Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận thế (1)

Phiên bản Dịch · 2420 chữ

Chương 195: Tận thế (1)

Vận khí của nguyên chủ nhìn qua tựa hồ rất tốt, tận thế tới, cô có dị năng; bị kẹt tại sở nghiên cứu, tưởng rằng chết chắc, quân đội lại phái người tới đón, luôn có thể vận đen qua, cơn may đến. Nhưng trong vận khí tốt của cô thường trộn lẫn vài tia vận xui, dị năng có, lại không thể tăng cấp; quân đội tới thì bị zombie diệt sạch, may mắn trên đường gặp một tiểu đội dị năng tiếp ứng, lúc này mới nhặt về một cái mạng.

Vào giờ phút này, Lâm Đạm ngồi trong xe tải của tiểu đội dị năng, lẳng lặng sửa sang trí nhớ trong đầu. Tận thế đã bùng nổ hơn ba tháng, chính phủ và quân đội đã dựng được ba căn cứ sống sót lớn, khôi phục một số phương tiện liên lạc, một vài người cũng xây dựng căn cứ tự phát rải rác khắp cả nước.

Quân đội tới đón nguyên chủ và thầy giáo thuộc căn cứ số một có quy mô lớn nhất, mà căn cứ số một nằm tại thành phố H, lái xe phải nửa tháng mới tới nơi, bởi rất nhiều tuyến đường cao tốc bị xe ngăn chặn, còn cần phải đi đường vòng khá lâu.

Đường càng xa có nghĩa rằng hệ số nguy hiểm càng cao, hệ số nguy hiểm tăng cao, xác suất sinh tồn sẽ hạ xuống rất thấp. Nghĩ tới đây, Lâm Đạm theo bản năng bắt đầu tu luyện một bộ công pháp có tên 《 Tu La đao 》, nhưng tiếc nuối phát hiện, tư chất của nguyên chủ thực sự quá kém, ngay cả dẫn khí nhập thể cơ bản nhất còn không làm được.

Lâm Đạm nhắm mắt lại yên lặng thử rất nhiều lần, đều không thể thành công, chỉ đành bỏ cuộc. Cô sờ trong túi, bên trong có mấy viên tinh hạch hệ thủy màu xanh, là binh lính bảo vệ thầy giáo nguyên chủ đưa cho, liền cầm một viên trong đó bắt đầu hấp thu, năm phút sau lại lần nữa bỏ cuộc. Người khác chỉ cần nắm tinh hạch trong tay là có thể hấp thu toàn bộ năng lượng, mà cô xuất toàn lực rồi mà chỉ có thể hấp thu lẻ tẻ một chút. Như vậy có thể thấy, thể chất của nguyên chủ thật sự quá kém, độ cao người khác dùng vài tháng để leo lên, cô có thể phải hao phí mười năm, thậm chí hai mươi năm.

Tận thế hết sức hung hiểm, qua hôm nay còn chưa chắc có ngày mai, cho dù là người có dị năng cấp hai, cấp ba đứng đầu, cũng không dám bảo đảm mình sẽ bình an sống đến già, huống chi người bình thường? Lấy được thân thể hỏng bét như vậy, con đường sinh tồn của Lâm Đạm đột nhiên trở nên rất chật vật.

Cô buông tinh hạch ra, thấp không nghe nổi thở dài một hơi.

Đúng vào lúc này, trong buồng xe vang lên một âm thanh lạnh lùng: "Đội ngũ chúng tôi không thu phế nhân, bất kể các người có dị năng hay không, đều phải ra giết zombie cho tôi, đừng tưởng được ẩn núp như tổ tông trong xe, chúng tôi không phục vụ!"

Lâm Đạm ngẩng đầu nhìn lại, thấy người nói chuyện là một người phụ nữ dáng dấp vô cùng sáng sủa hào phóng, mặc trên người bộ quần áo da màu đen, bên trong treo một khẩu súng, trong ống giày cắm một con dao găm, bộ dáng hết sức cool ngầu. Tận thế đã qua ba tháng, cô vẫn sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, ngồi giữa một đám người sống sót khô gầy tỏ ra rất bắt mắt.

Nói xong câu này, cô như có như không liếc Lâm Đạm một cái, tiếp tục nói: "Chúng tôi không phải đám binh lính đầu to kia, coi mệnh lệnh quân đội như thánh chỉ, phục vụ các người giống như phục vụ tổ tông. Một khi gặp phải zombie, tất cả mọi người đều phải cầm vũ khí lên phản kích, phát hiện vật liệu, tất cả mọi người đều phải phụ trách gom góp, sau đó giao cho tôi phân phối, không cho phép cất giấu. Cảnh báo trước, ai dám trái quy củ của tôi, tôi lập tức ném người đó xuống xe, mặc kệ tự sinh tự diệt! Các người đã nghe rõ chưa?

"Thủ lĩnh, nghe rõ ràng." Đội viên của cô hi hi ha ha đáp lại, sau đó dùng ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác nhìn về phía mấy nhân viên nghiên cứu yếu như gà.

Lâm Đạm cũng là một thành viên trong đám gà ấy, tất nhiên sẽ không động chạm tới uy tín của cô gái kia, theo đám đông ư hử hai tiếng, vùi đầu rất thấp. Cô luôn cảm thấy ánh mắt cô gái kia nhìn mình rất kỳ lạ, phảng phất có chút chán ghét, lại phảng phất có chút khinh bỉ, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không. Trong trí nhớ, hai người trước kia chưa từng gặp mặt.

Cô gái kia hừ lạnh một tiếng liền nhắm mắt giả vờ ngủ, không mở miệng nữa.

Một lát sau, trời tối, đoàn xe dừng tại một nhà nghỉ gần đường cao tốc nghỉ ngơi. Cô gái kia và bạn đồng hành của mình mang một đám người có dị năng diệt trừ sạch sẽ zombie ở gần đó, sấm sét trong tay liên tục phát ra ánh sáng tím, lực sát thương to lớn. Lâm Đạm cầm dao phay giải quyết zombie sơ cấp, tuy không dị năng, cơ thể cũng yếu, nhưng bởi chiêu thức xảo quyệt, ngược lại cũng khá thành thạo.

Hơn hai giờ sau, zombie ở gần đó đều bị dọn dẹp sạch sẽ, tất cả mọi người kiệt sức lết về nhà nghỉ.

"Nghe nói cô là người có dị năng hệ thủy?" Cô gái nọ tới cạnh Lâm Đạm, phân phó nói: "Rót đầy cái thùng này đi, mọi người muốn uống nước."

Lâm Đạm ngưng tụ ra một quả cầu nước lớn chừng bàn tay, nói giọng khàn khàn: "Tôi mỗi ngày chỉ có thể tạo ra từng này nước, không có cách nào rót đầy thùng."

Cô gái nọ nhướng một bên chân mày, giọng tỏ ra rất kinh ngạc: "Ba tháng trôi qua, cô vẫn dừng ở sơ cấp?"

"Đúng vậy." Lâm Đạm gật đầu một cái, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình khuất nhục gì. Cô luôn cảm thấy cô gái kia không phải thật sự kinh ngạc, mà là cố ý tới làm nhục cô. Nếu đã thế, cô vì sao phải để đối phương cười nhạo? Người khác có thể xem thường cô, nhưng cô không thể xem thường chính mình. Ai nói thực lực thấp thì không thể sống ở tận thế? Dưới chân không đường, cô cũng phải tự bổ ra một cái.

"What? Không phải chứ? Ba tháng, sao cô vẫn ở sơ cấp?" Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi không thể tưởng tượng nổi kêu. Cậu ta là kiện tướng đắc lực của cô gái nọ, là người có dị năng hệ hỏa đạt cấp hai đỉnh cao, dù đặt ở toàn nước Hoa, cũng thuộc về những cao thủ hàng đầu.

Lâm Đạm liếc nhìn cậu ta một cái, không trả lời. Một cô gái ngồi ở góc thì cười lạnh nói: "Cô ta nhát gan như chuột, từ chối không đi giết zombie, lấy cái gì lên cấp?"

Lâm Đạm nhìn về phía cô gái, lập tức nhận ra thân phận đối phương. Cô ta là học tỷ của nguyên chủ, cũng là sinh viên của thầy giáo kia, song không được thầy yêu thích, khắp nơi bị nguyên chủ đoạt ngọn gió. Hiện tại thầy chết, mà cô ta là người có dị năng hệ phong cấp hai, tự nhiên sẽ gạt bỏ ngược lại Lâm Đạm.

Cô gái nọ nhìn Lâm Đạm một cái thật sâu, từng câu từng chữ nhấn mạnh: "Nếu cô còn muốn ở lại đội ngũ của tôi, tốt nhất phải có cống hiến. Đội ngũ chúng tôi phân phối theo công lao, ai cống hiến lớn, sẽ nhận được nhiều đồ ăn, ngược lại phải đói bụng."

Không đợi Lâm Đạm trả lời, cô ta đã xoay người, vỗ tay nói: "Tôi tới phân phối thức ăn hôm nay, dị năng giả hệ thủy rót nước, dị năng giả hệ hỏa nổi lửa, người bình thường phụ trách nấu cơm." Mọi người tất cả đều xúm lại bên người cô ta, biểu tình vui mừng tung tăng.

Nếu muốn Lâm Đạm đánh giá, thì đội ngũ này không thể nghi ngờ là thuộc loại ưu tú, người lãnh đạo khôn khéo giàu kinh nghiệm, thực lực mạnh mẽ, đội viên trẻ tuổi cường tráng, tuân thủ quy củ, quan trọng hơn chính là, họ coi người lãnh đạo thành trụ cột tinh thần, vì vậy rất có lực ngưng tụ. Nếu có thể gia nhập bọn họ, Lâm Đạm có lẽ sẽ sống được lâu hơn, nhưng thật bất hạnh, người lãnh đạo của đội ngũ ôm địch ý với cô, cho nên không thể nào để cô lưu lại.

Trong trí nhớ, nguyên chủ mới quen họ có hai ngày, hơn nữa hai bên đều đang chạy trối chết, căn bản không có cơ hội trao đổi, sự chán ghét kia không khỏi tới quá mức khó hiểu. Lâm Đạm lắc đầu một cái, ánh mắt có chút tối tăm.

Cùng lúc đó, cô gái nọ bắt đầu phân phát lương thực chất đống bên chân mình: "Tiểu Đào, em hôm nay giết chết mười tám con zombie, có thể lấy năm gói mì ăn liền và năm miếng dăm bông. Tiểu Khâu, em giết được hơi ít zombie, nhưng nước uống của mọi người đều do em cung cấp, em có thể lấy hai gói mì ăn liền, lần này đừng bỏ túi đeo lưng không ăn nữa đấy, tránh cho thời điểm chạy trối chết lại làm rơi mất."

"Chị Liễu Diệp em biết rồi, đợi một hồi em miễn phí cho chị thêm một thùng nước tắm, không thu tinh hạch nhá." Cô gái nhỏ tên Tiểu Khâu cười hì hì nói.

Cô gái nọ cười liếc Tiểu Khâu một cái, tiếp tục phân phối, rốt cuộc đến lượt Lâm Đạm, cô ta lấy ra một bọc bánh quy ít đến đáng thương, lạnh nhạt nói: "Cô hôm nay chỉ giết ba con zombie, nước cũng chưa rót cho mọi người, nể mặt cô vừa mới tới tiểu đội chúng tôi, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, túi bánh bích quy này coi như tôi đưa cho cô."

Bên cạnh có người lẩm bẩm: "Cái gì mà mới với cả không mới, tận thế đã tới ba tháng rồi, sớm nên thích ứng rồi được không? Phế vật chính là phế vật, đội trưởng cô không cần lưu mặt mũi cho cô ta đâu!"

Lâm Đạm phảng phất không nghe thấy, nhận lấy bánh bích quy rồi nói: "Tôi nhớ mới vừa rồi có mấy người một con zombie cũng không giết, cũng được phân phối một gói mì ăn liền?"

Cô gái nọ hỏi ngược lại: "Bọn họ là người bình thường, cô là dị năng giả, họ có thể so sánh với cô sao? Người bình thường chỉ cần cầm vũ khí lên tham gia chiến đấu, đều được tôi chia mì ăn liền cho, còn dị năng giả cần phải giết đủ năm con zombie mới có cơm ăn, đây là quy định của tôi. Đạo lý người năng lực cao việc cần làm nhiều cô hiểu không?"

Trong trong ngoài ngoài đều bị cô gái nọ nói xong rồi, Lâm Đạm chỉ có thể giữ yên lặng. Nguyên chủ cho dù có dị năng hệ thủy, thể chất vẫn rất yếu, căn bản không cách nào so sánh với mấy người đàn ông cao lớn thô kệch phổ thông bình thường. Nhưng nếu cô gái nọ cố ý gây khó khăn cho cô, tình huống này hoàn toàn có thể coi thường.

"Nếu như muốn ăn cơm no, thì cô hãy giết nhiều zombie hơn. Nếu như cảm thấy ủy khuất, thì cô có thể tự rời đi." Cô gái nọ nhìn chằm chằm Lâm Đạm.

"Tôi biết." Lâm Đạm gật đầu đồng ý.

Cô gái nọ lúc này mới xoay người rời đi, lưu lại Lâm Đạm bị một đám người cười nhạo.

"Liễu Diệp," Một người lãnh đạo khác trong đội ngũ trầm giọng mở miệng: "Căn cứ số một lại phát nhiệm vụ, để chúng ta đi tới thành phố C cứu viên một tiến sĩ tên Tiêu Tuấn Lâm. Nhiệm vụ lần này thuộc cấp bậc SSS, một khi hoàn thành, chúng ta có thể được chia năm tấn lương thực và năm biệt thự."

Người lãnh đạo này là bạn lữ của Liễu Diệp, tên Niếp Đình, tướng mạo hết sức anh tuấn, thân cao chừng hơn mét chín, toàn thân phủ đầy bắp thịt đường cong lưu sướng, thực lực cũng rất mạnh, là dị năng giả hệ kim cấp ba đỉnh cao. Hắn đang chuẩn bị đưa điện thoại di động cho Liễu Diệp nhìn, nhưng phát hiện có một tin nhắn khác tới, là căn cứ số hai ban phát nhiệm vụ, nội dung vẫn là cứu trợ vị tiến sĩ Tiêu Tuấn Lâm kia, chẳng qua tiền thù lao thì cao hơn căn cứ số một, lương thực trao đổi chừng sáu tấn, còn có thể một mình chiếm một khu vực trong căn cứ số hai ra làm lãnh địa riêng, cả đời không cần đóng tiền thuê mướn.

Niếp Đình vừa mới đọc tin này xong, lại có một tin tức khác tới, nhiệm vụ do căn cứ số ba ban bố, nội dung nhiệm vụ giống nhau như đúc, tiền thù lao còn cao hơn cả hai căn cứ khác. Như vậy có thể thấy, vị tiến sĩ Tiêu Tuấn Lâm này tất là nhân vật hết sức quan trọng.

"Đi, tới thành phố C!" Niếp Đình lúc này đánh nhịp.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 744

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.