Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tú nương (18)

Phiên bản Dịch · 2543 chữ

Chương 96: Tú nương (18)

Sau một vòng đấu giá, bức Quan Âm đại sĩ cuối cùng được Đề đốc phu nhân dùng giá hai chục ngàn lượng bạc mua đi. Tại đó không phải không có khách nào nhiều tiền hơn bà, nhưng thân phận bà quý trọng, mà cướp biển nhiều năm xâm phạm, toàn do Thủy sư trấn giữ mới có thể bảo vệ đất Giang Chiết bình an, ai dám có lá gan đắc tội bà?

Sau khi mang bức tranh về nhà treo trong Phật đường, nữ quyến nhà họ Hứa tụ tập vào một chỗ, biểu tình thành kính chiêm ngưỡng Quan Âm đại sĩ.

Bỗng nhiên, cánh cửa Phật đường bị người thô lỗ đá văng, Đề đốc đại nhân thân hình cao lớn đùng đùng đi tới, há mồm liền mắng: "Vương thị đồ ngốc này, nghe nói ngươi phí hai chục ngàn lượng mua một bức tranh thêu? Lão tử cả ngày treo đầu trên thắt lưng mới kiếm được ngần này gia sản, ngươi con mẹ nó vung tay lên liền tốn hai chục ngàn lượng! Tranh thêu ở chỗ nào, mau trả lại cho lão tử, nếu không lão tử lập tức cho ngươi cút luôn!"

"Mày là lão tử của ai?" Hứa phu nhân còn chưa kịp phản ứng, Hứa lão thái quân đã ngồi không yên, vỗ bàn một cái đứng lên, cả giận nói: "Mày nếu dám đánh chủ ý gì lên bức tranh thêu của mẹ, mẹ không xong với mày đâu!"

Hứa Đề đố sắc mặt hơi cứng đờ, đang định trấn an lão thái quân mấy câu, bỗng nhiên thấy rõ bức tranh thêu trên tường, nhất thời hít ngược một hơi khí lạnh, tay sờ bên hông, thiếu chút nữa rút đao ra tự vệ. Không thể trách, chỉ có thể đổ thừa cho con Kim Mao Hống quá mức đáng sợ như thật, vội liếc một cái trong Phật đường tối tăm thì có cảm giác như nó đang muốn nhào tới ăn thịt người vậy, lại nhìn một cái, nhất thời được Quan Âm đại si mặt mày từ bi trấn an tâm thần, trở lại thản nhiên như thường.

"Đây, đây chính là bức tranh thêu kia?" Hứa Đề đốc ngây người hồi lâu mới không dám tin mở miệng. Ông nhìn thế nào đều cảm thấy bức tranh thêu này không giống vẽ, ngược lại giống một mặt gương, đầu bên kia chiếc gương ấy là lối đi thông với thần giới, trong lúc vô tình chiết xạ ra nhân vật trong thần thoại.

"Đúng vậy." Hứa phu nhân không thèm nhìn ông, chỉ để ý ôm cháu trai hai tuổi rưỡi của mình, chỉ bức tranh thêu dụ dỗ: "Cháu ngoan, mau nhìn, đó là Quan Âm Bồ Tát, sau này ngài sẽ bảo vệ cháu."

Đứa trẻ ngọc tuyết đáng yêu nhìn thấy Kim Mao Hống cực kỳ sống động, nhất thời bị dọa khóc lớn, vội vàng vùi đầu vào ngực Hứa phu nhân.

"Đừng nhìn quái thú, nhìn Bồ Tát kìa cháu," Hứa phu nhân vòng vo phương hướng, để cháu trai tiếp tục nhìn bức tranh thêu, giơ ngón tay chỉ vào gương mặt Quan Âm đại sĩ nói: "Mau nhìn, Bồ Tát đang cười với cháu kìa."

Bé trai nhút nhát nhìn bức tranh thêu một cái, sau đó bị Quan Âm đại sĩ mặt mũi hiền hòa, nụ cười an tường làm cho mê mẩn, chốc lát lại giơ tay ra, cười khúc khích, tựa như muốn được Quan Âm đại sĩ ôm một cái. Khả năng nhận biết của đứa bé còn ở trạng thái khờ dại, hoàn toàn không phân biệt được đây chẳng qua là một bức thêu, không phải người thật. Nhưng điều này đủ để chứng minh tú nương thêu lên bức tranh này rốt cuộc có bàn tay tinh xảo, thần dị biết nhường nào.

Hứa Đề đốc nhìn phản ứng của cháu trai, trong miệng không nhịn được chặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, lại nhìn Quan Âm đại sĩ, lập tức kinh ngạc lùi mấy bước, vòng trong Phật đường mấy vòng, không xác định nói: "Quan Âm Bồ Tát và con Kim Mao Hống cứ một mực nhìn ta! Đây là chuyện gì xảy ra? Đỉnh đầu Quan Âm Bồ Tát còn sáng lên, mẹ, mẹ có nhìn thấy không?" Ông liện tục xoa xoa ánh mắt, sợ mình sinh ảo giác.

Lâm Đạm khi thêu phật quang sau lưng Quan Âm đại sĩ, đã kết hợp mười mấy loại phương pháp thêu như thêu đâm xô, thêu lướt vặn, thêu đột,... với nhau, đồng thời xé sợi chỉ ra cực nhỏ vuốt xuôi, để bày tỏ sự nhu hòa lan tỏa của phật quang. Chỉ thêu dày đặc nhẵn mịn như gương, chẳng những khiến cho sợi chỉ vàng càng thêm chói mắt, còn phản xạ ánh sáng trong tự nhiên.

Cho nên, khi người ngoài nhìn chằm chằm vào Quan Âm đại sĩ, sẽ sinh ra ảo giác bức tranh đang thật sự sáng lên. Không có kỹ thuật thêu vô cùng tinh xảo, tuyệt không có cách nào làm được điểm này.

"Chúng ta đã sớm nhìn thấy. Chớ hô to gọi nhỏ trong Phật đường, coi chừng mạo phạm Bồ Tát!" Hứa lão thái quân rất không hài lòng với con trai.

Hứa phu nhân khẽ cười nói: "Lão gia, hai chục ngàn lượng bạc kia ta không tiêu phí đâu, lúc ấy mang không đủ ngân phiếu, ta phải ghi nợ mới có thể mang bức tranh thêu về. Nếu chàng cảm thấy bức tranh thêu này không tốt, ta lập tức để quản gia trả nó về."

"Đừng!" Hứa Đề đốc vội vàng khoát tay: "Đừng trả! Mau phái người mang ngân phiếu qua, tránh cho tú nương nhà người ta tới cửa đòi tiền." Ông mò mẫm trong quân doanh đã lâu, không chỉ một lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Một lần nguy hiểm nhất là ông rơi xuống biển, bị sóng lớn cuốn đi, trong lúc mơ mơ hồ hồ bỗng thấy phật quang, nghe thấy phạm âm (tiếng phạn - ngôn ngữ dùng trong các bài tụng kinh niệm phật), sau đó được một con cá heo đỡ lấy, đặt lên bờ cát, rồi được mấy thuộc hạ trong lúc vô tình tìm được, lúc này mới giữ được một cái mạng.

Sau khi ông trở về mới biết, mẹ mình bởi có dự cảm trong lòng, quỳ trong Phật đường tụng kinh ba ngày ba đêm, khẩn cầu Phật tổ phù hộ ông bình an trở về. Mẹ con hai người ngồi một chỗ cùng thảo luận, đều cho rằng Bồ Tát hiển linh, phù hộ nhà họ Hứa, từ đó về sau, Hứa Đề đốc từ người theo chủ nghĩa vô thần trở thành tín đồ đạo Phật, lão thái quân cũng rất tin vào Bồ Tát. Hôm nay, Hứa phu nhân mang về một bức tranh Phật thần thái lóa mắt, linh khí tràn trề như vậy, bọn họ ngày đêm cung phụng còn không kịp, sao chịu trả về?

"Quả thật không trả?" Hứa phu nhân trêu chọc phu quân.

"Ai dám động vào tượng Phật, người đó chính là muốn làm khó dễ ta!" Hứa lão thái quân đập quải trượng xuống đất phát ra tiếng vang lớn.

Hứa phu nhân lúc này mới hé miệng cười một tiếng, nói: "Mẹ, lão gia, vậy ta phái người mang ngân phiếu tới tú trang Đạm Yên?"

"Đi đi đi đi, tránh cho người ta không lấy được tiền, tìm đến tận cửa đòi hàng về." Hứa Đề đốc khoát tay lia lịa, biểu tình nóng nảy. Đồ tốt thế này, người khác tranh cướp cũng phải mua được, ông vất vả lắm mới lấy đến tay, không thể vứt bỏ.

---

Từ sau khi bán ra bức Quan Âm đại sĩ, đại danh Lâm Đạm truyền khắp Lâm An phủ. Hôm nay nhắc đến tú nương có kỹ thuật thêu đứng đầu, mọi người nhớ tới cô trước, sau đó mới là đám người Mạnh Tư, Diêu Tuệ Vân, Phương Văn Kỳ. Nếu dùng giấy trắng mực đen viết một bảng xếp hạng tú nương, Lâm Đạm phải là đệ nhất, người ngoài không dám tranh phong.

Ngày khai trương, tú trang Đạm Yên kiếm được hai mươi mốt ngàn lượng bạc, lời lớn tới mức làm người ta trố mắt nghẹn họng. Trong đó hai chục ngàn lượng do bán bức tranh thêu mà được, một ngàn còn lại là tiền đặt cọc may quần áo của các tiểu thư. Dẫu sao cuối năm sắp tới, nhà nhà đua nhau đi làm bộ đồ mới tốt hơn năm ngoái. Đỗ Như Yên nhân cơ hội này liên lạc với người buôn vải, lục tục mua rất nhiều vải vóc quý giá, giải quyết được một chuyện phiền lòng.

Nhìn lại tú trang Mạnh thị, cuộc sống chưa từng tệ thế bao giờ, tám chín phần mười khách hàng bị Lâm Đạm cướp đi, Mạnh Trọng mỗi ngày chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa hàng đối diện khách tới như mây, còn tú trang nhà mình vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim. May mắn tú trang Đạm Yên vừa mới khai trương, kích thước còn nhỏ, không thể tiếp quá nhiều đơn hàng, Mạnh Trọng mới nhặt được ít canh thừa thịt nguội trong miệng người ta, sắp đến cuối năm - thời điểm buôn bán lãi nhất, mức thu nhập lại giảm bảy tám phần, nói một câu "làm ăn ảm đạm" cũng không quá đáng.

Quá khứ khách tới tìm Mạnh Tư thêu tranh, thêu quần áo nối liền không dứt, bây giờ, bọn họ tình nguyện tốn mấy tháng trời để chờ Lâm Đạm. Có châu ngọc ở phía trước, ai nguyện ý dùng tạm thứ phẩm?

Mạnh Tư bị người cách chức thành "thứ phẩm" trong lòng cực kỳ khó chịu, tự giam mình trong phòng không chịu ra, cuối cùng Mạnh Trọng phải đá cửa phòng đi vào, quay đầu dội một gáo nước lạnh, lúc này mới tưới tỉnh nàng. Hai huynh muội lên tinh thần đi ra đường mua đồ tết, thuận tiệng giải sầu một chút, đang đi thì thấy Lâm Đạm và Đỗ Như Yên, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Lâm Đạm phảng phất như không thấy hai người, mắt nhìn thẳng đi tiếp.

Mạnh Tư ngấn nước mắt hô: "Lâm Đạm ngươi chờ một chút. Cha ngươi hại ta cửa nát nhà tan, huynh trưởng ta làm hết thảy chẳng qua vì trả thù cho cha. Từ sau khi cha ngươi chết, ân oán hai nhà chúng ta đã thanh toán xong, huynh trưởng ta không hạ thủ với ngươi nữa, ngươi vì sao lại hùng hổ dọa người, trả thù với ta? Ta tự hỏi mình không thấy có lỗi với ngươi ở chỗ nào."

Đỗ Như Yên lông mày dựng lên, muốn đáp trả, lại bị Lâm Đạm nhẹ nhàng giữ lấy bả vai.

"Thứ nhất, các ngươi có thể trả thù cho cha mình, ta tự nhiên cũng có thể trả thù cho cha ta, chưa nói tới thanh toán xong hay chưa." Lâm Đạm quay đầu lại, từng câu từng chữ nói: "Thứ hai, ta không hề trả thù ngươi, ta chỉ trọng chấn gia sản mà thôi, làm phiền gì đến ngươi? Ta có từng giống huynh trưởng ngươi, dùng thủ đoạn hạ cấp ăn cắp tài vật của người khác chưa? Có từng dùng âm mưu nham hiểm làm hỏng danh dự người khác chưa? Hết thảy ta đạt được bây giờ, đều do ta có thực lực, tiền đồ của ta do từng mũi kim đường chỉ thêu ra ngoài, ta không hề thắng không anh hùng, không làm chuyện hại người lợi mình, càng không vì mình mà bất chấp thủ đoạn. Lời tố cáo của ngươi từ đâu mà tới? Chẳng lẽ ta ưu tú hơn ngươi là lỗi của ta sao? Dõi mắt toàn bộ Lâm An phủ, thậm chí cả nước Đại Chu, người ưu tú hơn ngươi nhiều lắm, chẳng lẽ họ đều sai hết rồi à?"

Lâm Đạm quay đầu trở lại, khoát tay nói: "Nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, thì Mạnh cô nương à, ta khuyên ngươi nên đi tìm đại phu khám thử đi. Tự luyến là một loại bệnh, ta thấy ngươi bệnh không nhẹ đâu."

Đỗ Như Yên nén cười sắp chết nghẹn, vạn không ngờ tới miệng Lâm Đạm còn độc hơn anh nàng, quay đầu liếc mắt với Mạnh Tư, biểu tình hết sức khinh thường. Hạng người gì vậy, không giỏi bằng Đạm Đạm liền chạy tới mắng chửi người, đúng là thất bại!

Mạnh Tư vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ, phát giác người đi đường đều đang nhìn mình, vội vàng trốn sau lưng anh cả, len lén lấy tay lau nước mắt. Nàng không nên nhất thời xung động chạy đi chất vấn Lâm Đạm, bây giờ nghĩ lại, Lâm Đạm đúng là chưa từng dùng thủ đoạn hạ cấp đối phó với nàng bao giờ cả, ngược lại luôn đường đường chính chính, cho dù tận lực nhằm vào nàng, cũng chỉ làm trên mặt nổi, dùng chính thực lực của bản thân. Nàng bại bởi Lâm Đạm, là do nàng kỹ không bằng người.

Mạnh Tư càng nghĩ càng đưa đám, nức nở nói: "Ca, chúng ta trở về thôi, muội không muốn đi dạo nữa. Muội luôn cảm thấy mọi người đang chê cười muội. Giai Dung thật lâu không tới tìm muội, có lẽ nàng ấy cảm thấy người như muội không xứng chơi với nàng. Nếu không phải muội thua kém người khác, việc làm ăn của tú trang cũng sẽ không rơi xuống ngàn trượng. Hết năm nay Chiết Giang lại bầu hoàng thương lần nữa, nếu ca mất tư cách hoàng thương thì phải làm sao? Đều do muội, là muội hại ca."

"Muội nói nhăng nói cuội gì đây." Mạnh Trọng giọng ôn nhu, trong mắt giấu diếm tia hung ác, "Cuối năm tết đến, nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị đón năm mới, Giai Dung tự nhiên không có thời gian tới thăm muội. Ngày khác muội gửi một tấm thiệp cho nàng, hẹn nàng đi ra ngoài là được rồi. Hoàng thương sang năm nhất định là ca, muội cứ yên tâm. Lâm Đạm chỉ là một tú nương nho nhỏ, nếu ca muốn bóp chết nàng, đơn giản như bóp chết một con kiến thôi. Muội cứ chờ xem, qua cuối năm, ca nhất định việc làm ăn của nàng lại đi xuống. Chỗ này của ca có một quyển mẫu thêu, là Lý Tu Điển đặc biệt tìm cho muội, cổ vật tiền triều, khi nào muội rảnh rỗi nghiên cứu một chút, học được cái này, Lâm Đạm chẳng là gì hết."

Nhận lấy mẫu thêu anh trai đưa lật xem, vẻ mặt như đưa đám của Mạnh Tư lập tức được mừng rỡ như điên thay thế.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 346

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.