Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (16)

Phiên bản Dịch · 2589 chữ

Chương 94: Tú nương (16)

Đỗ Như Yên chờ anh trai nhà mình hiến ân cần xong mới cười híp mắt đi tới, trêu chọc: "Ca, vậy quà của muội đâu? Sao ca chỉ tặng mỗi Đạm Đạm mà không tặng muội? Ca thiên vị!"

"Muội muốn cái gì? Cho muội mười lượng bạc, tự mua đi." Đỗ Như Tùng mò từ trong ngực ra một đĩnh bạc, tùy ý ném cho em gái.

Đỗ Như Yên luống cuống tay chân tiếp lấy, than phiền nói: "Ca, ca nhìn tú trang của bọn muội này, có uổng công không cơ chứ? Ca nhìn thêm nhà cách vách đi, lăng la tơ lụa bày đầy lên kệ! Muội và Đạm Đạm muốn tìm người buôn vải để mua, bọn họ được Mạnh Trọng phân phó, không chịu bán vải vóc quý giá cho bọn muội, vải vóc bày lên kệ trưng bày toàn là đồ cưới của Đạm Đạm cả, bán xong thì nàng không còn đồ cưới nữa, bảo nàng sau này lập gia đình thế nào bây giờ? Ca suy nghĩ biện pháp đi, tìm nguồn hàng hóa cho bọn muội, bằng không bọn muội không biết làm ăn thế nào bây giờ."

May mắn Lâm Đạm bây giờ chỉ tiếp đơn hàng may quần áo, các phu nhân tiểu thư tìm tới cửa sẽ tự mình mang vải vóc tới, để mọi người thêu lên. Như vậy dù tiện lợi, nhưng tiền lời kém hơn dùng thẳng vải trong nhà mình làm quần áo nhiều. Tú trang Mạnh thị cũng phục vụ theo dây chuyền, tí tiền lẻ thêm vào cũng hốt, một lưới bắt hết.

Đỗ Như Tùng lông mày nhăn lại, vuốt cằm nói: "Được, để ca nghĩ biện pháp." Cuối cùng thận trọng thêm một câu: "Ca sẽ không để Lâm cô nương không ai thèm lấy đâu."

Lâm Đạm dè dặt cất quạt xếp về, vuốt cằm nói: "Chuyện này không gấp, tìm được nguồn hàng hóa đương nhiên có thể giải quyết được rắc rối nhất thời của chúng ta, nhưng rốt cuộc vẫn phải dựa hơi người khác. Nếu chúng ta có thể tự học dệt vải, hoặc là mời một vài thợ dệt vải giỏi tới, thì có thể đảm bảo nguồn cung ứng vải vóc lâu dài, còn giải quyết được vấn đề về phí mua bán và vận chuyển."

Đỗ Như Tùng nhất thời khẽ cười, chắc chắn nói: "Lâm cô nương ngươi cứ chờ, ta đi tìm giúp ngươi vài thợ dệt vải giỏi về đây." Hắn phát hiện Lâm Đạm rất thích giải quyết vấn đề từ căn nguyên. Em gái chỉ muốn hắn tìm nguồn hàng hóa, mà Lâm Đạm đã suy tư đến việc làm thế nào để nắm giữ kỹ thuật dệt vải. Cô luôn vô cùng độc lập, chẳng thà dựa vào người khác, mà muốn bổ sung cho mình.

"Cảm ơn Đỗ công tử." Lâm Đạm bánh ít đi bánh quy lại (1) nói: "Ngày khác ta giúp ngươi làm vài bộ đồ chống rét. Đúng rồi, áo giáp của ngươi bị hỏng thì cứ mang tới, ta giúp ngươi sửa."

"Được, giờ ta còn phải thay ca, đi trước một bước. Nếu các ngươi có việc gì, cứ tới đại doanh Thủy Sư ở phía nam tìm ta, giờ ta đang là bách phu trưởng." Chẳng biết tại sao, Đỗ Như Tùng rất muốn để Lâm Đạm biết thành tựu của mình.

"Đã là bách phu trưởng rồi à? Đỗ công tử cực kỳ lợi hại!" Lâm Đạm chân tâm thật ý khen ngợi.

Đỗ Như Tùng khắp người mệt mỏi trong nháy mắt bừng bừng phấn chấn. Hắn không nhịn được nhếch môi, lại e sợ nụ cười của mình trông quá ngu, chỉ có thể dùng nắm đấm che miệng ho khan, sau đó phong độ nhẹ nhàng rời đi.

Nhìn bóng lưng hơn người của anh cả, Đỗ Như Yên che bụng, cười thiếu chút nữa gập cả người xuống. Nhớ năm đó nữ tử dây dưa bên người anh cả không có một trăm cũng có mấy chục, nhưng hắn đều coi thường hết, vừa lạnh lùng vừa độc miệng, không biết làm chết lòng bao nhiêu thiếu nữ. Nhưng giờ đây, hắn rõ ràng muốn lấy lòng Lâm Đạm, lại không biết ra tay từ đâu, dáng vẻ vụng về khiến Đỗ Như Yên phải trố mắt mà nhìn. Cái này hẳn gọi là đậu phủ chấm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi?

"Ngươi cười cái gì?" Lâm Đạm không thể hiểu nổi nhìn nàng.

"Không có gì, không có gì, khách nhân tới, ta đi chiêu đãi khách." Đỗ Như Yên tùy tiện tìm cái cớ chạy trốn.

Cùng lúc đó, Mạnh Tư đang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn tú trang Đạm Yên, biểu tình có chút lo âu.

Mạnh Trọng cười lạnh nói: "Đốt xong năm chuỗi pháo rồi mà không có khách nào tới cửa, lạnh lẽo quá ha. Ta đã phân phó buôn vải của toàn Lâm An phủ, không cho phép làm ăn với nhà họ Lâm. Không có vải vóc để bán, ta xem bọn họ làm thế nào để duy trì tú trang."

Gã vừa dứt lời, chỉ thấy Hứa phu nhân của phủ Đề đốc cùng mấy chị em dâu, mang theo một đám thiếu nữ vui vui vẻ vẻ đi vào tú trang Đạm Yên, qua một lát sau, hai người hầu nhà họ Hứa đi ra, lục tục cầm ra rất nhiều vải vóc trong xe ngựa, có nhuyễn yên la (2), thanh thiên dực, vân vụ tiêu vân vân, đều là loại quý giá rất khó mua được.

Nụ cười nhạt trên mặt Mạnh Trọng nháy mắt đọng lại. Không đợi gã tỉnh hồn, vợ và con gái của Bố chánh sử Chu đại nhân, vợ và con gái của Án sát sử Phương đại nhân, lục tục đi tới, tú trang Đạm Yên vốn vắng đến có thể giăng lưới bắt chim, hiện tại đỗ đầy xe ngựa, một chiếc so với một chiếc hoa lệ hơn.

Người đi đường lúc này mới chú ý tới cửa hàng, thời điểm chỉ chỉ trỏ trỏ ai nấy đều lộ ra biểu tình thán phục hay hâm mộ. Lai lịch phải đến mức nào mới có thể thu hút nhiều quý nhân thế này? Cửa hàng này không đơn giản nha!

Mấy người buôn vải bên cạnh cũng đang đứng ngắm nhìn. Bọn họ đều được tú trang Mạnh thị phân phó, không dám bán vải vóc cho tú trang Đạm Yên. Nhưng hiện tại tình huống là thế nào đây? Trừ một nhà Tuần phủ đại nhân, toàn bộ quý nhân của Lâm An phủ đều tới ăn mừng cửa tiệm khai trương, vậy vì sao họ lại phải đối nghịch với Lâm Đạm? Nếu gián tiếp đắc tội các quý nhân, tú trang Mạnh thị có thể tự vệ, bọn họ có thể sao? Tiền kiếm được ít đi, còn phải gánh mối nguy hiểm lớn như vậy, Mạnh Trọng coi họ là kẻ ngu đấy à!

Ban đầu khi Lâm Đại Phúc là đệ nhất hoàng thương tỉnh Chiết Giang, nguyên tắc chính là "có tiền mọi người cùng kiếm, gặp nạn mọi người cùng chống đỡ", không giống như bây giờ, tất cả đều phải nghe Mạnh Trọng. Người nhà họ Mạnh cũng quá chuyên quyền bá đạo rồi! Nghĩ tới đây, mấy ông chủ bán vải hung ác trợn mắt nhìn tú trang Mạnh thị một cái, lúc này mới vào cửa. Ngày sau mà Lâm Đạm tới mua hàng, bọn họ chỉ để ý bán, ai thèm quản nhà họ Mạnh có vui vẻ hay không!

Mạnh Trọng âm thầm cắn răng, trầm giọng nói: "Tiền chưởng quầy, ngươi treo bức tranh tuấn mã Tư Tư thêu xong vài ngày trước lên đi, treo ngay tại cửa, để cho tất cả mọi người tới xem."

"Vâng Đông gia." Tiền chưởng quầy lập tức lui ra.

Mạnh Tư nhăn mày nói: "Ca, ca không phải nói bức tranh tuấn mã kia đem tặng cho Lý đại nhân sao? Sao lại treo nó ra ngoài vào lúc này?"

"Treo lên để mọi người thấy rõ ràng, bàn về kỹ thuật thêu, Lâm Đạm nàng còn hoàn toàn không đủ tư cách so sánh với muội. Chỉ thêu vài con bướm liền được khen kỹ thuật thêu tinh xảo? Thật là buồn cười!"

Mạnh Tư chậm rãi thả lỏng lông mày nhíu chặt, không nói thêm lời nào nữa. Mấy ngày gần đây, nàng quả thực bị một vài người châm chọc, danh hiệu đệ nhất tú nương Chiết Giang cũng chịu đủ sự nghi ngờ, người đến tìm nàng thêu tranh, may quần áo ít đi rất nhiều, ngay cả Lý Giai Dung cũng rất lâu không tới. Nghe nói Lý Giai Dung phái nha hoàn đi tú trang Lâm thị đặt may quần áo, đi mấy lần liền đều bị cho ăn bế môn canh, hôm nay đang ở nhà buồn bực.

Nhưng nàng có tức giận nữa cũng không thể làm gì Lâm Đạm. Bởi Lâm Đạm nắm trong tay đơn đặt hàng của các hào tộc địa phương như phủ Đề đốc, phủ Bố chánh sử, phủ An sát sử, phủ Học chính, nếu nàng mạnh mẽ thọc một gậy, thì chẳng khác làm khó dễ nữ quyến mấy nhà này, đừng nói không chiếm được chỗ tốt nào, ngược lại còn rước thêm nhiều rắc rối cho Lý đại nhân.

Ngay cả Lý Giai Dung còn phải nhẫn nhịn Lâm Đạm, huống chi là Mạnh Tư?

"Ca, nếu có người ra giá mua tranh tuấn mã của muội, thì phải làm gì bây giờ?" Nàng suy nghĩ một lát rồi nói.

"Chờ bức tranh thêu này treo lên, tất sẽ có người đấu giá, ai ra giá cao nhất, ca liền bán cho người đó, chúng ta cử hành hội đấu giá ngay trước cửa, diệt nhuệ khí của Lâm Đạm. Một bức tranh thêu của muội có thể bán mấy ngàn lượng bạc, nàng ta có thể sao? Muốn so sánh với muội à, nàng ta cũng không thèm soi nước tiểu xem trông mình thế nào." Mạnh Trọng cười khinh miệt.

Mạnh Tư che lỗ tai, giận trách: "Ca, ca nói chuyện có thể chú ý ngôn từ không, đừng làm bẩn lỗ tai muội."

Mạnh Trọng lúc này mới cười lên, xoa xoa đầu em gái, sau đó sải bước đi ra ngoài, tới cửa tiệm, Tiền chưởng quầy đã treo bức tranh thêu dài chừng một trượng lên trước cửa, đang dùng vải mềm dè dặt lau chùi khung tranh.

Người đi đường lập tức dừng bước chân ngắm nhìn, trong miệng chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Co người hiểu được thở dài nói: "Trời ạ, đây là tác phẩm truyền đời của Họa tiên thời Lương - Kinh Xuyên, được đặt tên là 《 Tuấn mã đồ 》, được hắn khắc trên vách đá ở Thái Sơn, không biết có bao nhiêu người liều chết muốn in lại nó, nhưng vẫn không thể được, bởi bức Tuấn mã đồ này quá mức hùng vĩ khổng lồ, trên đời căn bản không tìm được tờ giấy nào to đến thế để in nó xuống, chỉ đành chia thành hai, cứ mỗi nửa bức được in xuống giấy đều được bán ra với giá trên trời. Dĩ nhiên cũng có họa sĩ dùng mắt thường và trí nhớ vẽ lại toàn bộ, nhưng chỉ vẻn vẹn được hình dáng, không tả được cái thần của nó. Nhưng các ngươi hãy nhìn bức tranh thêu này, có thể nói hình và thần đủ cả, múa bút thành văn, cơ hồ tái hiện lại nguyên vẹn nguyên tác của Họa tiên! Hay hơn chính là, nó dùng chỉ thêu thêu thành, mà không phải bút mực, nếu được bảo quản tốt, dù qua mấy trăm năm cũng không bạc màu, là trân phẩm còn đáng giá cất giữ hơn cả bức họa kia!"

"Người người đều nói cả kỹ thuật thêu và kỹ thuật vẽ của Mạnh cô nương đều vô cùng tinh tế, từng nét chấm phá truyền thần, có thể nói là tài năng nghệ thuật quý báu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền!"

"Tuổi còn nhỏ mà đã có tài nghệ như vậy, quá giỏi mà!"

Văn nhân mặc khách rối rít tụ lại, hoặc khảng khái bình luận, hoặc chân thành khen ngợi, thật là quyến luyến quên mình, như si như say. Khách hàng bên trong tú trang Đạm Yên rối rít chạy ra ngoài xem náo nhiệt, cho dù xem không hiểu cái hay của bức thêu ở chỗ nào, nhưng cũng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ như núi với kỹ thuật thêu của Mạnh Tư. Người khác đều nói tốt, vậy dĩ nhiên là cực tốt!

"Mạnh lão bản, bức thêu này ngươi có bán không? Ta ra năm trăm lượng bạc!" Lúc này liền có người ra giá.

"Năm trăm lượng? Ngươi ăn mày đấy à! Ta ra một ngàn lượng!"

"Ta ra một ngàn năm trăm lượng!"

"Hai ngàn lượng!"

"Ba ngàn lượng!"

"Tất cả chớ ồn ào, ta ra năm ngàn lượng!" Một phú thương từ Kinh thành tới xô đẩy mọi người ra, giọng gấp gáp.

Mạnh Trong một bên cười yếu ớt một bên đung đưa chén trà trong tay, một bộ vững vàng thả cần câu cá. Mắt thấy giá đã nâng đến tám ngàn, hồi lâu không có ai tiếp tục, gã mới chậm rãi đứng lên, nói: "Tác phẩm này của xá muội vốn không định bán, vị khách nhân này nếu thích đến vậy, ta sẽ đi khuyên nhủ xá muội, để nàng nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích."

"Đa tạ Mạnh lão bản, trong tay ta hiện không có đủ ngân phiếu, ta để sai vặt trở về lấy, xin ngài chờ trong chốc lát." Dứt lời, vị phú thương Kinh thành này vung tay lên, có mấy tráng hán cao lớn vác đại đao rời khỏi đám đông. Vài tên côn đồ định đánh chủ ý lên ngân phiếu lập tức chết tâm.

Mắt thấy việc làm ăn của nhà mình bị Mạnh Trọng quấy nhiễu, Đỗ Như Yên giận đến không ngừng nhảy nhảy.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm bức 《 Tuấn mã đồ 》 kia một hồi, từ từ nói: "Vừa vặn ta cũng vừa thêu xong một bức, chờ bọn họ đấu giá xong, chúng ta treo tranh thêu lên đi, hẳn náo nhiệt lắm đây."


(1) Bánh ít đi bánh quy lại: nguyên văn "đầu đào báo lý" (投桃报李), thành ngữ, đồng nghĩa với có qua có lại mới toại lòng nhau (ví với mối quan hệ tốt đẹp).

(2) Nhuyễn yên la: một loại vải dệt cực mỏng có nhắc tới trong 《 Hồng Lâu Mộng 》, dùng để dán cửa sổ hoặc làm rèm. Nhuyễn yên la có bốn loại màu sắc: xanh trong của bầu trời sau mưa, màu ô-liu (xanh lá + vàng), màu xanh cây tùng, màu đỏ bạc; nếu dùng để làm rèm hoặc dán cửa sổ, đứng nhìn từ xa trông giống khói mù, cho nên gọi là "nhuyễn yên la" (yên: sương khói). Màu đỏ bạc thì được gọi là "hà ảnh sa".

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 336

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.