Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (16)

Phiên bản Dịch · 2363 chữ

Chương 166: Cổ nữ (16)

Ba Vu từ chỗ ba mẹ Hoàng Tuyền lừa được mấy ngàn đồng tiền về, lúc gần đi cho Vu Diệp Oanh một ngàn đồng, còn hung tợn nói với Hoàng Tuyền rằng chuyện còn chưa xong đâu. Hoàng Tuyền sợ hãi khóc lớn, muốn về nhà lại sợ đối mặt với lửa giận của ba mẹ, đành đàng hoàng đợi ở trường. Các bạn học đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô ta, thỉnh thoảng còn lôi cô ta ra làm chủ đề xì xào bàn tán, làm cô ta đứng ngồi không yên, không đất dung thân. Cô ta lúc này mới biết, bị bạo lực lời nói là chuyện thống khổ biết nhường nào.

Vu Diệp Oanh đưa hết một ngàn đồng cho Lâm Đạm, biểu tình sướng rơn. Ba Vu không mang cô về nhà, nhưng cô hoàn toàn cảm thấy không cần thiết.

Buổi chiều có tiết học thể dục, thầy giáo để các bạn học chạy quanh sân hai vòng. Lâm Đạm có tố chất thân thể tốt, chạy ở vị trí đầu tiên, một đám nam sinh chạy theo sau cô, cậu một câu tôi một câu nói lời thô tục.

Một nam sinh đầu dầu má phấn chỉ cái mông căng tròn của Lâm Đạm nói: "Anh Duệ, anh xem mông Lâm Đạm kìa, thật hấp dẫn làm sao!"

Mã Duệ không có ý tốt cười một tiếng: "Đúng là rất hấp dẫn, chắc chắn bóp rất thoải mái."

"Anh Duệ, anh không phải bảo mình sẽ bắt được Lâm Đạm tới tay sao? Thế nào, có thành công không?" Một nam sinh khác chớp mắt, biểu tình có chút thô bỉ.

"Cô ta cũng thật biết giở trò, tao mua cho đồ nhập khẩu còn không muốn. Qua mấy ngày tao hẹn cô ta ra trực tiếp làm luôn, để xem cô ta còn giả bộ thế nào được nữa. Đàn bà đều vậy cả, đến tiện, thời điểm cho thái độ tốt kiểu gì cũng phải làm đỏm, mày hơi rắn lên một chút, cô ta sẽ nghe lời như chó thôi..." Mã Duệ lời còn chưa dứt đã bị người phía sau hung hăng đạp một cước.

Cậu ta ngã lăn ra đất, cùi chỏ và đầu gối bị rách da, đau muốn chết, quay đầu nhìn lại phát hiện người đạp mình là Cao Thư Khải, lập tức giận dữ hét: "Tao đ * t con mẹ mày, Cao Thư Khải mày điên rồi à"

"Ông đây đánh chính là mày đấy!" Cao Thư Khải lên bồi thêm cước nữa, hai người lập tức đánh nhau. Các nam sinh khác đều có trận doanh của mình, rất nhanh gia nhập hỗn chiến.

Lâm Đạm quay đầu lại, lẳng lặng nhìn bóng người cao lớn lại hung mãnh phía xa. Cậu hẳn được huấn luyện có hệ thống, thời điểm đánh người rất có kỹ xảo, không tạo thành ngoại thương quá mức rõ ràng, mà vẫn có thể đánh cho người ta đau đến chết đi sống lại. Mã Duệ cơ hồ bị cậu đánh cho tả tơi, không có sức trả đòn.

Thầy giáo rất nhanh chạy tới kéo hai người ra. Mã Duệ mặt mày xanh lét, bộ dáng có chút chật vật. Cao Thư Khải tóc rối loạn, mu bàn tay không biết bị ai cào rách da rỉ máu. Cậu nhìn chằm chằm Mã Duệ, buông lời độc ác: "Thằng nhãi mày đừng có làm bậy làm bạ trong lớp, nếu không tao thấy mày lần nào đánh mày lần đó!"

"Cao Thư Khải mày điên à! Tao căn bản không chọc gì tới mày!" Mã Duệ dường như bị dọa sợ, nào còn kiêu căng phách lối trước đó.

Cao Thư Khải nhếch môi, tựa hồ muốn phản bác, trông thấy Lâm Đạm đứng cách đó không xa lại kịp thời kiềm chế. Cậu nhổ một ngụm nước bọt, cười lạnh: "Mày ở THCS tính tình thế nào, người khác không biết, tao thì rất rõ. Tao cảnh cáo mày, đừng có gây chuyện, bằng không tao cho mày ăn đủ!"

Nghe cậu nhắc tới chuyện ở trường THCS, Mã Duệ ánh mắt lóe lóe, nghiêng đầu tránh đi.

Ngải Vũ thấy Cao Thư Khải bị thương, vội vàng chạy tới, khẩn trương nói: "Cậu bị ngu người hả! Tớ không chú ý một cái là cậu bị thương liền! Nhanh lên, tớ mang cậu tới phòng y tế băng bó!"

Chu Nam cũng đi tới, mặt đầy lo lắng.

Người ngoài chỉ cảm thấy sự quan tâm của Ngải Vũ dành cho Cao Thư Khải hơi quá, duy chỉ có Lâm Đạm biết cô ta không hề khoa trương chút nào, cô ta thực sự rất lo âu. Cao Thư Khải nhìn qua rất bình thường, nhưng máu của cậu có mùi thơm đậm đà khó mà hình dung, chẳng những khiến thánh cổ rục rịch, ngay cả quỷ mị ở gần đó cũng mặc kệ nguy hiểm bị ánh mặt trời đả thương tụ tập tới, tạo thành một đoàn âm khí xung quanh cậu.

Phá trụ chi mệnh rốt cuộc là số mệnh thế nào? Thẳng tới lúc này, Lâm Đạm mới nhớ tới lời của người đàn ông quỷ dị nọ. Cô nuốt nước miếng, cuối cùng không kháng cự được sự hấp dẫn, đi nhanh tới.

Một vết rách da nhỏ, đối với Cao Thư Khải mà nói thì không coi vào đâu. Cậu dùng tay áo xoa xoa vết máu, không nhịn được từ chối Ngải Vũ: "Đi phòng y tế làm gì, cậu đừng chuyện bé xé ra to thế! Đàn ông bị thương chảy chút máu là chuyện bình thường..."

Lâm Đạm tận lực khiến giọng mình trở nên dịu nhẹ: "Bạn học Cao Thư Khải, tớ đưa cậu đi phòng y tế được không?"

Biểu tình khó nhịn của Cao Thư Khải lập tức cứng đờ trên mặt, đầu không còn kịp suy tư gì nữa, miệng đã đồng ý rất nhanh: "Được, cảm ơn cậu Lâm Đạm, vết thương của tớ đúng là rất đau!"

Ngải Vũ: "..."

"Vậy chúng ta đi thôi." Lâm Đạm đỡ cánh tay bị thương của Cao Thư Khải, vốn định quay đầu dặn Vu Diệp Oanh không cần theo mình, nhưng phát hiện cô không đi theo đằng sau, mà cùng một bạn gái mặt mày hơi tái nhợt đứng dưới bóng cây trò chuyện. Không biết nói đến cái gì, bạn gái kia nhìn về phía Mã Duệ, trong mắt toát ra hận ý cùng sợ hãi sâu sắc, mà Vu Diệp Oanh thì nhếch môi, nụ cười quỷ dị.

Lâm Đạm nhìn kỹ hai người một cái, lúc này mới "cưỡng ép" Cao Thư Khải tiếp tục đi về phía trước.

Ngải Vũ nhìn bóng lưng của họ, mặt đầy vẻ không vui. Chu Nam bất đắc dĩ nói: "Đi thôi, chúng ta cũng đi xem. Đừng quên, nhà họ Cao đã thanh toán một số tiền lớn, bảo vệ Cao Thư Khải là công việc của chúng ta."

Nhìn thấy Cao Thư Khải được Lâm Đạm đỡ vào cửa, chân mềm nhũn không đi đường nổi, bác sĩ phòng y tế lập tức lấy oxi già, bông, kéo, nhíp ra, ân cần hỏi: "Bị thương chỗ nào, để cô nhìn xem? Có phải chân không?"

Cao Thư Khải bị Lâm Đạm đẩy nhẹ một cái ngã ngồi lên giường, gò má đỏ bừng, đôi mắt mơ màng, giống như uống rượu say. Nghe câu hỏi của bác sĩ, cậu giơ tay lên nói: "Nơi này bị thương."

Bác sĩ: "..."

Lâm Đạm cầm bông lên: "Bác sĩ, để em xử lý vết thương cho cậu ấy, cô cứ nghỉ ngơi đi ạ."

Nhìn thấy gương mặt tinh xảo hoa lệ của Lâm Đạm, lại trông bộ dáng say mê của Cao Thư Khải, bác sĩ bừng tỉnh hiểu ra, cười ha ha vuốt cằm nói: "Vậy cũng được, cô chơi game tiếp đây, tự các em xử lý vết thương nhé. Chẳng qua, các em chỉ có thể ở trong phòng y tế năm phút, rõ chưa?"

"Rõ ạ." Cao Thư Khải gật đầu liên tục, trên mặt mặc dù không có biểu tình gì, trong mắt toàn là kích động đè nén.

Bác sĩ cười nhạo một tiếng, đút tay vào túi quần, nhanh nhẹn đi rồi.

Lâm Đạm cầm bông, vốn định thấm chút máu của Cao Thư Khải đem về nghiên cứu, bỗng trong bụng xông lên cảm giác đói cực kỳ mãnh liệt. Cảm giác ấy nháy mắt phá hủy lý trí của cô, khiến cô kìm lòng không đậu cầm tay Cao Thư Khải, lộ ra đầu lưỡi hồng hồng, liếm đi từng giọt từng giọt máu. Lông dài vừa dày vừa dài của cô rũ xuống thật thấp, thỉnh thoảng quét qua mu bàn tay Cao Thư Khải, khiến cậu ngứa ngáy khó nhịn. Đầu lưỡi cô vừa trơn vừa mềm, khi nhẹ nhàng liếm qua vết thương sẽ sinh ra cảm giác hơi đau lại tê tê dại dại, giống như trực tiếp liếm lên đầu quả tim.

Hô hấp của cô dần dần tăng thêm, tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ tràn ra từ chóp mũi cô, khiến Cao Thư Khải như bị sét đánh, bất động tại chỗ. Cậu toàn thân mềm nhũn, chỉ có một chỗ cứng rắn như đá.

Lâm Đạm đã hoàn toàn mất đi năng lực suy tư. Máu của Cao Thư Khải vừa ngọt ngào vừa đậm đà, ẩn chứa lực lượng cực kỳ mênh mông, chỉ mấy giọt nho nhỏ đã khiến thánh cổ rục rịch, như có dấu hiệu ấp trứng. Nếu nuốt hết cả Cao Thư Khải, nó có thể lập tức phá kén ra không?

Ý nghĩ này hết sức nguy hiểm, thiếu chút nữa đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc Lâm Đạm. Nhưng cô rất nhanh thoát khỏi trạng thái sung sướng cực hạn này, liếm vết thương lần cuối cùng, rồi buông tay Cao Thư Khải ra.

Cao Thư Khải ngay cả lời nói cũng không lưu loát: "Cậu cậu cậu, cậu vừa mới làm cái gì?"

"Tớ giúp cậu khử độc." Lâm Đạm nghiêm trang cầm bông, đổ vào ít oxi già, nhẹ nhàng lau chùi vết thương.

Cao Thư Khải kéo chăn che nửa người dưới của mình, đầu tiên giãy giụa một phen, sau đó mới ngoài mạnh trong yếu nói: "Lâm Đạm, cậu đừng xem tớ là đồ ngu, cậu mới vừa rồi rõ ràng đang chòng ghẹo tớ!" Cậu không biết mình bây giờ đang bị một đám ác quỷ mặt mũi dữ tợn vây vào giữa. Bọn chúng nhìn chòng chọc thân thể cậu như hổ đói, trong mắt là tham làm và ác ý.

Từ sau khi nuốt hồn phách Thạch Quý, Lâm Đạm liền có khả năng nhìn thấy quỷ. Cô mở lòng bàn tay, thả ra mấy con phệ hồn điệp (bướm ăn hồn) trong suốt, yên lặng không một tiếng động nuốt sạch tất cả ác quỷ, ngoài miệng nghiêm trang đáp: "Không, tớ không hề chòng ghẹo cậu, tớ thật sự đang khử độc giùm cậu mà. Nước bọt có thể diệt trùng, cậu không biết sao?"

Cao Thư Khải đỏ bừng gò má, không biết vì thẹn thùng hay vì tức giận nữa. Cậu ấp úng hồi lâu mới thành khẩn nói: "Lâm Đạm, cậu cố học cho giỏi, thi vào đại học trọng điểm rồi so với cái gì cũng tốt hơn. Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, cậu chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi. Cậu sau này không nên làm vậy nữa, lần trước tớ nói cậu là yêu diễm tiện hóa, thật ra toàn nói đùa cả, tớ xin lỗi cậu. Cậu là bảo vật vô giá cậu biết không? Bất kỳ người nào, bất kỳ chuyện gì, đều không phải lý do để cậu tự hạ thấp mình."

Cậu cúi đầu xuống, giọng nói có chút chán nản: "Cậu nếu không thích tớ thì đừng tới gần tớ nữa, tớ sẽ hiểu lầm."

Lâm Đạm nghiêm túc nghe cậu nói chuyện, chỉ cảm thấy quả đầu vuốt keo của cậu có chút đáng yêu, giống như con nhím vậy. Cùng lúc đó, phệ hồn điệp đã cắn nuốt sạch sẽ đám ác quỷ, sau đó hóa thành từng điểm sáng chui vào thân thể cô, trở thành chất dinh dưỡng bồi bổ cho thánh cổ.

Cảm giác no căng bụng chưa bao giờ có làm Lâm Đạm nhẹ ngâm một tiếng, giọng trầm thấp uyển chuyển.

Cao Thư Khải không khống chế được run rẩy cơ thể, thật vất vả mới lấy được dũng khí ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện cô đang híp mắt ngồi trong ánh mặt trời ban trưa rực rỡ, cả người tản mát ánh sáng. Cậu lập tức ngây dại, qua một lúc lâu mới che mặt, tựa như đang giãy giụa.

"Sau này chú ý một chút, không nên để mình bị thương." Lâm Đạm hưởng thụ xong cảm giác no bụng mới chậm rãi đứng lên, dặn dò: "Nếu như sau này cậu gặp nguy hiểm, có thể gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ tới cứu cậu, nhưng cậu phải trả thù lao cho tớ. Đây là số điện thoại của tớ, cậu nhớ nhé."

Cô cầm bút bác sĩ để lại viết một chuỗi số vào lòng bàn tay Cao Thư Khải. Ngày đi tới thành phố Hải, để thuận tiện liên lạc, cô và Vu Diệp Oanh mỗi người mua một chiếc điện thoại di động, đều là loại cục gạch giá cả tiện nghi, chỉ có thể gọi điện và nhắn tin mà thôi.

"Weixin cũng là số này sao?" Cao Thư Khải ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.

"Ừ, nhất định phải gọi điện cho tớ đó. Vô luận bao xa, tớ sẽ tới cứu cậu." Vì được uống máu người này lâu dài, Lâm Đạm không hề keo kiệt cống hiến sức lực chút nào.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 544

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.