Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (4)

Phiên bản Dịch · 2482 chữ

Chương 154: Cổ nữ (4)

Lâm Đạm về đến nhà, lau khô giọt nước trên người, thay quần áo sạch sẽ, quay đầu phát hiện, khối ngọc bội vốn nên chìm vào đáy nước, nay hoàn hảo không sứt mẻ đặt trên bàn. Người đàn ông nọ ngồi ở cửa sổ thưởng thức cảnh mưa, biểu tình rất thích ý.

Lâm Đạm cầm ngọc bội lên ném ra ngoài cửa sổ, người đàn ông khẽ cười một tiếng, ngọc bội liền bay trở lại, phảng phất có người vô hình điều khiển vậy.

Nếu không thoát được, vậy cứ tùy ý nó đi. Nghĩ như vậy, Lâm Đạm xoay người đi ra ngoài, không thèm đụng vào khối ngọc bội kia lần hai. Người đàn ông nọ nằm bên bệ cửa sổ, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn bóng lưng cao ngất của thiếu nữ, khóe miệng cười tủm tỉm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chu Nam thấy thiếu nữ chậm rãi đi vào phòng mình, biểu tình ngạc nhiên. Ngũ quan vẫn là ngũ quan ấy, nhưng thịt hơi sạm của cô trở nên nhẵn nhụi trắng như tuyết, hai mắt luôn lóe lên thần thái thấp kém, lúc này giống như hai hàn đàm, lạnh đến khiếp người. Cô tuyệt đẹp, tuyệt diễm, cả người trên dưới lại không có tia sức sống nào, khiến người ta run sợ đồng thời lại không thể khống chế mình muốn tới gần.

Cô bây giờ không giống một người, ngược lại càng giống một con yêu, một con yêu có thể đầu độc lòng người, hút đi hồn phách.

"Cô là người hay quỷ?" Cổ tay Chu Nam run lên một cái, một tấm linh phù xuất hiện giữa hai ngón tay cậu.

Lâm Đạm ngẩn người, hiển nhiên không ngờ tới Chu Nam cũng là người đồng đạo. Cô tiếp tục đi về phía trước, giọng bình thường: "Hôm nay tôi gặp chút chuyện trên đường, chưa có cách gì liên lạc với người nhà giùm cậu, cậu cố chờ thêm chút nữa." Cô tự động đổi thuốc cho thiếu niên.

Linh phù chưa sáng lên, nói cách khác Lâm Đạm là người chứ không phải quỷ. Chu Nam thở phào nhẹ nhõm trong bụng, thấy tò mò về sự thay đổi của cô.

"Cậu có phải gặp chuyện gì hay không?" Cậu thấp giọng hỏi.

"Không sao cả, cậu cứ nghỉ cho khỏe đi, tôi sẽ mau chóng giúp cậu rời khỏi đây." Lâm Đạm cầm vải bẩn đi ra ngoài rửa sạch sẽ, hoàn toàn không giống quá khứ, luôn mè nheo trong phòng thiếu niên, tìm đủ các loại lý do nói chuyện với cậu.

Chu Nam thấy kỳ lạ với sự thay đổi thái độ của Lâm Đạm, song không truy cứu. Đối với cậu mà nói, thoát khỏi sự dây dưa của cô gái này không nghi ngờ gì là việc tốt. Như vậy cậu sẽ không phải lo đối phương nổi lên tâm tư xấu, vĩnh viễn nhốt cậu ở chỗ này nữa. Cậu có thủ đoạn tự vệ, nhưng dưới tình huống không cách nào đi đứng, thủ đoạn nào thì cũng giảm bớt hiệu quả đi ít nhiều. Nói không chừng lần này, cậu sẽ lật thuyền trong mương.

Cũng may hứng thú của Lâm Đạm với cậu chỉ là nhất thời, nói không chừng cô ấy chẳng qua chỉ thấy một người cô đơn, muốn tìm ai đó trò chuyện cùng mà thôi. Gương mặt này của mình cũng không phải người gặp người thích. Nghĩ tới đây, Chu Nam sờ sờ gò má, biểu tình có chút xấu hổ.

Nếu đã sống sót trở về, thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục theo lẽ thường thôi. Lâm Đạm cầm chổi lên bắt đầu quét dọn nhà cửa, sau đó hái một ít cải xanh chuẩn bị nấu cơm. Người đàn ông quỷ dị từ đầu đến cuối đi theo bên người cô, đoạn thở dài: "Cô mới rồi thiếu chút nữa thì chết, bây giờ hẳn nên nằm lên giường ngủ một giấc thật ngon."

Cô nhóc này mới mười tuổi thôi phải không? Vậy mà đã có thể làm được "Núi sập tuyết lở mà mặt không đổi sắc", nếu hắn còn sống, nói không chừng sẽ yêu thích vô cùng, thu cô làm đồ đệ. Chỉ bằng phần tâm tính này, tương lai cô nhóc tất nhiên sẽ có thành tựu. Chỉ tiếc hắn đã chết, càng đáng tiếc hơn là, cô nhóc này từ chối lời mời giúp đỡ của hắn, mà dùng thánh cổ kia. Cô còn có tương lai hay không, câu trả lời không nói cũng hiểu.

Lâm Đạm hoàn toàn không bị người đàn ông nọ quấy nhiễu, nên làm gì thì làm cái đó, làm xong về phòng, lấy di vật mẹ nguyên chủ lưu lại ra.

Cô bây giờ rất đói rất đói, thứ đói bụng này không truyền tới từ bụng, mà là cắm rễ ở trong linh hồn. Có một âm thanh không ngừng thúc giục cô đi tìm thức ăn, nhưng cô ăn sống mấy trái dưa leo, nguyên một tô cơm to, mà vẫn không đỡ chút nào. Như vậy có thể thấy, thức ăn mà trứng thánh cổ cần tuyệt không phải thức ăn cho người bình thường.

Cô mở túi da dê ra, lấy ra mấy viên trứng trùng đựng trong bình sứ.

Người đàn ông nhướng mày nói: "Cô muốn ăn chúng?"

Lâm Đạm giống như không nghe thấy, uống trứng trùng cùng nước y hệt uống thuốc, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình sợ hãi hay chán ghét.

Người đàn ông đưa hai cánh tay ra, vòng thiếu nữ trong ngực mình, giọng ngậm ý cười nồng đậm: "Tiểu nha đầu, ta càng ngày càng thích cô rồi đấy. Cô rất to gan, cũng rất thông minh. Chỉ tiếc những thứ này chưa đủ, xa xa không đủ."

Đói bụng đã hết, nhưng chỉ trong chớp mắt mà thôi. Lâm Đạm yên lặng chịu đựng thống khổ giống như mọc mụn trên xương, lần nữa đổ ra một đống lớn trứng trùng mà ăn. Khi cô chuẩn bị ăn hai con tình cổ, người đàn ông bỗng nhiên cầm cổ tay cô, nói giọng khàn khàn: "Vật này cô không thể ăn." Dứt lời lòng bàn tay nhẹ nhàng bao phủ chúng, hai con tình cổ lập tức biến mất không thấy.

Lâm Đạm rốt cuộc nhìn thẳng hắn, truy hỏi nói: "Anh cầm đồ của tôi làm gì?" Tình cổ nếu sử dụng không thích đáng, cũng sẽ hại mạng người, nhưng trực giác nói cho Lâm Đạm biết, người đàn ông này rất mạnh mẽ, mình bây giờ tuyệt không phải đối thủ của hắn.

Người đàn ông đắm chìm trong tầm mắt chuyên chú của cô, cảm thấy cực kỳ vui thích. Hắn không khỏi thừa nhận, cảm giác bị cô nhóc này xem nhẹ cực kỳ không tốt.

"Bằng vào thực lực bây giờ của cô, muốn hóa giải độc tình cổ dễ như trở bàn tay, vì sao phải e ngại khi ta giữ nó? Tiếp tục ăn đồ của cô đi, cô xem, cô đã đói đến phát run rồi kìa." Người đàn ông nọ nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lâm Đạm, giọng hết sức ôn nhu cưng chiều.

Lâm Đạm nhìn hắn một cái thật sâu, lúc này mới ăn hết số trứng trùng còn lại. Trứng trùng nào mạnh mẽ, hiệu quả chống đói sẽ lâu hơn một chút, có trứng trùng rất nhỏ yếu, sau khi nuốt xuống chẳng có tí cảm giác nào. Như vậy có thể thấy, càng là đồ năng lượng dư thừa, thánh cổ càng thích.

Mà trên cõi đời này, còn thứ gì giống như trứng cổ, ẩn chứa loại năng lượng này đây? Lâm Đạm một bên suy tính vấn đề này, một bên mở đống thư tay tổ tiên để lại ra đọc, gần tới chạng vạng tối đã có kế hoạch sơ bộ.

Cho dù mới trải qua sinh tử, cô vẫn chưa hề quên đúng giờ đổi thuốc cho Chu Nam, chăm sóc bệnh nhân tựa hồ đã thành thói quen của cô.

Cô mang bữa ăn tối vào phòng Chu Nam rồi rời đi, người đàn ông nọ bỗng nhô ra từ sau lưng cô, hứng thú hỏi: "Cô thích thằng nhóc kia, đúng không?"

Lâm Đạm khôi phục nguyên trạng thái độ coi hắn như không khí, cho dù hắn đứng trước người mình, cũng chỉ bình thản đi xuyên qua thân thể cao lớn của hắn. Khi người đàn ông nọ lần nữa ngăn trở đường đi của cô, cô bỗng đụng vào ngực hắn, cái trán sưng đỏ một mảnh.

Người đàn ông vòng hai tay qua bả vai gầy yếu của cô, khẽ cười nói: "Quên không nói cho cô biết, ta có hai loại trạng thái là hư ảnh và thực thể. Cô nếu muốn chui vào ngực ta (1), cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải vậy." Đầu ngón tay lạnh như băng của hắn phất qua làn da bóng loáng mịn màng nơi trán Lâm Đạm, khiến cô không khống chế được run rẩy.

Cô ý thức được rõ ràng —— người đàn ông này rất mạnh mẽ, tuyệt không phải quỷ quái thông thường. Chỉ không biết vì sao hắn cố chấp với việc mượn cơ thể cô như thế, mà không phải trực tiếp chiếm đoạt linh hồn. Chẳng lẽ hắn bị thứ gì đó hạn chế?

Nghĩ thì nghĩ, Lâm Đạm không hề thể hiện trên mặt chút nào, tránh thoát lồng ngực của người đàn ông nọ, trở lại phòng mình. Cô bỏ túi da dê và lò đồng nhỏ vào túi xách, thừa dịp bóng đêm lẻn vào sơn trại, tìm được chỗ ở của Thạch Quý.

Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông nọ trong bóng đêm tỏ ra hết sức dễ nghe: "Cô muốn làm gì, báo thù?"

Thời điểm ban ngày, biểu hiện của tiểu nha đầu hết sức bình thường, tựa như đã quên lần gặp gỡ trước đó. Lúc ấy người đàn ông nọ chỉ cảm thấy rất kinh ngạc, bằng vào quan sát mới nửa ngày ngắn ngủi của hắn, hắn biêt cô không phải loại người nhát gan hèn yếu, lấy đức báo oán. Thù giết người sao có thể nói quên là quên? Hóa ra cô chờ ở chỗ này.

Lâm Đạm không để ý người đàn ông nọ, vài ba bước nhảy qua tường đất, tiến vào nhà Thạch Quý. Nhà gã chỉ có hai gian nhà gỗ, rách rưới, tỏa ra mùi mốc nồng đậm. Tiếng ngáy từ phòng bên phải truyền tới, rất rõ ràng, người cô muốn tìm đang ở đó.

Lâm Đạm đặt lò đồng nhỏ ở cửa, lấy dược liệu trong túi da dê ra, bỏ từng cái vào lò đốt. Chỉ mất thời gian vài phút, đất bùn bốn phía truyền tới âm thanh huyên náo, vô số độc trùng đào đất bùn chui lên, lởn vởn vòng quanh lò đồng, trong khoảnh khắc tụ tập được một khoảng lớn, song lại tránh Lâm Đạm ra, tạo thành một khoảng trống quanh cô. Trong cơ thể cô cất giấu thánh cổ, đó là tồn tại mà tất cả độc vật đều sợ hãi.

Độc trùng chỉ ngửi thấy mùi thơm, nhưng không tìm thấy thức ăn, tự nhiên bắt đầu tìm kiếm ở chung quanh, tùy tiện chui vào cửa phòng, phát hiện Thạch Quý đang nằm trên giường. Độc trùng cắn thủng da gã, tranh nhau chui vào thân thể gã, đem nội tạng của gã gặm nhấm sạch sẽ. Gã tỉnh dậy, lại bị độc tố làm cho thần kinh tê dại, muốn kêu kêu không ra, muốn chạy chạy không thoát.

Vào khắc cuối cùng trước khi gã tắt thở, Lâm Đạm đẩy cửa phòng đi vào, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt gã. Trong mắt cô không có niềm sảng khoái khi báo được thù, chỉ có một mảnh sâu thẳm khiến người ta hít thở khó khăn. Báo thù, đây là phải làm, nhưng không thể chiếm cứ quá nhiều suy nghĩ của cô được. Thạch Quý hai mắt trợn tròn, mặt mũi vặn vẹo, lần đầu sinh ra sự hối hận khôn cùng với hành động của mình. Đáng tiếc tất cả đã quá muộn, trêu chọc phải người không nên trêu vào, chết không có chỗ chôn là từ miêu tả kết quả của gã chính xác nhất.

Lâm Đạm nhìn tận mắt thân thể của Thạch Quý khô đét lại giống như quả bóng xì hơi, độc trùng chằng chịt di chuyển loạn bên dưới lớp da cái xác, sau đó theo thất khiếu chui ra ngoài. Bọn chúng ăn sạch một người trưởng thành sống sờ sờ, nhưng vẫn chưa no bụng, vì vậy bắt đầu chiếm đoạt đồng loại, ngay sau đó, một con độc trùng nhỏ bỗng tách đoàn, chui xuống dưới gầm giường.

Một tiếng thét yếu ớt truyền ra từ lòng đất, ánh mắt Lâm Đạm lóe lên. Cô cũng chui xuống giường, phát hiện mấy tấm ván, sau khi nhấc tấm ván lên, một hầm trú ẩn sâu năm thước xuất hiện, rất nhiều độc trùng theo bậc thang xây bằng đất leo xuống, xâm nhập vào bóng tối. Tiếng thét chói tai kia chính là từ nơi bóng tối ấy truyền tới.

Lâm Đạm lấy một cái đèn pin từ túi xách, từ từ đi xuống. Trong cột ánh sáng màu cam, xuất hiện một một thiếu nữ đầu bù tóc rối mặt mày bẩn thỉu, gầy như que củi bị một sợi dây xích khóa lại, rất nhiều độc trùng bám lên da cô, gặm nhấm vết thương chồng chất trên người cô.

Lâm Đạm vỗ nhẹ bả vai thiếu nữ, độc trùng giống như chết vậy, thân thể co ro cúm rúm cứng đờ, phát hiện Lâm Đạm không có ý ăn chúng, lại ngọ nguậy đứng dậy, chui sâu hơn vào trong bùn đất. Mặt đất được Thạch Quý đắp lên vô cùng cứng rắn rất nhanh mềm xốp như cát, từng cỗ thi thể bị độc trùng lôi ra ngoài, phát ra mùi hôi thối gay mũi.

Thiếu nữ bị nhốt sợ hãi liên tục thét chói tai, Lâm Đạm chiếu đèn pin qua, bắt đầu đếm. Một, hai, ba... Hầm trú ẩn không tới mười thước vuông, lại chôn mười tám cỗ thi thể, Thạch Quý quả nhiên là một tên sát nhân cuồng ma.


(1) Chui vào ngực: nguyên văn "đầu hoài tống bão" (投怀送抱), chỉ việc dụi đầu vào ngực người khác để tranh thủ vui vẻ.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 553

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.