Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (26)

Phiên bản Dịch · 2521 chữ

Chương 176: Cổ nữ (26)

Thiếu niên thanh tú một mực lơ lửng giữa không trung, mặt không thay đổi nhìn Lâm Đạm trong ảo cảnh. Khi cô đẩy chiếc vali rời khỏi phòng trọ, lệ khí trong mắt cậu rốt cuộc dần dần biến mất.

"Hóa ra mình có thể sống thành như vậy, hóa ra phản kháng là chuyện dễ dàng như thế." Cậu không ngừng tự lẩm bẩm những lời này, sau đó bật cười, biểu tình tràn đầy tự giễu. Đúng như Lâm Đạm nói, đổi thành bất kỳ người có huyết tính nào khác, cũng sẽ không rơi đến nông nỗi này. Cậu có quá nhiều cơ hội để thoát đi, nhưng thủy chung không thể nhấc lên dũng khí, nghiêm chỉnh mà nói cậu chết không phải bởi sự ác độc của nhân tính, mà bởi tính tình hèn yếu của chính mình.

Đi đôi với tiếng cười của thiếu niên, ảo cảnh cũng bắt đầu sụp đổ. Lâm Đạm trước mắt sáng lên, rốt cuộc lại nhìn thấy nghĩa địa núi Thanh Nguyên, cùng với Cao Thư Khải. Đối phương căn bản không cho cô thời gian phản ứng liền ôm lấy cô thật chặt, khóc như đứa trẻ.

"Lâm Đạm thật xin lỗi, là tớ quá vô dụng!" Cậu không ngừng lặp đi lặp lại lời này, trong giọng nói tràn đầy hối tiếc và tự trách. Cậu giống như người đứng xem, chỉ có thể vô lực nhìn Lâm Đạm giãy giụa trong ảo cảnh. Sự ngoan tuyệt của cô không hề hù dọa cậu, mà làm cậu rung động không ngớt. Nếu không phải trải qua quá nhiều khổ nạn, một cô gái như cô sao có thể kiên cường tới mức độ này? Bất kể rơi vào nghịch cảnh nào, cô luôn có thể xông ra một con đường, đây là bởi cô quen với cô độc, quen dựa vào chính mình, thân thể nhỏ yếu hoàn toàn không cách nào khống chế linh hồn mạnh mẽ của cô.

Cao Thư Khải đau lòng ôm chặt, khóc càng ngày càng thương tâm. Lâm Đạm hơi có chút không biết làm sao, vẫn ôn nhu vỗ vỗ lưng cậu, thấp giọng nói: "Tớ không sao cả. Tất cả những gì cậu nhìn thấy không phải thật."

Cao Thư Khải lắc đầu không lên tiếng. Cậu biết nó không phải thật, nhưng nỗi tuyệt vọng và thống khổ Lâm Đạm cảm nhận được không phải giả. Vẫn do cậu quá vô dụng, không bảo vệ được Lâm Đạm.

Thiếu niên chậm rãi hiện hình, nói nhỏ: "Cô tên là Lâm Đạm đúng không? Cô khiến tôi rất kinh ngạc."

Lâm Đạm vỗ vỗ đầu chó Cao Thư Khải, xoay người nhìn thẳng thiếu niên.

"Cô đã để cho tôi biết, hóa ra cuộc đời của tôi còn có một khả năng khác như thế. Bây giờ hai người có thể đi rồi, xin mời." Bên người thiếu niên xuất hiện một cánh cửa.

"Còn cậu thì sao?" Lâm Đạm nửa tin nửa ngờ nhìn cậu.

"Tôi? Tôi đương nhiên cũng đi rồi. Một cái quan tài mà thôi, sao có thể đè ép tôi được cơ chứ? Những năm nay, tôi bị chính mình gò bó mà thôi." Thiếu niên lắc đầu cười khẽ, biểu tình vui thích. Ngay mới vừa rồi, cậu đã tiêu trừ tâm ma, đồng thời thoát khỏi trói buộc của khu nghĩa địa và cái quan tài kia. Hóa ra cậu không phải không rời khỏi nơi này được, mà là bị vây khốn bởi sự hèn yếu của bản thân.

Thiến niên quay đầu đi, tựa như đang lắng nghe cái gì, một lát sau thân hình bắt đầu nhạt dần, thúc giục lần nữa: "Hai người có thể đi rồi, bây giờ tôi không cần thân thể người khác nữa, tôi tự trả thù được."

Lâm Đạm vội vàng mở miệng: "Chờ một chút, cậu có thể nói cho tôi biết Cao Thư Khải rốt cuộc đặc thù ở chỗ nào không? Tại sao cậu lại chọn trúng cậu ấy?"

Thiếu niên phá lệ bao dung với cô, bình thản nói: "Bát tự là do 'Năm can, năm chi', 'tháng can, tháng chi', 'ngày can, ngày chi', 'giờ can, giờ chi' tổng cộng tám loại can chi tạo thành, mỗi một tổ hợp gọi là 'trụ', tạo thành 'năm trụ', 'tháng trụ', 'ngày trụ', 'giờ trụ', do đó bát tự còn được gọi là 'tứ trụ' hoặc 'tứ trụ bát tự', đồng thời sinh ra ngũ hành tương sinh tương khắc. Mệnh của cậu ta hết sức đặc thù, không thể thành trụ, không thể sinh ngũ hành, càng không vào được âm dương, là phá trụ chi mệnh vạn năm khó gặp. Người có số mệnh này không bị thiên đạo quản thúc, không nhiễm báo ứng nhân quả, là người bình thường thì rất tốt, còn nếu như tu hành, thật sự có thể muốn làm gì thì làm. Tất cả quỷ quái, thậm chí thiên sư trên thế gian này đều muốn có số mệnh ấy, cô nói thân thể cậu ta có trân quý hay không?"

Cảm giác được Cao Thư Khải run rẩy, Lâm Đạm nắm chặt tay cậu, nói tiếp: "Vậy sao cậu không trực tiếp cướp lấy thân thể cậu ấy?"

"Bởi có cao nhân hạ xuống một đạo cấm chế trong người cậu ta, trừ phi chính cậu ta đồng ý, nếu không bất kỳ tà vật nào cũng đừng hòng chiếm lấy cơ thể cậu ta. Quỷ quái phổ thông không nhìn thấy cấm chế này, một khi tới gần người cậu ta thì sẽ hồn phi phách tán. Nhưng quỷ quái đụng phải cấm chế quá nhiều, thời gian hạ cấm chế cũng đã quá lâu, tác dụng càng ngày càng yếu ớt. Tôi vốn có thể dùng cách tiêu hao dần cấm chế này để cướp đoạt cơ thể cậu ta, nhưng hôm nay nể mặt cô thả cậu ta đi vậy, coi như cảm ơn cô thay tôi đánh vỡ trói buộc."

Thiếu niên cong môi, nở nụ cười thân thiện.

Lâm Đạm trầm ngâm chốc lát nói: "Vậy loại cấm chế này có thể hạ trên người quỷ không, để con quỷ ấy không thể tùy ý cướp lấy cơ thể người khác?"

"Dĩ nhiên có thể. Chỉ cần lấy máu thịt hòa tan, khắc thần chú lên xương, trói buộc hồn phách ngay khi người đó còn sống là hạ được cấm chế như thế lên. Cô còn cần biết gì nữa không? Thiếu niên lễ phép hỏi.

"Không cần, cảm ơn." Lâm Đạm khoát khoát tay, thiếu niên liền biến mất tại chỗ.

Cao Thư Khải vội vàng kéo Lâm Đạm đi về phía cánh cửa, lần nữa mở mắt thì phát hiện mình nằm trong một chiếc quan tài, mà Lâm Đạm thì nằm trong ngực cậu, biểu tình hết sức an tường. Cậu lập tức cứng đờ, khẽ ngẩng đầu lên, ngửi ngửi tóc cô như con cún, dò hơi thở của cô, sau đó thở phào một hơi dài.

"Yên tâm, tớ chưa chết." Lâm đạm đột nhiên mở miệng nói chuyện, dọa cậu sợ run.

"Thật xin lỗi, là tớ liên lụy cậu. Cậu tới núi Thanh Nguyên cứu tớ à?" Cao Thư Khải cõi lòng đầy mong đợi hỏi.

"Đúng vậy, cậu mất tích một ngày một đêm, tớ chỉ có thể đi tìm cậu." Lâm Đạm đương nhiên trả lời.

"Cảm ơn cậu." Cao Thư Khải toét miệng cười ngây ngô.

Lâm Đạm từ từ nói: "Tớ không cứu cậu không công đâu, cậu phải trả thù lao cho tớ."

"Được, cậu muốn cái gì tớ cũng cho cậu." Cao Thư Khải vội vàng biểu thị tấm lòng.

Lâm Đạm rất hài lòng với biểu hiện của cậu, chống ngực cậu đứng lên, bình tĩnh nói: "Rời quan tài trước đã, thối quá."

Mỹ nhân trong ngực, Cao Thư Khải nào cảm giác ra được thối hay là không? Cậu nhìn chung quanh một chút, lập tức lộ biểu tình sợ hãi, vội vàng nâng eo Lâm Đạm mang cô ra ngoài, chờ cô hoàn toàn đứng vững mới sợ muốn tè ra quần bò dậy, chạy tới bụi cỏ nôn ọe. Sau lưng cậu còn đè một bộ xương khô đó, cảnh tượng quá cmn kích thích!

"Đi cùng tớ còn sáu ngươi, chúng ta tìm họ chứ?" Ói xong rồi, cậu ngượng ngừng mở miệng.

"Ừ." Lâm Đạm cầm xẻng lên, từ từ nói: "Đi thôi, chúng ta đi đào mộ phần."

"Đào đào đào, đào mộ phần?" Cao Thư Khải sợ choáng váng.

"Bọn họ hẳn bị kéo vào mộ hết, cho nên cảnh sát mới không tìm được người." Lâm Đạm thả mấy con cổ trùng ra, để chúng đi tìm xem ngôi mộ nào có hơi thở con người.

Khi hai người bắt đầu sự nghiệp đào mộ, đám Bạch Hiền còn đang bị vây trong quỷ vực. Bọn họ cũng trải qua mấy lần luân hồi, thân thể và tinh thần bị tổn thương ở các trình độ khác nhau. Cuối cùng, Bạch Hiền quyết định tạo một trận pháp đánh vỡ quỷ vực, nhưng điều kiện tiên quyết là y cần khá nhiều thời gian, còn phải có người che chở. Ngải Vũ xung phong nhận việc tiến vào ảo cảnh, đi lôi kéo sự chú ý của thiếu niên.

Cô ta hết sức may mắn biến thành bạn học của thiếu niên, dốc toàn lực bảo vệ cậu, chỉ dẫn cậu, để cậu tránh khỏi những tai ương kia. Thiếu niên tựa hồ bị sự hiền lành của cô làm cảm động, sau một lần luân hồi kết thúc, liền không kéo cô vào ảo cảnh nữa.

Bạch Hiền phát giác tình huống này, truyền âm nói: "Làm tốt lắm, cháu thử xem có độ hóa cậu ta được không?"

Ngải Vũ lòng tin tăng nhiều, đang định rót canh gà cho thiếu niên, chân thân của thiếu niên xuất hiện, giễu cợt nói: "Cảm ơn hành động từ thiện của các vị, nhưng ta không cần sự trợ giúp như vậy. Bản thân hèn yếu vô năng này, ta nên sớm giết chết hắn mới phải."

Cậu đưa tay ra, bóp chính mình trong ảo cảnh thành phấn vụn.

Ngải Vũ trong lòng đại loại, lỡ miệng nói: "Cậu điên rồi à?"

Thiếu niên khinh miệt liếc cô ta một cái, chậm rãi biến mất tại chỗ, chỉ để lại một câu nói ý vị sâu xa: "Cho các người một lời khuyên chân thành, không nên động vào thi thể ta."

Theo sự sụp đổ của quỷ vực, từng hành động trong ảo cảnh của Lâm Đạm lấy hình thức hình ảnh hiện ra trước mắt đám người Ngải Vũ. Cô ác với người khác, đối với mình còn ác hơn, nhưng đáng quý chính là, từ đầu đến cuối cô không hề mất bản tâm. Cô giết chết ác ma, thay đổi số mạng, giúp thiếu niên tiêu trừ chấp niệm, thoát được khỏi khu nghĩa địa này.

Thiếu niên vừa đi, quỷ vực không đánh tự thua.

Bạch Hiền nhìn chằm chằm hình ảnh giữa không trung, hồi lâu không lên tiếng. Bạch Thắng và Chu Nam song song nhìn ngây người, cho đến khi Lâm Đạm kéo vali lên taxi, mới phục hồi được tinh thần.

"Người này là ai?" Bạch Thắng thổn thức, xúc động không dứt: "Đã đến tình cảnh phải chết rồi, cô ấy còn nhất cử giết ngược trở lại, quá dũng mãnh rồi! Là anh, anh tuyệt đối không làm được!"

"Cô ấy là bạn học em, tên là Lâm Đạm, một cổ nữ tới từ Miêu Cương, thực sự rất lợi hại." Chu Nam mặt đầy thưởng thức.

Bạch Hiền nhìn chằm chằm ảo cảnh chậm rãi biến mất, trầm ngâm nói: "Sau khi trở về thúc muốn nói chuyện với cô bé ấy một chút. Đức hạnh, tác phong, năng lực của cô bé ấy rất thích hợp với cục trọng tài chúng ta. Tốt lắm, chúng ta ra ngoài thôi." Y đi trước một bước, rời khỏi quỷ vực rất nhanh đang vỡ vụn thành từng điểm sáng.

Ngải Vu đi theo sau ba người, biểu tình hết sức khó coi. Khi cô ta cứu giúp cảm hóa thiếu niên trong ảo cảnh, cô ta cảm thấy kiêu ngạo, dương dương tự đắc. Cô ta chỉ dựa vào một vài hành động thiện tâm liền độ hóa được một con quỷ vương, thực lực và đức hạnh thế này, chắc sẽ khiến Bạch Hiền sư thúc nhìn mình với cặp mắt khác xưa chứ? Kết quả bổn tôn quỷ vương xuất hiện trước mặt cô ta giống như một cái bạt tai, hung hăng đánh vào mặt cô ta. Cậu căn bản không cần người nào khác đến cứu, từng cử chỉ hành động của Lâm Đạm để cậu ý thức được —— người có thể cứu được mình chỉ có chính mình mà thôi.

So sánh với biểu hiện trong ảo cảnh của Lâm Đạm, Ngải Vũ trong nháy mắt trông có vẻ buồn cười đến vậy. Con ngươi cô ta đỏ lên, sau khi bước khỏi quỷ vực lập tức nói: "Bạch Hiền sư thúc, con ác quỷ kia trốn khỏi núi Thanh Nguyên, nhất định sẽ tìm ba người kia trả thù. Để phòng cậu ta làm loạn, chúng ta nên tìm thi thể cậu ta thiêu hủy đi."

Bạch Hiền lơ đễnh mở miệng: "Trả thù thì thế nào? Gieo ác nhân phải gặt ác quả, đây là bọn họ tự làm tự chịu."

"Nhưng nếu con quỷ kia giết tới mù quáng, gây hại tới người vô tội thì sao đây?" Ngải Vũ kiên nhẫn khuyên giải.

Bạch Hiền dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phần mộ chôn xương thiếu niên, mặc dù không phát hiện điểm nào dị thường, nhưng cảm thấy khí tức nơi này và các nơi khác phá lệ khác biệt. Nếu bảo y nói một hai khác biệt ở chỗ nào, y cũng không chắc chắn lắm. Y vòng quanh phần mộ mấy vòng, lấy la bàn ra nhìn một chút, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình: "Trước không nên động tới phần mộ này. Thúc sẽ quản chế phương hướng của ác quỷ, không để cậu ta tổn thương người vô tội."

Ngải Vũ còn muốn nói gì nữa, Bạch Hiền đã sải bước đi, Chu Nam và Bạch Thắng tất nhiên nghe lời y.

Ngải Vũ nhìn bóng lưng ba người, biểu tình không ngừng biến đổi, mặc dù lập tức rời đi, song vẫn liên tiếp quay đầu lại nhìn chằm chằm ngôi mộ, ánh mắt hung ác. Để lại hài cốt ác quỷ không đốt, lưu lại mối họa lớn đến như vậy, Bạch Hiền sư thúc có tư cách gì đảm nhiệm vị trí lãnh tụ huyền môn!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 539

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.