Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (41)

Phiên bản Dịch · 2472 chữ

Chương 191: Cổ nữ (41)

Sau khi Lâm Đạm rời đi, Lưu Lương mất một lúc lâu sau mới phục hồi như cũ. Kỳ quái chính là, dù ông ta ở bên trong hét thảm thế nào đi nữa, người bên ngoài đều như không nghe thấy vậy. Ông ta kéo thân thể đau nhức không dứt nổ máy xe, về đến nhà, nhớ tới con kiến trong tay Lâm Đạm, cả trái tim chìm dần xuống.

"Không có chuyện gì, ba vợ là người cũ trong giang hồ, ba vợ nhất định có thể tìm được cao nhân đối phó nó. Một con nhóc mười mấy tuổi, khả năng có thể lớn bao nhiêu, đều do mình không hiểu biết, bị một chút thủ đoạn nhỏ dọa sợ, ở trên thế giới này, mình không tin không ai có thể trị được nó!" Đến cửa nhà, Lưu Lương cũng không xuống xe, mà ngồi ở chỗ tài xế không ngừng nỉ non, tựa như đang tự cổ động cho mình. Nhiều lần như thế, ông ta tự thôi miên mình, cảm giác sợ hãi trong nội tâm tiêu tan không ít, lúc này mới run run tay đẩy cửa xe ra.

"Tiên sinh, ngài trở lại rồi," Một người giúp việc mặt đầy lo lắng ra đón, nói: "Ngài lập tức tới bệnh viện Hòa Thuận xem một chút đi, Trần lão tiên sinh và Trần tiên sinh cùng lúc ngã bệnh, bà chủ đã chạy tới rồi."

Lưu Lương đầu tiên nhớ tới mấy cái chai trong tay Lâm Đạm, sắc mặt trong nháy mắt trở lên cực kỳ tái nhợt: "Bệnh gì? Họ thế nào rồi?"

"Bọn họ bị bệnh giống hệt cô chủ, lúc này còn đang cấp cứu. Tiên sinh ngài mau đi đi, lúc bà chủ gọi điện thoại đến đã khóc rất thương tâm."

"Tôi, tôi lập tức đi." Lưu Lương đầu choáng váng, nhưng vẫn nâng cao tinh thần, lái xe đi, trên đường vượt mấy lần đèn đỏ, suýt nữa thì xảy ra tai nạn xe cộ. Khi ông ta rốt cuộc chạy tới bệnh viện, ba con nhà họ Trần đã nằm trong ICU, ICU của Lưu Nhược Vân nằm ngay đối diện hai người, Trần Lỵ đứng giữa hành lang, một hồi nhìn ba, một hồi nhìn anh trai, một hồi nhìn con gái, gương mặt đầy vẻ mờ mịt.

Bà ta hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, vì sao ngắn ngủi mấy ngày, ba người quan trọng nhất trong cuộc đời bà ta đều ngã bệnh cả? Bọn họ không phải đã đổi mệnh với người khác sao? Bọn họ đều có thể sống sót mà! Đúng rồi, đều do con đĩ Lâm Đạm kia, là nó đảo loạn kế hoạch của mình, cho nên mới xảy ra những chuyện này.

Bà ta cắn chặt hàm răng, mặt đầy oán độc, liếc mắt thấy Lưu Lương từ cuối hành lang đi tới, lập tức hỏi: "Anh nói chuyện với Lâm Đạm thế nào rồi? Tại sao anh vừa mới đi, ba và anh trai em đều đổ bệnh?"

Lưu Lương nhìn ba vợ và anh vợ đang hấp hối, lại nhìn Lưu Nhược Vân đã gầy tới không còn hình người, nhất thời khắp người đổ mồ hôi lạnh. Ông ta lúc này mới ý thức được, bản thân mình gặp Lâm Đạm một lần còn có thể toàn thân trở lui đúng là đang kề vai sát cánh cùng thần chết mà.

"Nó lấy được máu của cả nhà chúng ta rồi, em, anh, ba vợ, anh vợ, ngay cả chó trong nhà cũng không tha. Nó đút máu của anh cho một con kiến, mạng của anh liền bị nó nắm trong tay, nó chỉ cần bóp chết con kiến kia, anh cũng sẽ chết." Lưu Lương sợ hãi cả người phát lạnh, cơ hồ nghẹn ngào mở miệng: "Tiểu Lỵ, bây giờ chúng ta phải làm sao? Ba vợ cũng đổ bệnh, chúng ta tìm ai đối phó Lâm Đạm đây? Thủ đoạn của nó quá quỷ dị, sớm biết thế ban đầu chúng ta không nên trêu chọc nó. Anh có nhiều con riêng như vậy, em đổi với mạng ai mà chẳng được?"

"Anh im miệng đi," Trần Lỵ hung hăng tát Lưu Lương một cái, cắn răng nói: "Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, một con ranh không có tiền không có quyền, em còn không đối phó được chắc? Ba em còn biết mấy người bạn huyền môn, em lấy một trăm triệu mua mạng nó, không đủ lại thêm một trăm triệu nữa, dùng sức cầm tiền đập, mua lại toàn bộ huyền môn, em nhìn xem nó còn đối phó được hay không!"

Trần Lỵ là người thuộc phái hành động, lập tức lấy điện thoại của Trần Cầu ra gọi điện.

Đầu kia rất nhanh bắt máy, nghe bà ta tự thuật chuyện gần đây xảy ra với nhà họ Trần, lơ đễnh nói: "Chẳng qua là một kẻ chơi cổ mà thôi, không cần lo lắng. Trong tay ba cô có máu thai, nhau thai và cuống rốn của con bé kia phải không?"

Trần Lỵ biểu tình cứng đờ, lắc đầu nói: "Đã bị nó đoạt đi rồi."

"Vậy thì hơi khó làm. Vu cổ sư có chút khắc chế huyền thuật của tôi, tôi không nắm chắc một trăm phần trăm, như vậy đi, huyền môn chúng tôi có một mạng lưới ngầm, tôi giúp cô phát một huyền thưởng lệnh, mua mạng của con nhóc kia thế nào? Các người ra bao nhiêu tiền? Ra càng nhiều, cao thủ mời tới cũng càng nhiều, chuyện này rất nhanh có thể giải quyết." Đối phương nói mạng lưới ngầm, hiển nhiên là trang web không chính quy của huyền môn, tựa như chợ đen vậy, đổi chác đủ các loại đồ, nếu không sẽ chẳng ai điên đăng bài mua mạng linh tinh lên.

Trần Lỵ ánh mắt sáng ngời, lập tức nói: "Tôi ra một trăm triệu mua mạng của nó, tôi muốn nó phải chết ngay lập tức, hồn phi phách tán!"

"Một trăm triệu? Giá tiền này đủ cao đấy, tôi giúp các người đăng post." Đối phương vừa nói vừa điều khiển, cuối cùng cam kết: "Không tới 24h, cao thủ ở gần Bắc Kinh sẽ tới tìm các người thảo luận, các người chờ đi. Sau khi chuyện thành các người ngàn vạn lần đừng quỵt nợ, bằng không hậu quả so với gặp cổ nữ kia còn đáng sợ hơn."

Trần Lỵ gật đầu liên tục: "Tôi biết, chỉ cần có thể giết chết con nhãi ranh đó, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho! Động tác các người nhanh lên một chút, ba tôi, anh tôi, con gái tôi sắp không chịu nổi!" Bà ta ngây thơ cho rằng, chỉ cần giết Lâm Đạm, người nhà mình lập tức có thể chuyển biến tốt.

Người nọ ha ha cười hai tiếng, nhắc nhở: "Mạng của ba cô, anh cô, con gái cô lại là một giá tiền khác. Cứ như vậy đi, chúng ta cứ giải quyết con nhãi ranh trong miệng cô hẵng rồi nói sau."

Trần Lỵ ngẩn ngơ, lúc định hỏi tiếp cái gì, đầu kia đã cúp máy. Chẳng qua nghĩ tới rất nhanh sẽ có rất nhiều cao thủ nghe tin mà tới, bà ta cái gì cũng không sợ. Hàng đầu sư kia có thể vì ba vì anh đổi mạng, người khác tự nhiên cũng có thể, nước Hoa thiếu cái gì, chứ không thiếu người tài giỏi.

Nhưng bà ta không biết, sau khi đầu kia cúp máy thì bắt đầu ảo não, nói nhỏ: "Tệ thật, quên mất không hỏi cổ nữ kia tới từ nơi nào, tên gọi là gì. Nếu là tới từ Hải Thành, tên là Lâm Đạm, vậy thì quá thảm! Thôi bỏ đi, đằng nào khoản tiền này cũng không phải do mình kiếm, quản người khác chết hay không làm gì."

Trần Lỵ cầm điện thoại ngây ngẩn một hồi, sau đó bắt đầu thúc giục Lưu Lương xoay sở vốn. Lưu Lương là một kẻ tiếc mệnh, không dám trễ nải nửa phần, đêm đó liền gom đủ một trăm triệu. Vì phòng phát sinh điều gì bất ngờ, còn chuẩn bị thêm năm mươi triệu nữa, coi như đã hạ vốn gốc.

Hai người trông trong bệnh viện một đêm, trong lúc đó, bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch ba lần, hai lần là Trần Cầu, một lần là Trần Sở, bọn họ mắt thấy sắp không thể chống đỡ nổi nữa. Trong lòng Trần Lỵ như bị lửa thiêu, chỉ cảm thấy mỗi một giây một phút đối với bà ta mà nói đều là đau khổ. Khi bà ta sắp không chịu đựng được nữa, người giúp việc rốt cuộc gọi điện thoại tới, nói là có mấy vị tiên sinh tới thăm, ăn mặc và hành động đều rất quái dị, hỏi bà ta có muốn báo cảnh sát hay không.

"Không cần báo cảnh sát, cô lập tức mời họ vào cửa, chiêu đãi thật tốt, tôi và tiên sinh lập tức trở lại." Trần Lỵ tinh thần đại phấn chấn, nhấc túi lên liền đi.

Lưu Lương cũng giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy theo sau lưng bà ta. Tối ngày hôm qua ông ta căn bản không ngủ được, chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu sẽ hiện lên con kiến kia. Ông ta không ngừng tưởng tượng Lâm Đạm sẽ làm gì con kiến ấy, có khi nào dùng nước ngập chết, dùng lửa thiêu chết, hay ngâm trong dung dịch axit tới khi hóa lỏng? Mỗi một tưởng tượng đều khiến ông ta vô cùng sợ hãi, hóa ra sinh mạng bị người khác nắm trong lòng bàn tay lại tuyệt vọng và thống khổ đến thế.

Hai người rất nhanh về đế nhà, thấy có bốn người đàn ông ngồi trên ghế salon, một người thắt tóc đuôi sam, mặc áo mã quái (1), dáng người rất gầy gò; một người bọc trong áo chùng đen, không thấy rõ mặt mũi; còn hai người còn lại hình như là thầy trò, người già rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, người trẻ sắc mặt có chút xanh trắng, dường như nhiều ngày rồi chưa ngủ.

Bốn người đồng loạt quay đầu, ánh mắt u ám nhìn về phía Trần Lỵ và Lưu Lương.

"Các vị đại sư đợi lâu." Trong lòng Trần Lỵ có chút e ngại, song vẫn nhắm mắt đi vào. Người giúp việc trong nhà dâng trà nóng với điểm tâm lên xong liền tránh ra xa.

"Nghe nói các người muốn mua mạng một người khác?" Người đàn ông mặc áo chùng đen mở miệng trước.

"Đúng vậy, chúng tôi dùng một trăm tiệu mua mạng của con nhãi chết tiệt đó, ai hoàn thành nhiệm vụ, khoản tiền này chính là của người đó." Trần Lỵ lộ ra thần sắc oán độc.

Mấy người đang chuẩn bị hỏi tình huống cụ thể của mục tiêu, di động của Lưu Lương vang lên, ông ta cúi đầu nhìn một cái, là cuộc gọi video từ phó tổng giám đốc công ty, liền vội vàng bắt máy. Ống kính lắc lư một trận, mặt phó tổng giám đốc mới xuất hiện trong màn ảnh, giọng rất nóng nảy: "Lưu tổng, ngài mau tới công ty xem một chút đi, xảy ra chuyện rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?" Lưu Lương trái tim cấp tốc treo cao.

"Ngài nhìn tòa cao ốc của công ty chúng ta đi, trong một đêm đã thành như vậy rồi." Phó tổng giám đốc quay camera về phía nhà cửa sau lưng mình, chỉ thấy tòa cao ốc vốn sạch sẽ lóng lánh dưới ánh mặt trời trong một đêm trở nên dơ bẩn không chịu nổi, từng khối lớn thủy tinh màu xám tro hiện lên dấu vết bị ăn mòn, giống như bị con sâu kịch độc nào đó bò qua. Nhìn từ xa, chỉ thấy tòa cao ốc này u tối thâm trầm, cùng các tòa nhà cao ốc xung quanh hoàn toàn không ăn khớp, nhìn gần, tình cảnh kia có chút ghê ghê.

Càng quỷ dị hơn là, bảng hiệu chữ vàng cao đến bốn thước dựng đứng trên đỉnh tòa cao ốc, hiện tại đã hoàn toàn bị ăn mòn, chỉ còn lại lõi sắt ở bên trong. Bốn chữ to "Tài chính Lưu thị" rất bắt mắt, cách mấy trăm thước cũng có thể nhìn thấy, đã hoàn toàn biến mất trong mắt người trong nghề.

Bảng hiệu bị hủy đối với một công ty mà nói là điềm cực kỳ không may, hơn nữa thủy tinh bị chất lỏng không rõ ăn mòn có thể tạo thành tai họa ngầm về vấn đề an toàn, điều bất ngờ này khiến toàn bộ công nhân viên tài phiệt Lưu thị đổ môi lạnh ròng ròng.

Lưu Lương nhìn chằm chằm tòa cao ốc hoàn toàn hư hao, càng cảm nhận được sâu hơn chỗ đáng sợ của Lâm Đạm. Mới chỉ một đêm, cô đã biến công ty của ông tay thành thế này, cô đến tột cùng đã làm thế nào?

Ông lão tiên phong đạo cốt nhìn chằm chằm màn hình di động một hồi, cười lạnh nói: "Chẳng qua là kim tàm cổ mà thôi, chút tài mọn!"

Mấy người khác cũng đều phát ra tiếng giễu cợt không cho là đúng.

Lưu Lương vui mừng quá đỗi, vội vàng cầu khẩn nói: "Tôi lại thêm một khoản tiền, làm phiền các vị đại sư theo tôi tới công ty một chuyến, giải quyết con kim tàm cổ gì đó kia đi." Công ty là tâm huyết của ông ta, dù ông ta chết vợ chết con, cũng không thể để công ty phá sản.

"Bao nhiêu tiền?" Người đàn ông mặc áo chùng đen âm trầm mở miệng.

"Năm triệu?" Lưu Lương nơm nớp lo sợ báo ra một con số.

"Năm triệu liền muốn giết chết một con kim tàm cổ, quá ngây thơ," Người đàn ông mặc áo chùng đen từ từ nói: "Biết nếu con kim tàm cổ kia chưa diệt, công ty của các người sẽ thế nào không?"

"Sẽ thế nào?" Lưu Lương tràn đầy dự cảm không lành.

"Chốc lát nữa các người sẽ biết." Người đàn ông mặc áo chùng đen bật cười.


(1) Áo mã quái: một loại áo ngắn mặc bên ngoài của nam giới trong lúc cưỡi ngựa, thường là màu đen.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 567

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.