Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Đông Kích Tây

Tiểu thuyết gốc · 1860 chữ

..o0o..

Một buổi chiều trời ráng nắng vàng đỏ rực đẹp tuyệt, gió thổi mát hiu hiu, những đám mây như những chú cừu lững lững từng bầy gặm cỏ quanh núi, xung quanh chim hót vui đùa từng bày, khu rừng lại trở về với vẻ yên bình vốn có.

Tại một góc lưng chừng núi, Phá Thiên đã bị con Hắc Hổ dồn vào một góc cụt. Cả người mồ hôi nhễ nhại, miệng thờ dốc, trên tay lưng co vài vết cào đang chảy máu ròng ròng chỉ có ánh mắt hắn là vẫn kiên định tinh nhanh quan sát từng cử chỉ của đối thủ. Con Hắc hổ miệng nhoẻn cười vì tên kia ngu đần chạy đúng vào đoạn vách cụt này, lúc này nó đang vờn mồi để tận hưởng cảm giác vinh quang.

Không khí xung quanh trầm lắng hai kẻ bĩnh tĩnh, lắng nghe đối phương. Bỗng nhiên con Hắc Hổ dùng tay bắn đất cát cản trở tầm nhìn về phía Phá Thiên rồi hai chân sau bật nhanh như tên theo. Phá Thiên giật mình chiến đấu đầy kinh nghiệm không hề hoảng liền lắc né sang bên, trong tay cầm sẵn hòn đá nhằm ngay chỗ mi mắt nó đáp sau đó liền vận tinh thần hồn chấn trụ nó. Hắc hổ vốn định hư chiêu là nhảy vào sau đó đợi đối thủ né sang như dự định thì sẽ xoay người dùng đuôi quật ngã đổi phương nhưng không ngờ đầu nó liền bị choáng váng, mông lung sau ăn ngay hòn đá vào làm hình ảnh phía trước càng nhạt nhòe, toàn máu.

- "Gràoooo" Ngay khi tỉnh dậy, Hắc Hổ gầm rú lên điên cuồng trong thâm tâm nó bây giờ toàn là tức giận, nhục nhã. Không có thấy gì phát tiết nó liền đập nát cây cối và tảng đá lớn xung quanh thành vụn.

Đúng lúc đang định bỏ đi thì từ trên cao vách có con Sơn viên nhảy xuống, nó đang nằm ngủ trong lãnh địa thì nghe thấy Hắc Hổ gầm tưởng nó đến khiêu chiếu. Sơn Viên dựng hết cái lông hung đỏ của nó lên, tay đấm ngục thùm thụp, miệng gào thét đe dọa. Hai con này thường hay đánh nhau cũng chả ngán gì lại đang lúc Hắc Hổ đang đang điên tiết hăng máu thế là cả hai nhảy vào quần nhau. Đất rung chuyển, đá bay tứ tung, thi thoảng lại có mấy cái cây bay linh tinh do con Sơn Viên ném.

- "Thiên ca đến lúc rồi đi thôi."

- "Uhm, đi thôi."

Cả hai đã ở đây một lúc quan sát cho chắc rồi mới hành động. Lúc trước cả hai cũng đã từng thử dương đông kích tây với con Sơn Viên nhưng nó không ngu như con hổ lần này nó đã trúng kế.

Ở một nơi khác bọn Mạc Lăng đã thấy hết mọi chuyển xảy ra nhưng vì khoảng cách khá xa tránh kinh động nên cũng không nhìn được rõ lắm.

- "Mộc Lan đang làm gì vậy nhỉ? Cái con gấu biết nói kia là sao mà tên lần trước nó cứu đâu rồi?"

- "Con gấu kia thì tiểu nhân không biết còn tên kia nghe nói bị phủ thành chủ đánh cho trọng thương có thể chết hoặc đang nghỉ ngơi nơi nào đó rồi." Vân quản sự đáp.

- "Uhm thôi kệ đi chúng ta đừng kinh động cứ quan sát làm Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng đợi khi nào tìm ra hang ổ bọn nó thì hãng ra tay."

- "Không phải Mạc Phong đại nhân dặn là chỉ tìm dấu vết rồi quay về không được đụng đến..."

- "Im miệng không có chỗ ngươi nói ở đây, chỉ là một tên tàn phế với con gấu cảnh ngươi sợ ba người chúng ta không đối phó nổi với Mộc Lan sao còn chưa kể có Bạch trưởng lão giúp sức thì sợ gì, đợi ngươi về bẩm báo thì bọn nó đã chiếm hết chỗ tốt rồi chuyển nơi khác đến lúc đó lại tìm sao. Ngươi yên tâm không thiếu phần ngươi đâu." Mặc Lăng biết Mộc Lan liều như vậy hẳn có chỗ tốt mới làm, còn đợi Mạc Phong ra tay nữa thì đến còn lâu mới đến lân hắn hưởng. Bạch trưởng lão một bên cũng im lặng không nói gì, lão biết có lợi ích mới là trên hết chỉ cần việc chính hoàn thành là được về sau khử lão già kia đi là được.

..o0o..

Đi được khoảng chừng hai ba dặm thì họ đến một chỗ Sơn Động gần thác nước, nơi đây linh khí rất tốt nên lúc trước Phá Thiên cũng định ở qua nhưng đánh không lại con Sơn Viên liền bỏ đi nhưng lại phát hiện con Sơn Viên đang canh giữ cây Huyết Quả. Khi tới nơi thì một cái cây nhỏ tí như cây dại bám trên vách đá toả ra một mùi thơm ngát, thư thái tinh thần. Tiểu Trúc nhanh chóng chèo lên ton tót đang định hài thì Phá Thiên hét lên:

- "Khoan"

- "Sao vậy Thiên Ca?" Nó tưởng có bẫy rập nào mà con khỉ kia lập ra cơ.

- "Thôi đừng hái hết, lấy ba để lại một quả cho nó dù gì thì nó cũng cất công canh giữ chăm sóc chúng ta không nên tuyệt tình như vậy, làm người phải có đường lui."

Tiểu Trúc liền hiểu ra ý Phá Thiên chưa nói đến đạo đức chỉ cần con khỉ kia về thì nó thực sự điên lên lại cùng con hổ kia truy sát bọn họ thì chả còn đất dung thân trong chốn hoang lâm này.

- "Ài mà cũng tiếc thật còn mấy ngày là quả này chín rồi thôi có còn hơn không vậy." Tiểu Túc chẹp chẹp tiếc của vì khi chín thì quả sẽ ngon và công hiệu tốt hơn không phải là nhiều lắm nhưng là việc nó hoàn hảo hay không sẽ khác biệt.

- "Vậy à, chắc Mộc Lan đang nấu cơm rồi chúng ta về ăn thôi."

Cả hai ngươi như con sóc lướt hết chỗ này đến chỗ khác vô cùng nhẹ nhàng, êm ái không có tí dấu vết, động tĩnh nào. Đây chính là kinh nghiệm kiếp trước của hắn muốn sinh tồn trong rừng thì không được để lại tí dấu vết nào.

- "Theo nhanh không mất dấu" Mặc Lăng âm thầm ra hiệu vì mục tiêu của họ di chuyển quá nhanh lại không có dấu vết. Bọn họ tiếc đứt ruột linh quả còn lại, hái thì mất dấu mà đi rồi thì khi con Sơn Viên quay lại họ cũng chẳng có cơ hội nữa.

(Fun fact: Dùng thần thức dò quét xung quanh là một điều cơ bản nhưng được bao xa thì còn tuỳ chưa kể đến hao tổn tinh thần. Ở cấp độ Phá Thiên còn chưa cả kết đan nên dùng mắt thường dò xét còn hiệu quả hơn còn tinh thần dùng để công kích làm át chủ bài hiện tại.)

- "Thiên ca hình như có người bám theo chúng ta" Dựa vào bản năng thú vật nhạy cảm nó liền phát giác ra.

- "Uk đã vào được đây toàn kẻ mạnh bên Mạc Phong, kệ bọn họ chúng ta cắt đuôi bây giờ mà không được chỉ khiến thêm nguy hiểm trước, cứ tụ về cùng Mộc Lan trước cùng lắm thì chạy"

Nửa canh giờ trôi qua cuối cùng về tới nơi. Chỗ ở hai người là một căn nhà nhỏ đơn giản ở một bãi đất trống bằng phẳng rất dễ quan sát chung quanh mọi thứ. Mộc Lan đang trong phòng cạm cụi nấu cơm bằng mấy thứ nàng kiếm được hôm nay.

- "Hai người về rồi à, cơm cũng sắp xong rồi chờ tí."

- "Uk, vậy ta cùng Tiểu Trúc ra suối tắm rửa trước, mà ngươi cản thận có mấy kẻ theo đuôi tới đây ta nghĩ bọn hắn cũng chưa dám làm gì đâu." Phá Thiên cũng không rõ có mấy người thực lực chắc cũng phải khá cao nên mới bảo Mộc Lan đề phòng chúng bắt lẻ nhưng hắn nhĩ tạm thời Mạc Phong không có đây thì chúng chưa vội hành động gì quá khích.

- "Được tí ăn cơm nói sau, mà ngươi lại làm rách quần áo ta rồi ngươi mà còn làm hỏng nữa thì ở chuồng luôn nhé!" Mộc Lan lên tiếng đe doạ vì số lượng quần áo nàng có hạn mà trong này toàn bộ nàng yêu thích nên mỗi lần hắn làm hỏng đều thấy tiếc.

(Nvc có thể mặc lá lông thú che thay đồ nữ chỉ có điều là ta không thích hehe)

- "Nào đừng tức mà lần sau ta sẽ để ý hơn hôm nay có chút quà tặng cho ngươi này" Phá Thiên một tay ôm eo nàng còn tay kia xoè ra hai quả màu đỏ thơm thơm.

- "Đây là linh quả chỗ Sơn Viên kia? Ngươi đúng là điên mà đi cướp đồ của nó." Mộc Lan tuy miệng chửi nhưng trong lòng lại rất vui sướng, đúng là thứ nàng cần để đột phá Ngưng nguyên cảnh.

.....Chuyện nhỏ bên lề.....

Trước những ánh mắt lang sói soi mói chàng trai trẻ chúng ta không hề biết vẫn hồn nhiên tắm mình. Từng nút thắt được cởi, quần áo chầm chậm rơi xuống. Cả ba tên dâm tặc hưng phấn tiến lại gần để nhìn rõ hơn cảnh uncensored 18+.

Quả là mĩ nữ, làn da trắng trẻo, dáng người thanh cao, mái tóc dài là xoã lù xù che hết khuôn mặt đang ngâm mình trong suối nhưng khi nàng ngoảnh mặt lại mỉm cười thì đó lại là giây phút cả thế giới như sụp đổ trước mắt. Sự việc hôm đó đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng đeo bám mỗi giấc mơ ba người.

...o0o...

- "Đêm khuya hắt hiu, ba vị chưa ngủ còn đến nhà ta chơi làm gì vậy." Phá Thiên bình tĩnh ngồi trên ghế nhâm nhi trà.

Ba bóng đen nghiến răng kèn kẹt mắt đầy oán nộ đáp lại.

- "Oh ra là mọi người, Lăng huynh, Vân bá, cả vị trưởng lão đây nữa mồi ngồi. Cha ta có khoẻ không? Đi xa như vậy khổng chỉ là đến thăm ta đấy chứ?" Mộc Lan từ trong phòng ngủ đi ra ngồi cạnh Phá Thiên cảnh giác nhìn ba người kia.

- "Chỉ là đứa con hoang mà xứng làm huynh muội với ta, nực cười."

- "Các ngươi đã có chuẩn bị thì ta nói thẳng, tên kia sống hay chết là nhờ ngươi đó Mộc Lan!" Bạch trưởng lão lời nói nhẹ nhàng mặt không biến sắc tay chỉ vào chỗ Phá Thiên ngồi.

- "Hừ, muốn đe doạ ta có bản lĩnh cứ tới đừng nhiều lời."

Không khí trở nên căng thẳng, cuộc chiến sắp nổ ra, hai bên đều dương cung bạt kiếm sẵn sàng.

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 1
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.