Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập Tử Nhất Sinh

Tiểu thuyết gốc · 2543 chữ

...o0o...

"Một kiếp người như cỏ cây xuân trôi qua trong chớp mắt. Sao không để bản thân vui sướng tự tại giữa nhân gian này."

"Thế gian vốn vô sự, tới ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Vạn vật đều ảnh hưởng lẫn nhau, lòng bất biến, tất cả đều bất biến. Chớp mắt là vĩnh hằng, giống như nhân. Thu được là quả, tất cả đều là do lòng tạo ra. Tu trăm kiếp mới có thể cùng thuyền, tu nghìn kiếp mới có thể chung chăn gối. Năm trăm lần ngoái đầu đổi lấy một lần lướt qua nhau." Trích Phật thuyết - Âm tần quái vật bài này nghe rất hay mà lời cũng hay, các bác nên nghe thử.

...o0o...

Mười tên võ sĩ kia phối hợp rất tốt do được huấn luyện hằng ngày, kẻ công người thủ rất hiểu ý nhau. Mộc Lan khổ sở chống đỡ, người người luân phiên tấn công rất nhanh chóng mài đi sức lực của nàng. Tu vi trúc cơ cảnh nàng có thể dễ dàng tung ra sát chiêu phá trận nhưng họ đều là những người nàng quen biết bao năm, không thể xuống tay được.

Một lúc sau nàng đã thấm mệt không còn trụ được bao lâu nữa liền thấy nhân ảnh Phá Thiên bị đánh bay qua chui vào đám người bên cạnh. Đúng lúc này Phá Thiên hét lên.

- "Đi"

Ngay lập tức một cỗ năng lượng tinh thần đè ép lên linh hồn tất cả mọi người Mạc Phủ khiến họ trở nên bất động như những pho tượng vậy.

Mộc Lan quay đầu thấy Phá Thiên cả người tơi tả đẫm máu trên, một tay hắn bị gãy lủng lẳng, ngực bị toác ra một mảnh, hơi thở hắn rất yếu.

Phá Thiên dùng chút sức lực còn lại hét lên:

- "Đi, ta không kéo dài được lâu đâu." Nói xong Phá Thiên liền búng một cỗ lực lượng linh hồn về Mộc Lan nhằm tạo ra kết giới ngăn cách cảm ứng giữa Mạc Phong với Mộc Lan.

Mộc Lan không nghĩ nhiều liền bắt lấy Phá Thiên cõng lên lưng chạy biến mất vào hoang lâm.

Mạc Phong như muốn điên lên tóc bay rũ rượi con ngươi trừng như muốn nứt ra nhìn chằm chặp vào hướng Phá Thiên biến mất. Vốn tất cả mọi việc đều diễn ra thuận lợi đều trong tay hắn không ngờ lại bị cái tên chết tiệt này tính kế, hắn cố tình nhận ăn đòn để bay ra gần Mộc Lan rồi dùng năng lực kì dị nào đó trói buộc linh hồn khiến tất cả bất động. Mà cả cái kì dị song liên trâm mất bao công sức để lấy được dùng để cảm ứng đề phong bất trắc mà cũng hỏng nốt.

Trải qua mấy canh giờ tìm kiếm lục tung khắp vùng trời xó đất, bọn lính sợ hãi quay về bẩm báo:

- "Đại nhân chúng tiểu hạ đã có hết sức nhưng không có dấu vết gì."

Mạc Phong tức nổ phổi, một chưởng đánh tên bẩm báo thành đống thịt bầy nhầy.

- "Các ngươi nhìn hắn mà làm gương, tiếp tục tìm cho cho dù phải điều động hết lính của cả cái thành này cũng phải lật tung từng gốc cây ngọn cỏ tìm cho bằng được cứ hai ngày không có tin tức mới ta chặt đầu kẻ cầm đầu kể cả có phải chui sâu vào hoang lâm cũng phải làm."

Kế hoạch mười mấy năm chuẩn bị bỗng chốc tan mây khỏi chỉ trong mấy ngày, đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

...o0o...

Trong một hang động tối tăm sâu trong hoang lâm, Mộc Lan đang kiểm tra vết thương của Phá Thiên, cả người hắn đầy máu, lục phủ ngũ tạng bị chẫn vỡ, xương gãy lòi cả ra ngoài nhìn qua thì chả có chỗ nào lành lặn, cửu tử nhất sinh. Phá Thiên Lúc này hắn khó nhọc nhổ ra mấy cục máu đọc ứ ở cổ làm khó thở nổi.

- "Ngươi tỉnh rồi?" Mộc Lan thử xem Phá Thiên còn ý thức hay không bèn hỏi.

- "Khụ... khụ... vừa mới" Phá Thiên thều thào cố gắng đáp.

- "Xin lỗi ngươi không khoẻ đừng nói nhiều cố gắng nghỉ ngơi." Mộc Lan vội qua ngồi cạnh Mạc Thiên rồi nhét vào mồm hắn mấy viên đan dược, lúc nãy khi mạc thiên nguy cấp hắn còn không nuốt nổi đan dược vào phải nhờ Mộc Lan mớm cho nghĩ đến cảnh lúc nãy Mộc Lan mặt lại đỏ ửng. Phá Thiên không để ý đến sự thất thường đó, nhờ mấy viên đan mà hắn cũng đỡ hơn chút ít.

- "Ta chắc sẽ không qua khỏi đêm nay nên ngươi..."

Mộc Lan nghe được thế lòng đau như cắt nước mắt lã chã rơi, vội dùng tay che miệng hắn lại.

- "Đừng nói nữa ta không nghe không nghe đâu. Ngươi nhất định phải qua khỏi"

Phá Thiên cố gắn vận sức cái tay trái còn lành đưa lên vén lại tóc cho nàng rồi. Mộc Lan cũng mặc kệ từ bàn tay trai sạn này nàng cảm giác được sự ấm áp mà chưa một người thân hay bằng hữu nào làm được như vậy.

- "Ngoan nào đừng khóc nữa ngươi cũng làm ta đau theo đó." Phá Thiên thều thào nói để cho Mộc Lan yên tâm.

- "Ta nhất định cứu được ngươi, chờ ta thử hết các loại đan dược ở đây rồi cho ngươi uống là được" Hai mắt nàng phiến hồng.

Phá Thiên cầm chặt tay nàng:

- "Đừng tự trách nữa, là do ta tự nguyện. Ta linh mạch[1] vỡ nát, linh khí hỗn loạn. Trong cơ thể lại có tàn dư nguyên khí của Mạc Phong. Chút hơi tàn này là may mắn rồi. Trừ khi có Hoàn Mệnh đan nếu không ta xong rồi." Phá Thiên nói.

[1] Kinh mạch sau khi khai thông gọi là linh mạch.

- "Hay là vậy đi để ta quay lại cầu xin phụ thân cứu ngươi." Mộc Lan lòng rối bời, trong chiếc nhẫn tuy có rất nhiều đan dược nhưng lại chưa từng nghe qua nên không biết tác dụng gì mà Hoàn Mệnh đan cũng chả có trong đó.

- "Đừng tìm hắn, hắn không phải hạng tốt đẹp gì đâu. Thực ra ngươi không phải con của hắn, bao năm nay hắn giúp ngươi chẳng qua vì một mục đích nào đó thôi."

- "Ha ha, từ lâu ta đã nghi ngờ thân phận của mình không phải con Mạc Phong rồi, quả nhiên là thật. Ha ha hoá ra từ trước đến nay hắn nuôi nấng ta là vì nó." Mộc Lan mỉa mai chua xót rồi nghĩ đến chiếc nhẫn mình đang đeo.

- "Hắn không đáng để ngưoi phải buồn nhưng ta nghĩ việc cũng không đơn giản như vậy nếu chỉ vì giới chỉ thì với khả năng của hắn đã từ lâu đoạt được rồi, e rằng trên người ngươi vẫn thứ gì khác."

Mộc Lan suy nghĩ một lúc nhưng cũng không biết Mạc Phong muốn thứ gì trên người nàng, ngoài chiếc nhẫn là quý báu đâu còn gì. Mộc Lan nói tiếp:

- "Bỏ đi không nói nữa, ngươi cố dưỡng sức đi ta chắc chắn sẽ tìm ra cách."

Qua một lúc lâu Phá Thiên thở dài nói:

- "Ngươi là người quan trọng nhất trong cuộc đời ta, ta sống là vì ngươi chết cũng vì ngươi vì vậy đừng tự dằn vặt. Chỉ cần ngươi sống tốt là ta mãn nguyện rồi. Còn đây là một vật quan trọng ngươi mở được thì là của ngươi nếu không mở được thì sau này tìm hãy giúp ta tìm người mở nó. Đây là lời hứa của ta với một vị tiền bối." Trong tay Phá Thiên xuất hiện một cái hộp vuông nhỏ được trang trí tỉ mỉ.

Mộc Lan không bắt lấy chiếc hộp mà gạt bay chiếc hộp từ tay Phá Thiên.

- "Im đi, sao việc gì ngươi cũng tự quyết định vậy. Ta không làm, ngươi còn nợ ta lời hứa sao ngươi dám đối xử với ta như vậy, hu hu."

Sau đó quay đầu vào trong góc hang ngồi khóc rống lên, một lúc sau nàng lăn ra ngất vì kiệt sức. Phá Thiên thấy vậy đau lòng không thôi, tại sao lại gặp phải cảnh này chứ nói ra có khi khiến nàng đau lòng hơn lúc hắn mất đi thà bây giờ để nàng hận thời gian sau quên đi còn hơn nhưng giờ nhìn nàng ngày tiều tuỵ thế này tóc cũng lưa thưa vài sợi trắng khiến hắn không biết mình đang làm đúng hay là sai nữa. Phá Thiên cố dùng hết sức bình sinh còn lại lết về vần Mộc Lan, có lẽ đây là lần cuồi còn ở cạnh nàng. Sau khi lết đến gần hắn cũng hết sức, nhìn thấy cảnh Mộc Lan trong mơ cũng khóc hắn giật mình nhớ đến mình mới tối hôm trước. Quyết định của hắn cũng giống như Mộc Lan ngày trước vậy và nửa cuộc đời sau hắn sống trong giằn vặt đau khổ.

Có lẽ không có đúng hay sai trong truyện này đều là đau khổ cả hai con đường, chỉ có dám đối mặt với hiện thực hay không thôi. Phá Thiên từ trước trán bắn ra một đạo linh hồn vào thiên linh cái Mộc Lan trong đó có chứa tất cả kí ức kiếp trước. Việc vừa rồi có vẻ quá sức hắn cũng ngất đi hơi thở tắt dần.

Đêm đã qua Mộc Lan lúc sau tỉnh dậy lúc này đạo linh hồn Phá Thiên đưa đã hoàn toàn dung hợp với nàng, nàng đã hiểu ra mọi thứ nhưng đã muộn cả người Phá Thiên giờ lạnh ngắt hơi thở không còn.

...o0o... "Truyện đến đây là hết nvc ngủm cmnr."

- "Dậy đi, đừng ngủ nữa, hu hu" Nàng hai mắt đỏ ngầu chảy ra máu từng giọt máu tí tách, hai tay lay lay Phá Thiên. Tiếng gào thê lương của nàng vang lên khắp khu rừng như xé tâm can.

- "Sao ngươi lại nhẫn tâm với ta vậy?"

- "Sao ngươi đần vậy, không có ngươi thì ta sống có nghĩa gì." Nàng hai tay ôm Phá Thiên vào lòng, đôi mắt trống rỗng vô hồn, mồm lẩm bẩm.

- "Lấy thiên địa làm mối, nhật nguyệt làm chứng, ta Mộc Lan cùng Phá Thiên nguyện kết phu thê, đồng sinh cộng tử, bên nhau trọn kiếp". Nói xong nàng rút ra cây trùy thủ đâm thẳng vào tim mình.

- "Keng" Cây kiếm bị đánh bật ra, Mộc Lan giật mình từ nãy đến giờ trong hang còn người khác sao.

- "Ai?"

- "Ta là Tiểu Trúc." Một giọng nói vang kì lạ có phần non nớt vang lên từ trong đầu nàng.

- "Ta không biết ngươi là ai nhưng đừng ngăn cản ta nữa." Mộc Lan có chút tức giận nói.

- "Ta được chủ nhân giao cho bảo vệ hắn. Phù, may mà hồn phách của hắn chưa bị tan đi, mau cùng ta giúp hắn."

Mộc Lan sửng sốt:

- "Phá Thiên chưa chết sao, ngươi mau cứu hắn đi, nhanh lên."

Một con gấu trúc vô cùng đáng yêu hiện ra, nó béo ú tròn vo, trên đầu còn mọc ra một cành trúc. Nó hiện ngay ra bên cạnh Phá Thiên tập tễnh đi lại xung quanh rồi nhảy vào lòng Mộc Lan ngồi.

- "Đừng vội, Tiểu Trúc chắc chắn cứu được mà nhưng mà Mộc Lan tỷ giúp nữa nhé." Đôi mắt đen láy như trời đêm của nó chớp chớp nhìn vào nàng.

- "Uk" Mộc Lan nhẹ nhàng đáp, tay bế nó. Tuy nó chỉ là con gấu trúc nhở, tính cách như một tiểu hài tử nhưng lại mang lại cảm giác vô cùng vững chắc, tin cậy.

- "Tiểu trúc bây giờ sẽ vận dụng sinh tử huyền công đẩy bớt tử khí ra, tái tạo lại cơ thể cho hắn nhưng nếu không có nguồn sinh cơ dồi dào cũng không sống lại được. May mà Mộc Lan tỷ có huyết mạch phượng hoàng tộc trong người tí nữa vận dụng Niết bàn kiếp là được."

- "Nhưng ta đâu có biết Niết Bàn kiếp đâu?" Mộc Lan thắc mắc.

- "Niết Bàn kiếp, dục hỏa trùng sinh là thần thông của phượng hoàng tộc. Là đạo nằm trong huyết mạch chỉ cần thức tỉnh nó là được."

Con gấu trúc bay lên vươn cái tay bé nhỏ của nó ra, một bên chạm vào trán Mộc Lan, tay kia thì nhấc Phá Thiên từ xa bay lại gần nó. Một đồ án âm dương hiện ra đằng trươc hai người.

- "Sinh tử huyền công" Tiểu trúc hét lên.

Những dòng khí đen sì toát ra khắp nơi trên cơ thể Phá Thiên bắt đầu tích tụ lại rồi chậm rãi chuyển động từ phía cực âm Phá Thiên sang cực dương của Mộc Lan dung nhập vào nàng. Mộc Lan cũng không có chống trả nó mà hoàn toàn thả lỏng tự nhiên. Dòng tử khí xâm nhập vào chỗ nào da thịt chỗ đó liền nhanh chóng lão hóa rồi thối rữa, nhiều chỗ còn trơ cả xương ra.

Nàng biết mình hiện giờ đang gặp nguy hiểm, sinh tử cận kề nhưng vẫn không dừng lại mặc kệ dòng khí đen tiếp tục xâm nhập, tử khí xâm nhập càng nhiều thì nàng càng cảm nhận rõ trong cơ thể mình ẩn chứa một thứ gì đó cường đại nằm trong tim hiện đang ngủ say. Tiếp tục cắn răng chịu đựng đến khi nàng đã hấp thu hết tất cả thì ý thức của dần trở nên mơ hồ, cơ thể cũng không chống chịu được nữa thì liền lúc đó trong huyết mạch thứ kia liền bị kích hoạt sinh, hình dáng của nó là một đốm lửa nhỏ, cứ mỗi giây trôi qua thì đốm lửa nhỏ kia càng lan rộng sinh ra một cỗ nhiệt lưu đi khắp cơ thể.

Tức thì một tiếng gáy đầy uy nghi vang vọng khắp đất trời, tất cả loài chim xung quanh trong rừng đều tĩnh lặng ngừng hót mà quỳ bái về phía Mộc Lan ở. Bên ngoài, Mộc Lan đang ôm lấy Phá Thiên, quần áo cả hai đều cháy rụi, liên tục có những đốm lửa đốt cháy da thịt hai người nhưng ngay lập tức cũng lành lại. Ngọn lửa đó thật tà dị nóng kinh người nhưng cũng ẩn chứa đầy sinh cơ. Dòng tử khí trong đó đã bị nó nuốt chửng không thương tiếc.

Sau một hồi đám lửa cũng yếu dần hóa hình thành một con chim phượng hoàng chui vào người Mộc Lan. Bây giờ cơ thể hai đều lành lặn y như cũ hơn nữa cả người dều thay da đổi thịt trắng trẻo như em bé mới sinh.

- "Phìu, mệt chết tiểu trúc." Con gấu con chân lảo đảo ngã lăn quay ra liền khò khò ngủ luôn.

...o0o...

Bạn đang đọc Phá Thiên sáng tác bởi o0o..
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi o0o..
Thời gian
Cập nhật KoLove
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.