Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (6)

Phiên bản Dịch · 2633 chữ

Chương 156: Cổ nữ (6)

Nhìn thấy thiếu nữ gầy yếu đi theo sau lưng Lâm Đạm, Chu Nam rất kinh ngạc. Biểu tình của cô gái cũng y như thấy quỷ, túm chặt vạt áo Lâm Đạm mà lẽo đẽo theo sau, thân thể vẫn còn run lẩy bẩy. Cô bây giờ chỉ có thể tiếp nhận Lâm Đạm đến gần, bất kỳ đồng loại nào khác trong mắt cô đều chẳng khác nào mãnh thú.

"Đây là ai?" Chu Nam há mồm liền hỏi.

"Cậu ấy bị lạc trong núi, tôi nhặt cậu ấy về." Lâm Đạm đưa điện thoại di động tới, "Cái điện thoại này cậu có thể mở khóa không? Mở được thì tôi cũng không cần lên trấn giúp cậu gọi điện thoại nữa."

Điện thoại di động của Thạch Quý là loại rẻ tiền bán tại thôn xóm miền núi, hệ số an toàn không cao, Chu Nam nghịch nghịch vài ba lần là có thể xóa mật khẩu ban đầu đi. Nhìn thấy tín hiệu đầy vạch, cậu cũng thả lỏng một chút, ngay sau đó lại nghiêm túc nói: "Điện thoại di động này cậu lấy được từ đâu? Chẳng lẽ là trộm?

Lâm Đạm giọng bình tĩnh: "Không phải trộm, là nhặt được, lát nữa tôi sẽ mang nó về chỗ cũ. Cậu ấy cũng muốn liên lạc với ba mẹ, cậu gọi xong thì đưa cho cậu ấy gọi nhé."

Chu Nam gật đầu đồng ý, sau khi gõ xong dãy số lại vội vã xóa đi, vẻ mặt xoắn xuýt. Cậu đã nhìn ra, Lâm Đạm hoàn toàn không có loại ý tưởng kia với mình, càng không có ý niệm vĩnh viễn lưu mình lại. Cô không ba không mẹ, cô độc tịch mịch, thật vật vả có người bầu bạn, tự nhiên sẽ tỏ ra nhiệt tình một chút. Cô cứu mình, còn cứu thiếu nữ thất lạc kia, chứng tỏ cô từ đáy lòng hết sức hiền lành, đợi ở chỗ cô vô cùng an toàn, căn bản không cần lo lắng thứ khác.

Lần này đi xa cả ba mẹ và bạn bè đều không đồng ý, do cậu đánh cuộc chuồn ra ngoài, nếu cứ như vậy ảo não trở về, có thể nào sẽ rất chật vật, rất mất mặt không?

Nghĩ tới đây, Chu Nam để điện thoại di động xuống, chần chờ nói: "Lâm Đạm, cậu thật sự có thể chữa khỏi chân cho tôi sao?"

"Dĩ nhiên, chân cậu cần nhiều nhất hai tháng là có thể khỏi hẳn." Lâm Đạm chắc chắn gật đầu. Cô mặc dù không có trí nhớ, nhưng rất có lòng tin với y thuật của mình.

Thật ra Chu Nam cũng tự cảm giác được, thuốc của Lâm Đạm rất có tác dụng, chỉ hai ngày, xương của cậu đã bắt đầu hơi ngứa ngáy, đây là dấu hiệu đang khép lại. Hơn nữa đầu ngón chân của cậu cũng rất nhạy bén, có thể thấy phần xương này nhất định còn lành lặn, thần kinh và mạch máu không chịu bất kỳ tổn thương nào. Đã như vậy, sao cậu không đợi ở chỗ này cho đến khi nào khỏi bệnh rồi về? Như vậy cậu sẽ không bị ba mẹ chỉ trích và bạn bè cười nhạo nữa. Dù sao nghỉ hè vừa mới bắt đầu, cậu không sợ trễ thêm hai tháng.

Nghĩ như vậy, cậu để điện thoại di động xuống, dùng giọng thương lượng nói: "Lâm Đạm, hay là tôi chờ chân khỏi hẳn rồi hẵng gọi điện cho ba mẹ tôi đi."

Lâm Đạm nhướn mày, quả quyết từ chối: "Tôi không nuôi nổi cậu, cậu vẫn nên đi nhanh nhanh một chút. Cậu không phát hiện ra sao, mấy ngày nay chúng ta ngày nào cũng ăn cháo. Nếu cậu đợi tiếp, chúng ta ngay cả cháo cũng không có mà ăn. Cậu ăn thực sự quá nhiều."

Chu Nam đỏ gò má, vừa xấu hổ vừa mắc cỡ. Cậu biết Lâm Đạm gia cảnh bần hàn, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ tạo thành gánh nặng như vậy cho cô. Uổng cho cậu còn tưởng bở Lâm Đạm vừa ý mình, định dùng biện pháp mạnh lưu mình lại cơ đấy! Mặt cậu sao mà dày thế?

"Tôi cho cậu tiền." Cậu mở túi của mình ra, tìm một cái ví tiền.

Lâm Đạm thùng gạo trống không chỉ do dự ba giây liền quyết định cúi đầu trước tiền tài. Cô đưa tay, dứt khoát nói: "Được rồi, tôi đồng ý giữ cậu lại dưỡng thương, cậu đừng quên tính cả tiền thuốc vào." Chữa bệnh thu tiền, thiên kinh địa nghĩa.

Chu Nam sờ làn da nóng bỏng của mình, lúc này mới bắt đầu đếm tiền.

Vu Diệp Oanh lắp ba lắp bắp mở miệng: "Lâm Đạm, tớ, tớ không có tiền, vậy phải làm sao?" Nước mắt của cô trong nháy mắt rơi xuống, dáng vẻ sắp hỏng mất. Cô không thể rời khỏi Lâm Đạm được, một giây một phút cũng không được. Cô ấy là người duy nhất trên thế giới này có thể khiến cô cảm thấy an lòng.

"Cậu không sao, cậu khác với cậu ta, tớ không lấy tiền của cậu." Lâm Đạm rất có kiên nhẫn với Vu Diệp Oanh, ôm đối phương vào ngực nhẹ nhàng vỗ về.

Chu Nam cảm giác được sự phân biệt đối xử của cô, biểu tình càng thêm xấu hổ, cũng bắt đầu hoài nghi mị lực của mình. Cậu đưa năm ngàn tệ tới, hậm hực nói: "Số tiền này đủ chưa? Không đủ thì trong thẻ của tôi vẫn còn, cậu có thể mang thẻ lên trấn rút, mật mã là XXXXXX." Cậu hoàn toàn không cần lo Lâm Đạm sẽ cầm tiền trốn, hiện giờ cậu hoàn toàn tin tưởng phẩm cách của đối phương.

Lâm Đạm nhận lấy tiền, vuốt cằm nói: "Đủ rồi, vậy cậu an tâm ở lại đi. Điện thoại cầm tới đây, nhường Vu Diệp Oanh liên lạc ba mẹ cậu ấy."

Chu Nam lập tức đưa điện thoại di động cho Vu Diệp Oanh, Vu Diệp Oanh lại tránh ra sau lưng Lâm Đạm, căn bản không dám nhận lấy. Lâm Đạm cầm điện thoại, hỏi cô số điện thoại là gì, sau đó giúp cô bấm, đang định bấm nốt số cuối cùng, Vu Diệp Oanh đột nhiên đánh rơi điện thoại di động, lắc đầu nói: "Không muốn, tớ, tớ còn chưa nghĩ thông."

Cô bây giờ hoàn toàn không dám tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Người nhà, bạn bè của cô, liệu có còn đứng ở chỗ cũ chờ cô sao? Còn có thể tiếp nhận bộ dáng dơ bẩn không chịu nổi bây giờ của cô sao? Chỉ cần vừa nghĩ tới việc mình phải đi ra ngoài, bị rất nhiều người vây quanh, còn bị họ tìm tòi nghiên cứu tung tích những năm gần đây của mình, cô đã sợ tới cả người phát run. Nếu như có thể, cô thật sự muốn đổi một khuôn mặt, đi đến một xó xỉnh không người phát hiện, lặng yên sống tiếp. Hơn cả thế, cô còn nghĩ, nếu mình có thể sớm chết trong căn hầm trú ẩn đó thì tốt biết bao nhiêu?

Chết cần dũng khí, nhưng mang vết thương đầy mình sống tiếp, còn cần một dũng khí lớn hơn. Có vài người chỉ vẻn vẹn đứng ở đó, hít thở không khí, cũng đã dùng hết toàn lực.

Lâm Đạm có thể hiểu được cảm thụ của Vu Diệp Oanh, liền bỏ ý định liên lạc với ba mẹ đối phương. Cô xoa xoa đầu cô bé, trấn an nói: "Đừng sợ, cậu muốn ở chỗ tớ đợi bao lâu cũng được, chờ cậu nghĩ xong rồi chúng ta lại gọi điện cho họ."

Gò má tái nhợt của Vu Diệp Oanh lần nữa hiện lên huyết sắc, ánh mắt nhìn Lâm Đạm tràn đầy cảm kích và ỷ lại.

Nhìn thấy phản ứng khác thường của cô, Chu Nam bén nhạy nhận ra, cô khẳng định không đơn giản chỉ là lạc đường. Song cậu chỉ là người xa lạ, không tiện đào bới vết thương của người khác, đành làm như không biết.

Lâm Đạm kéo tay Vu Diệp Oanh đi ra ngoài, bóng lưng rúc vào nhau của hai người khiến cho Chu Nam ngẩn ra. Cậu không tự chủ được nghĩ: Lâm Đạm thật đúng là hiền lành, nhặt một người chữa một người, nhặt người nào làm ấm áp người đó. Trông bộ dáng của Vu Diệp Oanh, hiển nhiên đã coi cô thành cứu rỗi duy nhất. Tối ngày hôm qua rốt cuộc hai người đã trải qua chuyện gì?

Chu Nam chỉ tò mò mà thôi, không định tìm tòi nghiên cứu sâu, nhưng, thời điểm cảnh sát tới sơn trại thăm hỏi, cậu rốt cuộc biết tại sao Vu Diệp Oanh lại khiếp đảm tới vậy.

"Tôi là khách tới nơi này, chân tôi bị thương, Lâm Đạm chứa chấp tôi. Tôi không biết Thạch Quý, không hề, chưa thấy qua." Chu Nam một bên trả lời vấn đề của cảnh sát, một bên hỏi thăm chuyện gì xảy ra. Hóa ra có một người chết trong trại, các thôn dân phát hiện rất nhiều thi thể trong hầm trú ẩn của người chết kia, họ đều bị ngược đãi mà chết. Cảnh sát bước đầu hoài nghi người chết là sát thủ liên hoàn, đang chuẩn bị mang thi thể về kiểm nghiệm DNA.

Có người tố cáo Lâm Đạm là hung thủ, nói cô nuôi cổ, máu thịt của người chết chính là bị cổ trùng ăn hết. Cảnh sát hoàn toàn không tin những lời này, nhưng vẫn y theo thông lệ tới chỗ Lâm Đạm lập biên bản. Tình trạng tử vong của người chết đúng là rất quỷ dị, song đây là một thế giới khoa học, hết thảy vấn đề sẽ có khoa học tới giải thích.

Nhìn thấy gương mặt đẹp tới tận cùng của Lâm Đạm, ngay cả giọng nói chuyện của cảnh sát cũng nhu hòa xuống mấy độ. Lâm Đạm khẽ cau mày, anh ta liền không đành lòng hỏi tiếp, còn an ủi cô không cần sợ. Vu Diệp Oanh giả làm em gái Chu Nam, bởi cô mười ba tuổi bị nhốt vào hầm trú ẩn, những năm này một mực không cao lên được, nhìn qua gầy gò nho nhỏ, lại vô cùng sợ người lạ, cảnh sát hoàn toàn không hoài nghi lên đầu cô, chưa từng nghĩ tới xích sắt vào một ngày trước từng trói một người sống.

Lại qua mấy ngày, cảnh sát lần theo dấu vết điện thoại di động Thạch Quý đánh mất lần nữa tìm đến, Lâm Đạm nói dối rằng mình nhặt được bên đầm nước vào tầm năm sáu giờ sáng, không biết người mất đồ là ai, lúc này mới cầm đi. Cảnh sát thấy cô tuổi còn nhỏ, thân thể yếu, không quá hoài nghi cô, sau đó thông qua dò hỏi, phát hiện buổi sáng hôm ấy Thạch Quý đúng là có qua lại mấy chuyến trong trại lúc năm sáu giờ, mất điện thoại di động là việc hoàn toàn có thể xảy ra. Bọn họ sao có thể nghĩ đến rằng, Thạch Quý sở dĩ qua lại ra vào miêu trại để tìm công cụ vứt thi thể Lâm Đạm.

Chuyện này quá mức không thể tưởng tượng nổi, cho dù cảnh sát hiện đại áp dụng khoa học kỹ thuật vào điều tra hết sức triệt để, cũng nhất thời không tìm được đầu mối, chỉ có thể coi như án treo.

Đối phó xong cảnh sát, Lâm Đạm nên làm gì thì làm cái đó, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tâm tình Chu Nam thì thật lâu không cách nào bình tĩnh lại. Cậu là người trong huyền môn, chỉ hơi nghe ngóng trạng thái tử vong của Thạch Quý là có thể đoán được tiền căn hậu quả.

Cậu nhìn chằm chằm Lâm Đạm, trầm giọng nói: "Cậu là vu cổ sư?"

"Không sai." Lâm Đạm cũng nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt lạnh lẽo: "Cậu muốn tố cáo tôi?"

Chu Nam vội vàng khoát tay: "Không, tôi không làm thế. Thạch Quý chết không hết tội, tôi dĩ nhiên không tố cáo cậu. Vu Diệp Oanh do cậu cứu được từ chỗ gã à?"

"Đúng vậy, cậu ấy chịu rất nhiều khổ, bây giờ sợ hãi tiếp xúc thế giới bên ngoài cực độ. Nếu để cảnh sát biết sự tồn tại của cậu ấy, bọn họ sẽ mang cậu ấy tới đồn cảnh sát, ngày đêm tra hỏi những gì cậu ấy đã trải qua, đến lúc đó cậu ấy sẽ tan vỡ mất. Cậu hẳn nhìn ra được, cậu ấy có khuynh hướng tự sát. Trong hầm trú ẩn đó có mười tám cỗ thi thể, bọn họ đủ để khiến Thạch Quý đền tội, tôi không hi vọng nhiều thêm một Vu Diệp Oanh. Tôi hi vọng cậu ấy có thể lặng lẽ rời khỏi nơi này, làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, sau đó lặng yên sống tiếp."

Thầy thuốc chữa bệnh, thầy thuốc cũng chữa tâm. Không biết tại sao, những lời này vô hình hiện ra trong đầu Lâm Đạm, khiến cô hơi sững sờ. Cô càng thêm chắc chắn, trước khi mình mất trí nhớ đã từng là thầy thuốc.

Chu Nam gật đầu một cái không hỏi nhiều nữa, trong bụng hết sức xúc động. Những kẻ lúc này cũng hoạt động nơi lằn ranh ánh sáng và bóng tối như họ, mọi hành động cử chỉ đều dựa vào bản tâm, không sợ luật pháp, nên càng dễ bị sa đọa. Lâm Đạm là trẻ mồ côi, không có ai ở bên người chỉ đường soi lối, truyền bá tư tưởng, lại có thể giữ vững bản tâm từ đầu đến cuối, làm việc thiện trừ cái ác, loại phẩm chất này hết sức đáng quý.

Ba ngày sau, xóm núi nhỏ tĩnh lặng nghênh đón rất nhiều phóng viên. Bọn họ phỏng vấn thôn dân khắp nói, lại tới trước nhà Thạch Quý chụp rất nhiều ảnh. Tin tức "Sát thủ liên hoàn xuất hiện trong miêu trại" bắt đầu làm mưa gió trên internet, thậm chí có đoàn phim chạy tới chỗ này dựng trường quay. Thân phận mỗi người bị hại đều bị bọn họ đào bới lên, nguyên nhân cái chết của Thạch Quý cũng được đủ loại 'chuyên gia' tới phân tích, tin tức càng nghe sởn da gà dựng tóc gáy càng tốt.

Nhìn thấy tựa đề trên di động, Chu Nam không khỏi âm thầm bội phục sự quả quyết của Lâm Đạm. Nếu cô không giấu Vu Diệp Oanh đi, đối phương sợ rằng sẽ bị đám truyền thông bức tử. Hồi ức đáng sợ như vậy, ai nguyện nhớ tới nó lần nữa?

Lâm Đạm thì hoàn toàn không bị những người này quấy nhiễu, cô một bên điều dưỡng thân thể cho Vu Diệp Oanh, một bên học tập thuật vu cổ. Cô tựa như đã sớm thành thói quen với loại học tập tiết tấu nhanh cường độ cao thế này, mỗi ngày đều sắp xếp thời gian rất gọn gàng ngăn nắp. Người đàn ông quỷ dị thi thoảng sẽ xuất hiện bên người cô, trêu chọc cô mấy câu, còn đại đa số thời điểm sẽ biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 555

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.