Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (hoàn)

Phiên bản Dịch · 2577 chữ

Chương 194: Cổ nữ (hoàn)

Lâm Đạm không trả lời câu hỏi của Lưu Lương, thu hồi thải điệp xong liền đi về phía cổng trường, qua đường tới chỗ bán thẻ cào trúng thưởng, tốn ba mươi đồng mua ba thẻ, rồi mang Lưu Lương tới một quán cà phê trò chuyện.

"Ông tới nói lời xin lỗi sao?" Cô thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ.

Lưu Lương gật đầu một cái, một bụng lừa tình đã nghĩ xong, ra khỏi miệng lại trở thành: "Tại sao tao phải xin lỗi mày? Tao tự nhận mình không làm sai cái gì. Mạng mày do Trần Lỵ đổi đi, mày muốn đối phó thì đối phó bà ta, tao là ba mày, mày sao có thể vô tình như thế? Nếu không phải nhìn mày thực lực mạnh mẽ, có thể giúp tao đông sơn tái khởi, mày cho là tao nguyện ý ăn nói khép nép đi cầu mày chắc?"

Lâm Đạm lúc này mới nhìn thẳng ông ta, vuốt cằm nói: "Tôi biết."

Lưu Lương gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, muốn há mồm nói chuyện lại lập tức ngậm miệng. Ông ta thiếu chút nữa thì quên, Lâm Đạm hạ một loại cổ với ông ta, khiến ông ta chỉ có thể nói lời thật.

Lâm Đạm tựa hồ cũng chẳng bất ngờ gì với ý nghĩ chân thật của ông ta. Có vài người vĩnh viễn sẽ không biết rằng mình sai, thời điểm xảy ra tai nạn chỉ biết đổ tội cho người khác. Cô lấy thẻ ra cào, tùy ý nhìn tin trúng giải rồi lại ném qua một bên, cào một tấm thẻ khác.

Lưu Lương vốn chỉ tùy ý nhìn một chút, sau đó ánh mắt trợn trắng. Thẻ thứ nhất cào ra tiền thưởng ba trăm năm mươi nghìn - số tiền cao nhất, thẻ thứ hai cũng vậy, thẻ thứ ba cũng vậy... Lâm Đạm chỉ mua ba tấm thẻ cào, nhưng đều trúng giải nhất, chuyện này rất không bình thường.

Tỉ lệ cào trúng thưởng bây giờ cao thế cơ à? Lưu Lương con ngươi đỏ thẫm nhìn số thẻ cào kia.

Lâm Đạm ném thẻ cào lên bàn, từ từ nói: "Ông cũng thấy đấy, vận giàu sang của ông hiện tại đều ở trong tay tôi, chỉ cần tôi nguyện ý, đời này có tiền xài không hết, mà chúng vốn thuộc về ông. Ông có muốn lấy về không?"

Lưu Lương chăm chăm nhìn Lâm Đạm, giọng khàn khàn: "Cô nguyện ý trả lại cho tôi?"

"Tôi có thể trả lại cho ông, chỉ cần ông quỳ xuống trước mộ phần mẹ tôi, chân tâm thật ý nói một câu xin lỗi."

"Được, chúng ta lập tức tới Tứ Xuyên!" Lưu Lương quyết định thật nhanh nói.

Lâm Đạm hơi nhếch khóe miệng, nhưng cũng không nói gì, cầm điện thoại ra gọi cho Cao Thư Khải, để cậu sắp xếp hành trình. Xế chiều hôm đó, đoàn người tới được Miêu trại, đứng trước một phần mộ mà cả bia mộ cũng có.

"Nói xin lỗi đi." Lâm Đạm giọng bình tĩnh.

Vu Diệp Oanh nhẹ nhàng cầm tay cô, định cho cô một chút ấm áp. Cao Thư Khải cầm đao chẻ củi, dọn sạch cỏ dại bên trên, lại đào mấy cây trúc tới trồng cạnh mộ. Mùa xuân năm sau, chờ cây trúc lớn lên, lá dài ra, là có thể cho mẹ Lâm Đạm nơi yên nghỉ mát mẻ thanh mát. Bà dưới suối vàng mà biết, hẳn sẽ thấy cao hứng chứ? Vì giữ được Lâm Đạm, bà đã bỏ cả sinh mạng, bà không phải người phụ nữ hư hỏng như trong lời đồn, mà là một người mẹ vĩ đại.

Lưu Lương nhìn chằm chằm một hồi, sau đó mời từ từ uốn đầu gối, quỳ xuống đất. Ông ta há miệng ra, muốn nói một câu thật xin lỗi, nhưng nửa ngày không phát ra được âm thành nào, nhất thời có chút nóng nảy.

Lâm Đạm cười lạnh nói: "Trúng chân ngôn cổ của tôi, ông cả đời này không thể nói láo. Nếu không phải thật tâm cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, câu 'Thật xin lỗi' này ông vĩnh viễn không thể nói ra miệng. Vận giàu sang của ông đang ở trong tay tôi, tôi thay ông giữ nó, ông hãy suy nghĩ thật kỹ mình có lỗi với mẹ tôi ở chỗ nào, khi nào thông rồi, có thể nói những lời đó khỏi miệng, tôi liền trả vận giàu sang ấy cho ông."

Lưu Lương cuối cùng ý thức được mình rơi vào cái hố Lâm Đạm đào sẵn, nhưng vẫn không thể nói nên lời. Một câu "Thật xin lỗi" thật sự khó khăn như vậy sao? Quá khứ ông ta không hề cảm thấy gì, nhưng giờ đây ông ta mới đột nhiên phát hiện, ba chữ này lại nặng nề đến vậy!

Ông ta nhìn mộ phần cô quạnh này, trong lòng như bị lửa thiêu, nhưng vẫn không nói ra được nửa câu, dứt khoát im lặng, dùng sức dập đầu ba cái.

Lâm Đạm cũng quỳ xuống dập đầu, sau khi đứng lên liền nói: "Trước khi có thể thành tâm sám hối, ông cứ ở chỗ này đợi đi."

Lưu Lương muốn đuổi theo cũng không dám đuổi, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô, chờ cô đi xa mới quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía ngôi mộ. Ông ta bắt đầu nhớ lại năm xưa, cố gắng tìm kiếm chỗ sai của mình, song muốn một người quen vì tư lợi tỉnh ngộ, là chuyện vô cùng khó khăn. Đây là một lần rèn luyện tâm linh, ngoại trừ chính ông ta, không có bất kỳ ai có thể giúp được.

Ông ta dứt khoát không đi, xây một cái lều nhỏ ngay bên cạnh ngôi mộ, mỗi ngày nhớ lại, hàng đêm suy tư, bất tri bất giác đã trôi qua rất nhiều năm.

---

Bốn năm sau, Lâm Đạm tốt nghiệp đại học, chuẩn bị mang theo trang bị tới rừng mưa nhiệt đới tìm độc trùng. Cao Thư Khải gọi điện thoại cho cô, để cô xuống lầu một chuyến.

"Đây là cái gì?" Lâm Đạm nhìn vô số bóng bay rực rỡ buộc trên cây, biểu tình có chút nghi ngờ.

Cao Thư Khải sửa sang lại tóc tai, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lúc này mới ôm một đóa hoa tươi và một hộp nhẫn quỳ xuống, chân thành nói: "Đạm Đạm, xin em hãy gả cho anh, anh yêu em." Gò má anh đỏ lên, tỏ ra rất ngượng ngùng, đôi mắt còn sáng hơn sao trên trời, bên trong phản chiếu bóng hình Lâm Đạm.

Lâm Đạm ngây ngẩn, trong lòng có chút chấn động, cũng hơi có chút ngọt ngào. Bạn học chung quanh vừa nhảy vừa cười, rối rít ồn ào: "Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy, học tỷ, rùa vàng khó tìm, chị phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội nha!" Có ai mà không biết Cao Thư Khải là cao tài sinh nổi danh của Thanh Đại, năm thứ hai đại học đã tự mình mở công ty, năm thứ tư đại học tài sản quá trăm triệu, không hề kém hơn ba mình tí nào. Gả cho anh, nửa đời sau không cần lo lắng.

Lâm Đạm chậm rãi đưa tay ra, muốn cầm lấy hộp nhẫn, lại bị Chu Hiên bỗng nhiên xuất hiện nắm lấy cổ tay, "Chờ chút đã," hắn khẽ cười nói: "Cục cưng, ta khuyên em hãy cân nhắc cho thật kỹ."

Lâm Đạm quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng. Chu Hiên càng cười rạng rỡ, đầu ngón tay phất qua mi mắt cô, động tác lộ ra dịu dàng không nói nên lời, "Không nên đồng ý cậu ta."

Bạn học chung quanh nhìn đến sững sờ. Đây là tình huống gì? Học trưởng Cao đang ở đây cầu hôn, tại sao thầy Chu khoa Sử lại nhảy ra? Hai vị này đều là nam thần của Thanh Đại, là tình nhân lý tưởng trong lòng không biết bao nhiêu nam nữ sinh, học tỷ Lâm Đạm không hổ là giáo hoa (hotgirl nổi nhất trường) Thanh Đại, mê hoặc cả hai nam thần! Hai nam tranh một nữ, dưa lần này ăn ngon nha!

Nụ cười trên mặt Cao Thư Khải đọng lại, ngay sau đó anh đứng lên lôi kéo Chu Hiên, "Anh buông Đạm Đạm ra. Anh là ai hả?"

"Máu thai, nhau thai, cuống rốn." Chu Hiên giọng thấp không nghe nổi nói bên tai anh.

Cao Thư Khải cứng lại, một giây đồng hồ sau, anh nhét hoa tay trong tay vào ngực Lâm Đạm, hộp nhẫn thì thu về, nụ cười hết sức khổ sở: "Đạm Đạm, chuyện kết hôn của chúng ta sau này bàn lại. Nhưng em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em cả đời."

Lâm Đạm nhìn hoa tươi, biểu tình có chút khó lường, sau đó móng tay biến thành màu đen, hung hăng đánh về phía Chu Hiên. Chu Hiên hời hợt cầm cổ tay cô, dùng bàn tay bọc năm móng vuốt quỷ dị của cô lại, ngừa người chung quanh nhìn thấy, ghé vào bên tai cô nói: "Cục cưng, nếu như em không thể thuộc về ta, vậy em cũng không thể thuộc về bất kỳ người nào. Máu thai, nhau thai và cuống rốn của em đặt ở chỗ ta rất an toàn, ta bảo đảm với em, trên thế giới này, sẽ không có người thứ hai có thể cầm chúng uy hiếp em."

Hắn bỏ ngón trỏ rách da của mình vào miệng Lâm Đạm, khẽ cười nói: "Nếm thử một chút, máu tươi của ta không hề kém so với Cao Thư Khải, ta có đạo cốt trời sinh đấy."

Lực lượng mênh mông theo cổ họng chui vào bụng, làm ấm áp thân thể lạnh băng của Lâm Đạm. Cô biểu tình rất hung hãn, đầu lưỡi lại thành thực liếm liếm ngón trỏ Chu Hiên.

Chu Hiên vui thích bật cười, cúi đầu hôn mái tóc đen nhánh của cô, rù rì nói: "Em có nói qua, sớm muộn sẽ có ngày em lấy hồn châu của ta, ta chờ em. Em sống bao lâu, ta liền sống bấy lâu. Đừng gả cho ai cả, bằng không chính ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì."

Hắn buông bàn tay đã khôi phục bình thường của Lâm Đạm, giúp cô sửa sang lại vài sợi tóc rối, lúc này mới không nhanh không chậm rời đi.

Cao Thư Khải chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, lòng tràn đầy vô lực.

"Đi thôi, mặc kệ anh ta." Lâm Đạm từ từ nói: "Một tờ giấy không thể chứng minh cái gì, chúng ta cả đời sẽ ở cùng nhau, vậy là đủ rồi."

Sắc mặt đen sì của Cao Thư Khải trong nháy mắt trời quang mây tạnh, anh thư thái cười: "Ừ, chúng ta cả đời cùng chung một chỗ, cứ quyết định vậy đi. Đi thôi, tới Amazon bắt sâu."

---

Lần nữa mở mắt ra, Lâm Đạm phát hiện mình ngồi trên một chiếc xe tải, con đường tựa hồ rất gập ghềnh, làm cô lảo đảo muốn ngã. Cô vội vàng cầm tay vịn, qua khe hở nhìn ra phía ngoài, ngay sau đó ngây ngẩn. Chỉ thấy thành phố xa xa đã biến thành một mảnh phế tích, cao ốc có tòa sụp đổ, có tòa đang tỏa khói dày cuồn cuộn, một bầy chim to màu đen quanh quẩn trên không trung, ngẩng đầu kêu to.

Bầu trời màu xám tro nhàn nhạt, khắp nơi tràn ngập bụi bặm và mùi hôi thối, mang cho người ta cảm giác cực kỳ không lành. Một đám người chạy nhanh theo phía sau xe, trong miệng không ngừng gào thét. Lâm Đạm cẩn thận nhìn một chút mới phát hiện, quần áo trên người họ đã sớm rách rưới không chịu nổi, nhuốm đầy máu tươi, làn da lộ ra bên ngoài loang lổ rơi xuống từng mảng, chảy ra chất mù màu vàng xanh. Đó nào phải là người, rõ ràng là một đám xác chết biết đi.

Theo lý mà nói, Lâm Đạm mới vừa tới thế giới này, lại lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy, hẳn nên cảm thấy sợ mới đúng. Nhưng cô chỉ sững sờ có một giây liền nhanh chóng tỉnh hồn, nắm chặt dao phay trong tay. Mặc dù không có trí nhớ, nhưng cô biết rõ ràng rằng mình là một kẻ ngoại lai, cảm giác này rất cổ quái, song cũng rất quen thuộc.

Chắc chắn những con hành thi kia bị chiếc xe ném lại phía xa, sẽ không đuổi theo nữa, cô mới nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp thu trí nhớ của cơ thể này.

Nguyên chủ cũng tên Lâm Đạm, là sinh viên, nghiên cứu sinh của viện khoa học trường Thanh Đại, coi như một học bá. Lúc cô sắp tốt nghiệp, một viên thiên thạch va phải địa cầu, mang tới virus từ ngoài không gian. Sáu bảy mươi phần trăm loài người bị lây nhiễm loại virus này, biến thành zombie, tầm mười phần trăm loài người xảy ra đột biến gen, có dị năng, số còn lại đều là người bình thường.

Cả thế giới lâm vào tận thế, chính phủ và một số tổ chức khác bắt đầu nhanh chóng tạo lập căn cứ sinh tồn, bắt đầu tìm kiếm người sống sót khắp nơi. Dĩ nhiên, giữa những người may mắn sống sót này, đầu tiên phải ưu tiên bảo vệ chính là những đại lão đứng đầu trong giới khoa học kỹ thuật, chỉ có họ, loài người mới có thể tìm ra biện pháp đối kháng với virus; thứ yếu là triệu tập người có dị năng, nhanh chóng xây dựng quân đoàn dị năng có thể chống tại sóng zombie, cuối cùng mới đến người bình thường.

Nguyên chủ là một người rất may mắn, nhưng cũng rất bất hạnh. May mắn chính là, cô có dị năng hệ thủy, mà người thầy cô theo học trước đó là một trong những đại lão mà Trung Quốc cần bảo vệ, ngày thứ hai khi tận thế đến thì có quân đội tới cứu viện bọn họ, mang bọn họ bình an rời khỏi thành phố đã thất thủ. Bất hạnh chính là, dị năng hệ thủy của nguyên chủ rất yếu ớt, cho đến nay, tận thế đã trôi qua ba tháng, dị năng của người khác đã lên cấp cả rồi, thậm chí lên hai cấp, còn cô vẫn dừng lại ở sơ cấp.

Cô không có cách nào bảo vệ mình, chỉ có thể gắt gao ôm lấy đùi vàng của thầy giáo. Nhưng ngay tại nửa giờ trước, thầy giáo cô bị zombie xé thành mảnh vụn, quân đội phụ trách bảo vệ họ cũng toàn quân bị diệt, những nghiên cứu viên may mắn sống sót sau này nên làm gì hãy còn là ẩn số.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 690

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.