Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (42)

Phiên bản Dịch · 2501 chữ

Chương 192: Cổ nữ (42)

Lưu Lương tâm biết mình ra giá quá ít, đắc tội những cao nhân này, vì vậy thêm đến mười triệu, nhưng họ vẫn thờ ơ, chỉ bĩu môi, biểu tình có chút giễu cợt.

Kim tàm cổ chưa trừ diệt, công ty rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cả tòa nhà sẽ sụp đổ sao? Tay Lưu Lương bắt đầu phát run, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Trần Lỵ. Trần Lỵ giúp ông ta thỏa hiệp, tiếp tục tăng giá lên hai chục triệu, những người này vẫn không để ý tới.

Đúng vào lúc này, phó tổng giám đốc lại gọi một cú điện thoại nữa đến, giọng còn nóng nảy hơn trước đó: "Lưu tổng không xong rồi, chi nhánh công ty ở Mỹ bị tài phiệt khác đánh lén, vốn lưu động bị đứt đoạn, còn có một ngân hàng xuất hiện sóng gió dư luận, ngài mau trở lại họp nhanh!"

"Mọi người chờ, tôi tới ngay." Lưu Lương trong nháy mắt đổ mồ hôi lạnh đầy người, không kịp thay âu phục nhăn nhúm trên người liền chuẩn bị tới công ty. Trong mấy phút ông ta đi giày, phó tổng giám đốc lại gọi điện thoại tới lần nữa, nói cho ông ta biết giá cổ phiếu của công ty đại giảm, hẳn có người đang nhằm vào Tài chính Lưu thị, chuẩn bị ra tay.

"Ra tay với công ty chúng ta không chỉ một nhà, mà là từ toàn phố Wall (New York, Mỹ), hẳn là do Tài chính Đại Ngạc thâm niên. Cũng không biết họ coi trọng cái gì ở Tài chính Lưu thị, những năm này mặc dù chúng ta phát triển không tệ, nhưng còn chưa đến nỗi lọt vào mắt xanh của họ. Lưu tổng, có phải ngài đắc tội với người nào không?" Phó tổng giám đốc run giọng hỏi.

"Tôi có thể đắc tội với người nào? Cậu ổn định các nhà đầu tư, tôi lập tức tới ngay!" Lưu Lương ngoài miệng kiên quyết, trong lòng lại hốt hoảng. Ông ta dùng sức nhét chân vào giày, nhất thời đau đến nhe răng nhếch miệng, không kịp đứng vững liền mở web kiểm tra giá cổ phiếu của công ty, nhìn giá cổ phiếu tuột dốc không phanh, cơ hồ sắp có thế về không luôn, trong lòng không ngừng chảy máu.

Chưa tới mười phút đồng hồ, Tài chính Lưu thị đã bốc hơi mấy tỉ, đây quả thực muốn mạng ông ta mà! Nhưng đánh chết ông ta cũng không chịu tin đây là do Lâm Đạm, cô chỉ là một con nhóc choai choai không quyền không thế, cô lấy năng lượng ở đâu để cổ động Tài chính Đại Ngạc?

Ông ta mở di động gọi điện cho mấy người bạn cũ, định dò hỏi tin tức, nhưng những người này hoặc không nghe, hoặc né tránh, căn bản không định đưa tay trợ giúp.

Chỉ mấy phút, giá cổ phiếu của Tài chính Lưu thị lại tiếp tục sụt giảm, ngay cả trên internet cũng xuất hiện tin tức tài phiệt Lưu thị chuẩn bị phá sản. Mà Lưu Lương biết, một khi chi nhánh tại Mỹ không thể chống đỡ nổi, tài phiệt Lưu thị thật sự sẽ phá sản, bởi ông ta đã sớm đem phần lớn vốn của công ty chuyển sang nước ngoài.

Ông ta đứng ở cửa đợi tài xế lái xe tới, nhìn cánh cửa sắt hoa lệ cách đó không xa, bỗng nhiên sinh ra cảm giác cùng đường bí lối. Mới một đêm mà thôi, tại sao toàn thế giới của ông ta đều sụp đổ rồi?

Trần Lỵ vào lúc này cũng mất đi cường thế và ngông cuồng trước đó. Trần Cầu và Trần Sở còn đang đợi trong ICU, xí nghiệp Trần thị tự thân nó còn khó bảo toàn, căn bản không giúp được Lưu thị. Nếu Lưu thị cũng sụp đổ, vậy bà ta nên làm gì bây giờ? Bà ta lấy tiền đâu ra mà mua mạng Lâm Đạm, lấy tiền đâu ra để cứu người nhà?

Bà ta đi nhanh tới bên người Lưu Lương, muốn nói gì, há miệng ra lại phát tiếng nghẹn ngào: "Chồng à, công ty sẽ không phá sản thật chứ?"

Người đàn ông mặc áo chùng đen cười như không cười mở miệng: "Kim tàm cổ có thể chiếm đoạt vận làm giàu, là một trong số những cổ trùng vu cổ sư thích đào tạo nhất. Bọn họ nếu thiếu tiền, liền ném một con kim tàm cổ vào gia đình nào đó, lâu thì nửa năm, ngắn thì mấy ngày, người nhà này tất sẽ gặp đại nạn mà trở nên nghèo khổ vất vả. Vu cổ sư lúc đó thu lại con kim tàm cổ này, là có thể cướp đi vận giàu sang của gia đình đó. Công ty kia của ông nhất định bị người ta thả kim tàm cổ, nó ở trong căn nhà kia thêm một ngày, vận giàu sang của ông sẽ chạy mất một phần, y theo mấy cuộc điện thoại mà ông vừa nhận, con kim tàm cổ này vô cùng lợi hại, đang lấy tốc độ cực nhanh chiếm đoạt vận giàu sang của gia đình ông, ông chỉ chịu ra năm triệu, rồi bắt chúng tôi cứu một công ty trị giá mười tỉ, các người giỏi mua bán thật."

Ông lão tiên phong đạo cốt cũng từ từ nói: "Kim tàm cổ vừa ra, các người nhất định cửa nát nhà tan."

Người đàn ông tết tóc đuôi sam cười lạnh nói: "Năm triệu cứu vận thế cả nhà các người, các người đang bố thí ăn xin đấy à."

Lưu Lương sợ hãi mặt mũi trắng bệch, nếu không có Trần Lỵ đỡ, sợ rằng đã sớm tê liệt ngồi xuống đất. Ông ta nào biết thủ đoạn của Lâm Đạm một lần so với một lần đáng sợ hơn, đầu tiên nắm được mạng của ông ta, sau đó phá hủy công ty của ông ta, cô muốn ông ta cái gì cũng không có!

"Tôi lại thêm một trăm triệu, cầu các vị cao nhân giúp tôi bắt con kim tàm cổ này!"

Mấy người bình tĩnh ngồi trên ghế salon, không có động tác.

"Hai trăm triệu." Lưu Lương cắn răng.

Trong phòng khách một mảnh yên lặng.

"Năm trăm triệu, tôi muốn Lâm Đạm chết, cộng thêm diệt trừ con kim tàm cổ kia!" Lưu Lương dứt khoát hô lên cái giá cao khó mà tưởng tượng.

Người đàn ông mặc áo chùng đen lúc này mới chậm rãi đứng lên, khẽ cười nói: "Đi thôi, tới công ty của ông nhìn một chút."

"Nếu ông chủ Lưu đã rộng lượng tới vậy, chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức." Ba người khác cũng rất hài lòng, ra cửa bắt xe.

Lưu Lương cuối cùng cũng hồi máu sống lại, vội vàng leo lên chỗ ngồi cạnh ghế tài xế. Trần Lỵ không yên tâm, tự mình bắt xe đuổi theo sau. Bây giờ, bà ta không chỉ lo lắng mạng của đám người Trần Cầu, còn phải lo lắng cho sự tồn vong của Trần thị và Lưu thị. Trước khi đổi mệnh với Lâm Đạm, bà ta đánh chết cũng không nghĩ tới, mình sẽ rơi vào vũng bùn đáng sợ như vậy.

Đoàn người vội vã chạy tới trụ sở chính của Lưu thị, lên tầng trên cùng của tòa cao ốc.

"Mang ba cân tám lạng hoàng kim và ba cân tám lạng bạc tới, tôi phải làm phép." Người đàn ông mặc áo chùng đen dặn dò.

Ba người còn lại chỉ đứng một bên nhìn, cũng không mở miệng. Chờ lão quái này dụ cổ trùng ra rồi, bọn họ tới hái đào cũng không muộn.

Người đàn ông mặc áo chùng đen biết họ đang suy nghĩ gì, song chỉ cười lạnh một tiếng, không để ý tới. Lưu Lương lập tức sai người mang vàng bạc đồ trang sức tới, sau đó lui về trong góc, đứng nhìn từ xa. Trần Lỵ nắm chặt tay ông ta, sắc mặt như thường, đầu ngón tay lại hơi phát run. Bà ta thật ra đã sớm sợ hãi, sớm hối hận, chẳng qua mạnh miệng không thừa nhận.

Người đàn ông mặc áo chùng đen đặt vật bằng vàng bạc trong mâm, rắc lên chất lỏng màu đỏ đen, không biết là máu người hay máu động vật nữa, lại đốt ba nén nhang, sau đó ngồi xếp bằng xuống niệm thần chú. Mấy phút sau, một con nhục tàm màu vàng từ kẽ hở trong tường chui ra ngoài, bò bò về phía vàng bạc lấp lánh.

Địa phương mà nó bò qua sẽ toát ra khói mù màu đen, cùng tiếng xì xèo, cuối cùng lưu lại một vết ăn mòn dài, như vậy có thể thấy, độc tính của nó mãnh liệt bao nhiêu.

Người đàn ông tết tóc đuôi sam hít một hơi lạnh, kinh ngạc nói: "Thật độc, đụng phải đối thủ cứng rắn rồi đây!"

"Một đêm nuốt trọn vận giàu sang của một công ty lớn, nó ít nhất phải là cổ vương." Ông lão ngược lại không ngoài suy đoán.

Lưu Lương và Trần Lỵ ở phía sau lùi về một bước, sắm mặt ảm đạm.

Trong lúc mấy người nói chuyển, kim tàm cổ đã leo lên mâm, bắt đầu nuốt đồ trang sức vàng bạc, nuốt luôn cả máu tươi màu đỏ đen kia. Thấy tình cảnh này, người đàn ông mặc áo chùng đen cười lạnh một tiếng, tựa như đã nắm chắc phần thắng. Quả nhiên không lâu sau đó, con kim tàm cổ bắt đầu lăn lộn kịch liệt, giống như trúng độc, cuối cùng lăn đùng trong mâm, cứng đờ bất động.

"Đại sư, nó chết rồi sao?" Lưu Lương cõi lòng đầy mong đợi hỏi.

"Ăn máu Bồ Tát, nó còn có thể sống sao?" Người đàn ông mặc áo chùng đen cầm cổ trùng lên, nghịch nghịch nó. Cái gọi là máu Bồ Tát chính là dùng máu gà trống, máu chó mực và kinh nguyệt của phụ nữ, máu thằn lằn hòa vào nhau, cơ hồ có thể khắc chế hết thảy tà vật trên thế gian, lại cần dùng thêm bí pháp mới luyện chế thành công được. Bí pháp này đã sớm thất truyền, cũng không biết người đàn ông kia lấy được phương pháp ở đâu ra, khôi phục nó như cũ.

Ba người còn lại vốn tưởng rằng sẽ có một trận ác chiến, không khỏi có chút thất vọng, mà Lưu Lương và Trần Lỵ vui vẻ cười lên. Nhưng một giây kế tiếp, biểu tình của hai người liền bị kinh hoàng thay thế. Chỉ thấy con kim tàm cổ kia bỗng nhiên biến thành màu đỏ như máu, lắc người một cái liền cắn người đàn ông mặc áo chùng đen một hớp.

Người đàn ông mặc áo choàng đen lập tức ném kim tàm cổ ra, sau đó ôm cánh tay đau nhức hét thảm. Chỉ ngắn ngủi hai ba giây, cánh tay ông ta lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu biến thành màu đen, nếu độc tố lan tràn đến tim, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.

"Sao có thể! Kim tàm cổ sao có thể trong nháy mắt biến thành huyết tàm cổ!" Ông lão nọ vội vàng trốn sau lưng học trò, sắc mặt không còn trấn định ung dung như trước nữa.

Người đàn ông mặc áo choàng đen rút dao găm ra chặt đứt cánh tay phải của mình, sau đó té nhào xuống đất, há miệng thở dốc, mới nháy mắt thời gian, cả người hắn đều hư thoát. Huyết tàm cổ là một trong mười loại cổ cực kỳ hung tàn, chuyên lấy tính mạng người ta. Nó kịch độc vô cùng, động tác mau lẹ, ngửi thấy mùi người sống sẽ lập tức phát động công kích, ngay cả sắt thép đụng phải nó cũng bị độc của nó hòa tan, huống chi là thân thể máu thịt.

Ba người cướp đường mà chạy, mới chạy chưa được mấy bước, người đàn ông tết tóc đuôi sam liền bị huyết tàm cổ cắn trúng mắt cá chân, hóa thành một bãi máu bầm. Mắt thấy nó như tia chớp tấn công tới, ông lão nọ không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là ném một quỷ phiên ra ngăn cản. Quỷ phiên này do hồn thể luyện thành, không phải kim cũng chẳng phải mộc, tự nhiên sẽ không bị độc tố hòa tan.

Nhưng con huyết tàm cổ kia thoáng cái biến thành quỷ tàm cổ màu đen, leo lên quỷ phiên, gặm nó thủng lỗ chỗ. Bách quỷ không có gì giam cầm, rối rít trốn khỏi quỷ phiên, hóa thành đoàn âm khí đen ngòm. Quỷ tàm kia ngửa đầu phun tơ, chỉ chớp mắt liền kết thành kén, một con thải điệp năm màu chui ra, nhẹ nhàng bay lượn trong đoàn âm khí. Từng điểm sáng từ cánh của nó rơi xuống, xua đuổi hết khí đen.

Bách quỷ dữ tợn bị một đôi cánh nho nhỏ cắt lìa, cuối cùng hóa thành bụi phấn biến mất không thấy.

Ông lão phun ra một ngụm máu tươi, đồ đệ được ông ta dắt theo tuột khỏi tay ông ta, rơi từ tòa cao ốc chọc trời cao mấy trăm thước xuống, giữa không trung hóa thành một cột khói đen. Rất hiển nhiên, hắn cũng là một con quỷ.

Lưu Lương và Trần Lỵ bị mấy biến cố liên tiếp dọa sợ ngây người, ngay cả kêu cũng không được.

Ông lão nọ không thể kéo lại tiểu quỷ mình nuôi dưỡng, nhất thời lại khạc ra một búng máu, "Ngũ sắc cổ vương! Đây là một con ngũ sắc cổ vương! Người mà các người trêu chọc tên là gì, từ đâu tới?" Thẳng tới lúc này, ông ta mới nhớ tới một chuyện quan trọng nhất, đó là hỏi lai lịch của mục tiêu.

"Nó, nó tên Lâm Đạm, tới từ Hải Thành, chính là một con nhóc mà thôi. Đại sư, ngài hẳn có thể đối phó với nó chứ?" Lưu Lương ôm một tia kỳ vọng cuối cùng nói.

"Các người muốn đối phó Lâm Đạm?" Ông lão nọ điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, nghiêm giọng nói, "Sớm biết các người đắc tội Lâm Đạm, đừng nói năm trăm triệu, cho dù năm trăm tỉ, khoản làm ăn cũng không ai dám tiếp đâu! Các người vẫn nên sớm chuẩn bị quan tài cho mình đi thì hơn!"

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 509

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.