Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (30)

Phiên bản Dịch · 3944 chữ

Chương 180: Cổ nữ (30)

Ngải Vũ nghe vậy da đầu tê dại, đi đi lại lại trước phần mộ, cảm giác có chút sợ hãi.

Gã đàn ông trung niên thấy cô thật lâu bất động, không khỏi có chút nóng nảy: "Ngải đại sư, sao cô còn chưa vẽ trận pháp? Có phải có vấn đề gì không?"

Ngải Vũ buông bút lông, đang chuẩn bị bảo hôm nay không được, thì lại nghe người đàn ông quỷ dị nói: "Thế cục này, chỉ một mình Lâm Đạm có thể phá, con không thể, toàn bộ huyền môn cũng không thể, vẫn nên sớm trở về đi thôi."

Ngải Vũ đặt bút lông xuống lại cầm lên, dặn dò với gã đàn ông trung niên: "Tôi không sao, ông cầm chắc bùa hộ mệnh đi." Người nào nhìn kỹ sẽ phát hiện, con ngươi cô ta có chút ửng đỏ, bên trong tràn đầy lệ khí khiến người ta kinh hãi.

Người đàn ông quỷ dị dường như không cảm giác được dị trạng của cô ta, tiếp tục nói: "Con đừng cậy mạnh, đi về trước đã. Mảnh đất này trừ Lâm Đạm, ai tới cũng không giải quyết được."

Ngải Vũ ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: "Tổ sư gia, ngài xem thường con? Con và Lâm Đạm ai mạnh hơn, qua hôm nay ngài sẽ biết."

Người đàn ông quỷ dị nâng mắt nhìn cô ta, giọng bình tĩnh: "Đạo tâm của con rối loạn." Chỉ đơn giản như vậy đã rối loạn tâm cảnh, Ngải Vũ quả thực khiến hắn thất vọng. Nghĩ lúc đó, vô luận hắn dụ dỗ Lâm Đạm ra sao, cô sẽ không nhìn hắn nhiều thêm một cái, không biết dao động tín niệm là gì. Ngải Vũ thiên phú tuy tốt, lại thua ở tâm tính. Cũng không biết khối ngọc bội kia chọn chủ kiểu gì, kỳ tài ngút trời như Lâm Đạm thì không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn một khối bùn đất không trát nổi tường.

Trong mắt người đàn ông quỷ dị toàn châm biếm, giọng nói lại rất dịu dàng: "Trở về đi, nơi này quá nguy hiểm, pháp lực của ta có hạn, không che chở được cho con."

"Không, nơi này dù có là đầm rồng hang hổ, con cũng phải xông vào một lần." Ngải Vũ hạ quyết tâm, bất kỳ người nào đều không thể dao động. Cô ta nhanh chóng vẽ xong trận pháp, sau đó lấy xẻng ra bắt đầu đào mộ phần. Tưởng Sùng Tử sợ muốn chết, nhưng vẫn chạy tới hỗ trợ cô ta. Hai người hợp lực đào lớp đất lên, làm lộ chiếc quan tài gỗ đỏ thắm dưới ánh trăng bàng bạc.

"Quan tài màu đỏ sậm?" Tưởng Sùng Tử biểu tình ngạc nhiên.

"Nâng nó lên, ông tới đây giúp đi!" Ngải Vũ ngoắc tay với thân chủ.

Gã đàn ông trung niên đứng trong pháp trận phòng vệ, sống chết không muốn bước ra ngoài.

"Ông sợ cái gì? Người do ông giết, thi thể do ông chôn, năm đó ông không sợ, giờ thì hãi vỡ mật. Ông không tới giúp lấy quan tài, vậy chúng ta hôm nay trở về, chờ nó đến tìm ông báo thù." Ngải Vũ đe dọa.

Gã đàn ông trung niên nóng nảy, lúc này mới nơm nớp lo sợ bước ra khỏi pháp trận phòng vệ, tới nâng quan tài. Theo lý thuyết mà nói, mười ba năm trôi qua, thi thể trong quan tài đã sớm hóa thành xương trắng, sức nặng phải giảm mới đúng, nhưng hai người hao phí sức lực cực lớn vẫn không thể nâng chiếc quan tài lên dù chỉ chút xíu.

Ngải Vũ không thể không đi lên phụ một tay, không ngờ quan tài vốn nặng trĩu khi tay cô ta chạm tới lại trở nên rất nhẹ, tốn tí sức đã được mang ra, làm lộ đất bùn phía dưới. Gã đàn ông trung niên vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: "Lấy ra rồi, lấy ra rồi, đại sư, cô mau moi xương người kia ra thiêu hủy đi!"

Tưởng Sùng Tử lại nhìn chằm chằm chiếc quan tài bị mở nắp, run giọng mở miệng: "Tiểu Vũ, chúng ta mau chạy đi! Cỗ thi thể này có vấn đề!"

Ngải Vũ quay đầu lại thì phát hiện, trong chiếc quan tài đỏ thắm có thi thể một người phụ nữ đang nằm, bắp thịt cả người héo rút khô đét, lại không thối rữa, gương mặt gầy gộc da bọc xương, môi lại đỏ một cách bất thường, cứ như được quệt lên một lớp máu tươi. Tóc cô ta rất dài, toán loạn chất đống trong quan tài, đôi tay giao nhau đặt trên bụng, móng tay đen nhánh sắc bén, lóe lên ánh sáng lạnh dưới ánh trăng.

Rất rõ ràng, đây là một con cương thi, tùy thời tùy chỗ có thể mở mắt ra, vùng dậy giết người.

Tưởng Sùng Tử sợ tới chân mềm nhũn, tè ra quần chạy xa xa, nóng nảy thúc giục: "Tiểu Vũ, chạy mau!"

"Một con cương thi mà thôi, thầy nhát thế." Trong linh khí không gian của Ngải Vũ có rất nhiều linh phù cực phẩm, tùy tiện lấy một tờ cũng có thể trấn áp con cương thi này, cho nên cô ta căn bản không sợ. Cô ta cầm xẻng lên, đào xương quỷ vương ra, chất đống ở một bên. Theo động tác của cô ta, từng cỗ hắc khí từ chỗ chôn xác tỏa ra, rất nhanh tạo thành một cột khói to lớn, xông thẳng lên trời.

Âm khí ùn ùn kéo đến nhanh chóng bao trùm toàn núi Thanh Nguyên, bầu trời đêm trong không gợn mây thoáng cái âm phong từng đợt, quỷ khóc thần gào.

Biến cố tới quá nhanh, căn bản không cho Ngải Vũ thời gian phản ứng, khi cô ta ý thức được tình huống mất khống chế, các thi thể được mai táng trong khu nghĩa địa này đã rối rít đào đất, lục tục bò ra ngoài. Cái gì gọi là núi thây biển xác? Cái gì gọi là luyện ngục u minh? Quá khứ Ngải Vũ chỉ có thể dựa vào miêu tả mà tưởng tượng, nhưng sau ngày hôm nay, cô ta có lẽ cả đời cũng không quên được cảnh tượng ấy. Cô ta quay đầu tìm Tưởng Sùng Tử, phát hiện ông ta đã sớm bị đoàn hành thi rậm rạp chằng chịt nhấn chìm, gã đàn ông trung niên cũng đã bị nữ thi nhảy ra từ quan tài đỏ xé thành mảnh vụn.

Máu tươi đổ xuống như thác nước, khơi dậy hung tính của hành thi, cũng dọa Ngải Vũ sợ vỡ mật, "Tổ sư gia cứu mạng!" Cô ta tâm trạng đại loạn, đầu óc trống không, chỉ có thể điên cuồng quơ kiếm thanh phù trong tay.

"Linh phù!" Người đàn ông quỷ dị trôi lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng hấp thu âm khí cuồn cuộn như biển cả. Bất kể thế cục này do ai bố trí, hắn đều đối kết quả rất hài lòng.

Ngải Vũ lập tức lấy linh phù trong linh khí không gian ra, tung lên trời, cũng không để ý chúng rốt cuộc thuộc chủng loại gì. Linh quang đủ mọi màu sắc nổ tung trên không trung, phát ra uy lực, thi triều cách Ngải Vũ một cánh tay bị linh quang bức lui mấy thước, chỉ có thể vây quanh cô ta gào thét.

Con nữ thi kia hiển nhiên là đầu lĩnh của bọn chúng, giờ phút này đang đứng trên mộ bia của mình, dùng con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm Ngải Vũ.

Linh phù chất đống như núi rất nhanh bị Ngải Vũ dùng hết rồi, cô ta lại bắt đầu kêu lớn cứu mạng.

"Trận pháp phòng vệ con vẽ trước đó có thể dùng huyết tinh thạch thúc giục, uy lực đại tăng, đủ để ngăn cản công kích từ thi triều." Người đàn ông quỷ dị đúng lúc chỉ điểm. Nếu Ngải Vũ ngẩng đầu lên nhìn thì sẽ phát hiện, hắn giờ phút này đang cười khanh khách thưởng thức hết thảy, biểu tình không thấy lo âu, ngược lại tràn đầy hứng thú.

Vô số hành thi từ trong lòng đất bò ra ngoài, có con công kích Ngải Vũ, có con đi xuống chân núi. Nếu để chúng vào được thành phố, thế giới này sẽ biến thành bộ dáng gì? Huyền môn phải làm thế nào mới giải quyết được rắc rối lớn này đây? Tình cảnh kia nhất định rất thú vị phải không?

Người đàn ông nọ dùng nắm tay che môi, liên tục cười khẽ.

Ngải Vũ không phát hiện chỗ dị thường của hắn, chỉ để ý dốc hết toàn lực, mở một đường máu. Khi cô ta thương tích khắp người, sắp không nhịn được nữa, hai chân rốt cuộc đạp vào hình vẽ pháp trận phòng vệ. Cô ta lập tức bước vào, đặt huyết tinh thạch vào tâm trận, kích hoạt lồng bảo vệ, ngăn cản công kích từ hành thi, sau đó xụi lơ ngồi bệt xuống, kịch liệt thở dốc.

Ngay chớp mắt lồng bảo vệ khép lại vết hở cuối cùng, con nữ thi kia đánh đến phụ cận, móng tay đen sắc nhọn cách mi tâm Ngải Vũ chỉ có một thước, rốt cuộc không cách nào tiến thêm. Ngải Vũ mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn nó, hồn phách cũng bị ném đi đằng nào.

Nữ thi lui về sau mấy bước, bắt đầu công kích cái lồng bảo hộ này, biểu tình hết sức dữ tợn. Nó hiển nhiên bị cử động của Ngải Vũ chọc giận, hành thi chung quanh nó bị nó điều khiển, tràn đến như thủy triều. Ánh sáng vàng không ngừng lưu động bên ngoài lồng bảo hộ càng ngày càng yếu ớt. Trái tim vừa buông xuống của Ngải Vũ lập tức lại nâng lên, cô ta hô to: "Tổ sư gia, trận pháp này không kiên trì được bao lâu, con nên làm gì bây giờ?"

"Không ngừng đổi huyết tinh thạch, giữ cho trận pháp luôn vận hành. Không còn huyết tinh thạch có thể dùng linh thạch, không còn linh thạch có thể dùng tinh sa, có thể giữ vững đến khi có người cứu con hay không, đành nhìn vào vận khí của con vậy." Người đàn ông quỷ dị thờ ơ mở miệng.

"Tổ sư gia, ngài không thể cứu con sao?" Ngải Vũ giọng khô khốc, biểu tình tuyệt vọng.

"Đạo cốt của ta bị phong ấn, không có chút pháp lực nào, làm sao cứu con được?" Người đàn ông nọ bất đắc dĩ thở dài một cái.

Nói tới đạo cốt, Ngải Vũ tựa hồ nhớ tới cái gì, nhưng không hề nói ra. Cô ta không dám nhìn thẳng mặt người đàn ông nọ, cũng không tiện cầu cứu hắn, chỉ có thể lấy ra toàn bộ bảo vật trong ngọc bội, tùy thời chuẩn bị thay đổi. Pháp trận tiêu hao năng lượng rất lớn, cứ cách mười mấy phút là lại có một viên huyết tinh thạch hóa thành tro bụi. Ngải Vũ đau tim muốn chết, nhưng không thể không nhanh chóng đặt viên tinh thạch mới vào tâm trận. Cô ta vốn cho rằng bảo vật trong ngọc bội có thể đủ cung cấp cho mình tu luyện cả đời, nhưng hôm nay xem ra, có thể bảo vệ nàng ta ba bốn tiếng đồng hồ đã không tệ rồi.

Thời điểm cô ta đang sứt đầu mẻ trán, Bạch Hiền đang nói chuyện với Hùng Hạt Tử.

Hùng Hạt Tử được coi là người xem huyệt giỏi nhất thành phố Hải, đôi mắt mặc dù mù, nhưng lòng không mù. Hắn chỉ điểm: "Các cậu chỉ lo nhìn địa hình, trông thế nước, sao không tra thử xem nghĩa địa này chôn những người nào?"

Bạch Hiền ánh mắt sáng lên, lập tức cho người đi thăm dò thông tin về chủ nhân huyệt mộ. Hiệu suất làm việc của huyền môn trước giờ rất cao, không tới nửa giờ đã có tài liệu. Bạch Hiền vừa nhìn vừa đọc cho Hùng Hạt Tử nghe: "Chủ mộ là một người phụ nữ, chết năm 36 tuổi, khi thi thể bị phát hiện thì mặc quần áo đỏ, trong hai túi áo để hai nắm đất, hai tay hai chân bị dây thừng buộc rất chặt, trên chân treo một quả cân, hai tay treo trên xà nhà, không phải mưu sát, cũng chẳng phải tự sát, ngoài thân không có ngoại thương, trong cơ thể không có nội thương, nguyên nhân cái chết không rõ."

Hùng Hạt Tử bấm ngón tay tính toán, không khỏi hoảng sợ: "36 tuổi, sinh vào ngày Quý Tị, thuộc trọc thủy chi mệnh; lúc chết người mặc quần áo đỏ, thuộc hỏa; trong túi có đất, thuộc thổ; chân treo quả cân là kim; hai tay treo trên xà nhà là mộc. Kim mộc thủy hỏa thổ, đầy đủ cả ngũ hành, nhưng lại treo giữa không trung, ngũ hành không liền mạch, rõ ràng có người định tạo ra phá trụ chi hồn. Nếu người thi thuật luyện hồn phách này thành quỷ, có thể tùy ý làm bậy, không cần để ý nhân quả. Nếu chôn thi thể người bị hại vào cực ác chi địa luyện thành phi cương, thực lực có thể so với Hạn Bạt (1). Trên áp một quan tài gỗ, dưới có thi thể phân thây, một nam một nữ, một âm một dương, oán khí ngất trời... Không tốt, đây có thể là thế cục do cao nhân sắp đặt, mảnh đất kia không ai có thể đụng, phải lập tức phong tỏa! Mau mau thông báo các vị thái đấu cùng ban ngành có liên quan, tình huống không ổn!"

Hùng Hạt Tử đột nhiên đứng lên, ngã ngồi xuống cái ghế sau lưng.

Bạch Hiền cầm điện thoại ra, bấm số thật nhanh.

Gia chủ nhà họ Chu - Chu Hưng Hòa liên tục bày tỏ sẽ phái ra cao thủ ủng hộ lần hành động này của huyền môn, sau khi cúp điện thoại không khỏi xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói giọng khàn khàn: "Ngày đó may mà không nghe lời Ngải Vũ. Mảnh đất kia là cực ác chi địa, song thi trấn huyệt, còn có thế cục do cao nhân sắp xếp, câu đi một phá trụ chi hồn. Nếu động phải nó, toàn bộ Hải Thành sẽ bị vùi trong địa ngục! Con bé Ngải Vũ kia quá lỗ mãng, kiểu gì sau này cũng phải dạy dỗ tử tế mới được!"

Chén trà trong tay Chu Nam bỗng nhiên nghiêng đổ, nước nóng rơi vào tay cậu, khiến da cậu nóng đỏ cả lên. Nhưng cậu dường như không cảm thấy chút nào, mà lảo đảo đi mấy bước, run giọng mở miệng: "Ông nội, Ngải Vũ thu mười triệu của người khác, chuẩn bị đi đào mộ phần đó. Hiện tại có thể cô ấy đã ra tay rồi. Ông nội, cô ấy có thể gặp nguy hiểm không?"

Chu Hưng Hòa có tốt tính nữa cũng bị cháu trai làm cho tức chết, cắn răng nói: "Đến lúc này rồi mà mày còn lo lắng nó có nguy hiểm hay không à, mày vẫn nên lo cho mẹ với bà nội mày đi! Nếu dũng huyệt mở toang, hành thi rời nũi, toàn bộ bách tính Hải Thành cũng sẽ gặp họa!"

Chu Hưng Hòa rất lâu không mắng chửi, vào lúc này không kiềm chế được tính khí, liên tục nói lời thô tục. Ông cầm điện thoại ra, nhanh chóng thông báo với tất cả mọi người.


(1) Hạn Bạt: quái vật trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, có thể dẫn tới hạn hán. Sau đây là một vài thông tin mình dịch ra từ bách khoa baidu, khá thú vị nên mình đưa hết, có hơi dài, bạn nào không thích đọc thì cứ lướt qua luôn nhé.

  • Lịch sử khởi nguyên: truyền thuyết trong 《 Sơn Hải Kinh 》 kể rằng:

Xi Vưu (một nhà chế tạo vũ khí huyền thoại của Trung Quốc) sau thời gian dài chuẩn bị, chế tạo số lớn binh khí, tụ tập đông đảo quỷ quái, phát động công kích tới Hoàng đế (có thể hiểu là Ngọc Hoàng nhé). Hoàng đế phái Ứng Long tới khu vực Ký Châu chống lại hắn. Ứng Long là một con rồng bay có cánh dài, phát động lũ lụt ngút trời vây khốn Xi Vưu. Xi Vưu mời Phong Bá (thần gió), Vũ Sư (thần mưa) tới, quân đội của Ứng Long bị lạc trong đầy trời mưa gió.

Hoàng đế nghe nói trong Lôi trạch có Lôi thần, hắn đầu người thân rồng, tọa kỵ là Quỳ Ngưu (Quỳ: một loại côn trùng có hình dạng giống rồng trong truyền thuyết xưa), nó thường xuyên vỗ vào bụng mình làm phát ra tiếng sấm vang kinh thiên động địa. Hoàng đế liền giết Quỳ Ngưu vô tội, dùng da nó làm thành trống gõ lớn lên, đánh vỡ mưa to gió lớn của Xi Vưu. Hoàng đế lại phái thiên nữ Bạt tham chiến. Bạt người mặc quần áo xanh, có thể phát ra ánh sáng và luồng nhiệt cực mạnh. Nàng tới chiến trường thi triển thần lực, mưa gió sương mù dày đặc nhất thời tiêu tán, Hoàng đế rốt cuộc bắt giết được Xi Vưu.

Ứng Long và Bạt lập được công lớn, nhưng cũng đánh mất thần lực, không thể trở về trời được nữa. Ứng Long ở lại phương nam ở nhân gian, từ đây phương nam nhiều nước nhiều mưa.

Bạt lưu lạc ở phương bắc, từ đây phương bắc liên tục gặp hạn hán, nàng vô luận đi tới nơi nào, đều bị mọi người nguyền rủa xua đuổi, xưng là "Hạn Bạt". Tuy nhiên trải qua phân tích dưới đây, chúng ta có thể thấy được, Hạn Bạt không phải thiên nữ Bạt được miêu tả trong 《 Sơn Hải Kinh 》.

  • Hình dáng bên ngoài:

Từ trước Tần tới Hán hình tượng Hạn Bạt lấy thiên nữ làm đại biểu, hình thù giống một cô gái mặc đồ xanh. Có một thời kỳ Hạn Bạt mang theo thân phận thần, mọi người coi là thần hạn hán, nhưng lại lấy các loại phương pháp như nhật sái, thủy yêm, hổ thực để xua đuổi, thực hiện mục đích cầu mưa.

Từ cuối thời Hán tới đầu thời Minh, hình tượng thiên nữ Hạn Bạt dần dần biến tướng thành hình tượng tiểu quỷ Hạn Bạt. Nguyên nhân sinh ra loại biến hóa này là bởi lòng sùng bái với thần tự nhiên thịnh hành từ trước thời Tần dần dần suy thoái, thần tính của thần hạn hán dần dần bị mọi người hủy bỏ, thân phận nữ giới của nàng vì vậy gặp phải nghi ngờ, hình thù dần dần chuyển hướng sang loại mặt mũi tà ác hơn.

Theo truyền thuyêt dân gian Trung Quốc, vào thời vua Tống Chân Tông, Hạn Bạt tác quái, làm cạn kiệt hết nước ao hồ. Chân Tông nhờ sự giúp đỡ của Trương thiên sư, thiên sư liền phái Quan Vũ đi hàng phục. Quan Vũ khổ chiến bảy ngày, hàng phục được yêu ma. Chân Tông cảm kích, phong làm "Nghĩa Dũng Vũ An Vương". Ngày này vừa vặn là mười ba tháng năm âm lịch, sau này dân gian lấy nó làm ngày cử hàng miếu hội Quan đế, khẩn cầu Quan đế hiển linh trục ma tiêu tai, phổ hàng cam lâm, cũng gọi ngày này là vũ tiết, cho rằng ngày này kiểu gì cũng mưa, từ đó dân gian lưu truyền câu "Đại hạn không qua mười ba tháng năm". Nếu như không mưa, cầu Quan đế tất linh nghiệm.

Sau cuối thời Minh, hình tượng tiểu quỷ Hạn Bạt dần dần chuyển hướng thành hình tượng cương thi, bị hình tượng cương thi Hạn Bạt thay thế.

Cuối nhà Thanh, cách nói Hạn Bạt hóa hống xuất hiện.

  • Ảnh hưởng tới đời sau:

Tập tục địa phương

Ở Sơn Đông, thời xưa mỗi khi gặp hạn hán, phong tục đem thi thể mới chôn đi đánh Hạn Bạt hết sức phổ biến. Theo 《 Luật lệ Đại Thanh · Kẻ gian đạo · Phát mộ 》 ghi lại, năm thứ chín Thanh Gia Khánh (năm 1804), Cao Mật hạn hán lâu ngày không mưa, có người phát hiện phần đất tại mộ của một thôn dân tên Lý Hiến qua đời hồi đầu năm khá ẩm ướt, liền truyền lời gây xích mích rằng ông Lý sau khi chết biến thành Hạn Bạt. Các thôn dân khác không để ý sự ngăn trở của nhà họ Lý, đào mộ phần lên mở nắp quan tài, thấy thi thể chưa thối rữa của ông Lý, càng tin chắc đây chính là Hạn Bạt, không nói lời nào thiêu hủy thi thể. Nhà họ Lý kiện người quật mộ ra công đường. Án này chưa đủ kết, cuối cùng, Hình bộ lấy luật "Đào mộ mở quan tài thấy xác" xử tội "Nghĩ giảo giam hậu" (tương đương với stay of execution, tức sự tạm hoãn bản án - mình không biết dùng từ gì cho phù hợp), mới chấm dứt được bản án.

Hạn Bạt, quái vật có thể đưa tới nạn hạn hán trong truyền thuyết, được cho rằng là do người chết trong vòng một trăm ngày biến thành. Thi thể người chết biến thành Hạn Bạt sẽ không thối rữa, mộ phần không mọc cỏ, ướt nước, quỷ Hạn Bạt ban đêm đi làm bốc hơi hết nước. Chỉ có đốt Hạn Bạt, trời mới có thể mưa. Tập tục đốt Hạn Bạt của người dân Lỗ kéo dài tới tận những năm 60 của thế kỷ XX.

Đối phó Hạn Bạt

Tại Trung Quốc cổ đại, chủ yếu sử dụng nước tiểu của đồng tử và máu chó mực để đối phó Hạn Bạt. Nước tiểu đồng tử và máu chó mực cũng là vật phẩm hàng yêu trừ tà được sử dụng chủ yếu.

Thời Minh - Thanh, quan niệm rằng Hạn Bạt là cương thi hết sức lưu hành, nảy sinh tập tục cầu mưa như "đốt Hạn Bạt", "đả hạn cốt thung". Trong 《 Minh Sử 》 có ghi lại tập tục sau, mỗi khi gặp hạn hán, mọi người liền mở ngôi mộ mới mai táng, lôi thi thể ra, chặt gãy tay chân, gọi là "đả hạn cốt thung". Mặc dù Minh Vương phát lệnh cấm phong tục này, nhưng thẳng tới thời Thanh, nó vẫn rất thịnh hành trong dân gian, chẳng qua từ "đả hạn cốt thung" phát triển thành thiêu hủy hài cốt.

Loại tập tục này cũng giống một số nước khác, chẳng hạn như nông dân một vài khu vực ở Nga, mỗi khi gặp hạn hán, thường đào ra thi thể người say rượu mà chết thả chìm vào ao đầm hồ, thậm chí có hành động chặt tay chân, lấy nó để cầu mưa.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 569

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.