Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (10)

Phiên bản Dịch · 2782 chữ

Chương 160: Cổ nữ (10)

"Đệch! Đệch đệch đệch đệch đệch! Trên thực tế còn có người dáng dấp xinh tươi thế này?" Một nam sinh trợn tròn con mắt, mặt đầy vẻ không dám tin.

"Hẳn là nghệ thuật sinh đẻ!"

"Vóc người cũng rất tuyệt, khí chất max điểm!"

"Hoa khôi trường THPT định chọn lại chắc?" Rất nhiều người bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt luôn nhìn về phía Lâm Đạm, lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Đạm mặt không thay đổi kéo ghế, nhường Vu Diệp Oanh vị trí gần tường, mình thì ngồi cạnh lối đi, "Cậu lưu ban, tại sao?" Cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Nam.

"Vì một cọc làm ăn." Chu Nam ngồi phía trước hai người, đè thấp giọng nói.

Lâm Đạm gật đầu, không có tìm tòi nghiên cứu gì thêm.

Đám nam sinh cách đó không xa bắt đầu lay mạnh thiếu niên cao lớn đang ngủ, vừa lay vừa gọi nhỏ: "Anh Khải, anh Khải, mau tỉnh lại, trong lớp có người đẹp, đại mỹ nữ đấy!"

Thiếu niên bị lắc không nhịn được, vỗ bàn hét: "Cậu con mẹ nó xong chưa? Không thấy ông đây đang ngủ phỏng?" Cậu chẳng những thân hình cao lớn, thể trạng to khỏe, ngay cả tướng mạo cũng cực kỳ anh tuấn, đôi mày kiếm đen nhíu chặt, tỏ ra hết sức hung thần ác sát. Khác với loại hình ôn văn nho nhã như Chu Nam, cậu thuộc loại dương cương tuấn mỹ, khí chất rất đặc biệt cũng rất nồng liệt, giống như ngọn lửa thiêu đốt.

Giọng cậu mười phần trầm thấp hùng hậu, bởi mới tỉnh ngủ, còn lộ ra đôi chút khàn khàn hấp dẫn, đưa đến rất nhiều nữ sinh quay đầu lại nhìn, sau đó rối rít đỏ mặt. Các cô vốn tưởng rằng Chu Nam đã quá anh tuấn, không ngờ trong lớp mình còn ẩn giấu một anh đẹp giai khác! Không nghi ngờ chút nào, hotboy trường nhất định là hai bọn họ.

"Ngủ đến đơ rồi à, có đại mỹ nữ cũng không thèm nhìn." Nam sinh ngồi chung quanh cậu hi hi ha ha nói.

Cậu theo đầu ngón tay những người này nhìn sang, sau đó ngây ngẩn. Chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo T-shirt trắng, quần jean xanh da trời ngồi cách đó không xa, mái tóc đen nhánh bồng bềnh xõa tung sau vai, tỏ ra phong tình vạn chủng, rõ ràng chỉ nhìn thấy một bên mặt, cái trán đầy đặn kia, sống mũi cao cùng bờ môi đỏ mọng hơi nhếch kia lại được nắng mai mạ lên một lớp vàng lóng lánh, đẹp đến không giới hạn, đẹp đến mức cả người sáng bừng lên.

Tầm mắt thiếu niên ngưng lại trên người cô, biểu tình có chút đờ đẫn.

Đúng vào lúc này, thiếu nữ cũng quay đầu, nhìn sang hướng cậu, đôi mắt thâm thúy giống như hai hàn đàm, có thể lôi kéo người ta chết chìm trong đó.

Thiếu niên kinh hoảng thất thố dời tầm mắt, lỗ tai hồng thấu, thiếu chút nữa nhỏ máu, vẫn mạnh miệng giễu cợt: "Cũng chẳng ra đâu vào đâu!"

"Cái gì mà chẳng ra đâu vào đâu? Anh Khải, mắt anh có tật xấu à?" Một đám nam sinh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nói thật, coi như các ngôi sao lớn trong giới giải trí cũng không tìm ra được ai đẹp mắt hơn thiếu nữ trước mặt.

Liếc thấy thiếu nữ còn đang nhìn mình, thiếu niên hất cằm, biểu tình hết sức lãnh khốc: "Ông đây cảnh đời gì còn chưa thấy qua? Nào giống đám nhà quê ra tỉnh mấy cậu." Nhìn thấy một người quen đi vào phòng học, cậu ánh mắt sáng lên, lập tức nói: "Nhìn thấy không? Ông đây thích như thế kia kìa, đủ thanh thuần, đủ đáng yêu!" Lời tuy nói như vậy, nhưng toàn bộ đều đè thấp giọng, hoàn toàn không dám để thiếu nữ cách đó không xa nghe thấy.

Đám nam sinh nhìn về phía cửa, ánh mắt cũng sáng lên. Khoan hãy nói, nữ sinh đi tới lần này cắt tóc ngắn ngang vai, ánh mắt to tròn, tỏ ra hết sức mềm mại đáng yêu. Nếu nói cô gái trước đẹp yêu dị, thì cô gái trước mắt này đẹp thanh thuần, có đặc sắc riêng.

"Mịa, lại tới một người đẹp. Giá trị nhan sắc của lớp mình quá cao há há!" Mọi người bàn luận sôi nổi, lắc đầu đầy xúc động.

Thiếu nữ mới vào cửa thấy thiếu niên cao tráng tỏ vẻ rất cao hứng, lập tức chạy tới, tự nhiên kéo cái ghế bên người cậu ra, sức sống tràn trề nói: "Cao Thư Khải, chúng ta lại gặp mặt rồi! Sau này nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn!"

Thiếu niên cao tráng không lạnh không nóng đáp một tiếng, sắc mặt thì nhu hòa đi nhiều.

Thiếu nữ nhìn thấy Chu Nam, không khỏi ngẩn người, sau đó chạy tới, đè thấp âm lượng nói: "Anh Chu, anh cũng nhận cọc làm ăn nhà họ Cao à?"

Chu Nam gật đầu dặn dò: "Cậu ta rất tà môn, em nhớ cẩn thận."

"Em biết, hồi nghỉ hè em có tới bảo vệ cậu ta hai tháng, còn cứu mạng cậu ta, đúng là rất tà môn." Thiếu nữ nháy nháy mắt với Chu Nam, biểu tình hết sức ranh mãnh nghịch ngợm.

Phát hiện cô có giao tình với cả hai bạn đẹp giai nhất lớp, các bạn học còn lại nhìn cô với cặp mắt khác xưa. Đây là người nào thế, được hoan nghênh vậy cơ à? Nhìn một đại mỹ nữ khác, hình như hơi quá trầm mặc, chắc là đi theo con đường cao quý lạnh lùng.

Lâm Đạm biết mình đang bị nghị luận, nhưng cũng không thấy không thoải mái hay gì. Cô sở dĩ chú ý tới thiếu niên cao tráng, hoàn toàn bởi người đàn ông quỷ dị dẫn dắt. Hắn hôm nay cũng theo tới trường học, vòng quanh thiếu niên mấy vòng, khẽ cười nói: "Phá Trụ chi mệnh? Thú vị!"

Người đàn ông nọ thấy thật thú vị, nhất định có cái gì rất bất phàm, huống chi Chu Nam vì thiếu niên này làm chậm trễ cả việc thi đại học, có thể thấy trên người đối phương nhất định có điểm không giống bình thường.

Lâm Đạm nhìn chằm chằm thiếu niên một hồi, không nhìn ra thứ gì, lúc này mới thu hồi tầm mắt. Vu Diệp Oanh lặng lẽ ôm một cánh tay cô, nhút nhát nói: "Khuê mật của tớ cùng người kia cũng tới."

"Người nào." Lâm Đạm xoa xoa đầu cô bé.

"Người đang mắng cậu." Vu Diệp Oanh đỏ mắt nói.

Lâm Đạm theo tầm mắt cô nhìn sang, lúc này mới phát hiện con chồng mẹ Vu cũng ngồi tại lớp, ở hàng thứ nhất, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hai người, sau đó ghé vào tai bạn cùng bàn nói cái gì. Bạn ngồi cùng bàn của cô ta cũng liên tục nhìn về phía sau, biểu tình hết sức khinh bỉ. Còn có một nữ sinh ngồi ở hàng hai tổ hai, ánh mắt nhìn về phía Vu Diệp Oanh tràn đầy chột dạ, chắc là khuê mật năm đó bỏ lại cô đi gặp bạn trên mạng.

Lâm Đạm liếc hai người một cái, xem thường nói: "Không cần phản ứng họ."

"Được." Vu Diệp Oanh gật đầu một cái, bộ dáng hết sức lanh lợi.

Một lát sau, giáo viên tới, để các bạn học trong lớp từng người bước lên bục giảng tự giới thiệu. Thiếu niên cao tráng tên Cao Thư Khải, thiếu nữ ngồi bên cạnh cậu tên Ngải Vũ, con gái chồng mẹ Vu tên Từ Hân, khuê mật Vu Diệp Oanh tên Hoàng Tuyền... Mắt thấy tất cả mọi người đã tự giới thiệu xong, Lâm Đạm mới chậm rãi đi lên bục giảng, nói: "Tớ tên Lâm Đạm, bạn cùng bàn của tớ tên Vu Diệp Oanh." Dứt lời xoay người rời đi.

Chủ nhiệm lớp vội vàng ngăn cô lại: "Đã hết rồi sao? Em không chia sẻ lý tưởng và yêu thích với các bạn à?"

Lâm Đạm khẽ cau mày, đang định suy tính, nữ sinh ngồi bên cạnh Từ Hân giơ tay lên nói: "Thưa cô, trường học chúng ta là trường THPT trọng điểm, hẳn sẽ không cho học sinh trang điểm chứ? Bạn học này trang điểm quá đậm, sẽ gây ảnh hưởng không tốt!"

"Đúng vậy! Đi học trang điểm làm gì! Chúng ta là học sinh, chúng ta cũng không phải gái làng chơi (1)!" Lập tức có học sinh phụ họa, hơn nữa phần lớn là nữ sinh. Lâm Đạm da quá trắng, lông mi quá đen dày, môi quá đỏ, nhìn qua diễm lệ cực kỳ giống trang điểm đậm.

Cô giáo nhìn kỹ Lâm Đạm một cái, giọng trở nên nghiêm nghị, "Bạn học Lâm, chờ lát nữa em tới nhà vệ sinh rửa mặt một chút, sau này nhớ chú ý, không nên mang bầu không khí không tốt tới trường học."

Từ Hân cười phì một tiếng, bạn ngồi cùng bàn cô ta nhướng lông mày, tỏ ra rất đắc ý. Nữ sinh ngồi chung quanh họ đều lộ ra biểu tình thắng lợi, tựa như khiến Lâm Đạm khó chịu là chuyện hết sức hả hê lòng người. Khuê mật Vu Diệp Oanh thì cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Cao Thư Khải liếc Lâm Đạm một cái thật nhanh, lỗ tai vốn đã dần giảm nhiệt độ lại bắt đầu đỏ lên.

Lâm Đạm lắc đầu một cái: "Thưa cô, không cần rửa đâu ạ." Cô cầm ra một tờ khăn giấy, chùi mặt đi chùi mặt lại, trực tiếp lau đến khi da mặt đỏ lên mới buông chiếc khăn trắng tinh xuống, từ từ nói: "Em không trang điểm, trời sinh em trông đã thế rồi."

Gò má tái nhợt của cô bị thô lỗ xoa nắn hiện lên vệt đỏ ửng, đuôi mắt cũng loáng thoáng hơi hồng nhạt, khiến gương mặt cực kỳ xinh đẹp của cô càng tăng thêm mấy phần yêu dị. Cô chuyển đôi mắt nhìn tới, làm chủ nhiệm lớp ngẩn ngơ, qua thật lâu mới áy náy nói: "Thật xin lỗi, là cô và các bạn trách lầm bạn học Lâm rồi, bạn học Lâm em về chỗ đi."

Nụ cười trên mặt Từ Hân đọng lại, nữ sinh ngồi chung quanh cô ta đều tiên là không dám tin, sau đó lộ ra thần sắc đố kỵ. Gương mặt đẹp như thế mà không phải trang điểm ra, điều này sao có thể!

Các bạn nam không chớp mắt nhìn Lâm Đạm, chờ cô ngồi xuống mới miễn cưỡng rời tầm mắt đi, giả bộ nói chuyện phiếm như không có chuyện gì xảy ra. Vu Diệp Oanh chưa từng đi lên tự giới thiệu bị họ quên sau ót, đây đối với cô mà nói lại là chuyện tốt.

Khi Lâm Đạm đi ngang qua, Cao Thư Khải quay đầu, chuyên tâm dồn sự chú ý của mình ra ngoài cửa sổ, qua một lúc lâu mới chuyển trở lại, không yên lòng nói chuyện phiếm với bạn xung quanh.

---

Một tuần sau khai giảng, Lâm Đạm dần dần thích ứng nếp sống của học sinh THPT, Vu Diệp Oanh giống cái đuôi nhỏ đi theo bên người cô, ngược lại không bị đả kích gì lắm.

Cao Thư Khải cùng một nam sinh khác tên Mã Duệ thành hai boss to nhất lớp, hai người tựa hồ không ưa nhau là bao, ai cũng xem thường ai, vì vậy nam sinh trong lớp chia thành hai phe, theo hai người lăn lộn. Mã Duệ là con nhà giàu, trong nhà rất có tiền, Cao Thư Khải lại là con trai độc nhất của người giàu có nhất Hải Thành - Cao Tuấn, có danh xưng thái tử gia của Hải Thành, người vây quanh cậu tự nhiên nhiều hơn quanh Mã Duệ nhiều.

Ngày này, cậu dựa nghiêng trên lan can, một bên hút thuốc một bên cùng mấy thằng đàn em nói chuyện phiếm.

Một đàn em nói: "Anh Khải, Lâm Đạm với Ngải Vũ, anh thích người nào hơn?"

Một đàn em khác giễu cợt: "Còn phải hỏi à, nhất định là Lâm Đạm. Ngải Vũ mặc dù dáng dấp cũng đẹp đấy, nhưng so với Lâm Đạm thì kém xa. Tiêu chuẩn của anh Khải chúng ta hơi bị cao, khẳng định thích Lâm Đạm."

Cao Thư Khải nhíu mày một cái, chê bai: "Ai nói ông đây thích Lâm Đạm? Ông đây thích thanh thuần, không thích yêu diễm tiện hóa (diễm lệ - ý khinh thường)!"

Tất cả mọi người trong nháy mắt an tĩnh lại, ánh mắt hướng về sau lưng cậu, biểu tình có chút kỳ quái. Cậu lúc này mới hậu tri hậu giác quay đầu, thấy "yêu diễm tiện hóa" trong miệng cậu đang đứng ngay sau lưng, nhàn nhạt mở miệng: "Nhường đường một chút, tôi muốn đi vệ sinh."

Cậu mặt không đổi tránh đường, lỗ tai lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu đỏ lên, trái tim lại run lên một cái, cứ như muốn nhảy ra ngoài.

Lâm Đạm ngực rất cao, eo rất nhỏ, chân rất thẳng rất dài, nhìn từ phía sau, tấm lưng kia đúng thật có thể khiến người ta mê mẩn muốn chết. Đám nam sinh si ngốc nhìn cô một hồi, một người trong đó lắc đầu xúc động: "Anh Khải, anh nói quá đúng, Lâm Đạm đúng là một tiện hóa. Nghe nói cô ta không cha không mẹ, toàn dựa vào tiền làm kỹ nữ trang trải cuộc sống. Cô ta còn câu dẫn lãnh đạo trong trường, nếu không nào có thể tới trường THPT tốt nhất Hải Thành học tập chứ?"

Cao Thư Khải sửng sốt một lúc lâu mới hung hăng dí điếu thuốc lên lan can, trầm giọng hỏi: "Lời này cậu nghe ai nói? Mọi người đều là bạn cùng lớp, cậu con mẹ nó đừng có lan truyền linh tinh!"

"Không phải em truyền, là Từ Hân với Hoàng Tuyền truyền. Họ biết bạn tốt của Lâm Đạm - Vu Diệp Oanh. Anh không biết chứ Vu Diệp Oanh nhìn thì biết điều đấy, thật ra không phải đèn cạn dầu đâu, mười ba tuổi đã cùng người ta bỏ trốn, tháng trước vừa mới về. Nghe nói sau khi cô ta bỏ trốn bạn trai rất nhanh không thèm nữa, cô ta chỉ có thể theo Lâm Đạm bán dâm. Hai người họ cũng không biết bị bao nhiều người ngủ rồi, còn ở đây giả bộ thiếu nữ thuần khiết!"

"Lâm Đạm có thèm giả bộ đâu? Cô ta trực tiếp viết bốn chữ 'yêu diễm tiện hóa' lên mặt." Nam sinh vừa dứt lời, mọi người đều cười rộ lên.

Cao Thư Khải đạp người nọ một cước, nghiêm giọng nói: "Không biết chuyện không nên nói lung tung, ông đây chỉ đùa một chút, các cậu còn cmn tưởng thật! Nói một nữ sinh thành như vậy không cảm thấy thấp kém à? Sau này đừng có nói mấy thứ này trước mặt ông đây, ông đây không nhịn nữa đâu!"

Cậu nổi giận đùng đùng đi, đám nam sinh vội vàng đuổi theo sau.

Lâm Đạm vốn nên đi nhà vệ sinh lúc này dán lưng tại vách tường đoạn rẽ, Vu Diệp Oanh kéo chặt tay cô, hốc mắt hồng hồng. Họ sớm nghe rõ đoạn đối thoại của đám người này.

"Đừng thương tâm, nếu họ thích khua môi múa mép, vậy tớ sẽ cho họ khua môi múa mép cho đủ." Lâm Đạm vỗ đỉnh đầu Vu Diệp Oanh, giọng rất bình tĩnh.

Vu Diệp Oanh ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười rạng rỡ khéo léo như đóa hoa vươn mình đón ánh mặt trời.


(1) Gái làng chơi: nguyên văn "giao tế hoa" - đóa hoa giao tiếp, chỉ người phụ nữ có tài giao tiếp trong xã hội xưa, mang ý nghĩa khinh miệt. Trong QT thậm chí có cả cách dịch nghĩa là "đĩ sang" và "đĩ quý phái", cái này mình cũng không biết nói gì =)))

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 543

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.