Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (31)

Phiên bản Dịch · 2429 chữ

Chương 181: Cổ nữ (31)

Thi thể chôn ở núi Thanh Nguyên có bao nhiêu, ngay cả chính phủ địa phương cũng không thể thống kê hết, bời vì từ mấy trăm năm trước, nơi này đã là bãi tha ma nổi tiếng gần xa, nếu như dọn dẹp sạch sẽ tất cả hài cốt, độ cao núi Thanh Nguyên sợ rằng sẽ hạ xuống mấy trăm thước. Nhưng bây giờ, tất cả những thi thể này đều từ trong đất bò ra, lục tục đi xuống chân núi.

Chỉ một đêm này, mấy thôn xóm gần núi đều bị hành thi tàn sát gần như không còn, ngay cả gà chó cũng không tha, trên đường cao tốc cứ cách một đoạn sẽ phát hiện một chiếc xe bỏ hoang, chủ xe bị xé thành mảnh vụn, hiện trường chỉ để lại một vũng máu. Một khi bầy thi thể tràn vào thành phố, số người chết sẽ tăng lên theo cấp số nhân, có thể gây chấn động cả quốc gia.

Hậu quả như vậy không một ai có thể gánh nổi, vì vậy nửa giờ sau khi nhận được điện thoại của Chu Hưng Hòa, tất cả huyền thuật sư, bao gồm nhân viên quản lý chính phủ cũng lục tục tới núi Thanh Nguyên, chuẩn bị bàn biện pháp giải quyết. Các tuyến đường giao thông quan trọng cũng tụ tập đầy người trong huyền môn và quân đội, một khi phát hiện hành thi liền xông lên diệt trừ, tuyệt không để chúng vào thành.

Khôi lỗi sư, linh phù sư, ngự quỷ sư, còn có thiên sư chính thống, tất cả chiêu trò bình thường lẫn khác lạ tung ra, đều chỉ là phí công giãy giụa, vô lực vãn hồi cục diện. Số lượng của hành thi quá nhiều, căn bản giết không xong, huống chi bên trong còn còn lẫn lộn cương thi và huyết thi tàn bạo, đấu thi và âm thi oán khí cực lớn vân vân, đơn giản mà nói không khác nào lẩu thập cẩm. Mà đầu lĩnh của chúng lại là phi cương chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cách cương thần chỉ một bước xa.

Thị trưởng Hải Thành xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, lạnh nhạt nói: "Bằng không trực tiếp cho nổ ngọn núi này đi!"

"Không thể cho nổ được. Đạn nổ sẽ san bằng đỉnh núi, dũng huyệt đã mở sợ rằng sẽ biến thành dũng trì (trì: ao), trực tiếp mang địa ngục tới nhân gian. Đến lúc đó, hai giới âm dương không có giới hạn, Hải Thành sẽ trở thành Minh Vực đầu tiên trong lịch sử, hơn một ngàn bảy trăm vạn dân số tại đây đều sẽ bị âm sát khí và tử khí ăn mòn toàn bộ." Bạch Hiền lập tức hủy bỏ phương án này.

"Vậy phải làm thế nào?" Thị trưởng Hải Thành rất không cao hứng, "Chuyện này rốt cuộc là do người trong huyền môn các người gây ra, các người cái này không được, cái kia cũng không được, vậy các người cho ra một biện pháp hay nào đấy đi! Các người cũng biết Hải Thành có dân số hơn một ngàn bảy trăm vạn người, trước khi làm việc sao không suy nghĩ rõ ràng một chút! Chính phủ chúng tôi đúng là quá rộng rãi với huyền môn các người rồi, mới để các người muốn làm gì thì làm! Mười triệu, gần mười triệu người, tất cả họ đều bị các người lôi xuống chôn cùng, đệt, rốt cuộc là chuyện mợ gì thế này!"

Thị trưởn Hải Thành từ trước tới giờ tao nhã lễ phép, lịch sự hào phóng, ngay trước mặt mọi người chửi bậy là lần đầu tiên. Sau khi hiểu chuyện gì xảy ra, ông thiếu chút nữa tức hộc máu. Một học sinh trung học vì mười triệu, mở ra con đường dẫn tới địa ngục, trong phim cũng không dám diễn thể loại này ok? Người này nếu đứng trước mặt ông, ông nhất định phải bổ đầu ra, xem trong đầu con nhóc đó cả ngày suy nghĩ cái gì!

"Thị trưởng an tâm một chút chớ nóng, chúng tôi đang nghĩ biện pháp." Hùng Hạt Tử từ từ nói: "Việc đã đến nước này, biện pháp duy nhất là bịt lại dũng huyệt kia, cắt đứt nơi cung ứng hung sát khí cho đám hành thi. Không có hung sát khí mà dựa vào, hành thi sẽ dễ đối phó hơn nhiều, thậm chí không cần chúng ta động thủ, ánh mặt trời ban ngày chiếu tới cũng đủ khiến chúng hóa thành máu."

"Làm sao bịt?" Bạch Hiền hỏi.

"Cửu tinh liên châu phong nhật nguyệt." Hùng Hạt Tử thận trọng mở miệng.

"Cửu tinh liên châu đại trận?" Chu Hưng Hòa sắc mặt trắng bệch: "Ai tới làm tâm trận?" Ông sở dĩ sợ hãi như vậy, là bởi trận pháp cửu tinh liên châu là phương pháp phong ấn duy nhất truyền xuống từ thời thượng cổ, phải do chín người đạo pháp cao thâm làm tâm trận. Trận pháp một khi mở ra, sẽ hấp thu công lực của chín người này, thẳng đến khi họ tán công mà chết. Công lực của chín người càng thâm hậu, lực phong ấn càng mạnh mẽ, một khi đã mở thì không thể nghịch chuyển được nữa.

Nói cách khác, ai đi, người đó phải chết không thể nghi ngờ!

Bạch Hiền nhét một điếu thuốc vào trong miệng, dùng chân hỏa ở đầu ngón tay đốt, trầm ổn nói: "Tôi đi."

Hùng Hạt Tử thở dài một cái, giơ tay nói: "Trận pháp này do lão phu nói ra, tự nhiên phải có lão phu."

"Tôi cũng đi."

"Tôi nữa."

Các thái đấu trong huyền môn Hải Thành lục tục đứng ra, biểu tình quyết tuyệt. Họa do người trong huyền môn của họ buông xuống, mang mạng của họ bù đắp là chuyện đương nhiên.

Một nhân viên hơi hiểu tí huyền thuật vội vàng ghé vào bên tai thị trưởng, giải thích cho ông thế nào là cửu tinh liên châu phong nhật nguyệt. Sắc mặt âm trầm của thị trưởng lúc này mới hòa hoãn một ít, ngước mắt đếm, có tám người đứng ra rồi, còn thiếu một.

Mọi người đều nhìn về phía Chu Hưng Hòa, Chu Hưng Hòa cũng đã lửa sém lông mày, không thể không cắn răng mở miệng: "Tôi cũng đi."

Hùng Hạt Tử lúc này đánh nhịp: "Chín người đã đủ, làm phiền thị trưởng giúp chúng tôi chuẩn bị một chiếc máy bay trực thăng." Hiện tại khắp núi toàn là hành thi, chờ họ vượt qua núi thây biển xác đi lên đỉnh núi, sợ rằng chỉ còn nửa cái mạng, tinh lực đâu mà bày trận? Mặc dù máy bay trực thăng có thể bị âm khí ngất trời ảnh hưởng mà lay động trái phải, nhưng cũng là phương pháp đơn giản nhanh gọn nhất.

Nửa giờ sau, một chiếc máy bay trực thăng mang đoàn người bay về phía đỉnh núi hắc khí tràn ngập, người dưới chân núi thông qua máy theo dõi kiểm tra tình huống của họ. Cách đỉnh núi càng gần, số lượng hành thi càng nhiều, nhất là chỗ dũng huyệt, vẫn đang có thi thể không ngừng chui từ bùn đất ra ngoài, ngẩng đầu gào thét.

"Cách dũng huyệt càng gần, cấp bậc của hành thi càng cao. Đây là một con bạch cương, kia là một con tử cương, nói không chừng tiếp theo sẽ xuất hiện kim thi và ngân thi." Bạch Thắng phụ trách giải thích hình ảnh truyền tới từ camera cho thị trưởng nghe.

Thị trưởng cố nén rung động trong lòng hỏi: "Nếu phong ấn thất bại, hậu quả sẽ thế nào?"

"Ngài xem qua 《 The Walking Dead 》 chưa? Hậu quả không sai biệt lắm." Bạch Thắng che mặt, không dám nghĩ tiếp nữa.

Thị trưởng gật đầu một cái không lên tiếng, quan viên đứng sau lưng ông đều lộ ra biểu tình tuyệt vọng. May mắn trước khi tới núi Thanh Nguyên, họ đã báo tình huống tới trung ương, ra lệnh quân đội mau sớm giải tán dân chúng, hẳn có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.

Hiện trường một mảnh yên lặng, chỉ có máy theo dõi không ngừng truyền tới tiếng nổ ầm ầm. Khi đèn từ máy bay quét qua một khối đất trống, Bạch Thắng không khỏi mở to hai mắt: "Ngải Vũ chưa chết?"

Vừa nghe thấy lời này, Chu Nam lập tức chạy tới kiểm tra máy theo dõi, sau đó chắp hai tay, cảm tạ trời xanh. Ngải Vũ chưa chết, cô ấy còn sống, hiện đang đứng trong vòng tròn pháp trận, không ngừng vẫy tay cầu cứu với máy bay trực thăng. Phi công lập tức buông xuống một chiếc thang dây, kéo cô ta đi lên.

Thị trưởng sắc mặt âm trầm nhìn máy theo dõi, không hề nói gì, ngược lại một tiểu bối huyền môn cắn răng nghiến lợi nói: "Thứ người như vậy nên cho chết luôn trên núi Thanh Nguyên, còn cứu làm cái chó gì!"

Chu Nam ẩn nhẫn một hồi, cuối cùng vẫn giải thích thay Ngải Vũ: "Cô ấy cũng không biết đó là song thi trấn huyệt, cực ác chi địa, cô ấy cũng không muốn xảy ra chuyện này."

"Hừ, nó xác thật không biết đó là song thi trấn huyệt, nhưng sư thúc anh ba lần bốn lượt nhắc nhở, nói mảnh đất kia có cổ quái, dặn nó tuyệt đối đừng đụng, nó có biết không? Người mời nó làm việc là một tên tội phạm giết người, nó có biết không? Nói tới nói lui, là do nó dốt nát tham lam ngu xuẩn! Dựa vào cái gì mà nó gây họa, lại bắt sư thúc anh dùng mạng đi đền? Sư thúc anh năm nay mới 27!" Bạch Thắng nói xong đã lệ rơi đầy mặt, khó mà tiếp tục.

"Sư công của tôi cũng ở phía trên, từ nay về sau tôi không thể gặp lại người nữa. Người còn nói muốn dạy tôi rải đậu thành binh." Một thiếu niên ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc nấc.

"Ba tôi cũng đi, tôi nếu học tập giỏi đạo thuật thì đã có thể thay thế ba rồi, do tôi vô dụng..."

Mấy vị thái đấu đều là những người đức cao trọng vọng, đào lý viên mãn, đồ tử đồ tôn dưới gối đâu chỉ mấy ngàn? Hôm nay những người này đều tụ tập dưới chân núi, đưa mắt nhìn họ rời đi, bi thương trong lòng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Chu Nam nhớ tới ông nội mình trên máy bay, cuối cùng đỏ hốc mắt, không dám nói thêm dù nửa câu.

Ngải Vũ theo thang dây leo lên giữa không trung, bỗng nhiên trong bầy thi có một bóng đen lao ra, thẳng tắp tấn công về phía cô ta, cô ta sợ hãi thét chói tai.

"Phi cương?" Nhìn thấy một màn này, Bạch Thắng ngây dại. Một đám tiểu bối khóc sướt mướt cũng như bị cấm thanh, vẻ mặt tuyệt vọng.

Cương thi sau khi tu thành yêu sẽ biến thành Bạt, thành Bạt rồi sẽ thành cương thi có thể bay, hay gọi là phi cương, nghe nói có thể giết phật nuốt thần, đi như gió, xích địa ngàn dặm (xích địa: vùng đất hạn hán hoặc sâu bệnh không có một gốc cây ngọn cỏ), được xưng vua cương thi. Loại yêu ma chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này đang sống sờ sờ trước mắt, bảo sao mọi người không thất kinh thất sắc.

Bọn họ vốn cho rằng Ngải Vũ lúc này phải chết không thể nghi ngờ, lại thấy một ánh sáng vàng sáng chói bỗng nhiên bao vây lấy cô ta, đỡ được một kích trí mạng của phi cương. Cô ta tựa hồ sợ tới choáng váng, chờ phi cương bay về mặt đất mới móc đồ treo trên cổ ra nhìn, sau đó thật nhanh nhét trở về, luống cuống tay chân leo lên thang dây.

Phi công cầm máy quay quay lại hình ảnh của cô ta, vừa vặn quay rõ ràng vật nọ.

Chu Nam ánh mắt lóe lên, đã nhận ra đó là ngọc bội mình đeo từ nhỏ. Trong máy theo dõi, biểu tình của Chu Hưng Hòa đổi đổi, tựa hồ cũng nhận ra được. Nhưng khối ngọc bội này có gì kỳ quái, bọn họ không kịp nghiên cứu nữa rồi, chờ Ngải Vũ đi lên rồi, Bạch Hiền cầm ra một xấp trấn thi phù ném xuống dưới.

Từng đạo ánh sáng vàng bắn ra, bầy thi trước đó còn vây quanh máy bay trực thăng gào thét nhảy về phía trước lúc này an tĩnh lại như kỳ tích, ngay cả con phi cương kia cũng đứng yên tại chỗ bất động.

Bạch Hiền lập tức leo thang đi xuống, ngay sau đó là đám người Hùng Hạt Tử, Chu Hưng Hòa. Bọn họ một bên thi triển thần thông, tiêu diệt hành thi chung quanh, một bên đo lường phương vị bày trận. Nhưng, phù lục của Bạch Hiền rốt cuộc không thể trấn áp nổi phi cương, rất nhanh bắt đầu tự cháy. Có con phi cương ở đó, bày trận đã khó nay càng khó hơn.

"Mau, mau bày tâm trận!" Bạch Hiền hết sức hô.

Tám người còn lại cầm ra la bàn, chạy về tám hướng khác nhau. Nhưng một giây kế tiếp, con phi cương kia đã thoát khỏi trói buộc, công kích một lão giả râu bạc bên cạnh, móng nhọn đen đâm xuyên qua ngực ông, sống sờ sờ móc tim ông ra, nhét vào miệng ăn.

"Ông nội!" Dưới chân núi, một thiếu niên phát ra tiếng gào thét đau thương.

Phi cương không dừng lại chút nào, xoay người công kích một người khác, tùy tiện cướp thêm một sinh mạng. Ngắn ngủi mấy phút, chín người đã chết hai, bảy người còn lại sao bày được cửu tinh liên châu đại trận nữa! Xong rồi! Hải Thành lúc này triệt để xong rồi! Mấy chữ to thấm máu đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 516

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.