Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (29)

Phiên bản Dịch · 2653 chữ

Chương 179: Cổ nữ (29)

Thời điểm sắp lên lớp, Lâm Đạm và Cao Thư Khải song song đi vào phòng học, một người mặt không biểu cảm, một người toét miệng cười ngây ngơ. Hai người tách ra ngồi ở bàn cuối tổ 1 và bàn cuối tổ 4, ở giữa cách nhau hai tổ, có chút xa. Lúc tách ra, Cao Thư Khải nhìn lén Lâm Đạm mấy lần, lòng tràn đầy không nỡ.

"Sắp vào giờ rồi, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?" Lâm Đạm kỳ quái hỏi.

"Không có, tớ đang suy nghĩ xem có cần đổi chỗ ngồi hay không." Cao Thư Khải nhìn Vu Diệp Oanh, ánh mắt chằm chằm như hổ đói. Cậu cũng muốn ngồi cùng bàn với Lâm Đạm huhu.

Vu Diệp Oanh ngẩng đầu lên, biểu tình mười phần âm trầm.

Lâm Đạm không có cảm giác gì với không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, sau khi trở lại chỗ ngồi liền lấy chú chó nhỏ giấu trong áo ra, bỏ dưới ngăn bàn. Chú chó nhỏ ngủ rất say, lúc bị người di động dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi mũi, phát ra tiếng kêu ư ử.

"Suỵt, sắp vào lớp rồi, em ngoan một chút nhé." Lâm Đạm dùng ngón trỏ đặt trước môi, vô cùng ôn nhu nói.

Vu Diệp Oanh gác cằm lên khuỷu tay cô, cười khanh khách, trong mắt lại không có tí độ ấm nào: "Con chó này cậu tìm thấy ở đâu thế?"

"Cao Thư Khải đưa cho tớ." Lâm Đạm dùng đầu ngón tay xoa xoa đầu chú chó nhỏ, nụ cười bên khóe miệng một mực chưa từng biến mất. So với loài người, cô càng thích động vật nhỏ hơn.

Con ngươi Vu Diệp Oanh không khỏi tối sầm, trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ mềm giọng năn nỉ: "Lâm Đạm, nó thật đáng yêu, cho tớ ôm một cái nhé?"

"Cậu cẩn thận một chút." Lâm Đạm nhét chú chó nhỏ vào ngực Vu Diệp Oanh, Vu Diệp Oanh sờ sờ đầu nó, lúc trả nó về làm bộ trượt tay. Thật may Lâm Đạm động tác bén nhạy, đỡ được nó, nhưng làm nó tỉnh giấc, không thoải mái sủa nhẹ.

"Suỵt, cô giáo sắp tới rồi, em ngủ tiếp đi nhé." Lâm Đạm ấn một con thận cổ vào trán nó, dỗ nó đi ngủ.

Vu Diệp Oanh nhìn biểu tình ôn nhu của Lâm Đạm, quay sang thấy Cao Thư Khải dù cách hai tổ vẫn rướn cổ lên nhìn về bên này, nụ cười bên khóe miệng có chút cứng ngắc. Cô rất không hài lòng với tình trạng hiện nay, nhiều thêm một Phương Di thì thôi, tại sao còn thêm cả một thằng ngu và một con chó?

Bởi vì nghĩ quá nhập thần, cô bóp gãy cả chiếc bút trong tay, vết nứt sắc nhọn thiếu chút nữa đâm rách lòng bàn tay cô.

Lâm Đạm liếc cô một cái, bỗng nhiên nói: "Thành tích thi giữa kỳ bị tụt nhiều phải không?"

"Đúng vậy." Vu Diệp Oanh không rõ gật đầu.

Lâm Đạm không nói gì nữa, chỉ cởi áo khoác ra, đệm vào ngăn bàn, cho chú chó nhỏ một cái ổ ấm áp. Mấy phút sau, cô giáo vào, trả bài thi, để các bạn học đối chiếu, lại tốn chút thời gian làm bảng tổng kết, in ra, để mọi người đem cho phụ huynh xem.

Trừ tiếng anh và chính trị ra, mấy môn khác Lâm Đạm học rất khá, nhất là sinh học, hóa học và vật lý được max điểm. Tổng điểm của cô xếp thứ ba trong lớp, thứ chín trong khối, chính thức trở thành học sinh mũi nhọn trong mắt các thầy cô giáo. Thời điểm cô mới nhập học, chủ nhiệm lớp còn lo lắng trong lòng, bạn nữ này dáng dấp quá xinh đẹp, liệu có thể bị những chuyện khác phân tâm, ảnh hưởng tới thành tích không?

Thông qua nửa học kỳ quan sát, chủ nhiệm lớp vui mừng phát hiện, trong mắt Lâm Đạm trừ học tập ra căn bản không có gì khác, khi đi học nghiêm túc nghe giảng, khi tan học nghiêm túc học tập, có vấn đề lập tức đi hỏi giáo viên, cho tới giờ không hề giấu dốt. Trên người cô có một loại tâm tính dẻo dai bẻ trăm lần không gãy, còn rất trầm ổn, điều này rất hiếm thấy trong đồng bạn cùng trang lứa.

Đến đây, chủ nhiệm lớp cuối cùng hoàn toàn yên tâm về cô, ngược lại Vu Diệp Oanh cùng học với cô bề ngoài rất ngoan ngoãn, thành tích thì càng ngày càng kém, điểm thi chỉ được bốn mươi điểm, cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì.

Lấy được bảng thành tích vào tay, mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi. Lâm Đạm bày một xấp bài thi trước mặt Vu Diệp Oanh, giọng hết sức nghiêm túc: "Diệp Oanh, cậu lần này thi rất kém, tớ chuẩn bị cho cậu đi học lớp bổ túc."

"Không muốn, tớ không muốn học bổ túc!" Vu Diệp Oanh cao giọng phản bác, tựa hồ thấy thái độ mình quá kém, cô lập tức dịu giọng: "Lâm Đạm, tớ không muốn học bổ túc đâu, tớ sợ tiếp xúc với người lạ." Đây chẳng qua là một nguyên nhân thôi, vấn đề lớn hơn đó là, học bổ túc, cô không thể thời thời khắc khắc dính cùng một chỗ với Lâm Đạm, điều này khiến cô có cảm giác rất không an toàn. Chỉ cần cô không có ở đây, đám người Phương Di nhất định sẽ cướp Lâm Đạm đi.

Lâm Đạm bất vi sở động, tiếp tục nói: "Tớ chuẩn bị thi vào đại học trọng điểm trong thành phố, mà với thành tích hiện tại của cậu, có thể thi đỗ trường dạy nghề đã không tệ rồi, đến lúc đó chúng mình vẫn tách ra thôi. Tiếp tục như vậy nữa, tớ chỉ chăm sóc cậu được tối đa hai năm nữa, hai năm sau tớ đi học, còn cậu thì sao? Cậu chuẩn bị làm gì? Cậu không thể dựa vào tớ nuôi cả đời được."

Vu Diệp Oanh sợ nhất hai chuyện, một là rời đi Lâm Đạm, hai là trở thành gánh nặng của cô. Nghĩ tới cảnh tượng như vậy, nhìn bảng thành tích trong tay mình, Vu Diệp Oanh rốt cuộc quyết định: "Lâm Đạm, tớ đi học bổ túc, tớ muốn thi cùng trường với cậu."

"Tốt lắm, tớ giúp cậu đăng ký học bổ túc, cậu phải nghiêm túc học tập nhé." Lâm Đạm thận trọng dặn dò.

"Tớ sẽ." Vu Diệp Oanh dùng sức gật đầu, sau đó lấy bài thi ra bắt đầu sửa lỗi sai, cái gì mà Phương Di, cái gì mà chó nhỏ, cái gì mà Cao Thư Khải, tất cả đều bị cô quên mất. Không học sẽ mất Lâm Đạm, hậu quả nghiêm trọng thế này cô không gánh nổi.

Lâm Đạm xoa xoa đầu Vu Diệp Oanh, khóe miệng hơi cong. Cô ngay cả cổ trùng còn đối phó được, huống chi một cô nhóc? Nghĩ đến cái gì, cô đặt bảng thành tích lên bàn học, dùng điện thoại chụp ảnh lại, rồi gửi cho người hảo tâm nọ: "Thành tích của tôi có rồi."

Cao Thư Khải chôn đầu trên bàn học, nhìn chằm chằm bức ảnh cười ngây ngô.

"Thật lợi hại, cho cô một like! Sau này cô muốn thi trường nào?" Cậu nhanh chóng trả lời.

"Thanh Đại (1)." Lâm Đạm hời hợt đáp.

"Hay lắm, có chí khí! Thiếu cái gì nhất định phải nói với tôi!" Gửi xong những lời này, Cao Thư Khải mới dần dần ý thức được, nếu Lâm Đạm tới Thanh Đại, vậy mình làm gì bây giờ? Bằng thành tích của mình, nếu muốn học cùng trường với cô thì đúng là người si nói mộng. Thanh Đại nhân tài đông đúc, Lâm Đạm sớm muốn có một ngày bị một người ưu tú nào đấy cướp đi, mà cậu chỉ có thể ở trường đại học hạng ba nước mắt thành sông.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Cao Thư Khải bỗng cảm thấy lòng chua xót khó nhịn, lỗ mũi và hốc mắt không tự chủ đỏ ửng lên.

Nam sinh ngồi bàn trên cậu quay đầu nhìn một cái, biểu tình hết sức khiếp sợ: "Anh Khải, lúc anh học THCS chẳng phải năm nào cũng đứng nhất từ dưới lên à? Khi đó anh còn rất đắc ý, sao bây giờ lại khóc? Anh phải vui lên mới đúng, anh nhìn này, rốt cuộc có người thay anh đội sổ rồi! Không nghĩ tới thành tích của Vu Diệp Oanh lại kém thế, nhìn bề ngoài còn tưởng học sinh mũi nhọn cơ đấy."

Cao Thư Khải hận không thể cầm giẻ lau bịt mồm cậu ta lại, vội vàng nhỏ giọng mắng: "Cậu nói nhăng nói cuội gì đó, ông đây không khóc!" Cậu lén lút nhìn Lâm Đạm một cái, trái tim phát hoảng. Thành tích cả lớp ai ai cũng biết, Lâm Đạm chắc phát hiện ra thứ hạng của cậu rồi phải không? Có phải rất xem thường cậu không? Có phải sẽ thấy cậu vô dụng không?

Mọe! Sớm biết có ngày hôm nay, trước kia ông nên học cho giỏi mới phải! Nghĩ tới đây, gương mặt Cao Thư Khải nhăn nhó như ăn phải mướp đắng vậy.

Đúng lúc này, Lâm Đạm gửi tới hai tin weixin, một cái cho bản thân Cao Thư Khải, một cái cho người hảo tâm, "Cảm ơn ngài, tôi bây giờ cái gì cũng không thiếu. Nếu ngài có khó khăn gì, cũng có thể nói cho tôi, tôi mặc dù năng lực có hạn, nhưng ít nhiều có thể giúp gì đó cho ngài."

Nhìn thấy tin nhắn này, mây đen trên mặt Cao Thư Khải lập tức biến mất, cả người rạng rỡ như tỏa nắng, nhưng mở tin nhắn thứ hai ra, nụ cười của cậu nhất thời đọng lại trên khóe miệng.

"Thứ hai đếm ngược?"

Một câu hỏi đơn giản, cộng lại chỉ có bốn chữ, vẫn ép Cao Thư Khải không ngóc đầu lên nổi. Cậu thật nhanh vùi đầu vào ngăn bàn, từng câu từng chữ thề: "Tin tưởng tớ, tớ chỉ tạm thời vậy thôi! Lần tới tớ nhất định đứng trong top 10!"

"Ừ." Lâm Đạm chỉ đáp lại bằng một từ đơn giản rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Cao Thư Khải rướn cổ lên, dáo dác nhìn cô một cái, phát hiện cô đang lật sách sinh học xem, lúc này mới thở ra một hơi dài. Các cụ đều nói hôn nhân không môn đăng hộ đối sẽ không hạnh phúc, bây giờ cậu đã hiểu hàm nghĩa của câu nói này rồi. Học sinh mũi nhọn và học sinh dốt chỉ qua kỳ thi tốt nghiệp THPT là tách ra, càng lúc càng xa, nào có tương lai gì để nói? Thừa dịp chưa muộn, cậu vẫn nên tranh thủ học tập đi thôi!

Nghĩ vậy, Cao Thư Khải cầm bài thi ra, sửa từng bài sai một, trong sách có thì mở sách xem, trong sách không có thì chạy lên bục giảng hỏi cô giáo, thái độ thật cảm động lòng người. Ai cũng không chú ý tới, chỗ ngồi bên cạnh cậu đã bỏ trống một ngày, chỉ có Chu Nam cứ ngó điện thoại liên tục, trong mắt lộ vẻ lo âu.

---

Ngải Vũ cùng sư phụ mình là Tưởng Sùng Tử vào lúc này đang làm việc tại nghĩa địa núi Thanh Nguyên.

"Lúc nào có thể giết gà?" Tưởng Sùng Tử cầm trong tay một con gà trống lớn, lông cổ nó đã bị vặt sạch sẽ.

"Đợi lát nữa đã ạ, giờ Tý còn chưa tới." Ngải Vũ khoát khoát tay, biểu tình trầm ổn. Dương cực sinh âm, âm cực sinh dương, hai thứ này luôn tương sinh tương khắc. Giờ Tý âm khí đại thịnh, là lúc quỷ môn mở ra, nhưng chỉ cần làm phép thích đáng, cũng có thể đốt lên ngọn lửa cực dương, chiếm đoạt hết thảy tà vật. Trước mắt, trận pháp mà Ngải Vũ muốn bày chính là Cực âm liệt dương diệt hồn trận, uy lực hết sức to lớn.

Gã đàn ông trung niên nọ nắm thật chặt tấm bùa hộ mạng trên tay, đợi trong vòng tròn pháp trận. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng đen, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, gã càng đổ mồ hôi đầy mặt đầy cổ.

Người đàn ông quỷ dị vòng quanh mộ địa mấy vòng, nụ cười bên khóe miệng càng ngày càng sâu. Mấy phút sau, hắn trở lại bên người Ngải Vũ, nói thẳng: "Trở về đi thôi, cọc sinh ý này con không tiếp được đâu."

Ngải Vũ nhìn Tưởng Sùng Tử một cái thật nhanh, truyền âm nói: "Tại sao ạ?"

"Đây là song thi trấn huyệt, cực ác chi địa, không chỉ mình con không đối phó được, toàn bộ huyền môn hiện giờ cũng không đối phó được."

"Cái gì gọi là song thi trấn huyệt?"

"Nơi này từ mấy trăm năm trước đã là bãi tha ma, thi thể chất đống một tầng lại một tầng, sợ rằng số lượng lên đến hàng vạn. Nhiều thi thể như vậy, âm sát khí tụ tập nồng như mực, chìm xuống nặng nề như sắt, mặc dù kinh người, nhưng bởi quá mức khổng lồ, ngược lại ép tà ma quỷ quái rất gắt gao, đây gọi là lấy độc trị độc, cực ác chi địa. Mỗi một khối cực ác chi địa đều có một dũng huyệt, là nơi khơi thông duy nhất của dòng âm sát khí, nếu không có người động vào nó thì chẳng sao cả, nhưng một khi có người kích hoạt dũng huyệt này, tựa như giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu sôi, trong khoảnh khắc tất cả âm sát khí sẽ sôi trào. Ngôi mộ này chính là dũng huyệt của mảnh đất nơi đây, một đôi thi thể đưa vào đó, một nam một nữ không bàn mà hợp số nhau, đều là kẻ chết oan, oán khí cực lớn, di hài hoặc thần hồn của họ sẽ hấp thu âm sát khí cuồn cuộn không ngừng, một khi mang họ ra, hậu quả thiết tưởng không ai chịu nổi. Thiếu niên kia mới chết mười ba năm, đã tu thành quỷ vương, chính vì đạo lý này."


(1) Thanh Đại: gọi tắt của Đại học Thanh Hoa, là một trường đại học đa ngành, đa lĩnh vực ở Bắc Kinh, Trung Quốc. Trường này được xem là trường đại học danh tiếng nhất ở Trung Quốc và Châu Á, luôn có tên trong thứ hạng cao nhất của Bảng xếp hạng các trường Đại học danh giá nhất châu Á. Trường được thành lập năm 1911 như là một trường dự bị cho những người Trung Quốc đã tốt nghiệp trung học chuẩn bị học lên cao hơn ở các trường đại học tại Hoa Kỳ, sau đó trường mở rộng phạm vi và cung cấp các chương trình sau đại học 4 năm vào năm 1925. Chương trình dự bị của trường tiếp tục đến năm 1949. Từ năm 2015, Đại học Thanh Hoa đã vượt qua MIT để đứng đầu danh sách các trường đại học xuất sắc nhất thế giới về kỹ thuật và khoa học máy tính, được bình chọn bởi US News. (wikipedia)

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 558

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.