Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (11)

Phiên bản Dịch · 2438 chữ

Chương 161: Cổ nữ (11)

Lâm Đạm mang Vu Diệp Oanh trở lại phòng học. Cô không nhanh không chậm đi xuyên qua bàn ghế, trở về chỗ ngồi của mình. Bạn học hai bên khi nhìn cô ánh mắt đều mang chút ý tứ không nói rõ. Eo cô rất nhỏ, lúc đi sẽ không tự chủ được đong đưa, mái tóc mềm mại óng ả xõa tung giống rong biển vậy, tự nhiên mang theo ý vị không nói nên lời.

Cao Thư Khải vò tóc, tựa hồ có chút phiền não, một hồi nhìn Lâm Đạm, vẻ muốn nói lại thôi, một hồi lại nắm chặt đấm nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết đang giãy giụa cái gì. Mã Duệ ngồi cách đó không xa nhìn chằm chằm Lâm Đạm, ánh mắt đầy tính xâm lược.

Một đám nữ sinh tụ tập với nhau nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ có tiếng thốt "Có thật không, thật không biết tự ái" truyền ra, ánh mắt cứ quét về phía hàng cuối cùng. Bị vây quanh giữa đám người theo thứ tự là Từ Hân và Hoàng Tuyền, cũng không biết hai người nói cái gì, tất cả đều lộ biểu tình khiếp sợ, sau đó che miệng lại, mặt đầy khinh bỉ.

Đối với người không liên quan, Lâm Đạm từ trước tới giờ chọn lựa thái độ không nghe thấy không nhìn thấy, giờ học nào đám người kia tụ tập nói chuyện gì, cô chưa từng thấy hứng thú, nhưng hôm nay để ý nghe một chút mới biết, hóa ra tiêu điểm đàm tiếu của họ vẫn là mình.

Lâm Đạm mở lòng bàn tay, ý vị không rõ cười một tiếng.

Vu Diệp Oanh nhìn chằm chằm một đám muỗi nho nhỏ bay ra từ lòng tay cô, tò mò hỏi: "Lâm Đạm, đây là cổ gì thế?"

Lâm Đạm không đáp lời, chỉ giơ ngón trỏ che môi đỏ mọng, làm động tác chớ lên tiếng.

Vu Diệp Oanh vội vàng che miệng, trong mắt ẩn chứa nụ cười.

Đám muỗi bay trên đỉnh đầu mọi người, chui vào lỗ tai mấy nữ sinh trò chuyện hăng say nhất. Họ không có cảm giác chút nào, vẫn nói thoải mái, trò chuyện được vài câu lại cười rộ lên, trong ngữ điệu lộ ra ác ý nồng nặc. Đem sự thống khổ của người khác làm đề tài câu chuyện, thậm chí giả tạo một đoạn tai tiếng bôi đen người khác, tựa hồ đã sớm trở thành niềm vui thú trong cuộc sống của họ.

Mắt thấy cổ đã bám vào ký chủ của mình, Lâm Đạm mới không nhanh không chậm đứng lên, đi tới bên bàn học của Từ Hân, hỏi: "Các cậu đang nói chuyện gì thế?"

Từ Hân vốn định nói "Không có gì hết", thời điểm há mồm lại trở thành: "Chuyện cậu đi làm gà."

"Tôi từng 'làm gà' lúc nào sao tôi không biết? Thời điểm tôi mang Vu Diệp Oanh về nhà đã nói với mọi người, rằng ba năm qua cậu ấy và tôi một mực sống trong miêu trại, chúng ta trong sạch, đường đường chính chính, tại sao cậu phải tung tin vịt vềchúng tôi? Cậu ấy năm đó bị mất trí nhớ nên mới không trở lại, cũng không phải không mặt mũi quay về như các cậu nói." Lâm Đạm giọng bình tĩnh mở miệng.

Từ Hân muốn nói mình không tung tin vịt, thời điểm bật thốt lên lại thành: "Tao chính là đang tung tin vịt đấy, thì làm sao? Vu Diệp Oanh chết luôn ở ngoài không tốt à, còn quay về làm gì? Nhà của tao là để dành cho tao và em trai tao, không có phần của nó! Nó còn dám tìm luật sư tố cáo chúng tao, bắt chúng tao bỏ tiền nuôi dưỡng nó, da mặt nó thật dày nha! Ba tao nói, nếu nhà chúng tao cung cấp tiền nuôi dưỡng cho nó, tiền tiêu vặt của tao sẽ không còn, nếu nó dám về cướp đồ của tao, tao liền ép chết nó trước! Nó mười ba tuổi đã dám bỏ trốn với người ta, cái loại không biết xấu hổ, nó không nên sống!"

Lâm Đạm nhíu mày, hoàn toàn không ngờ tới một thiếu nữ mười sáu tuổi lại có thể nói ra lời ác độc như vậy.

Nữ sinh đứng chung quanh nhìn tới ngu người, có người mặt lộ hưng phấn, có người biểu tình buồn nôn. Khi chỉ trích người khác, họ không có bất kỳ mục đích gì, chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ và bát quái của mình. Nhưng nghe Từ Hân nói toạc ra, họ rốt cuộc ý thức được, hóa ra lòng người có thể hiểm ác tới mức độ này.

Họ từ từ lui về sau, không tự chủ cách xa Từ Hân ra một chút.

Lâm Đạm quay lại nhìn Hoàng Tuyền, nói: "Vu Diệp Oanh có bỏ trốn với người khác hay không, chuyện này cậu là người rõ ràng nhất, không phải sao?"

Hoàng Tuyền muốn nói "Liên quan gì tới tôi, tôi không biết gì cả", há miệng lại trực tiếp thừa nhận: "Vu Diệp Oanh không bỏ trốn cùng người khác, năm đó tôi đi chơi với bạn trên mạng, bỏ lại cậu ấy một mình trên núi, chờ đến khi tôi đi tìm cậu ấy, cậu ấy đã không thấy tăm hơi. Ba mẹ tôi quản tôi rất nghiêm, nếu biết tôi ra ngoài để gặp bạn trên mạng, còn vứt bỏ Vu Diệp Oanh, nhất định sẽ đánh chết tôi! Tôi không còn cách nào nữa mới gạt bọn họ rằng Vu Diệp Oanh cùng người bỏ trốn. Những năm này tôi cũng rất áy náy, thật sự, thật sự xin lỗi!"

Lời vừa ra khỏi miệng cô ta đã huhuhu khóc nấc lên, bộ dáng hết sức đáng thương.

Bạn học chung quanh tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô ta.

Lâm Đạm từ từ nói: "Thật sự xin lỗi của cậu chính là tung tin vịt Diệp Oanh khắp nơi?"

Hoàng Tuyền lắc đầu, mặt đầy ủy khuất: "Tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng cậu ấy trở lại một cái, lời nói dối của tôi sẽ bị chọc thủng, vì ra tay trước để giành lợi thế, tôi chỉ có thể tung tin đồn nhảm về cậu ấy, ép cậu ấy phải đi. Cậu ấy đi rồi, chuyện năm đó tôi làm sẽ không có ai biết. Tôi biết là tôi không tốt, nhưng tôi không thể để cậu ấy trở lại, thật sự xin lỗi."

Lâm Đạm vạch trần: "Biết rõ có lỗi với cậu ấy, cậu vẫn muốn tổn thương cậu ấy, nói cho cùng là vì duy trì lợi ích cá nhân cậu mà thôi. Có người bạn như cậu, coi như Diệp Oanh xui xẻo."

Bạn học xung quanh càng lùi xa hơn một chút, tựa như Từ Hân và Hoàng Tuyền là hồng thủy mãnh thú. Loại người có thể vì lợi ích của mình mà đẩy người khác lên trước mũi đao như họ, kết bạn cùng, đúng là nhảy vào hố lửa mà! Vu Diệp Oanh quá thảm, bị hết Hoàng Tuyền lại tới Từ Hân hố, hai người này muốn bẫy chết cậu ấy luôn đấy à!

Nhưng mà mọi chuyện vẫn chưa xong, Lâm Đạm lần nữa nhìn về phía Từ Hân, nói: "Thời điểm tung tin vịt người khác cậu thành thục có lý như thế, chắc là đã làm không ít nhỉ?"

Tôi không hề! Từ Hân lập tức muốn phản bác, miệng lại không bị khống chế: "Làm không ít đấy thì sao? Tao cũng có ra tay giết người đâu! Trước thầy thể dục tao bắt bọn tao chạy tám trăm thước, tao không chạy nổi, liền tố cáo lão quấy rối tình dục tao, lão sau đấy bị trường học đuổi, đền ba tao ba trăm ngàn tiền bồi thường, cuối cùng không chịu nổi nhảy lầu tự sát. Lão muốn chết đó là chuyện của lão, có quan hệ gì tới tao? Tung tin vịt có thể lấy lợi về cho tao, tại sao tao không làm? Tao có thể bức tử lão, tự nhiên cũng có thể bức tử Vu Diệp Oanh. Vu Diệp Oanh, mày chờ đó cho tao!"

Từ Hân quay đầu nhìn Vu Diệp Oanh, biểu tình hết sức dữ tợn. Vu Diệp Oanh lập tức mắt mờ nước, rụt cổ lại, một bộ bảo bảo bị hù dọa.

Bạn họ trong lớp nhất thời xôn xao. Đại đa số người trong số họ chưa từng tiếp xúc mặt tàn khốc của xã hội, tự nhiên cũng không hiểu lòng người hiểm ác. Biểu hiện hôm nay của Từ Hân và Hoàng Tuyền đã cho bọn họ một giờ học sinh động nhất.

"Thật ác độc! Vì lợi ích của mình, họ cái gì cũng làm được!"

"Bức tử thầy giáo, cậu ta chẳng lẽ một chút cảm giác áy náy cũng không có sao? Cậu ta còn thoải mái nói ra như vậy?"

"Bởi vì cậu ta đến một chút đạo đức cùng giới hạn cũng không có! Tớ quay video lại rồi, tớ muốn lên confession trường đưa mọi việc ra ánh sáng! Tớ cũng từ THCS Thự Quang lên, thầy giáo kia tớ biết, đối xử với người khác rất tốt, lúc tớ ngã bị thương thầy còn cõng tớ tới bệnh viện. Tớ trước giờ một mực không dám tin tưởng thầy sẽ làm loại chuyện này, nay nhìn lại quả nhiên thầy bị oan uổng."

Mọi người cậu một câu tớ một câu nghị luận, biểu tình dương dương đắc ý của Từ Hân trong tiếng nghị luận dần dần biến thành hốt hoảng. Cô ta vò tóc mình, hoàn toàn không dám tin lời vừa rồi do chính miệng cô ta nói. Cô ta làm sao vậy hả?

Lâm Đạm nhìn Từ Hân một cái thật sâu, sau đó đi trở về chỗ ngồi của mình. Vu Diệp Oanh lập tức ôm cánh tay cô, dựa trên vai cô cọ cọ.

Từ Hân thất hồn lạc phách ngồi tại chỗ, bạn cùng bàn cô ta tiến tới, lắp bắp mở miệng: "Tiểu Hân, lời cậu vừa nói đều giả đúng không? Cậu không phải loại người như vậy, tớ biết mà." Bời vì quá mức mập mạp, trong lớp không ai nguyện ý làm bạn với nữ sinh này, chỉ có Từ Hân chịu chơi với cô, cho nên cô mới tin tưởng đối phương như vậy.

Từ Hân vốn muốn vãn hồi chút danh dự, há mồm lại thành chửi rủa: "Bà mập chết tiệt, cậu cút ngay cho tôi, tôi vừa nhìn thấy cái mặt nhơm nhớp của cậu thôi là thấy chán ghét rồi! Nếu không phải nhà cậu có tiền, nguyện ý mua đồ cho tôi, mời tôi ăn cơm, cậu tưởng tôi thèm để ý cậu chắc? Chuyện cậu thích Chu Nam do tôi tuyên dương ra đó, tôi chính là thích nhìn cậu bị bêu xấu đấy."

Nữ sinh hoàn toàn ngây dại, đầy mặt không dám tin.

"Mẹ nó chưa, dạng người cực phẩm gì đấy! Tại sao nữ sinh trong lớp đều muốn kết bạn với cô ta vậy hả?" Các nam sinh thấy mình chứng kiến sự ác độc của Từ Hân đến thế là quá đủ rồi.

"Thật khủng khiếp, sau này tớ không dám tin tưởng người khác nữa!" Mấy nữ sinh vốn có quan hệ tốt với Từ Hân và Hoàng Tuyền thiếu chút nữa khóc lên. Chỉ cần nghĩ bên người mình có hai con rắn độc ẩn núp, họ liền không rét mà run.

Nữ sinh mập mạp cho đến khi chuông vào học vang mới hoàn hồn, hốc mắt hồng hồng, tựa hồ kiềm chế bi phẫn trong nội tâm.

Cô giáo nhìn cô một cái, cũng không hỏi nhiều. Dù sao cô hay bị bạn học bắt nạt, chắc đã thành thói quen rồi.

Tiết học này chẳng ai nghiêm túc nghe giảng hết, tầm mắt mọi người không tự chủ được hướng về phía Từ Hân và Hoàng Tuyền, sau đó lộ ra thần sắc hoặc chán ghét, hoặc khinh bỉ. Cô ta dám cười trên sự đau khổ của người khác, rốt cuộc sẽ có ngày gặp phải báo ứng.

Nhưng chuyện này xa xa chưa kết thúc.

Sau khi tan học, chủ nhiệm lớp xụ mặt đi tới, trước gọi Hoàng Tuyền lên nói chuyện, sau đó gọi thêm Từ Hân. Lời 'bộc bạch' từ nội tâm hai người đã theo confession trường truyền bá ra. Thầy quản lý confess chú ý tới chuyện này đầu tiên, sau đó thông báo ban giám hiệu. Mọi người đều là người trong ngành giáo dục, tự nhiên tràn đầy đồng tình với thầy thể dục "sợ tội tự sát" kia. Thầy không làm sai chuyện gì, lại bởi lời đồn nhảm của học sinh mà mất đi sinh mạng. Thầy vì học sinh tận tụy, thứ học sinh hồi báo cho thầy lại là gì đây?

Chuyện thầy nhảy lầu tự sát bị truyền thông lan truyền, người nhà thầy mỗi ngày đều sống trong tiếng chửi rủa, có chút tiền gửi ngân hàng đều mang cho ba Từ Hân cả, hiện tại đã bán nhà đi, chuẩn bị dọn tới nơi khác, mà Từ Hân bởi vẫn là vị thành niên, được bảo vệ rất tốt. Bộ giáo dục ba lần bốn lượt lấy thầy làm trung gian mở cuộc vận động chống quấy rối tình dục học đường, diệt sạch các sự kiện tương tự, hóa ra hết thảy đều là bêu xấu.

Đều nói máu chảy ruột mềm, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Nghe thấy lời nói đầy phách lối của Từ Hân, liên tưởng tới cảnh ngộ cửa nát nhà tan của thầy giáo thể dục kia, các thầy cô giáo trường THPT Hải Thành nội tâm run rẩy. Cái ác của trẻ con thường mang theo ngây thơ và tư tưởng đó là lẽ đương nhiên, so với cái ác của người trưởng thành càng làm người ta sợ hãi hơn.

Vì duy trì danh dự của trường, lãnh đạo trường tựa hồ muốn đè chuyện này xuống, thầy quản lý trang web trường lặng lẽ lưu video lại, gửi cho người thân của thầy giáo thể dục nọ.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 546

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.