Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh Nhau Trong Đêm

Tiểu thuyết gốc · 2183 chữ

...o0o...

Tại một căn nhà nhỏ đã bị phá tan hoang trong rừng, khắp nơi ngổn ngang vụn gỗ.

- "Thạch Sơn quyền." Bạch trưởng lão hét lên đấm liên tục về phía Mộc Lan, mỗi đấm đều nặng tựa ngàn cân lại nhanh như cắt không chút nương tay đánh toàn vào chỗ hiểm.

Mộc Lan không chút nao núng sợ hãi truyền linh khí vào nhuyễn kiếm trên tay. Cây nhuyễn kiếm uyển chuyển linh động giống như rắn quấn lấy tay, mũi kiếm dọc theo tay nhắm thẳng cổ đi tới.

Tay áo phải lão Bạch bị chấn nát thành mấy miếng, da bị cắt thân trải qua nhiều dinh tử lão không chần chừ nắm chặt thân nhuyễn kiếm giật mạnh lại, tay kia thuận lại ra tiếp một đấm phía trước.

Bị lôi về phía trước ₫ột ngột, Mộc Lan nhảy lên dùng chân hết sức đạp vào nắm đấm còn tay kia thì giữ chặt nhuyễn kiếm. Do binh khí quá sắc bén cộng với việc Mộc Lan dùng cứng đối cứng lão Bạch liền buông tay, lòng bàn tay là nơi tổn thương nặng nhất đã bị cắt vào xương. Hai người phản chấn liền tách ra về chỗ cũ.

Lão Bạch mặt vẫn không biến sắc lên tiếng:

- "Thật không ngờ có mấy tháng ngắn ngủi mà đại tiểu thư lại đột phá Trúc Cơ hậu kì rồi, đúng là thiên thiên tài mà. Vậy thì lão phu phải trổ hết tài năng mới được."

Mộc Lan cười khẩy đáp lại:

- "Vậy thì ra hết luôn đi chứ không lúc xuống mồ rồi lại ân hận."

Bên kia Phá Thiên cùng lão Vân và Mặc Lăng quấn lấy nhau, hai bên tuy đánh qua lại nhưng đều biết rằng chỉ là giữ chân nhau. Còn trận quyết định là ở phía bên kia. Phá Thiên tin rằng Mộc Lan không thể thua được nên cũng không muốn nhúng tay vào giúp.

Lúc này trận đấu đang được phân định thắng thua bằng một chiêu.

- "Hoả Viêm quyền." Lão Bạch sau khi hét lên hai tay liền bốc ra ngọn lửa đỏ hừng hực, tay áo còn lại cũng cháy nốt nhưng kì lạ là tay hắn lại không việc gì.

- "Ngươi chỉ có vậy?" Mộc Lan ung dung hỏi.

- "Hừ ngông cuồng, ăn hành đi." Lão nhảy lên hai tay đánh thẳng vào đầu đối thủ.

- "Đúng là múa rìu trước mặt Lỗ Ban. Hoàng kinh tâm quyết, Hắc Liên hoa đài." Đầu ngón tay Mộc Lan liền tụ ra một bông hoa sen nho nhỏ như một tách trà. Nếu nhìn kĩ thì nó chính là một ngọn lửa bập bùng ngưng tụ mà thành nhưng nó lại không đem lại cảm giác nóng nực như viêm hoả kia mà lại toả ra một khí tức khiến người khác khó chịu. Hắc Liên hoa chính là ngọn lửa hình thành do tử khí bị lửa Niết Bàn nuốt lấy tạo ra, Mộc Lan theo Hoàng Kinh tâm quyết liền học cách chế ngự và sử dụng nó.

Theo ngón tay búng đi bông sen đụng vào tay của lão Bạch. Tưởng chừng cái bông hoa bé nhỏ kia phải bị đánh bay rồi khồng ngờ được nó lại bám lên Viêm hoả rồi chưa đầy 1s đã nuốt chửng, ngọn lửa đen nhanh chóng lan ra khắp người lão, mỗi nơi đi qua da thịt đều bị đốt ra lửa xanh lè thành vụn than rơi xuống đất lộ ra phần xương trắng hếu, tiếng la hét đay đớn của lão inh ỏi như lợn bị cắt tiết.

Lão dùng hết sức bình sinh còn lại dập đầu xuống đât liên tục nói:

- "Á á, đau quá dừng dừng lại xin hãy tha cho tiểu nhân, cúi đầu ngàn lạy xin niệm tình tha mạng cho mạng chó này. Tiểu nhân nguyện phục vụ..." Còn chưa kịp nói xong thì ngọn lửa đã lan lên mặt, phần cằm lưỡi lão đã cháy mất nhưng miệng vẫn mấp máy cố gắng nói nốt, bấu víu vào chút hi vọng lòng từ bi.

Mộc Lan liếc nhìn tỏ ra không hề phẫn nộ hay thương xót nói:

- "Đã giác ngộ khiêu chiến thì phải có giác ngộ tử vong. Dạng tiểu nhân ham sống sợ chết như ngươi mà cũng đòi cầu ta, hừ."

Nói xong nàng liền sút bay bộ xương cùng đống tro tàn bay về phía Lão Vân cùng Mạc Lăng. Hai ngươi kia vẫn còn đang sợ khiếp vía cảnh tượng vừa xong thì bị bộ xương đụng trúng lăn ra ngã. Mạc Lăng giờ đã biết mình ra một quyết định ngu xuẩn thế nào, theo như lời mấy tên lính nói thì hắn kế hoạch chỉ chăm chăm giữ chân Phá Thiên không cho hắn cơ hội sử dụng năng lực kì dị nhưng không ngờ Mộc Lan mạnh đến thế này chỉ đơn giản giết người cùng cấp như con kiến. Hắn tuy là rèn luyện nhiều nhưng chưa hề biết đến cảm giác tử vong là gì nay bị uy hiếp cực đại hai chân hắn liền nhũn ra, đầu óc tâm trí cứng đờ chỉ còn sợ hãi.

Phá Thiên đứng một bên cũng ngạc nhiên vì sự tiến bộ của Mộc Lan.

- "Hai kẻ còn lại tuỳ ngươi quyết định."

- "Uhm, Vân bá ta đây là lần cuối gọi ta gọi ngươi một tiếng như vậy coi như trọn tình vẹn nghĩa. Trước đây khi không có ai ở bên đều là ngươi nâng đỡ giúp ta vượt qua khó khăn, là người cho ta cảm giác thế nào là mái nhà, thế nào người thân. Trong tâm ta lúc đó Vân bá là người quan trọng nhất trong tim ta, cùng ta chia sẻ ngọt bùi đắng cay, mới là hình tượng người cha thực sự."

Giọng Mộc Lan nghẹn ngào mang phần chua xót, tay gạt đi giọt lệ trên mắt rồi nói tiếp.

- "Không kể trước đây ngươi đây bên ta là vì cái gì, là mệnh lệnh hay giả dối, tình cảm ta đều là thực lòng nhưng đến khi ngươi cùng những kẻ khác vây công ta biết làm ta đau đến nhường nào không hả?" Nàng hét lên chỉ tay vào mặt lão Vân.

Vân quản sự ấp úng đáp lại:

- "Ta... ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi mong... tiểu thư niệm tình."

- "Bất đắc dĩ? Không cần phải đóng kịch nữa ánh mắt ngươi hôm đó đã cho ta biết tất cả, ngươi làm vậy chỉ khiến ta muốn giết ngươi thêm thôi. Được có ơn tất báo, Phá Thiên ngươi phế tu vi rồi thả lão đi."

Phá Thiên gật đầu đấm một phát vào đan điền phá huỷ toàn bộ linh mạch rồi vứt lão vào một góc.

- "Lan muội có... có thể cho ta đi không? Ta đây là bị tên khốn Mạc Phong ép, muội biết đấy ta đến đấy là để giúp muội. Chỉ cần là muội muốn cái gì ta đều cho, bảo tinh hội sau này đều là của muội được không?" Mạc Lăng giờ đã sợ đến nỗi ăn nói hồ đồ luôn rồi.

- "Muội? Haha ta đâu xứng." Mộc Lan không nói nhảm nữa liền chém tới cổ Mạc Lăng.

Mạc lăng sợ nhắm chặt mắt vào, cảm giác tử vong cận kề, lưỡi kiếm bén lạnh như hàn băng chạm vào cổ làm cả ngàn sợi lông tơ trên da bị kích thích dựng đứng lên, một dòng máu đỏ ứa ra rơi lã chã.

- "Keng" Lưỡi kiếm trên tay Mộc Lan bật ra do bị thanh thương cản.

- "Hử, sao vậy?" Mộc Lan nhíu mày vì hành động lạ lùng của Phá Thiên.

- "Haha, ngươi muốn sống phải không?"

Im lặng một lúc vẫn chưa thấy tên Mạc Lăng trả lời, Phá Thiên bực mình tát bốp phát cho hắn hoàn hồn tỉnh lại.

- "Muốn sống hay chết?"

Bị cái tát giáng trời hắn cũng tỉnh lại.

- "Sống, tất nhiên là sống rồi." Mạc Lăng gật gật cái đầu như gà mổ thóc.

- "Uhm, vậy thì nuốt cái này vào." Phá Thiên liền nhét một viên đen tròn tròn vào miệng Mạc Lăng rồi nói tiếp.

- "Đây là một viên độc dược do ta tự chế. Sau một tháng ngươi không có thuốc giải thì sẽ chết trong đau đớn không kém gì tên trưởng lão lúc nãy. Chỉ cần ngươi nghe ta tự nhiên có thuốc giải sau ba lần uống sẽ khỏi hẳn, có hối hận hay không?"

- "Không, tuyệt không hối hận, nguyện nghe đại nhân sai bảo."

- "À quên nhắc ngươi đừng cố giải độc không lại phí công ta cứu ngươi. Xong rồi khi nào có việc ta sẽ liên lạc với ngươi sau, giờ thì đem theo tên kia cút đi."

- "Vâng, vâng tiểu nhân nhớ rồi." Mạc Lăng nhanh tay xách lão Vân lên vai rồi cong đít chạy mất khỏi chốn đáng sợ này.

Sau khi Mạc Lăng đi xa hẳn.

- "Ngươi vừa cho hắn nuốt cái của nợ gì vậy, đừng nói là độc thật nhé?"

- "Nào có tiện tay vo viên đất ý mà, ha ha ha, bị doạ cho vỡ mật thế kia nói gì hắn chả tin."

- "Thế sao ngươi lại thả hắn đi?"

- "Chả phải sau này chúng ta còn tìm Mạc Phong sao, tuy Mạc Phong không tin tưởng hắn nhưng làm cờ dùng tạm tiếp cận thì vẫn tốt chán."

Sau một đêm đại chiến thì giờ hai người đã phải chịu cảnh màn trời chiếu đất.

- "Giờ sao có ở đây tiếp ko?"

- "Ta đã nhờ gấu lười đi trước tìm chỗ mới rồi, bây giờ nghỉ tạm đây đợi nó quay lại thì đi. Nhân cơ hội nó không có đây chúng ta cũng nên phóng túng một chút nhỉ vợ yêu?" Phá Thiên cười đểu rồi luồn tay qua eo bế Ngọc Lan lên giường, đó là vật duy nhất còn nguyên vẹn trong nhà.

- "Ngươi cái đồ bại hoại này ta sợ ngươi sao?" Nàng nhéo tai hắn rồi chủ động hôn hắn một cái.

Mộc Lan làm Phá Thiên sững sờ một chút rất nhanh hắn cũng công kích ngược lại, miệng mút mút cái tai nhỏ nhắn kia vừa thủ thỉ điều gì đó, một tay thuần thục luồn vào đôi ngọc phong nắn bóp kích thích còn tay kia nhanh chóng lột đồ nàng ra. Từng làn da trắng muốt bắt đầu hiện ra dưới ánh trăng mờ kèm theo một mùi hương thơm phức khiến người ta liên tưởng nàng như một trái thơm làm người khác chỉ muốn cắn một phát.

Xung quanh vắng vẻ chỉ có hai người nên họ đều rất mạnh bạo. Sau màn dạo đầu đầy hưng phấn cả hai nhanh chóng tiến đến cảnh chính với đủ loại tư thế phong phú so với lần đầu. Tiếng rên rỉ nỉ non đáng yêu khe khẽ càng khiến Phá Thiên kích thích, điên cuồng hơn. Cuối cùng sau một ngày cả hai mới thoả mãn mới dừng lại, họ ôm nhau thiếp đi vì mệt.

......o0o......

Tại Mạc Phủ.

Mạc Phong đập vỡ chén trà trên tay. Còn Mạc Lăng đang quỳ dưới đất cùng lão Vân.

- "Ngươi nói cái gì? Bị hai tên kia phục kích, lão Bạch vì ngươi mà hi sinh? Hừ ngu xuẩn sao không tìm cái lí do khác cho dễ nghe chút."

- "Cha là ta nói thật, không tin cứ hỏi lão già này thì biết." Mạc Lăng sau khi về cũng đã khống chế lão Vân theo phe mình để lừa Mạc Phong thì hắn mới tin. Truyện Mạc Lăng kể nửa phần thật nửa phần giả, thật giả lẫn lộn nhằm che đậy những bí mật kia.

Mạc Phong ngồi trên ghế nhíu mày suy nghĩ thấy cũng có lý, không thì tên nghịch tử này cũng không tìm lý do ngu như vậy.

- "Thôi được rồi theo như ngươi kể thì Mộc Lan thật sự còn lợi hại hơn cả tên kia, có thể chém chết lão Bạch vậy chắc hẳn nàng phải là Ngưng Nguyên sơ kì rồi. Quái lạ sao nó tiến cảnh nhanh như vậy gặp được kì ngộ sao hay là nhờ chiếc nhẫn nhỉ? Không được, chuyện này để lâu càng nhanh hỏng phải mau chóng hơn mới được."

- "Mạc Lăng ngươi cho người rêu rao chuyện Mộc Lan bị bắt cóc cho ta. Ngoài ra tìm tên Đinh Lực ở thanh lâu đi nhờ hắn giúp sức."

- "Hả? Đinh Lực đã tới rồi sao? Vậy ta đi trước."

- "Khoan, cầm cái này về mà điều trị."

Mạc Phong ném vào tay Mạc Lăng một cái bình nho nhỏ ghi hai chữ dịch linh.

- "Con cảm ơn."

Sau khi Mạc Lăng đi xa thì Mạc Phong lại ngồi xuống vắt đầu suy tư chuyện gì đó, hắn ẩn ẩn cảm giác có chuyện gì đó không đúng nhưng cũng không có cách nào kiểm tra.

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 2
Lượt đọc 341

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.