?"

- "Uh. Mà lúc nãy huynh kêu gì thế?"

- "À, ta đã tìm ra cách nội lực sinh ra rồi. Đi, tới chỗ nào rộng rộng tí."

Hai người nhanh chóng thoát ra khỏi rừng đến một vùng đất trống trải xung quanh chỉ có cây cỏ.

- "Dừng ở đây được rồi." Phá Thiên đưa tay vuốt vuốt cái cằm nói tiếp.

- "Ta lúc dùng Thuỵ Ý Thiền đã suy luận rằng cơ thể cũng giống như thần hồn vậy. Thần hồn thì sinh ra tinh thần còn thể xác sinh ra nội lực. Vậy thì cách rèn luyện chúng phải tương tự nhau. Gấu lười mi ra đây dùng lực nghiền ép ta đến khi nào ta bảo dừng mới thôi."

- "Uh." Tiểu Trúc bay lên, tay giật cái nhánh trúc nho nhỏ màu tím trên đầu xuống. Nó nhanh chóng biến dài và lớn hơn thành một cây gậy trong tay gấu lười.

- "Tử Huyền nhất thức." Tiểu Trúc hét lên.

Lập tức linh khí xung quanh cuồn cuộn chảy về cây gậy trúc của nó, một côn đơn giản vụt xuống mà đã tạo áp bức cực kinh khủng rồi cảm giác như bị núi đè nặng trong lòng vậy. Phá Thiên nhanh chóng định hình lại dơ hai tay ra đỡ.

- "Bùm."

Côn đến còn mạnh hơn cả hắn tưởng, áo trên người bị chấn nát luôn ngay tức khắc, hai tay hắn cảm giác như bị đứt lìa vậy, chân khuỵu xuống, đất xung quanh lún xuống cả tấc. Quá mạnh, chỉ là nó tiện tay ra đòn mà đã thế này rồi. Lúc này cả người Phá Thiên đều chịu một lực ép cực lớn, chỉ trong chốc lát đã vượt ngưỡng cơ thể hắn có thể chịu được, xương bắt đầu kêu lách cách, cơ bắp chẳng khác nào bị hầm nhừ. Đứng trước ranh giới sự chịu đựng, Phá Thiên cắn chặt răng gồng mình nên. Đầu óc hắn dần mông lung sắp sụp đổ, thì chợt nghĩ đến lý do mình tu đạo là gì? Nguồn gốc chi tâm ở đâu.

Một lúc sau mồm hắn lẩm bẩm:

- "Lúc hiểm nguy, nguyện làm khiên làm giáp thay nàng chịu đao. Nguyện làm kiếm, làm gươm uống máu thù. Lúc yên bình, làm đàn nàng gảy, thổi sáo nàng vui."

Phá Thiên đột nhiên ngửa mặt thét dài:

- "Sông có thể cạn, núi có thể mòn nhưng chi tâm ta bất biến."

Như bị ý chí bất khuất vực dậy, sâu trong cơ thể mỗi sợi cơ, mỗi mạch máu, từng tế bào nhỏ bắt đầu cùng nhau sản sinh ra năng lượng diệu kì. Tuy mỗi tế bào tạo ra cực kì ít không đáng kể nhưng hàng trăm hàng vạn, hàng tỉ tỉ tế bào sản sinh thì khác. (Nếu mà Góp gió thành bão không khéo ae yy cùng nhau vạch trym có thể đái ra sóng thần huỷ diệt khựa mất). Từ những hạt năng lượng siêu nhỏ chúng như nam châm hút nhau lại tạo thành hạt nhỏ, rồi những hạt nhỏ cộng lại thành to hơn, những hạt to hơn lại kết thành dòng. Như những con cá nhỏ len lỏi khắp nơi, dòng khí đi tới đâu thì chỗ đó lại có luồng điện tê tê tới đó làm cơ thể mất đi cảm giác mệt mỏi đau đớn mà thay vào đó lại là thoải mái như được tái sinh da thịt mới.

Phá Thiên nhếch mép lên:

- "Cũng ăn ta một chiêu đê, Phách Không Quyền." Một dòng nội lực chảy về tay Phá Thiên rồi bộc phát cực nhanh.

- "Ruỳnh."

Phá Thiên đấm vào tử trúc côn trên tay gấu lười, không khí bị nén thành cục liền nổ tung, sóng xung kích chấn động xung quanh, đất đá bay lên mịt mù.

Một lúc sau khi khói tan đi, Tiểu Trúc mỉm cười:

- "Huynh thành công rồi, làm sao hay vậy?"

Muốn biết sao chương 15 sẽ rõ.

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.