Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (13)

Phiên bản Dịch · 2409 chữ

Chương 163: Cổ nữ (13)

Lâm Đạm vẻ mặt không đổi nhìn Ngải Vũ, nói thẳng: "Là tôi làm, cậu muốn thế nào?"

"Trường học là chỗ học tập, không cho phép cậu làm ẩu! Chúng ta thân là người trong huyền môn phải có tự giác của người trong huyền môn, không được tùy tiện vận dụng năng lực của mình đi giết hại người bình thường!" Ngải Vũ ngôn từ chính nghĩa nói.

Lâm Đạm kéo môi, giọng nói trở nên lạnh băng dị thường: "Giết hại, sao cậu làm dùng đến từ này? Là tôi bắt họ tung tin vịt vu khống người khác? Hay là tôi bắt họ phải đi ép chết mạng người? Dựa theo lời giải thích của cậu, thầy giáo nhảy lầu tự sát kia không xứng có được chính nghĩa, phải không? Thầy nên bị loại người như Từ Hân hại cho thân bại danh liệt, chết không nhắm mắt có phải không? Những người bị hại như chúng tôi, không thể phản kháng dù chỉ một chút có phải không?"

Ngải Vũ cứng họng trong chốc lát, cương quyết nói: "Vậy cậu cũng không thể hạ cổ với họ! Phương pháp đề cao chính nghĩa có rất nhiều loại, cậu tại sao phải chọn cách này?"

"Chân ngôn cổ chỉ khiến họ cả đời không nói dối được nữa thôi, mà không nói dối hình như là một phẩm chất tốt đẹp thì phải? Tôi làm như vậy, có gây tổn thương tới sức khỏe họ không? Có vi phạm đạo nghĩa và lương tâm không? Có mắc phải nghiệp chướng không?" Lâm Đạm nhìn chằm chằm Ngải Vũ, tiếp tục nói: "Mấy ngày trước, Phàn Thành lúc chơi với cậu có giật tóc cậu, cậu dán một tấm bùa xui xẻo sau lưng cậu ta, hại cậu ta té nhào một cái, trán chảy máu, răng cửa gãy một cái. Sao lúc ấy cậu không nói trường học là nơi học tập, không cho phép làm ẩu đi? Người ta chỉ giật của cậu vài cọng tóc, cậu đã khiến người ta phải chảy máu trả giá, bạn học Ngải Vũ, cậu lúc ấy tại sao không có tự giác của người trong huyền môn vậy?"

Ngải Vũ lui về sau hai bước, lắp bắp nói: "Cậu, cậu có thể nhìn thấy phù của tôi?"

Lâm Đạm lắc đầu: "Nếu tôi không nhìn thấy, cậu hôm nay liền ra mặt làm thầy, ngôn từ chính nghĩa dạy dỗ người khác phải không? Bạn học Ngải Vũ à, chuyện cậu có thể làm lại không cho người khác làm, thái độ phân biệt đối xử của cậu quá nghiêm trọng rồi đấy. Nếu như người bị tin đồn vu khống hãm hại là cậu, cậu sẽ ứng phó thế nào? Cậu sẽ nể tình họ chẳng qua là người bình thường giả bộ không biết, mặc họ muốn làm gì thì làm sao? Cậu ngay cả vài cọng tóc cũng mang ra cân đo đong đếm, tôi không tin cậu sẽ không có động tác gì. Bạn họ Ngải Vũ, thời điểm quản thúc người khác, xin hãy xem lại mình thuộc loại người gì trước đi đã."

Liếc thấy Chu Nam từ xa chạy tới, Lâm Đạm vuốt cằm nói: "Bạn học Ngải Vũ, tạm biệt."

Vu Diệp Oanh đi phía sau mấy bước bỗng nhiên quay đầu, âm trầm nhìn Ngải Vũ một cái.

Ngải Vũ không cãi nổi Lâm Đạm, vẫn chạy tới trước ngăn đường đi của cô, yêu cầu: "Được, hai chúng ta không ai nói ai, cậu bây giờ trút giận đủ rồi, nên bỏ cổ kia ra đi chứ?"

Lâm Đạm môi hơi cong, giọng nói lộ ra lạnh lẽo: "Cổ của tôi, ra hay không ra tôi quyết định, cậu không xứng ra lệnh cho tôi."

Ngải Vũ bị cô chọc xù lông, hai tay khép lại, mười ngón tay kết ấn, thấp giọng hô 'phá'.

Lâm Đạm lập tức kéo Vu Diệp Oanh né tránh, thấy nơi mình đứng ban đầu có một lưỡi đao gió quét qua, vách tường phía sau lưu lại mấy vệt trắng nhàn nhạt. Có thể tưởng tượng được, nếu lưỡi đao gió này đánh vào người sẽ tạo thành hậu quả như thế nào, trầy da chảy máu coi như là nhẹ, nghiêm trọng hơn có thể tạo thành nội thương.

Lâm Đạm xưa tay tính khí tốt cũng nổi giận, một động tác đá chân đá bay Ngải Vũ ra ngoài, ngay sau đó năm ngón tay khép kín thành đao, hung hăng cắm vào đầu lâu của đối phương. Không ngờ người đàn ông quỷ dị kia lại vô căn cứ xuất hiện, cầm cổ tay cô, nói: "Người này cô không thể đụng vào."

Lâm Đạm từ trước tới giờ rất có chừng mực, bàn tay nhắm chính xác vào chỗ bùn bên tai Ngải Vũ, cũng không định giết người. Đối phương chẳng qua là một thiếu nữ ngây thơ và dốt nát mà thôi, dạy dỗ cô ta một chút là đủ.

Cô lạnh như băng nhìn người đàn ông nọ, không nói lời nào. Bởi vì tức giận, móng tay cô chẳng biết từ lúc nào đã biến thành màu đen, đầu móng dài nhọn sắc bén, lóe lên ánh sáng lam u ám, nếu thật sự đâm vào người khác, lập tức có thể lấy mạng đối phương.

Hiện tại, con 'dao thép' kia cách Ngải Vũ chỉ mấy tấc, khiến trán cô ta đổ mồ hôi lạnh. Cô ta thiên phú cực cao, trong đám bạn cùng trang lứa không có địch thủ, lại không ngờ Lâm Đạm lại cường hãn tới mức độ này, chỉ hai chiêu đã đánh bại cô ta. Cô ta mặt đầy khuất nhục, sâu trong nội tâm ẩn giấu nỗi sợ hãi sâu đậm.

Nhìn Lâm Đạm tại khoảng cách gần, cô ta mới phát hiện, trong mắt đối phương căn bản không có chút nhiệt độ nào, không phản chiếu bóng hình bất kỳ người nào. Cô giống một con mãnh thú hơn là con người.

Ngải Vũ không chịu cầu xin tha thứ, đôi môi hơi run tiết lộ nội tâm khiếp đảm của cô ta.

Lâm đạm thu tay về, giọng lạnh lùng: "Sau này không nên tới trêu chọc tôi."

Chu Nam rốt cuộc chạy tới phụ cận, kéo Ngải Vũ từ dưới đất lên, nhăn mày nói: "Sao cậu lại ra tay? Tiểu Vũ đắc tội cậu chỗ nào?"

Lâm Đạm chỉ vách tường, "Ai ra tay trước, cậu không nhìn ra sao? Chuyện của tôi còn chưa đến lượt cậu ta quản. Diệp Oanh, chúng ta đi."

Diệp Oanh ôm bọc sách núp trong góc lúc này mới chạy tới, ôm cánh tay Lâm Đạm thật chặt.

Chu Nam biết tinh thần chính nghĩa của Ngải Vũ hơi thái quá, vì vậy cũng không làm khó Lâm Đạm, chờ cô đi rồi mới thở dài nói: "Chuyện ngày hôm nay, nói đi nói lại vẫn do Từ Hân và Hoàng Tuyền không đúng trước. Mấy con chân ngôn cổ mà thôi, không hại người được. Chỉ cần họ nội tâm hiền lành, hành động đàng hoàng, cuộc sống sau này sẽ không có ảnh hưởng gì. Không thể nói dối, vậy thì nói ít đi, làm nhiều lên, không chừng còn có thể uốn nắn phẩm đức của họ từ gốc rễ. Lâm Đạm làm như vậy, anh không thấy có vấn đề gì cả, em cần gì bám cô ấy không buông? Em khi còn bé cũng thường vẽ bùa chọc ghẹo bạn cùng lớp còn gì?"

"Anh Chu, tại sao anh lại giúp cậu ta nói chuyện? Có phải cậu ta hạ cổ anh không?" Ngải Vũ chu miệng, mặt đầy không phục.

Chu Nam xoa xoa đầu cô ta, giọng mười phần bất đắc dĩ: "Cô ấy có hạ cổ anh không, tự anh còn không biết hay sao? Được rồi, mau đứng dậy đi, đừng ườn ra trên đất nữa. Em lúc nào mới có thể trưởng thành được đây hả?"

Ngải Vũ bò dậy, nhào tới trên lưng Chu Nam nháo loạn, một lát sau bắt đầu cười nói không ngừng. Tính tình của cô là vậy đấy, giận nhanh mà hết giận cũng nhanh, rất dễ dỗ.

Cùng lúc đó, Lâm Đạm đang dắt tay Vu Diệp Oanh mua đồ ăn trong siêu thị. Tiền học bổng còn chưa gửi tới, cô để Chu Nam thanh toán tiền thuê phòng ba tháng, tốn một ít tiền mua sắm quần áo và đồ dùng hàng ngày cho mình và Vu Diệp Oanh, số dư bây giờ không còn nhiều lắm. Huống chi số tiền này đều mượn từ chỗ Chu Nam, sau này còn phải trả.

Cô nhìn chằm chằm bảng giá so đi so lại, hận không thể phân tiền thành hai mà dùng, nghe tiếng thu ngân cách đó không xa gọi người thanh toán kế tiếp, lập tức chạy tới.

Vu Diệp Oanh xách túi đồ đi theo sau lưng cô, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu tiền thì chúng ta bớt đi nhé? Một bữa không ăn thịt không quan trọng."

"Cậu quá gầy, phải ăn thịt bồi bổ." Lâm Đạm lấy một gói thịt cá đông lạnh bỏ lên quầy, gật đầu nói: "Thịt cá hôm nay rất tươi, còn giảm đến 50%, thật có lời."

Vu Diệp Oanh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó che miệng lén cười. Lâm Đạm có lúc hết sức khốc huyễn, có lúc lại y hệt bà nội trợ, thật đáng yêu.

Người đàn ông quỷ dị đi theo bên người Lâm Đạm, rất hăng hái nhìn cô dạo siêu thị. Mới mấy ngày không thấy, tiểu nha đầu này cứ thế mà từ thiếu nữ phản nghịch biến thành bác gái nội trợ, thật thú vị. Năng lực thích ứng sinh hoạt của cô thực sự rất mạnh mẽ. Hắn ho khan một tiếng, lơ đãng nói: "Ngải Vũ sử dụng huyền thuật có cùng truyền thừa với ta, dựa theo bối phận mà nói, cô ta có thể tính là đồ tôn của ta, cho nên ta mới che chở cô ta. Cô ta tư chất tốt, thiên phú cũng cao, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng."

Lâm Đạm giả bộ cái gì cũng không nghe thấy, chuyên tâm tính tiền.

Mã Duệ không biết từ chỗ nào nhô ra, trong tay xách một túi thức ăn nhập khẩu, cười hì hì nói: "Lâm Đạm, mấy thứ quà vặt này cậu lấy về ăn đi, tớ mua nhiều."

"Cảm ơn, không cần." Lâm Đạm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, quả quyết từ chối.

"Đừng khách khí, mọi người đều là bạn học. Sau này cậu muốn ăn cái gì cứ nói cho tớ, tớ giúp cậu mua." Mã Duệ theo sát sau lưng Lâm Đạm, không chịu buông tha muốn nhét túi đồ vào tay cô, không biết vô tình hay cố ý dùng thân thể va vào cô, lại bị cô tránh được.

Người đàn ông quỷ dị nhướng chân mày, cẩn thận quan sát Mã Duệ một hồi, cười nói: "Ta thấy người này ấn đường biến đen, gần đây e rằng có tai họa đổ máu." Vừa dứt lời, Mã Duệ hung hăng ngã lộn cổ một cái, cùi chỏ bị va đập chảy máu, hồi lâu sau không bò dậy nổi.

Lâm Đạm nhìn cậu ta một cái cũng không, trực tiếp đi xuống thang cuốn, theo dòng người rời đi.

Mã Duệ nhìn chằm chằm bóng người cô, sắc mặt hết sức hung ác, không ngờ Vu Diệp Oanh cũng quay đầu lại, dùng con mắt còn hung ác hơn trừng cậu ta một cái.

---

Người đàn ông quỷ dị ở trong phòng trọ một đêm, buổi sáng ngày thứ hai lại biến mất. Lâm Đạm nhét ngọc bội hắn lưu lại vào cặp, mang tới trường. Trong phòng học tiếng hò hét ầm ĩ, rất nhiều bạn học đang cầm điện thoại di động xem video, biểu tình đổi tới đổi lui, dường như phát hiện tin tức gì ghê gớm lắm.

Nhìn thấy Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh tới, một nữ sinh ngồi bàn trên hai người đặt di động lên bàn, cười nói: "Các cậu nhìn này, video phỏng vấn của Từ Hân được đăng lên, tối qua mạng internet gần như lag luôn, cư dân mạng toàn quốc đang chửi rủa cậu ta với ba cậu ta. Loại người vô sỉ tới như họ đúng là không thấy nhiều."

Trên màn hình điện thoại xuất hiện gương mặt gần như hỏng mất của ba Từ. Ngày hôm qua, ông ta sở dĩ dám cậy mạnh như vậy ở trường học, là bởi ông ta hoàn toàn không biết gần đó còn có phóng viên đang quay chụp. Hơi không để ý một cái, video ông ta đánh người đã bị phát lên internet, nhấc lên cơn sóng dư luận, ngay cả lãnh đạo ông ta cũng gọi điện tới hỏi tình huống, ông ta mới biết thế nào là sợ.

Ông ta dường như hết sức thành khẩn nói: "Là tôi không giáo dục tốt con trẻ, tôi xin nói lời xin lỗi tới thầy Lý, tới người nhà của thầy, hết thảy trách nhiệm do tôi tới gánh vác. Tiểu Hân cũng đã biết lỗi, con bé còn nhỏ, xin mọi người cho con bé một cơ hội sửa sai."

Ống kính chuyển hướng Từ Hân, cô ta khóc đỏ đôi mắt, khuôn mặt vốn nhỏ nhắn thanh tú lúc này cực kỳ ảm đạm, có vài phần điềm đạm đáng yêu. Nếu như cô ta chân thành nói xin lỗi, cộng thêm khóc lóc lê hoa đái vũ, nói không chừng sẽ có vài người tâm thánh mẫu lựa chọn tha thứ cho cô ta. Nhưng rất đáng tiếc, cô ta rõ ràng mang vẻ mặt đau thương vô cùng hối hận, há miệng ra lại nói: "Con dựa vào cái gì phải nói xin lỗi? Con làm gì sai? Là tự lão nghĩ không thông tự nhảy lầu, có quan hệ gì tới con? Con có đẩy lão xuống đâu!"

Trên mạng nhất thời một mảnh xôn xao.

Từ Hân che miệng lại, trợn to mắt, biểu tình hết sức sợ hãi.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 541

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.