Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạc Lăng

Tiểu thuyết gốc · 2735 chữ

o0o...

Tại Mạc phủ.

- "Chủ nhân, ta e rằng tiếp tục thế này cũng không mang lại kết quả, chúng ta nên đổi sang cách khác thì tốt hơn." Lão già bên dưới lên tiếng, dưới chân lão là một cái đầu người còn mới, máu chảy tòng tòng.

Mạc Phong tóm lấy cái giẻ bên cạnh lau máu trên tay, miệng thở dài:

- "Vân quản sự nói đúng là ta quá nóng giận mất bình tĩnh, truyền lệnh dừng tìm kiếm bọn hắn lại cho người ẩn mình chốt ở rìa hoang lâm nghe ngóng động tĩnh. Ta không tin bọn chúng dám cả đời trốn trong đó."

- "Nhưng nhỡ đâu..." Vân quản sự ngập ngừng nói. Hắn biết hai người họ sẽ không ở đó cả đời nhưng biết bao giờ mới đi ra.

- "Yên tâm, ngươi đi báo Mạc Lăng cùng hắn đi tìm dấu vết cho ta, đừng đánh rắn động cỏ mang càng ít người càng tốt. Bảo nó làm tốt việc này ta sẽ cho thứ hắn muốn."

- "Không còn chuyện gì thì tiểu nhân xin lui." Lão già chắp tay cúi đầu xuống cung kính.

Mạc Phong phất tay áo rồi lui vào trong thư phòng.

Tại một căn lầu xa hoa phía đông Mạc phủ, một thanh niên anh tuấn đang ngồi luyện công, gương mặt hắn toát ra một vẻ lạnh lùng và có vài phần giống Mạc Phong. Từ nhỏ hắn đã bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của cha đã có ước mơ trở thành cường giả đứng trên đầu hàng vạn chúng sinh. Đột nhiên một mùi thơm thoang thoảng truyền đến kèm theo là một giọng nỉ non, trách móc.

- "Ngươi chỉ biết suốt ngày luyện công thôi gia sản đâu có thiếu cho ngươi hưởng thụ đến cả mẹ ngươi cũng không quan tâm."

Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào sân, khuôn mặt nàng toát lên vẻ đẹp vũ mị thành thục lại thêm phần dâm tà, làn da nõn nà chỉ nhìn thôi là đã muốn cắn rồi, mỗi bước chân nàng là đôi ngực lại sóng sánh.

Mặc Lăng ánh mắt tham lam nhìn như soi mói khắp nơi cơ thể nàng. Hai tay liền ôm lấy cái ma mị giết người bằng ánh mắt này vào lòng, hai tay liên tục nắn bóp khắp nơi, miệng liên tục thơm vào má nàng.

Người kia cũng không tránh né mặc kệ Mạc Lăng như thể đã quen với việc này.

- "Ngươi này không sợ người ta nhìn thấy rồi mách cha ngươi sao." Nàng vừa nói vừa thở nặng nhọc vì bị kích thích.

Mạc Lăng phá lên cười:

- "Kẻ nào dám nhìn ta chọc mù mắt hắn, kẻ nào nói ta cũng cắt lưỡi hắn cho chó gặm xem ai dám quản chuyện của ta."

- "Hi hi, chỉ có ngươi mới tốt với mẹ thôi, mà thôi không đùa nghịch nữa, lúc nãy lão già kia tìm ngươi có chuyện gì vậy?"

Mặc Lăng như bỏ lời nói ngoài tai, càng lớn mật hơn hai tay liên tục vân vê ngực nàng.

- "Mạc Phong hắn muốn lợi dụng ta huy động bảo thương hội cao thủ để bắt về Mộc Lan cùng một tiểu tử không rõ lai lịch nữa. Hắn đảm bảo xong việc sẽ cho ta năm bình dịch linh dược." Dịch linh dược là linh khí tinh thuần được áp súc lại sau đó hoà với một số linh thảo.

- "Vậy thì tốt quá dùng nó thì trong vong nửa năm là ngươi kết đan cảnh rồi, sau đó ta với ngươi đi kinh đô rời khỏi chốn hoang vu này." Bảo Tinh giọng đầy phấn khích.

- "Mạc Phong không đơn giản như vậy đâu, việc lần này chắc hẳn phải cực kì quan trọng mới nhờ ta. Nếu lắm thóp được lão lần này chúng ta sẽ không cần phải e dè nữa ha ha."

- "Vậy sao? Mà thôi ta không bằng ngươi, ta tin tưởng là được, mọi chuyện theo ngươi hết. Bây giờ mới quan trọng, làm ta thế này rồi không có trách nhiệm sao."

Mạc Lăng nghe thế càng trở nên điên cuồng một xé bay luôn áo trên người Bảo Tinh xuống rồi đè nàng ra hành xử như một con thú. Những tiếng rên rỉ cùng lời lẽ thô tục vang lên khắp sân khiến ai nghe cũng phải đỏ mặt.

.......zZBigWorldZz.......

Lại một ngày mới như bao ngày, bầy chim ríu rít nô đùa nhảy nhót, thi thoảng sâu trong rừng lại truyền đến tiếng gầm rung chuyển của mạnh thú. Trong một hang động có đôi nam nữ đang ôm nhau ngủ, xen giữa họ là một con gấu trúc béo núc đang mút tay chèm chẹp.

Đã ba ngày trôi qua kể từ hôm đó, Phá Thiên cuối cùng cũng tỉnh dậy sau một giấc dài, đầu óc hắn vẫn còn mông lung.Sau một hồi hắn sửng sốt nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh, gặp qua quá nhiều việc kì diệu rồi đây cũng không tính là gì cả chỉ là hắn không ngờ tới may mắn vẫn còn mỉm cười trước cái vận mệnh chó mực của hắn.

Vì không muốn làm Mộc Lan thức giấc, Phá Thiên liền giữ im lặng lặng lẽ ôm chặt nàng, vùi đầu vào mái tóc ngửi cái mùi hương quen thuộc này thi thoảng thơm lại lên trán nàng một cái. Đang trong lúc giây phút hạnh phúc thăng hoa chưa được bao lâu thì liền bị một cơn đau đớn xoá nhoà cảm xúc. (thg này cứ sống là nhọ haha ta vĩnh viễn cho hắn cầm tinh con chó cho đến khi ta ngán thì thôi cơ mà việc đó hơi khó đó haha)

Phá Thiên vừa đau vừa giật mình không nhịn được bèn hét toáng lên. Cúi xuống dưới nhìn nơi đau đớn truyền ra chính là bảo bối của hắn. Nơi đó đang bị một con gấu trúc lạ hoắc dùng một bàn tay đầy vuốt sắc li ti ra sức giật hai quả vải thiều của hắn (Tuấn tiền tỉ có câu một quả chuối tiêu, hai quả vải thiều, ba cân bún rối đã là đàn ông là phải có) còn tay kia nắm chặt quả chuối tây làm điểm tựa khiến vật ấy in đầy vết móng kèm theo là những giọt máu, mồm nó còn liên tục lẩm bẩm:

- "Thị ơi thị à, thị rơi bị bà. Bà để bà ngửi chứ bà không ăn." (Trích Tấm chị em con Cám)

Phá Thiên mặt đen như đít nồi không chịu được bèn sút rầm cái nó bay dính vào tường. Thấy tiếng kêu Mộc Lan tinh thần vẫn còn cảnh giác cao độ liền choàng dậy, sau khi nhìn xung quanh nàng cũng hiểu ra chuyện gì. Con gấu trúc từ trên tường rơi bụp xuống đất, chân lảo đảo vẫn chưa thoát ngủ.

- "Là ai ai dám từ trong tay ta đoạt đồ?" Vừa đi được vài bước nó lại lăn ra gáy khò khò ngủ tiếp như không có việc gì.

Phá Thiên tức lộn ruột chỉ muốn ngay bây giờ lột da nó làm chiếu, xương thịt nấu canh nếu không phải hắn đang quá đau đớn với lại thân không mặc đồ đứng trước Mộc Lan thì đã làm thật rồi. Phá Thiên nhanh chóng chui vào góc tối hai tay xuýt xoa. Mộc Lan đứng bên quan sát không nhịn nổi liền ôm bụng cười ha hả, cười đến mức chảy ra cả nước mắt. Sau một gian khi khi nàng không cười nổi nữa liền khoác lên mình một bộ quần áo, trong tay còn có một lọ thuốc cùng một mảnh vải. Thấy Mộc Lan không hề e dè tiến tới, Phá Thiên ngường ngùng nói:

- "Đừng tới ta không mặc gì đâu, đáp đồ qua đây là đủ rồi."

Mộc Lan như chẳng thèm quan tâm vẫn đi đến, vung cái khăn choàng lên khoác lên người hắn, hai tay dùng sức giật đôi bàn tay đang che ra:

- "Đừng có ngại, ta đã cùng ngươi kết phu thê rồi, trừ phi sau này ngươi không định dùng nó nếu không thì buông tay ra ta còn bôi thuốc."

Phá Thiên cùng Mộc Lan đều không dám nhìn mắt nhau, trong lòng đều kìm một cỗ dục hỏa trỗi dậy cảm ứng giữa hai bên mà tình huống càng khó xử khi tỉnh dậy tâm ý hai người liền liên thông đều hiểu nhau nghĩ gì. Mộc Lan sau khi bôi thuốc xong cả hai phiến má đều ửng hồng.

- "Ngươi thấy khá hơn chưa"

- "Uhm, cảm ơn."

Hai người lại gần nhau, đến hơi thở cũng của người kia cũng nghe thấy rõ. Tác dụng của dục hỏa ngày càng lớn, Phá Thiên khó có thể lấn áp nó khiến đầu hắn bây giờ những thứ đen tối gợi cảm xuất hiện tràn lan. Mộc Lan cũng cảm ứng được điều đó nhưng hắn còn đang bị xoay đầu định đi ra xa khiến tâm tĩnh lại nhưng đột nhiên một bàn tay vươn nắm lấy tay nàng rồi kéo nàng vào lòng. Ánh mắt Phá Thiên nhìn thẳng không hề che giấu ý đồ. Mộc Lan ái ngại lên tiếng:

- "Ngươi đang bị thương đừng có dại."

- "Ngươi bảo chúng ta đã thành phu thê mà, hôm nay động phòng hoa luôn đi."

- "Nhưng... thế còn Tiểu Trúc thì sao ngươi không sợ nó tỉnh dậy sẽ thấy sao?"

- "Cái con súc vật trời đánh kia á ta e rằng nó ngủ quên cả trời đất luôn rồi"

Phá Thiên không có nói nhiều nữa liền bế Mộc Lan lên, một tay lấy cái khăn trên người chăng lên tạo ra hai vách ngăn ngăn cách với cái con gấu trúc. Cỗ dục hỏa như ngựa hoang thoát cương nó làm đảo điên hai người. Cả hai như dung hòa làm một, không chỉ có cảm giác sung sướng của dục cảm mà còn có sự ấm áp của tình yêu.

- "Á á, mù mắt Tiểu Trúc rồi." Do tò mò nên nó đã vén mảnh khăn lên nhìn được thứ không nên nhìn, tay khua loạn lấy luôn mảnh vải che mặt.

Tiếng hét thất thanh của nó đánh thức vợ chồng Phá Thiên tỉnh ngủ. Trên người họ đều không mặc gì, dưới nền là đống quần áo lộn xộn. Cả hai đều nhanh chóng lấy mấy đồ quanh mặc lên, mặc dù là toàn đồ con gái nhưng Phá Thiên vẫn phải chấp nhận mặc lên trừ khi muốn chết rét trong hang.

- "Hử con gấu này vẫn còn ở đây sao?" Phá Thiên vẫn hơi cay vụ nó gây ra.

- "Đừng giận, lại đây Tiểu Trúc ngươi nói hết những gì ngươi biết đi." Nó sung sướng chạy lại vòng tay của Mộc Lan, đầu không ngừng cọ về sau tựa có gối mềm vậy. Phá Thiên thấy vậy càng nóng mắt hơn nhưng cũng không làm gì được ai bảo Mộc Lan quý nó.

Hai tay nó xoa xoa đôi tai nhìn rất ngộ nghĩnh, hình như nó suy nghĩ vẫn chưa linh hoạt lắm nên mất một lúc mới kể.

- "Tiểu Trúc vốn ở bên sư mẫu nhưng từ khi người mất thì ta theo chủ nhân. Phần lớn Tiểu trúc đều ngủ say không biết gì cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi thẳng đến một ngày chủ nhân đánh thức ta dậy bảo ta đi theo bảo vệ Thiên ca."

- "Bảo vệ ta? Sao ta chưa từng thấy ngươi ở đâu nhỉ?" Phá Thiên cũng không trách nó khi không bảo vệ hắn lúc sinh tử mà hắn chưa từng phát hiện ra con gấu này bao giờ.

- "Tiểu Trúc vốn được chủ nhân dùng đại năng kí gửi vào linh hồn Thiên ca sau đó cùng quay ngược thời không. Tiểu Trúc vì mệt nên ngủ quên mất không đi ra đến khi linh hồn của ca suy yếu cực độ ta mới tỉnh thì đã muộn Thiên ca chết rồi. Ta định thu lấy linh hồn huynh sau này tính tiếp nhưng lúc đó lại thấy Mộc tỷ định tự sát ta liền ngăn lại. Lúc đến gần ta nhận ra mùi máu liền biết sư tỷ là âm hoàng chi thể liền khẩn cầu tỷ cứu ca. Sau khi cứu ca xong ta mệt mỏi quá liền ngủ tiếp, truyện là vậy thôi."

Phá Thiên âm thầm dè bỉu cái con gấu trắng đen hai màu này rõ ràng lúc mới trọng sinh hắn còn tưởng cái cục tròn tròn ấy là bảo bối gì liên tục thúc dục rồi cả khuấy động lên nhưng nó vẫn lì như đá hoá ra là nó hám ngủ không chịu dậy.

- "Đúng rồi ngươi bảo Phá Thiên hắn chết rồi cơ mà sao còn cứu được thế." Rất nhiều người vốn có suy nghĩ như Mộc Lan chết rồi là hết cả thần thánh cũng không cứu được. Lúc trước Mộc Lan chết đến tiền bối cũng không thể cứu được mà.

- "À tại tỷ không hiểu về cái chết thôi, mọi sinh vật khi sinh ra đều được chia ra làm hai phần linh hồn và thể xác hai thứ này quan hệ không thể tách rời, thiếu một thứ đều không được coi là sinh vật."

- "Oán linh thì sao?" Phá Thiên nhíu mày phản bác.

- "Oán linh không được coi là sinh vật mà là linh hồn, oán linh do những mảnh tàn hồn chứa đầy dục vọng hoặc oán niệm sinh vật trước khi chết trong một môi trường đặc biệt chúng dung hợp lại thành một thể. Do một số có thể ngưng thực linh hồn thành vật chất cộng với có ý thức nên bị mọi người hiểu nhầm là một sinh vật nên không có gì là lạ. Còn các sinh vật khác linh hồn đều đến từ Minh giới, hoặc một số ít do trời đất sinh ra."

- "Ngươi quay lại vấn đề kia đi thế nào mới là chết?" Phá Thiên vẫn chưa hiểu ý nó muốn nói gì lắm.

- "Như Tiểu Trúc nói sinh vật có hai phần. Chết mà theo mọi người thường hiểu chỉ là quá trình mất ý thức với thể xác không còn sinh cơ. Giống như ca vừa xong, lúc đó chúng ta đơn giản chỉ cần truyền sinh cơ vào là được hoặc tiến hành đoạt xá với cơ thể khác là xong. Nhưng bị mất đi linh hồn mới là thực chất chết không còn cách cứu được."

- "Vậy linh hồn như thế nào bị mất đi?"

- "Có nhiều cách lắm, bình thường linh hồn yếu thì không có vỏ chứa thì chỉ canh giờ là biến mất sạch, còn như Thiên ca tu luyện qua linh hồn thì nhiều nhất hơn nửa ngày tí."

- "Oh ra vậy thế nếu có linh hồn đủ cường đại thì sẽ không phải là tồn tại vĩnh viễn sao."

- "Cái này ca đúng một nửa. Khi linh hồn mà đủ lâu chưa bị tiêu tán sẽ bị bọn người Minh giới đánh hơi được, nếu yếu thì sẽ bị bắt về đủ mạnh thì sẽ trốn thoát không đời nào chúng ngừng truy đuổi đến chết mới thôi trừ phi kẻ đó tìm được thân xác mới gá vào."

- "Hử thế thì bọn oán linh phải bị bắt hết rồi chứ?"

- "Người Minh giới không thích oán linh cho lắm vì nó là tàn hồn hỗn tạp giống như món c...ứt hầm linh chi vậy thoạt nhìn thì rất ngon nhưng ăn vào cứt vẫn hoàn cứt. Mà thứ hai là do giao kèo linh vương với Minh giới. Về Minh giới là gì hay linh vương sau này ca sống đến được đến lúc đó hãng hay."

Phá Thiên cốc đầu nó phát:

- "Mi nguyền ta chết sớm có phải không?"

- "Aw, tại chủ nhân đã nói huynh cầm tinh con mực đi đến đâu là rắc rối đến đó. Chưa nói đến lâu dài, xem ca quay về có vài tháng mà đã thập tử nhất sinh rồi thì..." Con gấu ngây ngô nói thật lòng.

Phá Thiên biết nó nói đúng nên cũng ngậm đau trong lòng.

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 2
Lượt đọc 205

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.