Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (43)

Phiên bản Dịch · 2508 chữ

Chương 193: Cổ nữ (43)

Ông lão nọ như mất nửa cái mạng, mà con thí hồn điệp vẫn còn nhẹ nhàng bay lượn trên tòa nhà cao ốc, đôi cánh mỏng manh tản mát ra ánh sáng lung linh ngũ thải ban lan, nhìn qua hết sức xinh đẹp, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi vô cùng tận. Ông lão hoang mang bất an nhìn chằm chằm thải điệp, thấy nó không có ý đồ công kích mình, chẳng qua không ngừng cắn nuốt vận giàu sang từ tòa nhà cao ốc, lúc này mới khó khăn bò dậy, chuẩn bị rời đi.

Liếc thấy người đàn ông mặc áo chùng đen nằm trên đất kéo dài hơi tàn, ông ta không khỏi nghĩ tới bí pháp luyện chế "máu Bồ Tát", lập tức xốc đối phương lên, biến mất ở sau cửa.

Trần Lỵ và Lưu Lương tê liệt ngồi dưới đất, hoảng sợ không thôi nhìn con thải điệp kia, ngay cả bước đi cũng không dám.

"Chúng, chúng ta phải, chạy đi!" Lưu Lương lắp ba lắp bắp mở miệng, "Em, mau, suy nghĩ một chút, biện pháp."

"Em có thể có biện pháp gì?" Trần Lỵ đã sớm sợ hãi đến nước mắt nước mũi giàn giụa, nhìn thấy điện thoại di động rơi ra khỏi túi xách mình, ánh mắt lập tức sáng lên. Bà ta lần nữa gọi cho người trong tối giúp bà ta post bài kia, để hắn vội vàng phái người tới cứu mình.

"Tôi, tôi ra năm mươi triệu, các người mau tới mang chúng tôi xuống lầu. Chuyện gì khác cũng không cần làm, chỉ cần dẫn chúng tôi xuống lầu là được rồi." Trần Lỵ vừa nói chuyện vừa hít mũi, âm thanh nghe vào rất thê thảm.

Đầu kia tựa hồ có chút ngạc nhiên, trầm giọng nói: "Nhiệm vụ của các người đã có người nhận, theo thứ tự là Hắc Bào lão quái, Trần Lưu tiên nhân, Thanh Bằng lão yêu, bọn họ có ở đó không?"

Trần Lỵ trầm mặc, không dám nói ba người họ đã chết một, trọng thương một, còn một người sống chết không rõ. Nếu nói rồi, ai nguyện ý tới giúp họ?

Đầu kia tựa hồ đoán ra cái gì, giọng nói hết sức bén nhọn: "Bọn họ chẳng lẽ đều xảy ra chuyện? Nói thật, người các người đắc tội rốt cuộc là ai? Phải biết, đám Hắc Bào lão quái đều là cao thủ nhất đẳng trong huyền môn, ngang dọc khắp Hoa Hạ này một trăm năm rồi, cho tới giờ chưa từng gặp qua địch thủ. Có thể giải quyết cả ba người họ trong một chốc một lát, người này tuyệt đối không phải người phàm."

Nói tới đây, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, âm lượng đột nhiên giương cao: "Thiếu nữ, mười chín tuổi, chơi cổ, các người chẳng lẽ đắc tội Lâm Đạm?"

Chỉ dựa vào ba điều kiện đơn giản như vậy, đối phương liền đoán được tên Lâm Đạm, có thể thấy Lâm Đạm là tồn tại thế nào trong huyền môn. Trần Lỵ trong lòng căng lên, khàn giọng nói: "Lâm Đạm rất nổi danh sao?"

"A..." Đầu kia bỗng nhiên bật cười, đùa cợt nói: "Quả nhiên là Lâm Đạm à? Các người cũng giỏi thật, đắc tội ai không tốt, hết lần này tới lần khác lại đi đắc tội cô ấy. Một trăm triệu liền muốn mạng người ta, ngay cả tôi cũng phải bội phục lòng can đảm của các người đấy. Biết Lâm Đạm là ai không?"

"Lâm Đạm rốt cuộc là người nào?" Trần Lỵ miễn cưỡng duy trì giọng trấn định.

"Tôi cứ nói cho mấy người vậy, dù cho các người tăng tiền thù lao lên mười tỉ, chỉ cần biết mục tiêu là Lâm Đạm, huyền môn sẽ không có bất kỳ ai dám nhận nhiệm vụ này. Ba năm trước Hải Thành bỗng nhiên bùng nổ bệnh dịch trên quy mô lớn, trong một đêm chính phủ phải giải tán mấy triệu dân số, chuyện lớn như vậy mấy người còn nhớ chứ?"

Trần Lỵ sắc mặt ảm đạm gật đầu: "Nhớ, chuyện này có liên quan gì tới Lâm Đạm?"

"Cái này cũng liên quan khá lớn tới Lâm Đạm. Đó không phải bệnh dịch, mà là một con Hạn Bạt từ một nghĩa địa chôn hàng vạn người xuất thế, điều khiển hành thi chuẩn bị đồ sát Hải Thành. Hạn Bạt biết là cái gì không? Đó là đại yêu từ cương thi hóa thành, là tồn tại vô hạn tiếp cận với thần. Xem 《 Resident Evil 》 chưa? 《 The Walking Dead 》? Chỉ cần Hạn Bạt kia ra khỏi nghĩa địa vạn người ấy, Hải Thành, thậm chí toàn bộ Trung Quốc, sẽ biến thành luyện ngục tận thế. Tụ tập tất cả cao thủ huyền môn vào một chỗ cũng không phải đối thủ của con Hạn Bạt kia. Biết sao không, Lâm Đạm chỉ tốn nửa giờ liền giải quyết nó, còn đem mấy chục nghìn con hành thi tại núi Thanh Nguyên ăn mòn chỉ còn lại xương trắng. Trong tay cô ấy có một con thi cổ vương, thả ra là có thể tiêu diệt một thành phố chỉ trong một đêm, nhà họ Trần các người là cái thá gì? Nhà họ Lưu lại là cái thá gì? Các người dám động vào cô ấy, ai cho các người lá gan vậy?"

Giọng nói người kia càng lúc càng trở nên sùng bái, tiếp tục nói: "Sự kiện khói mù hai năm trước ở Lâm Châu còn nhớ không?"

Trái tim Trần Lỵ đã sợ tới chết lặng, chỉ có thể thất hồn lạc phách đáp một tiếng.

Lưu Lương có thể nghe tiếng nói chuyện trong điện thoại di động, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu, cóng đến mức ông ta run lập cập.

"Lâm Châu bởi hoàn cảnh ô nhiễm quá nghiêm trọng, bị khói mù vây quanh ba ngày ba đêm, ngay cả vệ tinh theo dõi cũng không tìm được tọa độ của nó, cứ như một thành phố lớn như thế một đêm biến mất khỏi Trung Quốc. Nhưng trên thực tế, nó đúng là biến mất thật, bao vây trên bầu trời của nó không phải khói mù, mà là vô số ác quỷ và âm khí, cũng không biết là thứ gì hấp dẫn bọn chúng, khiến toàn bộ số chúng từ lòng đất chui ra, muốn kéo Lâm Châu vào Minh giới. Nếu không phải có thể kéo Lâm Châu trở về, toàn bộ Trung Quốc đều sẽ vùi lấp trong địa ngục. Đây cũng không phải biện pháp tu từ nói quá hay gì, mà là ý trên mặt chữ, loại tràng cảnh đó, các người có thể tưởng tượng được không?"

Tay cầm điện thoại di động của Trần Lỵ không ngừng run rẩy. Những câu chuyện nghe mà rợn người này, bà ta tình nguyện mình vĩnh viễn không biết tới.

Người nọ cười ha hả một trận, nóng bỏng nói: "Đang lúc huyền môn chuẩn bị vứt bỏ Lâm Châu, phong ấn toàn bộ biên giới của nó, nó lại xuất hiện lần nữa. Trên bầu trời của nó có vô số thí hồn điệp đang bay múa, nuốt sạch tất cả quỷ khí không còn một mống, mà dân chúng toàn thành đều lâm vào ngủ say, căn bản không biết ba ngày qua xảy ra chuyện gì. Lúc tỉnh lại, bầu trời Lâm Châu vẫn xanh thẳm như vậy, tựa như cái gì cũng chưa xảy ra. Người của huyền môn chạy vào trong thành phố kiểm tra mới phát hiện, những con thí hồn điệp kia đều chui vào thân thể Lâm Đạm, cô ấy đang ở ngay tại Lâm Châu, cho nên cho dù bị kéo vào Minh giới, cô ấy cũng có thể kéo cả thành phố quay trở về. Các người biết đây là năng lực gì không? Câu "Lật tay gọi gió lật tay tạo mưa" căn bản không đáng để hình dung, đó là lực lượng điên đảo càn khôn, nghịch chuyển âm dương, là cấm địa mà đám người phàm tục các người không thể đụng vào. Tôi bây giờ thật tò mò, là nguyên nhân gì khiến cô ấy đối phó với đám kiến hôi các người vậy? Tôi đây còn tưởng rằng kiến càng rung cây (1) chỉ là một câu thành ngữ, không nghĩ tới thực tế thực sự có kẻ ngu xuẩn như vậy, ha ha ha ha..."

Người nọ nói xong còn cười lên, trong giọng nói tràn đầy ác ý vô tận.

Trần Lỵ đã nghe không nổi nữa. Biết được Lâm Đạm cường đại tới mức độ đó, bà ta bỗng nhiên cảm thấy bình đáng buồn, đáng cười biết nhường nào. Nếu không phải bà ta nuông chiều con gái, dung túng nó tùy ý làm bậy, nhà họ Trần và nhà họ Lưu tuyệt sẽ không chọc tới sát thần Lâm Đạm. Cô đọc sách của cô, bọn họ sống cuộc sống của họ, cả hai nước sông không phạm nước giết thì thật tốt biết bao?

Lưu Lương chỉ sợ còn hối tiếc hơn cả Trần Lỵ. Lâm Đạm là con gái ông ta đấy! Con gái ruột! Nếu như ông ta đối xử với cô khá hơn một chút, bằng vào thực lực của Lâm Đạm, bằng vào quan hệ giữa cô và chính phủ Trung Quốc, ông ta sẽ có bao nhiêu chỗ tốt? Chớ nói biến Tài chính Lưu thị trở thành đầu rồng trong nước, liền tính phát triển ra nước ngoài, cũng tuyệt không có trở ngại!

Sống chết của Lưu Nhược Vân có thể so sánh với Lâm Đạm sao? Sớm biết như vậy, coi như mặc Lưu Nhược Vân chết một trăm lần, ông ta cũng tuyệt không đồng ý kế hoạch đổi mệnh của Trần Lỵ!

Lưu Lương con ngươi đều đỏ, cắn răng nói: "Đều là chuyện tốt do cô làm ra đấy! Cô..."

Lời của ông ta bị người đàn ông trong điện thoại đánh gãy: "Các người trước đừng quấy rầy, mở camera ra đi, để tôi nhìn thí hồn điệp của Lâm Đạm nào."

Trần Lỵ khẽ cắn răng, chuẩn bị cúp điện thoại. Bà ta đã hiểu, đối phương căn bản không muốn giúp đỡ họ, ngược lại có chút ý bỏ đá xuống giếng. Nhưng bà ta hoảng sợ phát hiện, thân thể mình không chịu nghe lời đại não, mình động đậy. Bà ta mở camera, nhắm ngay con thải điệp đang bay lượn giữa không trung, phát hiện khoảng cách hơi xa, lại đứng lên, tiến gần thêm hai bước.

Trần Lỵ vẻ mặt hoảng sợ đầy nước mắt nước mũi, nhịp bước lại rất vững vàng. Thân thể này không nghe bà ta chỉ huy.

"Đúng, đến gần một chút, lại gần chút nữa, tốt lắm, đứng ở chỗ này đứng động, chỉnh tiêu cự lại một chút." Người nọ ra lệnh cái gì, Trần Lỵ liền làm cái đó, giống như một con bù nhìn. Bà ta sợ tới không ngừng khóc thút thít, lúc này mới ý thực huyền môn đáng sợ tới bực nào. Người ở đó không thể đánh giá theo lẽ thường, càng không thể tùy tiện giao thiệp, nếu không chết lúc nào cũng không biết. Nếu như người đàn ông này muốn bà ta lập tức nhảy xuống từ sân thượng, bà ta ngay cả đường phản kháng cũng không có.

Nhưng đối phương hiển nhiên không có hứng thú gì với mạng của bà ta, chẳng qua si ngốc nhìn chằm chằm con thải điệp kia, thở dài nói: "Thật là đẹp, không hổ là con cổ hung tàn nhất trong thập đại hung cổ! Cũng chỉ có người như Lâm Đạm, mới bồi dưỡng ra được con cổ như vậy mà thôi. Có thể chết trong tay cô ấy, các người hẳn nên thấy vinh hạnh mới đúng, ha ha ha ha..."

Điện thoại ngắt trong tiềng cười âm trầm, Trần Lỵ lấy về quyền khống chế cơ thể, lập tức vứt bỏ điện thoại di động, nhấc chân chạy. Lưu Lương thấy bà ta chạy đi thì con bướm nọ không hề đuổi theo, cũng lảo đảo chạy mất.

Hai người trước sau đi xe về đến nhà, không để ý tới người thân còn đang ở bệnh viện, cũng không đoái hoài gì tới hai công ty còn đang tràn ngập nguy cơ, chỉ tê liệt ngồi trên ghế salon, bụm mặt run rẩy kịch liệt. Một lát sau, bệnh viện gọi điện tới, để hai người lập tức tới một chuyến, nói Trần Cầu và Trần Sở đã qua đời, Lưu Nhược Vân đang được đưa vào cấp cứu, có thể còn sống đi ra hay không hãy còn là ẩn số.

Trần Lỵ không chịu nổi đả kích, lập tức lăn xỉu, Lưu Lương căn bản không nguyện ý đỡ bà ta, ngược lại hung hăng đạp bà ta mấy phát, biểu tình hết sức oán độc. Nếu không phải người đàn bà này cứng rắn muốn bắt Lâm Đạm thế mạng con gái mình, ông ta sẽ không luân lạc tới tình cảnh này!

---

Tài chính Lưu thị vốn lăn lộn phong sinh thủy khởi cả trong nước lẫn nước ngoài trong một đêm nhanh chóng tuyên bố phá sản, Lưu Lương đứng yên trên sân thượng thật lâu, lâu đến mức nhân viên cho rằng ông ta muốn nhảy lầu, ông ta lại hoàn hảo rời đi, biểu tình nhìn qua tựa hồ có chút phấn chấn.

Cách ngày, ông ta xuất hiện trong khuôn viên Thanh Đại, hỏi thăm mãi mới hỏi ra lớp Lâm Đạm học.

"Đi cùng tôi." Lâm Đạm nhìn thấy ông ta cũng không cảm thấy bất ngờ, chẳng qua mang ông ta tới một nơi vắng vẻ yên tĩnh, mặt đối mặt đứng.

Lưu Lương yên lặng chuẩn bị đánh chiêu bài tình cảm, đang định mở miệng, một con thải điệp quen thuộc từ đằng xa lung linh lay động bay tới, vẩy ra vô số điểm sáng.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Đạm nở nụ cười, cô đưa tay phải ra nghênh đón. Thải điệp rơi vào lòng bàn tay cô, chỉ trong chớp mắt, cô trở nên sắc mặt hồng nhuận, tựa như trân châu được lau sạch bụi bặm, lấp lánh sáng lên trong bóng tối.

Lưu Lương kinh hãi không thôi nhìn cô, "Con bướm này, có phải con bướm trên sân thượng công ty tôi không?"


(1) Kiến càng rung cây: nguyên văn "tỳ phù hám thụ" (蚍蜉撼树), thành ngữ, con kiến mà muốn rung đại thụ, ý chỉ người không biết tự lượng sức.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 557

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.