Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (28)

Phiên bản Dịch · 2572 chữ

Chương 178: Cổ nữ (28)

Sau khi rời khỏi nhà lớn họ Cao, Ngải Vũ bỗng nhiên nói với Chu Hưng Hòa: "Thất công, người cứu Cao Thư Khải tên là Lâm Đạm, cổ nữ tới từ Miêu Cương, cậu ta thả quỷ vương ở núi Thanh Nguyên đi, chúng ta có phải nên có biện pháp phòng ngừa hay không? Quỷ vương đi ra, không biết bao nhiêu người bên ngoài phải chết."

Chu Hưng Hòa không có hứng thú với một cổ nữ nho nhỏ, nhưng cảm thấy cực kỳ khiếp sợ với chuyện quỷ vương xuất thế, lập tức nhìn về phía Bạch Hiền, giọng có chút hung: "Bạch lão đệ, sao cậu lại để một con quỷ vương chạy mất? Bằng vào thực lực của cậu, coi như không diệt được nó thì ít ra cũng phải vây khốn nó lại chứ?"

Bạch Hiền mặt không đổi sắc lái xe, hoàn toàn không muốn để ý tới đối phương.

Ngải Vũ tiếp tục nói: "Thất công, cũng may con quỷ vương kia để lại hài cốt, chúng ta chỉ cần thiêu hủy xương của nó là có thể 'làm một lần nhàn nhã cả đời' rồi."

Bạch Thắng vốn có ấn tượng rất tốt với Ngải Vũ, bây giờ lại hết sức chán ghét cô ta. Cái cô này đã không chịu trách nhiệm thì thôi, lại còn lắm mồm thích tố cáo, phiền chết người! Anh lập tức nói: "Người ta đã tu thành quỷ vương rồi, chẳng lẽ còn sơ hở lưu lại nhược điểm lớn như thế? Em phải biết động não suy nghĩ chút chứ?"

Chu Nam cũng xoa mi tâm tiếp lời: "Anh Bạch nói đúng. Con quỷ vương kia lúc đi cũng nói, chúng ta ngàn vạn lần chớ động vào hài cốt của cậu ta, nơi đó chắc có gì cổ quái, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."

Ngải Vũ giọng hết sức bất mãn: "Chuyện hoang đường như thế các anh cũng tin tưởng à? Ngộ nhỡ nó cố ý lừa chúng ta, để chúng ta không đốt hài cốt của nó thì sao? Thất công, cháu cảm thấy bác vẫn nên tự đi nhìn một lần."

Chuyện liên quan tới quỷ vương, Chu Hưng Hòa cũng không dám lười biếng, lúc này liền để Bạch Hiền lái xe về núi Thanh Nguyên. Lúc tới chân núi, trời đã sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng rơi xuống đỉnh núi, quét sạch âm khí nồng nặc tối qua. Mấy người đi dọc theo đường mòn chật hẹp tới trước một ngôi mộ, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh.

"Thất công, nơi này không có gì dị thường chứ?" Ngải Vũ rất hi vọng mình có thể nhận được sự tán đồng của Chu Hưng Hòa. Mấy ngày gần đây, cô ta thất bại quá nhiều, mà tổ sư gia mỗi ngày lúc giục cô ta tu luyện, còn thích kể mấy chuyện lí thú khi hắn ở bên cạnh Lâm Đạm, thích so sánh thiên phú của cô ta và Lâm Đạm với nhau, sau đó thành khẩn nói cho cô ta biết, cô ta còn cách Lâm Đạm xa lắm.

Cô ta sắp không chịu nổi rồi, cả người như bị ma chướng, nhuệ khí và lệ khí càng ngày càng nặng hơn. Con quỷ này do Lâm Đạm thả đi, vậy cô ta liền nhất định phải diệt nó!

"Đúng là không nhìn ra gì dị thường cả." Chu Hưng Hòa vòng quanh phần mộ hai vòng, trầm ngâm nói: "Theo lý mà nói, quỷ vương sau khi tu luyện đại thành, chuyện đầu tiên làm sẽ là cất giấu hài cốt của mình đi, con quỷ này lại hoàn toàn không để ý, thế này không đúng."

"Thất công, bác còn chưa vào ảo cảnh, không biết nó phải trả qua những gì. Nó chết rất thảm, thi thể bị người cắt thành mấy khối, đè dưới đáy quan tài người khác, từ đây không thể rời khỏi núi Thanh Nguyên. Nó muốn giấu cũng không có chỗ nào giấu. Vả lại nó vội vã đi báo thù, căn bản không kịp giấu hài cốt đi. Thất công, chúng ta vẫn nên nhanh chóng thiêu hủy hài cốt đi, tránh cho hậu hoạn vô cùng." Ngải Vũ kiên nhẫn không bỏ khuyên.

Chu Nam và Bạch Thắng nhìn nhau, trong lòng đều không thoải mái. Cảnh ngộ của con quỷ kia quá thảm, mà bọn họ từng đích thân trải qua nỗi thống khổ và tuyệt vọng của cậu, tự nhiên không thể nào thờ ơ. Cậu sở dĩ muốn rời núi Thanh Nguyên, là vì hi vọng có thể đòi được chính nghĩa cho mình, điều này trong mắt Chu Nam và Bạch Thắng là rất dễ hiểu. Giết người phải đền mạng, bắt đầu từ mấy ngàn năm trước, điều luật này đã được đại chúng nghiễm nhiên tiếp nhận, không có gì để tranh luận ở đây hết.

Nhưng Ngải Vũ hiển nhiên không cho là vậy. Cô ta rất tích cực, thậm chí một chút thời gian báo thù cũng không lưu cho con quỷ kia, thật sự vì lo lắng cậu ta sẽ gây họa một phương sao? Cô ta làm thế nhìn qua thì hợp tình hợp lý, cẩn thận suy nghĩ một chút, mới thấy quá lãnh khốc.

Chu Nam nhìn chằm chằm Ngải Vũ, ánh mắt từ từ tối xuống.

Bạch Hiền nhìn la bàn trong tay, chân mày nhíu rất chặt. Càng không tìm ra vấn đề, y càng thêm cảnh giác và nghi ngờ.

Chu Hưng Hòa cũng bị Ngải Vũ thuyết phục, khoát tay nói: "Vậy đốt luôn bây giờ đi."

"Chờ một chút!" Bạch Hiền trầm giọng mở miệng: "Qua mấy ngày lại gọi Hùng Hạt Tử tới xem rồi nói sau, mọi người chớ động vào!" Y thu hồi la bàn, nhìn thẳng Ngải Vũ, giọng vô cùng nghiêm nghị: "Lòng háo thắng của cháu quá mạnh mẽ, trở về chép mấy lần 《 Đạo đức kinh 》 đi, tránh lầm đường lạc lối."

Chu Hưng Hòa trước giờ làm việc cẩn thận, ngược lại không kiên trì nữa. Hùng Hạt Tử mặc dù đúng là hạt tử (người mù) thật, song hết sức bén nhạy với các loại khí, hẳn có thể nhìn ra vấn đề.

Ngải Vũ bị phê bình không ngóc đầu lên được, chỉ có thể từ bỏ. Trước khi đi, cô ta quay đầu nhìn mộ địa kia một cái, ánh mắt lập lòe bất định.

---

Ba ngày sau, trên trang báo điện tử xuất hiện hai tin hot, một người đàn ông trung niên tại tỉnh H bị sát hại tàn nhẫn tại nhà, thi thể chia thành mười mấy khối, tình cảnh thê thảm không nỡ nhìn. Cảnh sát trước mắt còn đang tìm hung thủ, hi vọng quần chúng rộng lớn có thể cung cấp đầu mối hữu dụng. Ước chừng ba tiếng sau đó, lại có một người đàn ông khác ở tỉnh T bị hại, thi thể cũng chia thành mười mấy khối, tùy ý vứt ở trong nhà.

Nạn nhân hai vụ án mạng đều có tử trạng giống nhau như đúc, nhưng bởi hai tỉnh thành cách nhau quá xa, thời gian gây án lại quá gần, cảnh sát rất nhanh loại bỏ khả năng do cùng một hung thủ gây ra.

Cao Thư Khải lên mạng, lật xem hình người chết, phát hiện bọn họ quả nhiên là hai ác ma trong ảo cảnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, cậu đang ngồi chồm hỗm trên một bồn hoa cao đến hai thước, gửi tin nhắn cho Lâm Đạm: "Cứu mạng, tớ bị một con chó hung dữ đuổi theo cắn, bây giờ bị chặn trên bồn hoa không xuống được!"

Lâm Đạm đã rất quen thuộc với việc liên lạc cùng cậu, lập tức trả lời: "Ở nơi nào?"

Cao Thư Khải vội vàng gửi vị trí của mình tới.

Nửa tiếng sau, Lâm Đạm vội vã tìm được bồn hoa kia, biểu tình trên mặt một lời khó nói hết: "Đây là con chó hung dữ mà cậu nói?" Chỉ thấy một con chó phốc sóc (1) bị cắt lông thành tròn vo đang ngồi xổm dưới bồn hoa, thịt toàn thân cộng lại chưa quá ba cân, một bạt tai là có thể đánh chết nó. Cổ nó đeo một sợi xích dài, đầu kia được Cao Thư Khải nắm vững vàng trong tay. Một người một chó ngồi xổm nhìn nhau.

"Lâm Đạm cậu tới rồi." Cao Thư Khải lập tức nhảy từ bồn hoa xuống, sờ chóp mũi nói: "Đây là quà tớ tặng cậu, cậu thích không?" Cậu đưa chú chó tới, ánh mắt long lanh, so với ánh mắt xinh đẹp của bé phốc sóc còn đáng thương hơn.

Cõi lòng cứng rắn của Lâm Đạm sụp mất một góc, theo bản năng nhận lấy chú chó nhỏ. Bé phốc sóc lập tức chạy bước ngắn tới bên người cô, rầm rì cà cà ống quần cô.

"Tớ chưa từng nuôi thú cưng bao giờ." Cô ôm chú chó nhỏ, biểu tình hết sức ôn nhu.

"Không sao, tớ dạy cậu." Cao Thư Khải cười ngây ngô.

Hai người đối mặt mà đứng, cũng không nói lời nào, bầu không khí có chút lúng túng. Mặt Cao Thư Khải từ từ nhiễm đỏ, cậu nhỏ giọng nói: "Lâm Đạm, lần trước cậu cứu tớ ra từ miệng chó dữ, tớ trả cậu ít thù lao nhé?" Nhớ tới chuyện trong bụi cây ngày đó, đầu cậu thiếu điều bốc khói.

Lâm Đạm hút máu một cái liền thích thú rên hừ hừ, hừ một cái liền ngủ, dáng vẻ nằm trong ngực cậu còn đáng yêu hơn bé phốc sóc trắng muốt này một vạn lần. Ngày đó, cậu ôm cô đi trong rừng cây nhỏ, đến cuối thì cậu mệt mà lăn ra ngủ, lúc tỉnh Lâm Đạm đã đi rồi, nhưng để lại áo khoác của cô đắp trên người cậu, sợ cậu lạnh.

Cao Thư Khải nào sẽ lạnh? Cậu ngửi mùi thơm trên áo khoác, cả người nóng bừng bừng!

Lâm Đạm hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện ngày đó, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng liếm môi nói: "Chỉ một giọt thôi."

"Được." Cao Thư Khải nhìn cô một cái thật nhanh, sau đó cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Lần nào cậu muốn cắn ở đâu?" Lần trước là ở tai, lần trước nữa là ở cổ, lần này thì sao...

Lâm Đạm không trả lời, trực tiếp nâng tay cậu lên, ngậm ngón trỏ thon dài của cậu vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm liếm, sau đó lộ ra cái răng khểnh, nhẹ nhàng cắn rách ngón tay, ôn nhu chậm rãi hút một giọt máu. Cao Thư Khải ngốc nghếch nhìn cô, cả người giống như con tôm hùm luộc chín, vừa đỏ vừa nóng, tay trái được cầm lấy không khống chế được run rẩy. Cậu ấn ngực trái, phòng ngừa tim mình đập quá nhanh mà vọt ra ngoài, sau đó lặng lẽ để tay về sau lưng, nắm thành quả đấm.

Nếu không kiềm chế, cậu sợ mình sẽ hưng phấn thăng thiên luôn mất.

Người đi đường không nhịn được nhìn họ mấy lần, sau đó lộ ra nụ cười thân thiện. Thiếu niên anh tuấn và thiếu nữ xinh đẹp đứng ở đầu đường, cậu đưa tay ra, tớ cắn cậu một cái, cảnh tượng kia hết sức khôi hài thú vị, nhưng cũng ấm áp động lòng người.

Cùng lúc đó, nhà Ngải Vũ bỗng nghênh đón một vị khách giàu có tiền muôn bạc biển (2).

"Đây là một triệu tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công tôi sẽ trả tiếp cho các người bốn triệu tiền chót." Người đàn ông trung niên thể trạng cao lớn đặt một cái vali nặng trĩu lên bàn uống trà, hai hộ vệ đứng sau lưng gã, mặt đầy phòng bị.

Sư phụ Ngải Vũ nhìn chằm chằm vali đến mức muốn lòi mắt ra ngoài. Đạo thuật của Ngải Vũ hai năm gần đây đột nhiên tăng mạnh, trước đó, họ bốn biển là nhà, cuộc sống khổ sở, nào từng thấy qua khoản tiền lớn như vậy? Nhưng ông không dám tùy tiện đồng ý, chỉ có thể len lén xem sắc mặt đồ đệ.

Ngải Vũ nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, cười lạnh nói: "Tìm tới ông không phải quỷ quái bình thường, chút tiền này sợ rằng không đủ."

Mặt gã đàn ông trung niên mặt đầy lệ khí, song không dám phát tác, suy nghĩ một chút, thỏa hiệp nói: "Thêm ba triệu nữa."

"Con quỷ kia bị các ông đè dưới mộ huyệt ở núi Thanh Nguyên, mười ba năm qua không biết đã hấp thu bao nhiêu âm khí, sớm tu thành quỷ vương, tám triệu đã muốn hắn hồn phi phách tán, ông cũng quá ngây thơ rồi. Nói cho ông biết, ở huyền môn, thiên sư có thể đối phó với hắn cộng lại không vượt quá con số này." Ngải Vũ giơ một bàn tay.

Gã đàn ông hiển nhiên đã cầu xin rất nhiều người song không có kết quả, lúc này mới tới Hải Thành, dẫu sao nời này là nơi tập hợp của tất cả thiên sư, đầu não liên minh thiên sư lớn nhất trong nước, có thể nói cao thủ nhiều như mây. Không tới Hải Thành, gã không còn đường sống, giống hệt như năm đó không rời đi Hải thành, gã cũng không còn đường sống vậy.

Mười ba năm trôi qua, gã đã sớm nhanh chóng thăng quan tiến chức, cho tới giờ vẫn chưa từng ngờ tới nghiệt nợ năm đó sẽ có ngày báo ứng lên đầu mình. Thông qua tin tức biết được tử trạng của hai người trước, gã lập tức hiểu, người kia đã trở lại, muốn tìm gã báo thù...

"Mười triệu, tôi muốn nó hồn phi phách tán!" Gã đàn ông quyết định, cắn răng mở miệng.

Ngải Vũ lúc này mới đặt tay lên vali, đồng ý.


(1) Chó Phốc sóc: hay Pomeranian (gọi tắt là Pom) là một giống chó cảnh cỡ nhỏ, có ngoại hình xinh xắn, có nguồn gốc từ châu Âu, chúng nổi tiếng và được ưa chuộng bởi ngoại hình bắt mắt của mình. Với tiếng sủa vang rền, dai dẳng không dứt khả năng cảnh giác cao độ, những con chó này lại có thể trở thành những vật canh giữ cửa tốt. Những ưu điểm khác của giống chó Pom như trông nhà, rất lanh lợi và có thể biểu diễn được những kĩ xảo nhỏ trong điều kiện được luyện tập. Chúng có khuyết điểm rất xấu đó là sức khoẻ kém, có thể dẫn đến những căn bệnh pravovirus và carre gây tử vong, đặc biệt là ở chó con.

(2) Tiền muôn bạc biển: nguyên văn "tài đại khí thô" (财大气粗), thành ngữ, ý chỉ người có tài sản giàu có, khí phái bất phàm; cũng để chỉ người ỷ vào tiền nhiều mà bắt nạt người khác.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 557

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.