Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (27)

Phiên bản Dịch · 2469 chữ

Chương 177: Cổ nữ (27)

Đám người Bạch Hiền vòng một vòng lớn trong nghĩa địa mới tìm được Cao Thư Khải, lúc ấy cậu đang cầm một cái xẻng đào mộ, Lâm Đạm thì ngồi trên một tảng đá lớn, hai tay chống cằm, lẳng lặng nhìn cậu.

"Cao Thư Khải, cậu không sao chứ?" Chu Nam lập tức chạy tới, giọng hết sức lo âu.

"Có Lâm Đạm ở đây, tôi có thể có chuyện gì? Mấy người tới đúng lúc lắm, mau giúp tôi đào mộ lên đi, bạn bè của tôi đều ở trong cả." Cao Thư Khải thở hồng hộc nói. Khoảng đất trống bên cạnh cậu chất đống đất bùn, hai thiếu niên đang hôn mê nằm cạnh đống bùn đất, sắc mặt hết sức tái nhợt.

"Cần tớ giúp một tay không?" Lâm Đạm hỏi lần nữa.

"Đừng đừng đừng, cậu ngồi đi, những việc nặng này để tớ làm." Cao Thư Khải không ngại phiền dặn dò: "Cậu ngồi xa một chút, tránh cho bùn làm bẩn quần áo." Lúc mới nói đến chuyện đào mộ, cậu đúng là sợ gần chết, nhưng vừa thấy Lâm Đạm cầm xẻng lên định đào đất là cậu không chịu nổi. Loại việc vừa bẩn vừa mệt vừa đáng sợ thế này, sao có thể để Lâm Đạm là được, nếu thế thật thì cậu có còn là đàn ông hay không?

Cao Thư Khải lấy hết can đảm đi đào, phát hiện Lâm Đạm ngồi một bên không chớp mắt nhìn mình, trong khoảnh khắc cảm thấy cả người tràn trề sinh lực, bất tri bất giác đã đào được hai mộ phần, cứu ra hai người bạn. Dù sao chỉ cần có Lâm Đạm ở đây, cậu làm cái gì cũng có sức.

Đoàn người mất thời gian tới hơn nửa đêm, cuối cùng tìm được mấy thiếu niên còn lại. May mắn chính là, bọn họ chỉ bị hôn mê mà thôi, không có chuyện gì lớn, trở về nằm mười ngày nửa tháng, bồi bổ dương khí là khỏe lại ngay. Bạch Hiền đánh thức mấy người, để họ tự tay đậy mộ lại, rồi quỳ trước mộ bia dập đầu xin lỗi các vong linh, đốt một ít tiền vàng, lúc này mới xuống núi.

Trời còn chưa sáng, trong rừng đen thui, mọi người cậu đi gần tôi tôi đi gần cậu, tất cả đều bị dọa sợ.

Cao Thư Khải do dự rất lâu mới nhỏ giọng hỏi: "Trời quá tối, đường không dễ đi. Lâm Đạm, hay là tớ dắt cậu nhé?" Lúc nói lời này, cậu không nhịn được chà tay vào ống quần, tránh cho lòng bàn tay dính quá nhiều mồ hôi.

Lâm Đạm lắc đầu: "Không cần đâu, đường có tối nữa tớ cũng nhìn được."

"À, vậy cậu đi chậm một chút." Giọng Cao Thư Khải buồn rầu.

Lâm Đạm tựa hồ nghĩ tới điều gì, bỗng lôi kéo ngón tay cậu, nói nhỏ: "Cậu đi cùng tớ."

Cao Thư Khải tim đập loạn, trên mặt cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi: "Đi chỗ nào?"

"Đi lấy thù lao của tớ." Lâm Đạm càng đi càng chậm, tới một ngã ba liền đẩy thiếu niên vào bụi cây, đè trên một thân cây khô, nhón chân, híp mắt nhìn vào đối phương.

Gương mặt xinh đẹp của cô càng ngày càng gần sát, Cao Thư Khải cảm thấy cả người mình sắp hòa tan trong hơi thở nóng bỏng của cô đến nơi rồi, không khỏi nín thở, lắp ba lắp bắp mở miệng: "Cậu, cậu muốn làm gì?" Lời còn chưa dứt, cậu đã không nhìn được liếm liếm đôi môi khô nẻ của mình.

Lâm Đạm không nói câu nào, vùi đầu vào hõm cổ thiếu niên, nhẹ nhàng cắn rách da cậu. Dòng máu ngọt ngào lôi cuốn mang theo lực lượng mênh mông tràn vào thân thể cô, làm cô phát ra tiếng rên rỉ vui thích.

Cao Thư Khải cả người cứng đờ tựa vào thân cây, đầu tiên cảm thấy cổ đau xót, sau đó bị cảm giác tê dại câu mất hồn phách. Lúc bị ác quỷ vây khốn, cậu kiên trì được, lúc bị luân hồi vô tận hành hạ, cậu kiên trì được, nhưng hiện tại, cậu cảm thấy mình không có cách nào kiên trì tiếp được nữa. Đầu gối cậu hơi run lập cập, thiếu chút nữa theo thân cây trượt ngồi xuống đất.

Lâm Đạm vòng quanh cổ cậu, nghiêm túc liếm vết thương cho cậu. Cậu động một cái cũng không dám, song hoàn toàn không bị hành động quỷ dị của cô hù dọa, ngược lại lấy cam đảm, lặng lẽ tay đặt sau lưng cô, mười ngón tay đan chéo, tạo thành nút chết.

Cảm giác no nê đã lâu không thấy như đang cọ rửa toàn bộ tứ chi bách hài của Lâm Đạm, khiến cơ thể lạnh như băng của cô dần dần có nhiệt độ. Cô đặt đầu lên bả vai Cao Thư Khải, cả người tỏ ra lười biếng.

Cao Thư Khải nhẹ nhàng ôm cô, ngay cả hô hấp cũng không dám quá mạnh, e sợ quấy rầy cô. Mặc dù không hiểu sao bị hút máu, nhưng cậu cảm thấy rất đáng giá, thậm chí cho dù cậu phải chịu đựng thêm một trăm một ngàn lần luân hồi nữa, chỉ cần giờ khắc này, mọi thứ đều đáng giá...

Lâm Đạm mỗi ngày đều sống trong cảm giác đói bụng, cảm giác no nê hiếm có này đối với cô mà nói chẳng khác nào thiên đường. Vào giờ khắc này, cô cái gì cũng lười suy nghĩ, chỉ lười nhác treo trên người thiếu niên cao lớn, hưởng thụ cảm giác ăn no buồn ngủ. Cô đã không nhớ rõ mình bị đói tỉnh bao nhiêu lần, bao nhiêu lần bụng quặn đau mà cả đêm khó ngủ. Nếu như ý chí của cô yếu kém một chút, chỉ sợ đã sớm điên rồi.

Cô ở trong lồng ngực ấm áp của thiếu niên nhắm mắt lại, chỉ qua mấy giây liền phát ra tiếng ngáy nhỏ xíu.

Cao Thư Khải mới đầu còn tưởng mình nghe lầm, qua một lúc lâu mới dè dặt cúi đầu, nhìn gò má Lâm Đạm, phát hiện cô nằm lên bả vai mình ngủ rất say, đôi má dĩ vãng luôn trắng như tờ giấy lúc này nổi lên hai vầng đỏ ửng, mười phần đáng yêu.

Cõi lòng cuồng loạn của Cao Thư Khải dần bình phục, lồng ngực như được rót đầy mật đường, vừa ngọt ngào vừa mềm mại. Cậu từng thấy đầu ngón tay mảnh khảnh của Lâm Đạm biến thành vuốt nhọn màu đen, từng thấy cô vung tay thả ra vô số côn trùng, nhưng bất kể cô là thiên sư, vu nữ, hay là quỷ hút máu, đối với cậu mà nói chẳng sao cả. Cậu đã buông tha việc tìm câu trả lời, bởi không có gì quan trọng hơn chính bản thân cô cả.

Cậu nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ, đi dọc theo đường núi, cố gắng để nhịp bước chân mình ổn một chút, ổn thêm chút nữa...

Lúc xuống đến chân núi, Lâm Đạm khoan thai tỉnh lại, phát hiện mình ngủ trong ngực Cao Thư Khải, sắc mặt trở nên rất phức tạp. Từ khi nào bắt đầu, lòng phòng bị của cô với người này đã hạ thấp tới vậy? Nhỡ cậu mang cô đi bán thì làm sao? Nghĩ tới đây, cô không khỏi có chút nhức đầu.

Cao Thư Khải hậm hực xoa xoa tay, biểu tình mười phần thất vọng. Nếu như Lâm Đạm không tỉnh, cậu có thể ôm cô lên xe, sau đó đưa về nhà, một giờ đường xe đủ để cậu sướng lên mây. Ai dà, tiếc rằng vận khí của cậu không đủ...

Hai người nhìn nhau một lát, lại lúng túng dời tầm mắt đi.

"Đi thôi, chờ các cháu lâu rồi." Bạch Hiền lái một chiếc SUV tới giao lộ, Ngải Vũ, Chu Nam, Bạch Thắng ngồi ở hàng trước, đang lẳng lặng nhìn họ. Một chiếc xe khác chở sáu thiếu niên còn lại đã sớm lái đi.

"Cậu đi lên trước đi, cẩn thận một chút." Cao Thư Khải để tay lên đỉnh đầu thiếu nữ, tránh cho cô bị đụng đầu.

Lâm Đạm leo lên hàng sau. Cao Thư Khải chờ cô ngồi vững vàng mới leo lên, theo sát cô. SUV chạy trên đường cao tốc, mọi người đều có tâm tư riêng, không ai nói lời nào. Cao Thư Khải bực bội ngồi một hồi, rốt cuộc nhịn không được chỉ cổ mình, giọng thấp không nghe nổi nói: "Cái này chính là thù lao cậu nói sao?"

Lâm Đạm gật đầu một cái không lên tiếng.

Cao Thư Khải sờ vết cắn đã sớm biến mất không thấy, tiếp tục truy hỏi: "Sau này tớ tìm cậu hỗ trợ, cậu cũng sẽ thu thù lao này à?"

Lâm Đạm lúc này lại nguyện ý nói chuyện: "Vậy phải xem cậu muốn tớ giúp cái gì. Việc lớn thì tớ thu nhiều hơn chút, việc nhỏ thì thu ít hơn."

Cao Thư Khải tựa hồ nghĩ tới điều gì, gò má từ từ đỏ lên, sau đó rũ đầu không nói.

Cứu người lấy thù lao là chuyện bất di bất dịch, Chu Nam và Bạch Thắng không hề thấy cuộc nói chuyện giữa hai người có gì kỳ lạ. Ngải Vũ thì quay đầu lại, nhìn kỹ Cao Thư Khải một cái, không phát hiện dị trạng gì, lúc này mới từ bỏ.

Lâm Đạm nửa đường xuống xe, Bạch Hiền đưa Cao Thư Khải về nhà lớn họ Cao.

Mẹ Cao nước mắt lã chã ôm con trai, trách mắng: "Con chạy đi đâu? Làm cả nhà lo lắng gần chết đấy biết không! Ông nội con đã lớn tuổi rồi, vì tìm con mà hai đêm liền không chợp mắt, con không trở lại là ông ngã bệnh mất. Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, đi nơi nào cũng phải mang hộ vệ theo, mà con cứ khăng khăng không nghe! Con muốn hù chết mọi người đấy ư!"

"Ông nội cháu xin lỗi." Cao Thư Khải vội vàng chạy tới đỡ ông nội mình.

Gia chủ nhà họ Chu một mực canh giữ ở nhà lớn cười ha hả: "Lão gia tử, chúng ta may mắn không làm nhục mệnh, cuối cùng mang được Thư Khải bình an trở về. Lúc này ngài cũng nên yên tâm rồi chứ?"

Ông cụ Cao đang chuẩn bị nói cảm ơn, Cao Thư Khải đã phun tào: "Tôi có phải được người của mấy người cứu đâu, tôi được bạn học cứu ra đó. Nhà tôi tiêu bao nhiêu tiền mời Chu Nam và Ngải Vũ, kết quả bọn họ thả tôi chạy mất dạng, chờ họ tới cứu tôi còn không bằng trực tiếp chờ chết luôn cho rồi."

Nụ cười trên mặt Chu Hưng Hòa cứng lên trong chớp mắt.

Ông cụ Cao nhìn về phía Bạch Hiền, Bạch Hiền lập tức thẳng thắn nói: "Đích xác không phải chúng tôi cứu Cao Thư Khải. Thời điểm chúng tôi còn đang bị bao vây trong quỷ vực, cậu ấy đã cùng bạn học mình phá vỡ giam cầm ra ngoài. Lão gia tử, chúng tôi thật sự rất xấu hổ. Để tỏ lòng áy náy, công việc của Ngải Vũ sau này sẽ do cháu tôi Bạch Thắng tới thay thế, ngày mai tôi liền sắp xếp cho nó thành giáo viên trường THPT Hải Thành, ngài thấy vậy được không?"

Pháp trận trên người cháu trai đã không còn tác dụng gì, ông cụ Cao cho dù có bất mãn hơn nữa cũng chỉ có thể kiềm chế. Vị đại sư năm đó không biết đã đi ngao du nơi phương trời nào rồi, ông không dám để người thứ hai biết mệnh của cháu trai mình, cho nên không có nơi nào để nhờ vả. Thật may mệnh cháu trai cực kỳ phức tạp, hai vị thiên sư trước mắt đây đều xem không hiểu, chứ đừng nói đến giải thích.

"Aiz, bỏ đi, sau này mấy cậu trách nhiệm một chút." Ông cụ Cao thở dài một cái, biểu tình hết sức mệt mỏi.

Bạch Hiền lúc này mới mang đoàn người cáo từ rời đi.

Mẹ Cao liên lục truy hỏi Cao Thư Khải là ai cứu cậu, cậu không trả lời thẳng, mà vòng vo tìm cớ. Sau khi trở lại phòng, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Đạm: "Tớ không nói chuyện của cậu với ba mẹ tớ đâu, cậu yên tâm đi."

"Ừ." Bên kia tức khắc đáp lại một chữ.

"Chỉ là bọn họ muốn tớ tặng cậu ít quà cảm ơn, cậu muốn gì?" Lỗ tai Cao Thư Khải từ từ nóng đỏ.

"Quà tớ đã lấy rồi." Lâm Đạm nghiêm túc trả lời.

"Cậu có thể thu thêm nữa, mạng tớ rất đáng tiền." Cao Thư Khải hướng dẫn từng bước.

"Vậy cậu ngày mai ra luống hoa tại rừng cây sau trường học đợi tớ." Lâm Đạm rất muốn từ chối lời mời dụ hoặc này, nhưng không quản được chính mình.

Cao Thư Khải vùi đầu vào gối, dùng sức cà một cái, qua một lúc lâu mới nâng lên, lộ ra gương mặt hồng hồng, "Được", cậu cẩn thận gõ từng chữ một: "Trưa mai lúc 12h30 tớ đợi cậu trong rừng cây nhé. Đúng rồi, buổi sáng cậu có muốn ăn sáng không, tớ mang đi giúp cậu, cậu thích ăn cái gì?"

Bên kia hồi lâu không đáp lời.

Cao Thư Khải không nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình di động.

Qua ước chừng hai mươi phút, Lâm Đạm mới nhắn tới một câu: "Bây giờ đã là ba giờ sáng, tớ cảm thấy hôm nay cậu tốt nhất đừng đi học thì hơn, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi nói sau, ngủ ngon."

"Không cần, tớ hôm nay vẫn đi học, tớ không thấy mệt mỏi chút nào. Cậu thích ăn cái gì?" Cao Thư Khải mí mắt cũng sắp không mở ra được, vẫn ương ngạnh đặt báo thức đúng bảy giờ sáng. Chỉ cần có thể thấy Lâm Đạm, mệt mỏi nữa cậu đều có thể chống đỡ được.

Lâm Đạm hồi lâu vẫn chưa trả lời, hẳn đã ngủ, Cao Thư Khải ôm di động như ôm một đại bảo bối, từ từ chìm vào giấc ngủ say.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 555

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.