Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (17)

Phiên bản Dịch · 2736 chữ

Chương 95: Tú nương (17)

Vị phú thương Kinh thành vì thể hiện mình có tiền, không phải đấu giá qua loa để lừa gạt, liền ở lại tú trang Mạnh thị chờ sai vặt mang ngân phiếu tới. Mạnh Trọng thay hắn rót một ly trà, một mặt cùng nói cười, một mặt không dấu vết nghe ngóng lai lịch của hắn.

Bên ngoài cửa tiệm, một ít dân chúng bình thường đã bắt đầu giải tán. Bọn họ rất ít khi được thấy tranh thêu khổng lồ như vậy, cho nên mới xúm lại tham gia náo nhiệt, nhưng nếu ngươi túm lấy họ hỏi xem bức thêu tốt ở chỗ nào, bọn họ không trả lời được. Cái gì gọi là phong cách nghệ thuật, cái gì gọi là xu hướng thẩm mỹ, đối với họ quá mức mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nổi. Trong mắt họ, bức thêu chẳng qua là một bức tranh tuấn mã, mấy con ngựa đều dùng chỉ đen thêu ra, phảng phất như tranh thủy mặc, tuấn mã lao nhanh trên đường nhìn qua thật có khí thế, nhìn nữa cũng chỉ đến vậy.

Rất nhiều văn nhân mặc khách vẫn còn đứng trước cửa thật lâu chưa giải tán, trong miệng ngâm tụng đủ các loại thơ như "Tuấn cốt thiên kim sản, danh vương vạn lý quy. Phong yên từ đại mạc, vân điện phó hoàng kỳ..." (1), trông chả giống ai (2), rất chi buồn cười.

"Thật lâu trước đây ta đã nghe nói tài năng thêu thùa và hội họa của Mạnh cô nương ít ai sánh bằng, lúc ấy còn tưởng rằng lời lẽ hoa mỹ, quá mức phóng đại, hôm nay mới biết là do ta kiến thức nông cạn. Kỹ thuật thêu của Mạnh cô nương có thể nói là đệ nhất trên đời, vượt ra khỏi phạm vi tầm thường." Phú thương Kinh thành nhìn đám văn nhân mặc khách như mê như say ở ngoài, sau đó giơ ngón tay cái với Mạnh Trọng.

Mạnh Trọng khoát tay mỉm cười, đang định tự khiêm nhường mấy câu, lại nghe ngoài cửa truyền tới tiếng hô to, phảng phất như xảy ra chuyện gì lớn lắm. Hai người lập tức đi ra ngoài kiểm tra.

Bởi vì bức thêu của mình bán được với giá cao gần vạn lượng bạc, hơn nữa còn làm rung động rất nhiều văn nhân, thu được đánh giá cao, Mạnh Tư vào lúc này tâm tình đang tốt, vì vậy cười khanh khách đẩy cửa sổ ra, muốn nhìn xem đến tột cùng là ai bị bức thêu của mình làm cho kinh sợ. Nhưng một chớp mắt tiếp theo, biểu tình trên mặt nàng đông cứng lại, cảm giác sợ hãi và vô lực sâu sắc không thể áp chế được trào dâng trong lòng.

Chỉ thấy tú trang Đạm Yên phía đối diện cũng treo lên một bức tranh thêu dài một trượng rộng một trượng, dùng chỉ đen thêu một con mãnh thú như sư tử mà không phải sư tử, tựa như ngựa mà không phải ngựa, có vảy có bờm, hai mắt trừng lên giận dữ, há miệng gầm thét. Miệng nó phun ra ngọn lửa hừng hực, dưới bốn chân mọc đóa sen, khắp người bao phủ lông vàng, tướng mạo của nó làm người ta không dám khinh thị. Mà bên trên con mãnh thú dữ tợn này, một vị Bồ Tát khoác áo lụa trắng đang ngồi, một tay nâng cành liễu, một tay đỡ bình Ngọc Tịnh, mi mắt khép hờ, khóe môi hơi cong, cười như không cười, khóc mà không phải là khóc, vẻ mặt từ bi hỉ xả.

"Đây là Quan Âm đại sĩ và thú cưỡi của ngài - Kim Mao Hống!" Người đi đường ngửa đầu lên nhìn bức thêu, biểu tình kinh hãi.

Bọn họ đều bị con mãnh thú trông rất sống động kia dọa sợ, chỉ thấy trong đôi mắt đen của nó thiêu đốt ngọn lửa đỏ hừng hực, tựa như muốn cắn người khác; cái miệng to như chậu máu đang gầm thét, từng chiếc răng sắc bén nhô ra, làm người ta sợ hãi; lông bờm trên cổ vừa dày vừa rậm, từng sợi bồng bềnh, tựa như chỉ cần đưa tay là có thể chạm rãi xúc cảm mềm mại bông bông kia; vảy trên cơ thể biến đổi dần dần từ màu đen tuyền thành đỏ sậm, có cả chỉ vàng xen lẫn trong đó, mơ hồ lóe lên ánh sáng; hai màu sắc vàng và đỏ khi kéo tới chiếc đuôi đã biến ảo thành ngọn lửa chân chính, bốn bộ móng vuốt như con dao thép đạp bốn đóa hoa sen nở rộ, chỗ miệng mũi đang phun ra lửa nóng phừng phừng.

Con mãnh thú dữ tợn hung hãn là vậy, tựa như có lực lượng hủy thiên diệt địa, chỉ hơi liếc mắt nhìn, đã làm người ta chân như nhũn ra, can đảm mất hết. Nhưng ở trên lưng nó, có một vị Bồ Tát diện mạo an tường, thần thái hiền hòa ngồi ngay thẳng, pháp y của Bồ Tát bồng bềnh trong không trung, tựa như mang theo luồng gió mát, tưới tắt ngọn lửa cháy mạnh trải rộng toàn thân con mãnh thú, khiến những người đi đường sợ run lẩy bẩy lập tức cảm thấy an toàn. Cái gọi là đại từ đại bi, hàng yêu phục ma, ước chừng chỉ đến thế là cùng đi?

Bức tranh thêu được chia nhỏ thành hai nửa, nửa dưới là mãnh thú, nửa trên là Bồ Tát; nửa dưới là hung ác, nửa trên là từ bi; nửa dưới là lửa nóng, nửa trên là gió mát. Hai hình tượng và phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng rất kỳ dị, dung hợp hoàn mỹ vào nhau, tạo thành bức tranh thêu tuyệt thế sắc thái nồng đậm, phong cách tươi sáng, vận kim như thần.

"Đây, đây là Quan Âm đại sĩ và thú cưỡi Kim Mao Hống của ngài!" Không biết ai lẩy bẩy kêu một tiếng, sau đó có mấy tín đồ Phật giáo thành kính quỳ sát xuống, trong miệng nói lẩm bẩm, biểu tình kích động khó nhịn.

Trước đó, hiểu biết của họ với Quan Âm đại sĩ và Kim Mao Hống chỉ giới hạn trong tượng Phật ở chùa miếu, hoặc là các thần thoại xưa từng đời truyền xuống. Quan Âm đại sĩ và Kim Mao Hống cụ thể có bộ dáng gì, trên đời này vốn không ai có thể biết. Nhưng bây giờ, nhìn bức tranh thêu này, bọn họ liền biết: Hóa ra Quan Âm đại sĩ từ bi như vậy, thánh khiết như vậy; hóa ra Kim Mao Hống quả thực do cương thi biến thành, dữ tợn như thế, hung hãn như thế.

Nhân vật và mãnh thú chỉ tồn tại trong thần thoại xưa, tựa như phá vỡ trời xanh, đi vào thực tế, mang cho bọn họ rung động không tầm thường.

Lại có người kinh dị không dứt nói: "Quan Âm đại sĩ có phải đang sống hay không? Bất kể ta đứng chỗ nào, hai mắt của ngài vẫn luôn nhìn ta chăm chú, ngài hình như thấy được ta!"

"Thật, thật là như vậy!" Rất nhiều người cũng phụ họa theo. Bọn họ đã sớm phát hiện, bên trong đôi mắt Quan Âm đại sĩ mơ hồ có ánh sáng chuyển động, bất kể nhìn từ góc độ nào, tầm mắt của ngài cũng đối diện ngay với tầm mắt người xem, đây đúng là thần thật rồi!

Tín đồ quỳ xuống dập đầu ven đường càng ngày càng nhiều, ngay cả các văn nhân mặc khách cũng yên lặng đứng trong góc, vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ hoàn toàn không dám đi bình luận một tác phẩm thần kỳ như vậy, bởi mãnh thú và con người thêu bên trên quá mức chân thực, tựa như chớp mắt tiếp theo sẽ bay lên không, nhìn xuống cửu tiêu.

Phố Chu Tước là con phố thêu nổi danh tại Lâm An phủ, hai bên đường phố toàn là tú trang và phường vải cả lớn cả nhỏ, tề tụ hết tám chín phần mười tú nương và người buôn vải của Lâm An phủ này. "Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo". Mọi người đều là người có hiểu biết, tự nhiên nhìn ra điểm khác biệt trên bức thêu trông rất sống động này.

Gương mặt Quan Âm đại sĩ trông cực kỳ sinh động, khóe mắt bên mi mắt khép hờ hiện ra ít hoa văn nhỏ tinh vi, bên mép lộ tươi cười có cảm nhận giống y đúc da thật. Có thể dùng chỉ thêu làm đến loại trình độ này, không phải 'khai mặt châm' của Phương tú nương thì không thể thực hiện; lông bờm của Kim Mao Hống rối bông mềm mại, từng sợi rõ ràng, tựa như vật thật, đây rõ ràng là 'mao châm' đã thất truyền từ lâu do Tô tú nương độc chế; đỉnh đầu Quan Âm đại sĩ có vầng sáng lóng lánh, chỉ thêu thành hàng chặt chẽ, bóng lóng như gương, đây là dùng 'tát châm' (tạm dịch: thêu rải); vảy khắp người của Kim Mao Hống có cảm giác lồi lõm, màu sắc nhuộm cực kỳ tự nhiên, đây là kỹ xảo thêu ngược và thêu cuộn. Ngoài ra, hoa sen nở cùng ngọn lửa hừng hực thiêu đốt chia ra dùng thêu đâm xô, thêu lướt vặn, thêu vòng...

Một bức tranh thêu cơ hồ bao hàm tất cả các loại phương pháp thêu hiện có, cách vận dụng cực kỳ có bạo dạn nhiệt liệt, hình tượng nhân vật sống động, kết cấu bố trí mạch lạc chặt chẽ, liệt kê từng họa sĩ hoặc tú nương đứng đầu đời này, không có ai có tác phẩm nào có thể sánh vai. Trước sự nổi bật của nó, bức tranh thêu tuấn mã kết hợp trắng đen kia tỏ ra thật nhàm chán, bình thường không có gì lạ. Mà kỹ thuật thêu của Mạnh Tư so sánh với kỹ thuật thêu thần kỳ của Lâm Đạm, cũng thật bình thường làm sao.

" 'Khai mặt châm', 'mao châm', phương pháp thêu của nhà họ Diệp... Ta tỉ mỉ đếm một chút cũng ra ba, bốn mươi loại kỹ thuật! Ngươi mau nói cho ta, có phải ta nhìn nhầm rồi không?" Một tú nương kéo đồng bạn hỏi.

"Ta cũng đang mơ hồ đây! Ta còn tưởng mình nhìn lầm rồi!"

"Chúng ta đều không nhìn lầm, vậy thì đây là sự thật?" Hai người đối mặt với nhau, biểu tình rung động.

"Giỏi thật, ta còn tưởng đó là thật! Lâm Đại Phúc sinh được nữ nhi tốt! Có kỹ thuật thêu siêu phàm thế này, nhà họ Lâm sớm muộn có một ngày khôi phục lại cường thịnh ngày xưa!" Vài ông chủ bán vải tụ chung một chỗ xì xào bàn tán, âm thầm hạ quyết tâm, sau này không thể làm khó Lâm Đạm nữa.

Mạnh Tư đã sớm nhìn ngây người, qua một lúc lâu mới lảo đảo chạy xuống lầu, nhanh chóng tới phụ cận, ngửa đầu nhìn bức tranh thêu kia, sau đó phân biệt các loại phương pháp thêu Lâm Đạm sử dụng, sắc mặt càng ngày càng trắng, thẳng đến khi hoàn toàn mất đi huyết sắc. Sợ hãi trong mắt nàng muốn biến thành thực chất, nhìn bức tranh thêu tựa như nhìn ngọn núi lớn, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực khó vượt qua.

Mạnh Trọng kéo em gái ra phía sau, muốn nói mấy câu an ủi nàng, hoặc châm chọc Lâm Đạm vài câu, há miệng ra lại không tìm được từ nào. Người mù nữa cũng có thể nhìn ra, thành tựu hội họa và kỹ thuật thêu của Lâm Đạm, sớm vượt qua Mạnh Tư quá nhiều. Khi Mạnh Tư còn đang mô phỏng tranh vẽ của người khác, Lâm Đạm đã có thể độc lập sáng tác, khi Mạnh Tư còn đang nghiên cứu kỹ thuật thêu gia truyền của nhà họ Mạnh, Lâm Đạm đã hiểu thấu được cả kỹ thuật thêu thất truyền.

Hai bức tranh thêu treo đối diện nhau, một bức không người hỏi han, một bức vây đầy người xem; một bức chỉ có văn nhân mới xem hiểu, một bức người người khen không dứt miệng. Kết quả bức nào tốt hơn, còn cần phải nói sao?

Nhìn em gái đôi mắt đỏ bừng, như muốn té xỉu, Mạnh Trọng thật hận mình tại sao phải treo bức tranh thêu của nàng lên. Nếu không treo nó lên, em gái sẽ không cần chịu loại đả kích này, tình cảnh trước mắt, có gì khác so với tử hình nàng công khai đâu? Kỹ thuật thêu và vẽ của nàng bị người đi đường lôi ra so sánh với Lâm Đạm, sau đó chê bai thậm tệ. Từ nay về sau, nàng còn có thể cầm kim thêu lên sao? Còn có lòng tin ngồi trước khung thêu sao? Mà tú trang Mạnh thị không có bảng hiệu sống của nàng, sẽ trôi dạt về đâu?

Trong lúc nhất thời, Mạnh Trọng suy nghĩ rất nhiều, nhưng không đợi gã nghĩ ra được thứ gì, phú thương Kinh thành đặt bức tranh thêu của Mạnh Tư xuống, cười mỉa nói: "Mạnh lão bản, bức tranh thêu này của ngươi ta không mua nữa, tự ngươi giữ đi." Dứt lời vội vội vàng vàng vọt tới đối diện, cao giọng hô: "Vị chưởng quầy này, ta ra tám ngàn lượng bạc mua bức tranh Quan Âm đại sĩ!"

Nghe hắn kêu giá, mọi người mới tỉnh táo lại, tiếp đó ầm ầm ồn ào. Tác phẩm nhuộm đầy Phật quang, linh tính bức người thế này, ai không muốn mang về nhà cất giữ? Đều nói tranh càng giống thật càng có linh tính, bức tranh Quan Âm đại sĩ này giống tới mức cả con ngươi cũng chuyển động, lông bờm của Kim Mao Hống tựa như đang bồng bềnh, nếu treo trong nhà cung phụng, nhất định có thể sinh ra linh vận!

Tranh tuấn mã mua về nhà chỉ có thể bỏ xó, còn tranh này nếu mua về, nó chính là bảo bối trấn trạch, có thể truyền đời, càng truyền càng lộ vẻ thần dị! Mua, nhất định phải mua!

Một đám phu nhân vốn chỉ định ngồi xem náo nhiệt đứng ngồi không yên, rối rít chạy ra tú trang Đạm Yên, liên tiếp đấu giá: "Tám ngàn lượng thì là gì, ta ra mười ngàn lượng!"

"Ta ra mười một ngàn lượng!"

"Ta ra mười hai ngàn lượng!"

"..."

Đỗ Như Yên trực tiếp nhìn ngu người, Lâm Đạm kìm lòng không đậu xoa xoa tay, kiềm chế kích động nhỏ trong nội tâm.


(1) Một bài thơ nổi tiếng được đề trên bức tranh 《 Tuấn mã đồ 》. Ý nghĩa thì mình không dịch nhá, tại bản thân mình cũng không hiểu cho lắm.

(2) Trông chả giống ai: nguyên văn "thần thần thao thao" (神神叨叨), tiếng địa phương Đông Bắc, nói chung là chỉ một người làm việc không hợp với lẽ thường, cách nghĩ cách làm khác với người bình thường. Có 4 ví dụ về cách dùng câu này:

1, Chỉ người khiến cho người khác có cảm giác quỷ dị thần bí, có vài vấn đề về phương diện thần kinh, lúc đó mọi người sẽ nói: "Người này đúng là 'thần thần thao thao' "; hoặc chỉ một người miệng lưỡi lộn xộn, thích nói vài lời người khác không hiểu hoặc cực kỳ vô dụng.

2, Chỉ một người đặc biệt có tài ăn nói, tiếng địa phương Đông Bắc có thể dùng từ "thao thao" để hình dung, họ khiến cho mọi người tin phục, bội phục, thậm chí là tôn sùng lên thành thần.

3, Chỉ trẻ con hoạt bát, thông minh, chọc người thích.

4, Chỉ người không ngừng lầu bà lầu bầu, nói những thứ hư vô mờ mịt.

(theo baidu)

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.