Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (12)

Phiên bản Dịch · 2541 chữ

Chương 162: Cổ nữ (12)

Hoàng Tuyền trò chuyện với chủ nhiệm lớp xong thì gục mặt xuống bàn khóc thút thít, bộ dạng nhìn qua rất thương tâm. Mọi người không những không thấy đồng tình với cô ta, ngược lại trố mắt nhìn nhau, dùng khẩu hình không tiếng động nói: "Đáng đời!"

"Vu Diệp Oanh, Lâm Đạm, bọn tớ trách lầm các cậu. Bọn tớ không nên truyền tin đồn nhảm, thật xin lỗi." Mấy nữ sinh khác đi thành hàng phía sau, nhỏ giọng nói lời xin lỗi với Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh.

Lâm Đạm giọng rất bình tĩnh: "Tớ tiếp nhận lời xin lỗi của các cậu." Sau đó mở lòng bàn tay, lặng lẽ thu về đám muỗi kia.

Vu Diệp Oanh núp sau lưng cô, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt.

Nhìn thấy ánh mắt giống động vật nhỏ khiếp nhược của cô, các bạn học càng thấy áy náy hơn, ý thức được hết sức rõ ràng —— người đơn thuần như vậy, sao có thể làm mấy chuyện bất kham kia được? Họ ban đầu mù mắt rồi mới đi tin tưởng Hoàng Tuyền và Từ Hân. Hai người kia lòng dạ quá mức ác độc, sau này nhất định phải cách xa ra một chút, tránh cho bị hại lúc nào không biết.

Người tới xin lỗi hết lượt này tới lượt khác, ánh mắt mọi người nhìn về Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh đã trở nên hết sức mềm mại, duy chỉ có Mã Duệ vẫn thích thú quan sát từ trên xuống dưới vóc người có lồi có lõm của Lâm Đạm, ánh mắt lộ vẻ dâm tà.

Lâm Đạm như có cảm giác, nhẹ nhàng liếc qua, Mã Duệ chưa có phản ứng, Cao Thư Khải ngồi giữa mọi người đã ho khan kịch liệt trước, gương mặt tuấn tú nháy mắt đỏ phừng phừng. Cậu vội vàng vùi đầu vào khuỷu tay, hết sức khó nhịn ho khan, hơi co quắp một chút.

Mấy đàn em của cậu lập tức xúm lại ân cần hỏi han, khiến không khí phòng học náo nhiệt hơn hẳn.

Thiếu nữ đáng yêu ngồi cạnh Cao Thư Khải - Ngải Vũ - vỗ nhẹ lưng cậu, trêu ghẹo: "Cậu chẳng lẽ tự sặc nước bọt đấy à? Sao, lại gặp quỷ hả?"

"Cậu mới gặp quỷ thì có!" Cao Thư Khải ngẩng đầu lên phản bác, phát hiện Lâm Đạm vẫn đang nhìn sang bên này, lại vội vàng chôn đầu xuống. Trời mới biết, khi tròng mắt hẹp dài của Lâm Đạm híp lại liếc qua, thần thái kia xinh đẹp biết bao, quyến rũ biết nhường nào.

Ngải Vũ che miệng cười khẽ, sau đó nhìn về phía Lâm Đạm, ánh mắt lộ ra tìm tòi nghiên cứu cùng nghi ngờ.

Chu Nam quay đầu lại, chắc chắn nói: "Cậu hạ cổ họ?"

"Chân ngôn cổ, đời này họ chỉ có thể nói lời thật, không thể nói láo." Lâm Đạm nghiêm túc lật xem sách sinh vật, không còn hứng thú gì với chuyện Hoàng Tuyền và Từ Hân nữa.

Chu Nam gật đầu một cái, không tiếp tục hỏi gì.

Ngoài hành lang, chủ nhiệm lớp hãy còn nói chuyện với Từ Hân. Biểu tình Từ Hân hết sức nóng nảy, miệng lưỡi một mực co quắp, tốc độ nói chuyện thì không hề chậm, cô giáo hỏi cái gì, cô ta trả lời cái đó. Sắc mặt chủ nhiệm lớp càng ngày càng khó nhìn, cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện cho ba mẹ cô ta.

Đúng vào lúc này, một người phụ nữ trung niên thân thể gầy yếu, mặt mày khô vàng vọt tới, không nói hai lời níu tóc Từ Hân, dùng sức đập cô ta vào tường. Từ Hân bị đập kêu la thảm thiết, hô ầm lên cứu mạng. Chủ nhiệm lớp vội vàng đi cản, sau lưng người phụ nữ lại có một người đàn ông cao lớn phóng lên, hùng hùng hổ hổ nói: "Tiểu súc sinh, hại mạng anh trai tao, còn bắt chị dâu tao bồi thường tiền! Ông đây hôm nay dứt khoát đánh chết mày, tránh cho mày sau này lại đi gây họa cho người khác! Trường học dạy không nổi mày, ba mẹ dạy không nổi mày, ông đây tới dạy mày làm người!"

Bạn học trong lớp nhất thời hưng phấn, tất cả đều nháo nhào tới cạnh cửa sổ hóng, các lớp học ở các tầng khác cũng rối loạn hết lên, ngay cả các giáo viên cũng không dạy nữa, bỏ lại giáo trình đi khuyên can.

"Đừng đánh, có chuyện gì gọi ba mẹ em ấy tới thương lượng. Anh chị đánh chết em ấy rồi, mình cũng phải ngồi tù, có đáng giá không? Chị này, tôi biết nhà chị còn một đứa trẻ sáu tuổi, một mình chị nuôi dưỡng con nhỏ không hề dễ dàng, chị không thể vì một người cặn bã mà hủy nửa đời sau của mình và con nhỏ được!" Một giáo viên cao giọng khuyên nhủ, cách dùng từ đặt câu mang đầy khinh bỉ với Từ Hân.

Người phụ nữ trung niên tỉnh táo lại, vội vàng bảo em chồng dừng tay.

Từ Hân tóc rối bời, trên mặt toàn nước mắt nước mũi sợ hãi. Bạo lực lời nói rất đáng sợ, điểm này cô ta sớm biết, nhưng cô ta không biết rằng, khi người khác áp dụng bạo lực với mình, cô ta ngay cả đường sống phản kháng cũng không có.

Cô ta vội vàng trốn sau lưng chủ nhiệm lớp, không hề phát hiện trên mặt đối phương thoáng qua vẻ chán ghét sâu đậm. Chỉ vì thầy thể dục bắt cô ta chạy nhiều thêm vài trăm mét, cô ta có thể dùng ngôn ngữ ép chết người ta, chỉ vì chút tiền tiêu vặt ít ỏi, cô ta chuẩn bị dùng phương pháp tương tự hãm hại Vu Diệp Oanh, người như vậy quá đáng sợ. Nếu một ngày kia, giáo viên nào phê bình cô ta nhiều thêm vài câu, cô ta có phải sẽ lại dùng mánh cũ không? Người như vậy ai nguyện ý dạy? Ai dám dạy?

Chủ nhiệm lớp cảm thấy núp phía sau mình không phải một người, mà là một con rắn độc, nhưng cô không thể không gánh vác trách nhiệm của một người giáo viên, đó là bảo vệ tốt học sinh của mình.

Ban lãnh đạo nhà trường nghe tin chạy tới, muốn mang đội ngũ hai phe tới phòng làm việc thương nghị.

Người phụ nữ trung niên khàn cả giọng hô: "Tôi nói cho các người biết, các người đừng hòng đè chuyện này xuống! Tôi đã đưa tin tới đài truyền hình, bọn họ rất nhanh sẽ phái phóng viên tới phỏng vấn. Lão Lý chết quá oan, không người nào nguyện ý tin tưởng anh ấy, không đồng nghiệp nào nguyện ý nói chuyện thay anh ấy! Tôi một mực tin anh là người tốt, anh không thể nào làm ra chuyện vô đạo đức như thế với một đứa trẻ, tôi nhất định phải giúp anh ấy lấy lại công bằng!"

Ban lãnh đạo mặt xanh lè, tất cả lời nghĩ sẵn trong đầu đều không dùng được.

Từ Hân sợ đến phát run, rốt cuộc ý thức được mình đã chọc phải phiền toái lớn. Cô ta muốn chạy, nhưng người phụ nữ trung niên cùng người đàn ông cao lớn đã ngăn lại đường đi, dáng vẻ tuyệt không bỏ ý đồ.

Trong hành lang hò hét ầm ĩ, ba mẹ thầy thể dục già cả đi đứng không lanh lẹ, đến chậm một bước, thật vất vả chen lên được, giơ gậy chống muốn đánh Từ Hân. Từ Hân nắm chặt áo chủ nhiệm lớp, đẩy cô tới lui làm lá chắn cho mình, hại chủ nhiệm lớp bị gõ cho trán sưng vù.

Nhìn thấy cô ta tùy ý lợi dụng người khác, tổn thương người khác, chớ nói chủ nhiệm lớp giận tới nghiến răng nghiến lợi, ngay cả ban lãnh đạo cũng không muốn quản cô ta nữa.

Ba cô ta và mẹ Vu Diệp Oanh cơ hồ chạy đến cùng lúc với phóng viên đài truyền hình, phát hiện hai bên đã đánh nhau, phóng viên không những không khuyên, còn nâng máy ảnh bắt đầu chụp lia lịa.

Ba Từ vọt vào đánh ông bà cụ già, biểu tình hết sức tàn bạo. Mẹ Vu vẫn còn đạo đức, trách hỏi tượng trung một câu: "Tiểu Hân, sao con có thể làm ra loại chuyện này, mau xin lỗi họ đi!"

"Ba tôi còn chưa nói tôi sai, bà là ai, đến phiên bà bắt tôi xin lỗi chắc?" Từ Hân miệng đầy khinh thường: "Nếu không phải nhìn trúng cái nhà bà sắp bỏ để rời đi nơi khác, bà cho rằng ba tôi sẽ kết hôn với bà? Ba tôi đã dụ dỗ bà sang tên nhà và bất động sản khác cho em trai tôi rồi, ba li dị với bà, tranh thủ được quyền giám hộ cho em trai nữa thì bà có thể cút đi được rồi đấy! Phí ly hôn bà đừng hòng lấy đi đồng nào, mẹ tôi đã từ Quảng Đông về, mẹ sớm muộn cũng sẽ trở về với ba."

Mẹ Vu trong nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng, ba Từ cả kinh thất sắc, ngay sau đó lại cường ngạnh trở lại. Dù sao bất động sản sang tên hết rồi, ông ta hoàn toàn không sợ.

Người chung quanh nhất thời ồn ào, rốt cuộc hiểu rõ câu nói sau có lý đến đâu —— sau lưng mỗi đứa trẻ nghé là một phụ huynh trẻ trâu. Không có ba Từ đích thân dạy dỗ, Từ Hân có thể trưởng thành thành bộ dạng bây giờ được chắc?

Phóng viên hưng phấn, nhắm ngay hai người phụ nữ điên cuồng chụp hình.

Mẹ Vu không dám tin nói: "Con bé nói sự thật soa? Từ Trình, anh một mực lừa em sao?"

Ba Từ vốn không muốn để ý tới bà, kéo con gái qua, cười lạnh nói: "Chúng ta đi! Con cũng không tự tay giết người, họ có thể làm gì con? Một chút chuyện nhỏ như thế mà cũng nhảy lầu, chả hiểu dũng khí để đâu."

Người chung quanh không dám tin bọn họ có thể vô sỉ tới trình độ này, lúc sửng sốt bị họ thừa cơ chạy mất.

Mẹ Vu thất hồn lạc phách lập tức bị những người này vây lại, ngăn trở phỏng vấn. Bà xuyên qua đám người, nhìn thấy con gái mình đang ngồi cạnh cửa sổ, yên lặng đối diện mình, tức thì nước mắt chảy ra. Bà chăm sóc con gái của người khác thật tốt, còn con gái mình lưu lạc bên ngoài thì chẳng ngó ngàng gì tới. Kết quả thì sao, bà có được cái gì? Nhà của bà không còn, chồng không còn, con trai cũng mất, bà còn dư lại cái gì đây?

Vu Diệp Oanh thu hồi tầm mắt, quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Lâm Đạm.

Lâm Đạm còn đang nghiêm túc đọc sách, bịt tai không nghe huyên náo bên ngoài. Mãi đến tiết học buổi chiều, chủ nhiệm lớp mặt đầy mệt mỏi đi vào phòng học, cầm một xấp tài liệu trong tay, từ từ nói: "Chuyện sáng ngày hôm nay, cô đã điều tra rõ ràng, bạn học Từ Hân và bạn học Hoàng Tuyền tung tin vịt vu khống hãm lại bạn học Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh. Bây giờ, quyết định kỉ luật của nhà trường đã đưa xuống, bạn học Từ Hân bị đuổi học, bạn học Hoàng Tuyền bị ghi lại lỗi, hạnh kiểm đang trong xem xét, cũng viết thêm một bài xin lỗi, dán trong bảng thông tin của trường. Như vậy không thành vấn đề chứ?"

Hoàng Tuyền cúi đầu gạt lệ, không dám nói thêm câu nào.

Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh từ đầu đến cuối giữ yên lặng.

Chủ nhiệm lớp thở dài một tiếng, tiếp tục nói: "Đối với tin đồn, cô muốn giải thích với các em một chút. Lâm Đạm đúng thật là trẻ mồ côi, nhưng không hề làm bất kỳ chuyện gì gây rối loạn kỷ luật hay phạm pháp. Bạn ấy đến từ một miêu trại nhỏ, trước kia một mực dựa vào tiền trợ cấp hộ nghèo trang trải cuộc sống, sau đó được một người hảo tâm trợ giúp, lúc này mới chuyển tới THPT Hải Thành. Sau khi vào trường, bạn ấy lại nộp đơn xin học bổng, hơn nữa đã được lãnh đạo nhà trường phê chuẩn. Cuộc sống của bạn ấy cần chính phủ tài trợ, nguồn tài trợ hết sức rõ ràng. Thời điểm ở miêu trại, bạn ấy phải vừa học vừa làm ruộng, sinh hoạt nghèo khó các em khó mà tưởng tượng được, mong mọi người đừng phán xét một người qua vẻ bề ngoài. Trên thực tế, bạn học Lâm Đạm vô cùng hiền lành, suýt nữa thì bị lừa gạt giống bạn học Vu Diệp Oanh. Chúng ta hẳn nên học tập tinh thần giúp người làm vui của bạn, chứ không phải ác ý phỏng đoán quá khứ của người khác."

Chủ nhiệm lớp đưa tài liệu cho Lâm Đạm, mỉm cười nói: "Bạn học Lâm Đạm, đây là tài liệu về học bổng của em, em cất giữ cho tốt. Sau này có khó khăn gì cứ nói ra, cô và tất cả các bạn học khác sẽ hết sức trợ giúp em."

"Cảm ơn cô, cảm ơn các bạn." Lâm Đạm cúi người chín mươi độ, thái độ hết sức chân thành.

Chủ nhiệm lớp cảm thấy rất vui vẻ yên tâm, các bạn học còn lại nhiệt liệt vỗ tay, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và kính nể. Nhìn bề ngoài, bọn họ hoàn toàn không ngờ Lâm Đạm từ miền núi đến. Cô nhìn qua quá mỏng manh dễ vỡ, như đóa hoa quý được người ta nuôi dưỡng trong nhà kính.

Cao Thư Khải ngốc ngốc nhìn Lâm Đạm, tay trái không ngừng gõ mặt bàn, tay phải thỉnh thoảng xoa xoa ngực, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn. Cô giáo nêu rõ hoàn cảnh gia đình Lâm Đạm trước mặt tất cả các bạn học, như vậy thật sự tốt sao? Cô giáo có suy xét tới lòng tự ái của Lâm Đạm chưa?

Mã Duệ rũ mắt, không tiếng động trầm ngầm: Người nhà quê, gia đình nghèo khó? Như vậy há chẳng phải càng dễ ra tay hơn sao?

Sau khi tan học, Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh tránh đám người, đi về qua cửa sau. Ngải Vũ đuổi nhanh theo, giọng nghiêm nghị: "Những chuyện kia có phải do cậu giở trò quỷ không? Nơi này là trường học, không phải chỗ cậu có thể làm bậy!"

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 568

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.