Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (15)

Phiên bản Dịch · 2506 chữ

Chương 165: Cổ nữ (15)

Bởi vận dụng lực lượng thánh cổ, bây giờ Lâm Đạm đã hoàn toàn bị cảm giác đói bụng khống chế. Cô miễn cưỡng duy trì nhịp bước vững vàng vào lớp học, nhanh chóng ngồi vào chỗ cũ.

Vu Diệp Oanh nhìn sắc mặt cô liền biết có chuyện gì xảy ra, lập tức lấy bình sứ nhỏ trong cặp sách ra, nhét vào tay cô, lo lắng nói: "Mau ăn!"

Lâm Đạm ngửa đầu lên, trực tiếp đổ một loạt cổ trùng vào miệng. Để che giấu tai mắt người khác, cô luyện cổ trùng thành hình viên thuốc, thời thời khắc khắc mang theo bên người. Người không rõ nội tình còn tưởng cô đang uống thuốc.

Cao Thư Khải nhìn thoáng qua hướng cô, lông mày dần dần nhíu chặt. Cậu đụng cánh tay Ngải Vũ, nhỏ giọng nói: "Cậu có quen với Lâm Đạm không? Đi hỏi xem tại sao cậu ấy phải uống thuốc đi. Tôi phát hiện cậu ấy một hơi uống mười mấy viên thuốc, như vậy không tốt đâu?"

Ngải Vũ nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay, biểu tình có chút ngốc, qua thật lâu mới hoàn hồn lại, hoảng hốt nói: "Không quen, cậu tìm người khác hỏi đi." Ngay mới vừa rồi, hoa văn hình rồng điêu khắc trên ngọc bội như sống lại, cắn rách đầu ngón tay cô, hút đi một giọt máu.

Cô đã gặp qua quá nhiều sự kiện linh dị, tự nhiên sẽ không cho đây là ảo giác. Cô thả ra một tia linh khí, muốn cẩn thận dò xét khối ngọc bội một phen, bỗng phát hiện tổ sư gia đã trở lại, sắc mặt có chút khó coi, "Khối ngọc bội này nhận con làm chủ?" Giọng của hắn không tính là vui vẻ gì, khiến Ngải Vũ sợ hết hồn.

"Sư công, chẳng lẽ khối ngọc bội này là tà vật?"

"Không, không phải, đây là một linh khí không gian, bên trong hẳn vẫn còn đồ nguyên chủ lưu lại, con tự về xem đi." Người đàn ông khẽ thở dài, sau đó bóng người từ từ nhạt dần, thời điểm sắp biến mất, hắn bỗng nhiên nhìn Lâm Đạm một cái, ánh mắt hết sức thâm thúy.

Chu Nam trở lại phòng học liền lập tức tìm Ngải Vũ lấy ngọc bội về, không nghĩ rằng Ngải Vũ nũng nịu chơi xấu không trả, khiến cậu hết sức khó xử.

Hai người nháo tới nháo đi, có chút mùi vị thanh mai trúc mã, vô tư hồn nhiên, chọc các bạn học khác đỏ mắt không dứt. Cao Thư Khải không thèm nhìn hai người, cầm bút bi nhẹ nhàng chọc một nữ sinh ngồi bàn trên, thấp giọng hỏi: "Cậu có thân với Lâm Đạm không?"

"Không thân." Nữ sinh quả quyết lắc đầu.

Cao Thư Khải lại chọc một nữ sinh khác: "Cậu có thân với Lâm Đạm không?"

"Không thân."

Cậu hỏi liên tiếp mấy nữ sinh liền, đều nhận được câu trả lời không thân, không khỏi có chút thất bại.

"Anh Khải, anh hỏi cái này làm gì? Lâm Đạm rất cô độc, trừ Vu Diệp Oanh, cậu ấy chả bao giờ lui tới với bạn học khác." Nam sinh ngồi bàn trên quay đầu lại nói.

Cao Thư Khải đương nhiên biết Vu Diệp Oanh rất thân với Lâm Đạm, nhưng cái này thì có ích lợi gì? Lâm Đạm một hơi uống đến lắm thuốc, Vu Diệp Oanh thân là bạn tốt của cô không những mặc kệ, còn đưa cho cô từng chai từng chai một, một chút thường thức cũng không có. Thuốc là đồ có thể uống lung tung à?

Cao Thư Khải muốn vò tóc mình, lúc chạm tay tới lại vội vàng buông xuống. Đây là kiểu tóc cậu khổ cực xử lý nhiều giờ mới được, tuyệt đối không thể làm loạn.

Đúng vào lúc này, tiếng chuông vào học reo, Chu Nam không thể lấy ngọc bội về, chỉ đành trở lại chỗ ngồi của mình. Lâm Đạm một hơi uống hết ba bình cổ trùng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô lấy sách ngữ văn ra, chuẩn bị bắt đầu đọc thuộc, bỗng thấy chủ nhiệm lớp vẫy tay với mình, gọi: "Lâm Đạm, em theo cô tới phòng làm việc một chuyến."

Lâm Đạm lập tức đuổi theo.

"Số tiền này em cầm lấy đi," Chủ nhiệm lớp lấy trong ngăn kéo ra một lá thư, dịu dàng nói: "Có một người hảo tâm nghe nói tới tình huống của em, cố ý tìm tới cô, nói muốn tài trợ cho em học hành thi đại học. Năm ngàn đồng này là học bổng hắn cung cấp cho em học trong học kỳ một, hi vọng em có thể sử dụng sao cho hiệu quả. Trường học mỗi tháng trợ cấp cho em 238 đồng, đối với người khác mà nói có lẽ sẽ trợ giúp được nhiều, dẫu sao họ có ba mẹ, cho hơn hai trăm đồng đã quá tốt rồi. Nhưng em thì khác, em không ba không mẹ, tất cả chi tiêu trong sinh hoạt đều phải tự mình lo liệu, hai trăm một tháng quả thực như muối bỏ biển. Cô hi vọng em đừng từ chối khoản tiền này, sử dụng nó cho tốt."

Lâm Đạm nhìn chằm chằm lá thư một hồi, nghiêm túc nói: "Cô Trần, em có thể hỏi đây là người nào không?"

Chủ nhiệm lớp lắc đầu nói: "Cái này em không cần hỏi, hắn dặn dò cô đừng tiết lộ bất kỳ tin tức nào của hắn cho em. Hắn trợ giúp em bởi em cần sự trợ giúp, không trông chờ em báo đáp cái gì. Em cứ cố gắng học giỏi, không cần đặt bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Xã hội bây giờ có cả người tốt người xấu, nhưng người tốt vẫn chiếm đại đa số, em không nên mất hi vọng với cuộc sống này."

Lâm Đạm suy nghĩ một chút, thành khẩn nói: "Em cảm ơn cô, cũng xin cảm ơn người hảo tâm, em nhất định sẽ học hành nghiêm túc." Nếu người có mưu đồ tới trợ cấp cho cô, cô nhất định sẽ kiên quyết từ chối. Nhưng người này không cần gì ở cô cả, thậm chí ngay cả thân phận chân thật cũng không muốn tiết lộ. Vậy cô sẽ không bởi cái gọi là lòng tự ái mà chặn ý tốt của người ta ngoài cửa. Đợi cổ thuật của cô cao siêu hơn, tất sẽ tìm ra người này, hồi báo gấp đôi.

Trước kia cô ở miêu trại, bốn phía toàn là núi lớn, thiếu đồ ăn thuốc thang gì cứ vào núi mà hái, không cần tiêu tiền. Nhưng bây giờ khác rồi, trong thành phố không có dược liệu mọc hoang cho cô hái, cô muốn chế dẫn trùng tán hoặc dịch nuôi cổ cần phải tiêu tiền mua nguyên liệu, mà rất nhiều thảo dược trong đó khá quý giá, thường ba bốn trăm đồng tiền mới mua được một hai gam, chi tiêu lớn như vậy tuyệt không phải chuyện một học sinh nghèo như cô gánh nổi.

Không có tiền cô sẽ không nuôi nổi cổ, không nuôi nổi cổ cô sẽ không giữ được mạng, đây là một vòng tuần hoàn ác tính. Lâm Đạm quật cường nữa thì cũng không lấy mạng mình ra làm trò đùa. Khoản tiền này bây giờ với cô chẳng khác nào hạn hán gặp mưa rào, đưa than trong ngày tuyết rơi.

Cô nhận lấy lá thư, cúi người với chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp vội vàng đứng lên, xấu hổ nói: "Lâm Đạm, có một việc cô phải tự kiểm điểm với em. Ngày hôm qua cô không nên giới thiệu hoàn cảnh gia đình em trước mặt các bạn trong lớp. Em cũng có lòng tự ái, cô không nên làm tổn thương lòng tự ái của em, em nhất định phải nhớ, nghèo khó không phải tội, chỉ cần em nguyện ý cố gắng, hết thảy có thể thay đổi. Ba năm sau chính là lúc thi đại học, tại bước ngoặt này, tất cả mọi người đều bình đẳng, không phân biệt cao thấp giàu nghèo. Thi đỗ trường đại học trọng điểm, em có thể bước đầu thay đổi vận mệnh của mình, nên em nhất định không thể buông tay, cô sẽ đem hết khả năng tới giúp em."

Lâm Đạm lần nữa cúi người nói cảm ơn, nắm lá thư trong tay, tâm tình hết sức phức tạp. Thế giới bên ngoài mặc dù hỗn loạn hơn xóm núi nhỏ, nhưng cũng có mặt tốt đẹp của nó.

Chủ nhiệm lớp vỗ vỗ bả vai cô, lại nói: "Sau khi tan học em đến ngân hàng mở một tài khoản đi, sau đó đọc số tài khoản cho cô, để cô báo lại với người hảo tâm kia. Sau này hắn có thể trực tiếp chuyển tiền tới tài khoản ngân hàng của em, không cần thông qua cô nữa."

Lâm đạm gật đầu đồng ý, lúc đi ra khỏi phòng làm việc không nhịn được cong cong môi. Cô thích cô giáo này, cũng thích ngôi trường này, càng thích người hảo tâm không lưu tên họ kia.

Mọi người trong lớp đều đang đọc văn tự học, Cao Thư Khải dựng quyển sách che khuất mặt mình, liên tục nhìn về phía cửa. Phát hiện Lâm Đạm cầm một phong bì thật dày đi tới, khóe mắt chân mày tỏa ra vui sướng nhàn nhạt, cậu vội vàng cúi đầu xuống, không thể khống chế cười nhẹ một tiếng.

Nam sinh ngồi trước mặt cậu lặng lẽ hỏi: "Anh Khải, anh cười cái gì?"

"Liên quan gì đến cậu?" Cao Thư Khải không nhịn được đốp lại một câu.

"Anh Khải, buổi tối anh có bận gì không? Có muốn cùng mọi người đi ăn thịt nướng, rồi lượn quán net chơi tí không?"

Loại hoạt động này trước giờ toàn do Cao Thư Khải bỏ tiền tổ chức, ai bảo cậu vừa hào phóng vừa con nhà giàu làm chi? Thường ngày cậu rất hưởng thụ loại cảm giác chúng tinh phủng nguyệt (1) kiểu này, chỉ cần có người đề nghị, cậu tức thì sẽ đồng ý. Nhưng hôm nay, cậu từ chối một cách bất thường: "Không đi!"

"Tại sao không đi? Anh đừng bảo em anh về nhà học bài đấy nhá!"

"Ông không có tiền." Cao Thư Khải lúng túng sờ chóp mũi.

"Anh là người đẹp trai con nhà giàu nhất trường THPT Hải Thành này đấy, sao có thể không có tiền?" Nam sinh quái dị hỏi.

"Tiền của ông đây dùng để làm chuyện lớn rồi!" Cao Thư Khải giọng hết sức nghiêm túc. Nhà họ Cao mặc dù giàu có, nhưng ba Cao quản lý Cao Thư Khải rất nghiêm, mỗi tháng chỉ cho cậu ba nghìn tiền tiêu vặt. Đối với học sinh mà nói đã rất nhiều rồi, nhưng cậu giao lưu rộng rãi, là người tiêu tiền như rác nổi tiếng xa gần, ba nghìn đồng đúng là không đủ cho cậu dùng.

Nghĩ tới đống tiền mình tiêu pha phung phí vào ăn uống chơi bời, Cao Thư Khải không khỏi nhức nhối một trận, nghĩa chính ngôn từ (2) nói: "Sau này các cậu đừng tới tìm ông đây tiệc tùng gì nữa, tiền của ông phải tiết kiệm, không thể phung phí."

Nam sinh vốn không tin lời cậu, còn tưởng cậu tiết kiệm tiền mua xe máy, liền hậm hực đồng ý.

Lâm Đạm không chú ý tới đoạn đối thoại của hai người, chỉ đưa lá thư cho Vu Diệp Oanh đọc, kể rõ đầu đuôi câu chuyện, sau đó cất kỹ vào cặp sách.

"Năm ngàn đồng đủ cho cậu mua nhiều dược liệu chứ?" Vu Diệp Oanh yên lặng vỗ tay, mặt đầy vui mừng.

"Vẫn miễn cưỡng lắm, chúng ta cần phải tiết kiệm mới được." Lâm Đạm thận trọng nói.

"Tớ nhất định sẽ tiết kiệm, tớ dễ nuôi lắm mà." Vu Diệp Oanh ghé tai Lâm Đạm thầm thì: "Qua mấy ngày nữa vụ kiện kết thúc, ba mẹ tớ mỗi tháng phải đưa cho tớ tiền nuôi dưỡng. Lúc đó lấy được tiền rồi, tớ đưa cho cậu hết, tớ cũng có thể giúp cậu."

"Ngoan, tiền của cậu tự cậu giữ đi." Lâm Đạm xoa xoa tóc thiếu nữ, giọng ôn hòa.

Vu Diệp Oanh đỏ mặt cúi đầu xuống, không nói.

Xong tiết tự học, ba Vu bỗng nhiên tới trường, đầu tiên giả bộ hỏi thăm tình huống của Vu Diệp Oanh, sau đó lôi Hoàng Tuyền ra khỏi lớp học vừa đánh vừa chửi, trách cứ cô ta năm đó nói láo, khiến con gái mình lưu lạc ở ngoài suốt ba năm, chịu nhiều đau khổ.

Hoàng Tuyền bị đánh gào khóc, chủ nhiệm lớp nghe tin chạy tới, một bên khuyên giải ba Vu tỉnh táo một chút, một bên gọi điện cho ba mẹ Hoàng Tuyền. Vu Diệp Oanh nằm dài bên cửa sổ xem náo nhiệt, toàn bộ hành trình không tỏ vẻ gì, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy.

Một lát sau, ba mẹ Hoàng Tuyền chạy đến, song phương nổi lên mâu thuẫn. Trong hỗn loạn, ba Vu nói muốn truy tố Hoàng Tuyền, yêu cầu người nhà họ Hoàng bồi thường con gái mình một triệu tiền tổn thất tinh thần, nếu không sẽ làm lớn chuyện lên, khiến Hoàng Tuyền thân bại danh liệt giống Từ Hân vậy.

Ba mẹ Hoàng Tuyền hiển nhiên bị dọa, vội vàng kéo ông ta tới một bên thảo luận, trên mặt đều mang biểu tình nóng nảy cùng hốt hoảng. Hoàng Tuyền cởi áo khoác che kín đầu mình, hoàn toàn không dám đối mặt với bạn học đang vây xem.

Nháo tới nháo đi, đòi tiền mới là mục đích thật sự của ba Vu, nếu không phải thời điểm li dị năm ấy còn chưa truyền ra tin tức tiểu khu bị phá bỏ, mà ông ta còn có chút cảm tình với mẹ Vu, cái nhà rách nát ấy ông ta cũng sẽ không chịu để lại cho đối phương. Tình thân, tình yêu, tình bạn, hết thảy đều không chạy thoát khỏi hai chữ lợi ích, nhưng luôn có mấy người là ngoại lệ.

Nghĩ tới đây, Vu Diệp Oanh quay đầu nhìn Lâm Đạm một cái, chậm rãi nở nụ cười tươi.


(1) Chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng, ý chỉ một người đứng ở tâm điểm sự chú ý.

(2) Nghĩa chính ngôn từ: lời nói hợp với chính nghĩa và lợi ích chung.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 543

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.