Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (5)

Phiên bản Dịch · 2381 chữ

Chương 155: Cổ nữ (5)

Một hầm trú ẩn không lớn, vậy mà có mười mấy cỗ thi thể xếp chồng lên nhau, mà Thạch Quý buổi tối ngày nào cũng ngủ bên trên chỗ thi thể này, có thể thấy tâm tính hắn hung tàn tới mức nào.

Lâm Đạm lắc đầu một cái, lòng tràn đầy chán ghét, lại dậm chân, ngăn cản hành động chiếm đoạt thi thể của độc trùng. Cô lục lọi trong hầm trú ẩn một hồi, cuối cùng tìm được một cái công tắc điện, bật lên ngọn đèn dây đốt nhỏ treo trên trần hầm trú ẩn. Ánh sáng vàng chiếu sáng địa phương chật hẹp, cũng giúp thiếu nữ gầy yếu một mực thét chói tai từ từ bình tĩnh lại.

Lâm Đạm một mực chiếu đèn pin, thiếu nữ không thấy rõ mặt cô, còn tưởng Thạch Quý tới, cho nên mới hô to.

"Cậu, cậu là ai? Cậu cũng bị bắt tới đây sao?" Giọng thiếu nữ khô khốc cực kỳ, ánh mắt nhìn Lâm Đạm có đồng tình cũng có bi thương. Cô đã hoàn toàn buông tha hi vọng chạy trốn rồi.

"Còn cậu là ai?" Lâm Đạm đi tới bên cạnh cô gái, sờ xích sắt trên mắt cá chân cô ấy. Cô bây giờ hoàn toàn có thể tay không kéo đứt xích sắt, nhưng không làm vậy. Người quá đặc biệt sẽ bị người khác bài xích, trước khi có lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối, cô sẽ không bại lộ chỗ đặc biệt của mình.

"Tớ gọi..." Thiếu nữ dùng sức suy tư một phen mới chậm rãi mở miệng: "Tớ gọi là Vu Diệp Oanh." Cái tên vốn thuộc về cô, bây giờ dường như đã cách cô xa lắm rồi. Ở chỗ này, cô chẳng qua là một súc vật để phát tiết thú tính, Thạch Quý sẽ không quan tâm cô tên gì, tới từ nơi nào.

Lâm Đạm gật đầu một cái, lại hỏi: "Cậu bị nhốt ở chỗ này bao lâu?"

Thiếu nữ mặt đầy chết lặng: "Tớ không biết."

"Vậy cậu bị giam vào năm bao nhiêu?"

"Năm 2015."

"Bây giờ là năm 2018." Lâm Đạm nói thời gian chính xác cho thiếu nữ: "Cậu đã bị nhốt ba năm rồi."

Thiếu nữ chậm rãi gật đầu, trong mắt đều là mờ mịt. Thời gian đối với cô mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa, cô không còn hiện tại, thì làm gì có tương lai?

Lâm Đạm chỉnh sửa mái tóc khô rối bời của cô gái, lại không dấu vết dò xét mạch đập của cô ấy, phát hiện cô ấy không những không đủ dinh dưỡng, nội tạng suy kiệt, mà còn mắc rất nhiều bệnh. Nếu mình không đến, cô ấy lâu thì một còn ngắn thì nửa năm, sẽ chết tại nơi tối tăm không ánh mặt trời này.

Lâm Đạm yên lặng thở dài, sau đó đứng lên, theo nấc thang leo lên mặt đất. Độc trùng chằng chịt cũng giống dòng nước chảy, theo bước chân cô bò ra ngoài.

Thiếu nữ không nói lời nào nhìn cảnh tượng quỷ dị này, cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc hay sợ hãi, càng không cầu cứu Lâm Đạm. Bị giam quá lâu, đầu óc cô trở nên chậm rất chậm lụt. Mới đầu ngày nào đêm nào cô cũng nghĩ cách thoát khỏi địa phương quỷ quái này, bây giờ cô cái gì cũng không nghĩ, như cái xác không hồn trôi qua từng ngày.

Cô nhìn mười mấy cỗ thi thể do độc trùng đào lên, tuyệt vọng nghĩ: Nếu như có thể sớm chết, biến thành một thi thể không có cảm giác, có lẽ là một chuyện tốt.

Trong hầm trú ẩn cất giấu một bí mật lớn động trời, chìa khóa xích sắt chắc chắn được Thạch Quý giữ bên người, đề phòng rơi rớt. Nghĩ như vậy, Lâm Đạm bò ra khỏi gầm giường lục lọi trên thi thể gã một phen, quả nhiên tìm được một cái chìa khóa. Trong xác gã còn đầy độc trùng, ăn no máu thịt bắt đầu nuốt ăn đồng loại, lớp da mỏng không ngừng run run lúc nhúc côn trùng bên dưới, tình cảnh hết sức đáng sợ.

Lâm Đạm ngay cả chân mày cũng không thèm nhíu lấy một cái, đi ra ngoài cửa, phát hiện dược liệu trong lò đồng đã cháy gần hết, lúc này cắn nát đầu ngón tay, nhỏ máu tươi của mình vào. Trong lò đồng đột nhiên bùng lên ngọn lửa cao nửa thước, sau đó làn khói xanh tỏa ra mang theo mùi thơm nồng khác thường, hấp dẫn tất cả độc trùng rậm rạp chằng chịt xung quanh tới.

Bọn chúng tranh nhau chui vào trong lò đồng, một cái lò nho nhỏ, sức chứa nhìn qua chỉ có nửa lít, lại có thể thu nạp độc trùng cuồn cuộn không ngừng, tựa như không biết đầy là gì, như thể thủy triều sâu vào trong là biến mất sạch sẽ trong chốc lát vậy. Ngay sau đó, tiếng gặm cắn khiến người ta ê răng từ lò đồng truyền ra.

Lâm Đạm lắng tai nghe, không khó tưởng tượng đây là cuộc chém giết giữa các độc trùng, con cuối cùng còn sót lại mới có tư cách gọi là cổ trùng.

Người đàn ông quỷ dị một mực đi theo bên người Lâm Đạm, yên lặng quan sát nhất cử nhất động của cô. Hắn càng ngày càng nhìn tiểu nha đầu này với cặp mắt khác xưa, càng ngày càng cảm thấy hứng thú hơn. Cô lá gan lớn, cũng đủ bình tĩnh, là một hạt giống tốt.

"Truyền thừa của vu cổ sư đến từ huyết mạch," Hắn hiếm có tâm tình tốt giải thích: "Huyết mạch của cô càng thuần khiết, cổ trùng bồi dưỡng được càng mạnh. Dĩ nhiên, thủ pháp đào tạo cũng quyết định sự mạnh yếu của cổ trùng, việc này cô phải tự đi tìm hiểu."

Lâm Đạm cũng không hỏi hắn huyết mạch của mình có thuần khiết hay không. Đã đi tới bước này, coi như cô rất yếu, cũng phải nghĩ tất cả các biện pháp để mình trở nên mạnh hơn. Huyết mạch không thể thay đổi, ý chí lại có thể quyết định số mệnh, cô hết lòng tin điều này.

Khói xanh trong lò đồng từ từ tản đi, âm thanh gặm cắn cũng hoàn toàn nhỏ đi, Lâm Đạm lúc này mới mở nắp, lấy ra một con huyết tàm toàn thân đỏ tươi.

Người đàn ông nhướng chân mày, tựa như có chút kinh ngạc, song không mở miệng nói gì. Lần đầu bồi dưỡng cổ trùng đã dưỡng được một con huyết tàm, thiên phú của tiểu nha đầu rất xuất chúng.

Lâm Đạm không quá quan tâm tới công dụng của con sâu nhỏ này, trực tiếp nuốt nó làm bụng luôn. Cảm giác đói bụng mãnh liệt biến mất trong nháy mắt, khiến cô thở dài một hơi. Như vậy có thể thấy, năng lượng trong cơ thể một con côn trùng trưởng thành nhiều hơn nhiều so với trứng trùng, vậy thức ăn còn tốt hơn côn trùng trưởng thành là gì?

Lâm Đạm rất tự nhiên nghĩ tới cổ vương, vì vậy tín niệm học tập vu cổ càng thêm kiên định. Không nghiên cứu cổ thuật, cô căn bản không bồi dưỡng ra được cổ vương, sao có thể thỏa mãn thánh cổ trong cơ thể?

Người đàn ông nọ cúi người nhìn cô, thở dài nói: "Thứ đồ như vậy mà cô cũng nuốt xuống được à?"

Lâm Đạm bịt tai không nghe, chỉ để ý đổ tro bụi trong lò đồng ra, lấy khăn tay lau chùi sạch sẽ, sau đó bỏ vào túi xách. Cô tìm tòi trong nhà Thạch Quý một lần, cầm đi tiền mặt và điện thoại di động của gã, xóa bỏ dấu vết mình lưu lại, lúc này mới trở lại hầm trú ẩn, mở xích sắt trên chân thiếu nữ ra, dặn dò: "Cậu đi cùng tớ đi."

Thiếu nữ ngây ngô nhìn Lâm Đạm, vẻ mặt mờ mịt, cho đến khi xích sắt trói buộc cô hơn một ngàn ngày bị Lâm Đạm ném xuống đất mới đột nhiên tỉnh hồn, không dám tin nói nhỏ: "Cậu sẽ dẫn tớ ra ngoài?"

"Đúng." Lâm Đạm gật đầu một cái, giọng chắc chắn.

Thiếu nữ dùng sức cầm lấy cổ tay cô, biểu tình kinh hoàng: "Không muốn, kẻ đó ở phía trên! Nếu hắn phát hiện cũng sẽ bắt cậu lại!" Ý chí và mong muốn cầu sinh của cô gái này đã sớm bị mài mòn sạch sẽ trong vô tận hành hạ.

"Gã sẽ không trở lại." Lâm Đạm sờ đầu cô, giọng ôn nhu: "Không phải sợ, cậu đã tự do."

Thiếu nữ không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi xuống. Cô khát vọng tự do biết bao, nhưng lại sợ đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, cô sẽ lại bị trói buộc trong bóng tối, chịu đựng thống khổ và tuyệt vọng vô cùng vô tận.

Lâm Đạm không biết làm thế nào an ủi vết thương lòng của cô, chỉ có thể ôm cô lên mặt đất. Thiếu nữ nhìn thấy cái xác khô đét của Thạch Quý, lập tức la hoảng lên, bị Lâm Đạm bịt miệng mới dần dần ý thức được, tên ma quỷ ngày đêm hành hạ cô đã chết, hắn quả nhiên sẽ không trở lại nữa.

Thiếu nữ bắt đầu không tiếng động khóc thút thít, trong mắt có oán hận, có vui sướng, có giải thoát. Cảnh tượng vô cùng đáng sợ trong mắt người thường, trong mắt cô giống như cứu rỗi. Từ nay về sau, cô không cần lo lắng người này sẽ xuất hiện trong sinh mệnh cô, kéo cô xuống vực sâu nữa. Cô một chút cũng không muốn biết hắn đã chết như thế nào, càng không muốn biết thiếu nữ vừa rồi có quan hệ gì với chuyện này không. Cô được cứu, cô rốt cuộc được cứu rồi!

Lâm Đạm ôm thiếu nữ đứng ở mép giường, để cô nhìn thấy trạng thái tử vong của Thạch Quý. Trốn tránh không thể chữa trị vết thương trong nội tâm, tiếp nhận mới là cách giải thoát duy nhất. Tiếp nhận khổ nạn, tiếp nhận thực tế, tiếp nhận bản thân đã bị đâm thủng trăm lỗ ấy. Nếu như người bị nhốt là Lâm Đạm, cô muốn vào một khắc cô chạy được ra ngoài, nhất định phải thấy tận mắt Thạch Quý xuống địa ngục.

Tiếng khóc thút thít của thiếu nữu càng ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn dừng lại. Cô nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Lâm Đạm, nói giọng khàn khàn: "Tớ không sao, chúng ta đi thôi."

Lâm Đạm lúc này mới ôm cô trốn vào bóng đêm.

---

Hôm sau, cảm giác đói bụng kéo nhau trở lại, khiến Lâm Đạm thật sự không dễ chịu. Cô đang chuẩn bị xuống giường tìm ít thức ăn, thì phát hiện bên chân mình có một cơ thể gầy nhỏ đang nằm co ro.

Vu Diệp Oanh cho rằng mình sẽ mất ngủ, giống như mỗi buổi tối trong quá khứ. Nhưng mà, khi rúc vào bên chân người đã cứu mình, cô lại ngủ rất say, rất ngọt, rất an tâm. Nháy mắt đối phương tỉnh lại, cô cũng tỉnh, vội vàng bò dậy, mở đôi mắt to nhìn sang. Tối qua lúc trở lại, người này đã tắm cho cô, đổi quần áo cho cô, động tác hết sức ôn nhu, làm cô quyến luyến không dứt.

Lâm Đạm mặc áo khoác vào, tự nhiên cầm tay thiếu nữ bắt mạch. Thân thể này nếu không trị liệu sẽ chẳng sống được bao lâu nữa, bởi dinh dưỡng không đầy đủ, cơ quan nội tạng không ngừng bị tổn thương, xương cũng gãy lìa nhiều chỗ, còn sảy thai mấy lần, để lại căn bệnh. Thời điểm Thạch Quý tâm tình không tốt phát tiết thú tính lên người cô ấy liền đánh cô ấy như đánh bao cát, cô ấy có thể sống tới giờ đã là một kỳ tích.

Thiếu nữ ngoan ngoãn mặc cho Lâm Đạm nắm tay mình, còn dùng lực lôi kéo khóe miệng, định nặn ra một nụ cười. Ba năm chưa từng cười qua, cô đã quên cách khống chế bắp thịt trên mặt rồi.

Lâm Đạm từ từ nói: "Cậu còn nhớ số điện thoại của ba mẹ không? Tớ đi thông báo bọn họ tới đón cậu về nhà."

Biểu tình vốn có chút vặn vẹo của thiếu nữ trong nháy mắt cứng ngắc. Nhà, đây là một chữ ấm áp biết bao. Đoạn thời gian mới bắt đầu ấy, cô nằm mơ cũng nhớ nhà, sau đó, khi cô chịu đựng sự đối đãi đáng sợ kia, nhà thành nơi vĩnh viễn không thể trở về. Khát vọng của cô đối với nó toàn bộ đều biến thành nỗi sợ hãi khó chịu khi nhớ lại.

Ba và mẹ còn có thể tiếp nhận mình bây giờ sao? Sau khi trở về rồi, phải tiếp tục cuộc sống bình thường như thế nào? Cô che mặt, phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng.

Lâm Đạm xoa xoa đầu cô, khuyên: "Ba mẹ cậu khẳng định vẫn đang đi tìm cậu, cậu trước gọi điện thoại cho bọn họ đã."

Thiếu nữ khóc rất lâu mới chần chờ gật đầu.

Lâm Đạm cầm điện thoại di động của Thạch Quý, mò mẫm rất lâu vẫn không thể mở khóa màn hình, nhất thời có chút nhụt chí. Cô nhìn về phía thiếu nữ, thiếu nữ cũng lắc đầu một cái, bày tỏ mình có lòng mà không giúp được gì, vì vậy, hai người không thể làm gì khác hơn là tới chỗ Chu Nam xin hỗ trợ. Cậu cả ngày táy máy điện thoại di động, hẳn sẽ có cách đúng chứ?

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 570

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.