Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Là Ta, Không Phải Nàng

Tiểu thuyết gốc · 2038 chữ

.....o0o.....

(Ta viết truyện trực tiếp trên app không phải note copy sang lên chương cuối bao giờ cũng là nháp không đấy đủ ngoài ra nội dung hai chương cuối ta thi thoảng hay thay đổi liên tục cho phù hợp nên ae đọc để ý)

.....o0o.....

Mộc Lan quay sang cốc đầu Phá Thiên một cú giáng trời rồi nói:

- "Đừng có cái suy nghĩ bỏ ta một mình, ta biết ngươi đang nghĩ gì."

Lúc đó liền dơ một tay hình thẳng đứng, ngửa mặt lên nói tiếp.

- "Mộc Lan ta tại đây xin lập ra thiên đạo lời thề nếu Phá Thiên có bỏ ta hoặc hắn chết thì ta cũng nguyện chết theo."

(Thiên đạo lời thề dùng thiên địa làm chứng đạo hành pháp nếu có trái thì kết quả giống như lão già chương một).

- "Aw sao ngươi phải như vậy chỉ cần ta hứa là xong mà." Phá Thiên không ngờ nàng lại đi đến bước này.

- "Ngươi nhìn mặt ta ngu lắm sao? Hay tưởng thông minh hơn ta rồi?" Mộc Lan đáp xoáy lại.

- "Aw, tại ta. Hay là chúng ta đến phượng tộc một thời gian đi cho an toàn tiện thể tìm người thân cho ngươi." Phá Thiên ngày càng lo lắng trước bánh xe vận mệnh, hắn thì không sao nhưng chỉ sợ liên luỵ đến người xung quanh hắn.

Mộc Lan còn chưa kịp suy nghĩ thì Tiểu trúc đã đáp:

- "Không, phượng tộc không ở đây mà cho dù đến thì cũng không ai cho vào."

- "Tại sao vậy, chẳng nhẽ mệnh ta phượng tộc cũng không che nổi?" Phá Thiên cười đùa nó.

- "Ài là do Mộc tỷ là chỉ là con lai hỗn huyết, họ bản tính cao ngạo làm sao chấp nhận chứ. Mà Mộc tỷ cũng nên cẩn thận chỉ còn sử dụng đúng một lần Niết Bàn nữa là huyết mạch của phượng tộc sẽ tiêu biến không còn."

- "Vậy sao?"

Mộc Lan suy nghĩ về kiếp trước bèn thấy không đúng lắm:

- "Tiểu Trúc, kiếp trước ta lúc ranh giới thập tử nhất sinh tại sao huyết mạch lại không kích phát như bây giờ là sao?"

Tiểu Trúc nó suy nghĩ một hồi bèn nói:

- "Chỉ có khả năng là huyết mạch Phượng Tộc của sư tỷ lúc đó không còn."

- "Mạc Phong tên súc sinh nhất định là ngươi." Phá Thiên nghiến răng kèn kẹt.

- "Gấu lười mi nói xem hắn dùng cách nào để chiếm đoạt được huyết mạch của Mộc Lan vậy."

(Mọi người đừng nhầm thg Phá Thiên đưa Mộc Lan là kí ức của nó chứ không phải Mộc Lan cũ)

- "Uhmnn hình như không có cách gì để chiếm đoạt được huyết mạch người khác nhưng mà những người có huyết mạch cường đại thường bị trực tiếp lấy máu rồi dùng để luyện đan, tu luyện... Theo nồng độ huyết mạch phượng tộc trong người Mộc tỷ lúc đầu thì phải bị mất ba phần năm lượng máu để cô đọng, tương đương luyện ra hai mươi viên dược Hoàn Mệnh đan thì lúc đó huyết mạch Phượng tộc tiêu biến. Mỗi lần rút máu đều bị người ta hành hạ cho chết đi sống lại, đau đớn tột cùng để kích hoạt huyết mạch tác dụng. Mộc tỷ đừng lo có ta ở đây ai cũng không động đến sợi tóc tỷ được."

- "Thôi đủ rồi, Mộc Lan tính xem mai chúng ta nên làm gì? Muội muốn ở lại hay đi?"

Mộc Lan là con người trọng tình nghĩa mặc dù tên Mạc Phong có nhiều tội lỗi với nàng nhưng lại có công dưỡng dục. Giết hay không giết đều khó xử cả.

- "Kiếp trước hắn thành công vậy coi như là ân oán phân minh. Kiếp này tự hắn đoạn tình nghĩa vậy thù này tất trả một lần cho xong."

Phá Thiên biết nàng nói vậy nhưng chính hắn sẽ băm vằm hành xác tên súc sinh kia.

- "À mà Phá Thiên tuy ngươi đã đưa ta kí ức nhưng ta nói điều này ngươi đừng buồn. Ta là ta, không phải nàng." Mộc Lan biết hai người đều là một nhưng những gì trải qua thì lại là hai người khác nhau hoàn toàn.

- "Hì, Mộc Lan là Mộc Lan, chỉ có một, ta cũng không hiểu ngươi đang nói gì." Bất kể thế nào thì cũng vẫn là nàng ai quản khác nhau làm gì.

Mộc Lan mỉm cười, tên này sau khi trọng sinh không ngờ ngày càng dẻo mỏ.

- "Thế Tiểu Trúc có thể ngủ tiếp được chưa?" Con gấu trúc mặc dù có hỏi nhưng thực tế nó không quan tâm đến kết quả liền vô góc quấn khăn ngủ tiếp.

- "Đúng là đại lười, nó nhìn như này nhưng da dày thịt béo mai mang ra làm bia đỡ đạn thì tốt thật." Phá Thiên cười đầy gian tà.

......o0o......

Đã qua hai tháng kể từ hôm đó, bọn Phá Thiên ngày càng chui sâu vào trong hoang lâm hơn vì Mộc Lan sau khi kích hoạt huyết mạch cộng với hoàng kinh tâm pháp do gấu lười đưa (hoàng trong phượng hoàng là con mái) thật kinh khủng. Cứ qua bảy ngày là nơi đó bị nàng hấp thu linh khí hết triệt để đến thú vật cũng rời đi. Vì bị lấn chiếm lãnh thổ nên bọn thú hoang tấn công điên cuồng hết con này đến con khác khiến Phá Thiên chật vật không thôi nhưng cũng nhờ vậy hắn có thể tiếp tục tôi luyện bản thân tìm dòng năng lượng lạ kì kia mà thêm nữa Mộc Lan cũng không bị quấy rầy tu luyện.

- "Ca, sao sáng nay huynh vui vậy." Con gấu lười này thường ngủ ba ngày mới tỉnh nửa ngày, nhưng không phải tại nó ham ngủ mà Phá Thiên nhận thấy là khí chất của nó ngày ngày đều thay đổi từng tý một chứng tỏ nó đang tu luyện chỉ là phương pháp có chút đặc biệt.

- "À, ta cuối cùng cũng luyện ra một loại năng lượng kì lạ để kết hợp với vũ kỹ mi xem nhé."

Phá Thiên nhảy lên tung một đấm Phách Không quyền vào cây gỗ phía trước. Nắm tay của hắn còn chưa đến nơi mà mặt gỗ đã dần biến dạng lõm xuống, đến khi chạm vào thì nổ tung một mảng lớn, cây to nửa mét cũng đổ rạp luôn.

- "Oh huynh đã luyện ra nhân khí rồi cơ à." Con gấu trúc nhìn phát liền đoán ra ngay.

- "Ta cũng không biết nó là gì cả, ngươi thử nói ta nghe xem?"

- "Muốn biết he he thế nào tối huynh báo đáp thêm đệ gì đây." Con gấu trúc tham lam nói.

- "Ngươi muốn hay không ta ném ngươi qua chỗ con Sơn Viên xỉa răng."

- "Ha ha nó có bản lĩnh sao?"

Con gấu trúc này mặc dù chưa thể hiện bản lĩnh bao giờ nhưng qua mỗi việc hàng ngày Phá Thiên đều lôi nó lúc ngủ ra làm khiên mà bọn thú kia có đánh thế nào cũng không rơi nổi một sợi lông nó cũng đủ biết nó thế nào rồi. Chiếm được vùng đất tốt này trong tay một con Sơn Viên cùng Hắc Hổ đều là nhờ công nó.

Vì thức ăn nơi đây kiếm cũng không dễ vì toàn thú cường đại tương đương luyện khí hậu kì nên mới phải kì kèo.

- "Thôi được muốn gì nói đi, ta thua ngươi?"

- "Huyết quả chỗ con Sơn Viên kia?" Huyết quả mà nó nói đên chính là linh quả dại mọc gần chỗ ở của con Sơn Viên.

- "Ngươi điên à nó là ngưng nguyên cảnh sơ kì lần trước may mà nó cùng con hổ ngu kia tranh đấu không thì đã không bỏ qua dễ dàng chúng ta"

- "Đệ đâu phải chỉ tham lam nghĩ đến bản thân đâu, cây kia có bốn quả vừa hay Mộc tỷ sắp đột phá Ngưng nguyên rồi thì Mộc tỷ hai, đệ một, huynh một, thế nào?"

- "Được ngươi khôn lắm lôi Mộc Lan vào, ta giờ đã là Trúc Cơ sơ kì rồi không muốn tiến đến kết đan quá nhanh mà chưa tìm được đạo thôi thì cho ngươi luôn phần của ta đó với điều kiện ngươi phải nói cho ta nhiều hơn những thứ ta chưa biết."

- "Được cứ vậy triển đi."

......o0o...... Dạo này mệt nên viết hơi chậm.

- "Thiếu gia chúng ta vào khá sâu rồi không nên đi tiếp nhỡ chọc phải bọn thú lại đánh động bọn họ?" Vân quản sự sợ rằng vào tiếp bên trong sẽ chọc phải bọn mãnh thú.

Mạc Lăng lắc đầu cười mỉa:

- "Ngươi không tin ta chứ gì? Ngươi nghĩ bọn hắn vẫn đang ở đâu đó gần rìa hoang lâm sau đó tìm cách rời đi đúng không? Vậy nên ngươi mãi vẫn chỉ là chó của cha ta chứ chưa thành chân tay đúng không hả bạch trưởng lão?"

Trong ba người lão già này là mạnh nhất Trúc Cơ hậu kì. Chính là tâm phúc ẩn mình bên người Mạc Phong. Bạch trưởng lão tay vuốt vuốt chùm râu đen lởm chởm miệng đáp:

- "Công tử đã lớn hành xử tất có đạo lý ta đâu dám nghi ngờ?"

Mạc Lăng chỉ tay thẳng vào lão giọng gắt lên:

- "Đến lúc này đừng có giả ngu với ta. Ngươi còn muốn giấu thực lực nữa thì việc ngừng tìm tại đây"

Từ lúc phát hiện ra sự kì lạ của mấy quả núi hắn liên tục bám theo nhưng vào quá sâu rồi chỗ này đầy rẫy nguy hiểm.

- "Ấy đừng nóng công tử muốn gì?"

- "Ta không biết các ngươi hứng thú gì với Mộc Lan ta cũng không quan tâm nhưng ta muốn chiếc nhẫn trên tay cô ta." Mặc Lăng quyết tâm phải đoạt được chiếc giới chỉ đó về mình.

- "Nhưng..." Mặc Lăng này nhân cơ hội này kì kèo nếu hắn mà không đồng ý thì bị âm thầm phá còn đồng ý thì hắn lại không thể tự quyết định được chuyện này.

- "Có hay..." Mạc Lăng đang nói dở thì bất ngờ...

- "Gràooo" Tiếng gầm vang trời không xa truyền đến hình như đang gần về phía họ. Bọn Mạc Lăng biến sắc vội vã trốn lên cây xem việc gì xảy ra. Một lúc sau thì một con hổ vọt ra toàn thân nó màu đen tuyền, hai mắt đỏ ngầu, miệng liên tục gào rít phẫn nộ đuổi theo một cô gái nào đó. Vì ở quá xa nên họ không nhìn rõ được.

Mạc Lăng quát lên:

- "Đuổi là Mộc Lan". Cả ba liền bắn mình theo sau.

......o0o......

- "Á á, mau, mau nữa nữa lên." Con gấu vừa bám trên lưng Phá Thiên gào lên. Cái con hổ kia quả thực quá nhanh sức cũng dẻo dai nữa nhận thấy nó gần tóm được mình tới nơi.

- "Kế hoạch B" Phá Thiên hét lên

- "Hả B nà...?" Nó còn chưa kịp hỏi xong thì đã bị túm lấy sau đó Phá Thiên nhảy lên xoay người một vòng, tay gồng lên dùng hết sức ném con gấu bắn đi như viên đạn pháo bay về phía con hổ ấy. Trong khoảnh khắc cả thế giới đang ngừng quay này, Tiểu Trúc mắt đầy ướt át nhìn Phá Thiên, nước dãi tuôn trào, miệng ngoác lớn hình như đang hét lên. Thời gian tiếp tục trôi.

- "Khôngggggg" Gấu lười la lên thất thanh trong lúc bay.

Hắc hổ thấy tên kia đáp bị thịt trắng đen về mình. Nó liền nhảy lên tay như thiết truỳ tát bụp cái rồi tiếp tục truy đuổi.

- "Uỳnh" Đất bay mù mịt cây gãy làm đôi, từ trong đó một con gấu trúc lồm cồm bò dậy miệng lẩm bẩm chửi rủa rồi chạy mất hút.

Khu rừng tĩnh lặng bấy lâu bây giờ đang bị làm loạn tung lên, khắp nơi gà bay chó nhảy. Một người một thú đuổi nhau náo động nơi nơi.

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 2
Lượt đọc 656

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.