Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (3)

Phiên bản Dịch · 2384 chữ

Chương 153: Cổ nữ (3)

Nhận ra ý đồ của người đàn ông thần bí, Lâm Đạm đang giãy giụa mãnh liệt ngược lại bình tĩnh dần, mặc cho mình trôi nổi trong nước. Khi người khác càng muốn thấy bộ dáng chật vật thậm chí tuyệt vọng của mình, cô càng không cho kẻ đó đạt được ý nguyện.

Người đàn ông kia nhướng chân mày, biểu tình tựa hồ có chút kinh ngạc.

Lâm Đạm lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt hắn, dù mình sắp hít thở không thông, cũng không lộ ra bất kỳ thần thái yếu ớt nào.

Chân mày người đàn ông nọ càng nhướng cao hơn, rốt cuộc mở miệng: "Muốn được cứu không?"

Âm thanh của hắn trực tiếp truyền vào đầu Lâm Đạm, Lâm Đạm cũng trả lời ngay trong đầu: "Anh muốn gì?" Cô một mực rõ ràng một đạo lý, đó chính là "Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí", thân thể người đàn ông này ở trạng thái nửa trong suốt, hơn nữa có thể tự nhiên hành động trong nước, có thể thấy hắn tám, chín phần mười là quỷ. Quỷ biết cứu người sao? Có lẽ. Nhưng, chúng tới gần loài người, là vì có mưu đồ nhiều hơn.

Lâm Đạm ngay cả người cũng không dám tin tưởng, huống chi là quỷ?

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, ánh mắt quan sát Lâm Đạm càng thêm chuyên chú. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, cô nhóc này lúc cái chết sắp đổ ập lên đầu tới nơi mà vẫn còn tỉnh táo như vậy. Gương mặt tuấn mỹ của hắn bỗng nhiên kéo đến rất gần, chóp mũi cơ hồ đụng vào chóp mũi Lâm Đạm, dùng chất giọng khàn khàn trầm thấp như ngâm xướng nói: "Mong muốn của ta rất đơn giản, thân thể cô cho ta dùng một chút, như thế nào?"

Gương mặt tuấn tú phóng đại của hắn gần trong gang tấc, môi mỏng ửng đỏ hơi nhếch lên, nụ cười hết sức ma mị. Nếu đổi một người khác, vào lúc này nhất định bị hắn làm cho chuếnh choáng đầu óc, không chút do dự đồng ý. Lâm Đạm lại lạnh lùng nhìn thẳng hắn, trong mắt hoàn toàn không lộ vẻ xúc động, mà là phòng bị càng sâu hơn.

"Không thì sao." Cô kiên định từ chối trong đầu.

Người đàn ông ngơ ngẩn, hai mắt đen nhanh qua lại dò xét trên mặt Lâm Đạm, hoàn toàn không phát hiện nửa phần dấu vết tuyệt vọng nào. Hắn hơi lui ra một khoảng cách, nói thẳng: "Cô sắp chết, nơi này chỉ có ta mới có thể cứu cô."

Lâm Đạm lạnh nhạt nói: "Mất đi bản thân và mất đi sinh mạng, tôi lựa chọn mất đi sinh mạng."

Người đàn ông lần nữa cười khẽ, ánh mắt nhìn Lâm Đạm càng thêm sáng ngời. Hắn lắc đầu nói: "Thú vị, thật thú vị, cô là loài người đặc biệt nhất mà ta từng thấy. Ta có thể đồng ý với cô, ta chẳng qua mượn thân thể của cô dùng một chút mà thôi, sẽ không tạo thành bất kỳ rắc rối nào với cô, dùng xong rồi, ta sẽ trả cho cô một cơ thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Ngoài ra, ta còn có thể giúp cô thực hiện nguyện vọng, chỉ cần có muốn, ta nhất định sẽ giúp cô lấy được."

Lâm Đạm lần nữa từ chối: "Không cần, cảm ơn." Có tâm nguyện gì, cô hoàn toàn có thể thực hiện bằng thực lực của chính mình, thực hiện không được thì thôi, không cần miễn cưỡng bản thân. Người sở dĩ có phiền não, là bởi dục vọng quá nhiều, đạo lý này cô hiểu hơn bất kỳ ai khác.

Người đàn ông cười dịu dàng nhìn cô, lời nói ra lại giá lạnh như băng: "Vậy cô liền chết ở chỗ này đi."

Lâm Đạm nhìn thẳng vào mắt hắn, dù gò má đỏ bừng lên vì nghẹn thở, biểu tình vẫn cứ ung dung. Vào lúc này, hạt châu màu đen treo trên cổ cô theo dòng nước chảy trôi nổi lên, nhẹ nhàng đung đưa trước mắt cô. Cô lập tức nhớ lại những lời mẹ nguyên chủ lưu lại, hai mắt đen nhánh tỏa ra tia sáng.

Người đàn ông nhìn thấy hạt châu màu đen cũng hết sức kinh ngạc, lỡ miệng nói: "Thánh cổ?"

Lâm Đạm không bỏ sót lời của hắn, nhưng cũng không có thời gian nghĩ sâu, chẳng qua giãy giụa cơ thể đến gần hạt châu, định ngậm nó vào trong miệng.

Người đàn ông hoàn toàn thu liễm kinh ngạc trên mặt, khẽ cười nói: "Dùng nó để tự cứu, còn không bằng đưa thân thể cho ta mượn. Tin tưởng ta, giữa hai cách, cách cô định làm là phương pháp bết bát nhất. Vu cổ sư có hai loại phương pháp bồi dưỡng cổ trùng, một là dùng dụng cụ, hai là dùng thân thể. Cổ trùng do dụng cụ bồi dưỡng ra nhiều chủng loại, lực lượng lại không mạnh, cổ trùng do thân thể bồi dưỡng ra thì vừa vặn ngược lại. Ngoài ra, cách bồi dưỡng cổ trùng bằng thân thể lại phân thành hai loại, một là dùng cơ thể người khác, hai là dùng thân thể của mình. Máu tươi của vu cổ sư là loại thức ăn cổ trùng yêu quý nhất, nếu muốn bồi dưỡng ra con cổ trùng mạnh mẽ nhất, chỉ có thể lấy người hiến tế. Mà trứng trùng cô đang đeo, chính là thánh cổ do vô số thân thể và máu tươi của vu cổ sư Miêu Cương bồi dưỡng ra. Nó truyền thừa mấy ngàn năm, cắn nuốt vô số sinh mạng, nhưng cho tới giờ chưa từng đẻ trứng."

Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt của Lâm Đạm, hỏi: "Cô biết ấp trứng nó, cần phải trả cái giá cao thế nào không?"

Lâm Đạm chỉ trầm mặc nhìn hắn, cũng không trả lời.

Người đàn ông nọ ôm gò má Lâm Đạm, nhẹ nhàng thở nhẹ như lời thì thầm của tình nhân: "Ấp trứng nó, cô có thể trở thành vu cổ sư mạnh mẽ nhất thế giới. Nhưng bù lại, trong quá trình ấp trứng, cô phải cung cấp cho nó năng lượng không ngừng nghỉ. Cũng không ai biết nó thực sự cần cái gì, hoặc là thịt sống, hoặc là độc vật, nếu cô không thể thỏa mãn khẩu vị của nó, máu tươi của cô sẽ thành tế phẩm tốt nhất. Cô sẽ bị nó hút khô, cuối cùng hóa thành cát bụi. Cô không còn là một người, mà ước chừng chỉ như vật chứa chuyên dụng cho nó, mặc nó sai sử. Tổ tiên cô đều rất cường đại, bọn họ có lực lượng mà không thể tưởng tượng nổi, úp tay gọi mây lật tay gọi mưa. Nhưng tất cả họ đều thất bại, không người nào có thể chạy thoát khỏi số mệnh trở thành tế phẩm."

Người đàn ông dùng ngón cái vuốt ve mi mắt yếu ớt mềm mại của Lâm Đạm, từng câu từng chữ hỏi: "Cô chắc chắn muốn chọn nó mà bỏ qua ta sao? Đem cơ thể cô cho ta mượn, cô có lẽ có thể toàn thân trở lui, nuốt chửng nó, cô không có lấy một tia cơ hội."

Lâm Đạm nhắm hai mắt, lúc lần nữa mở ra, ánh mắt trở nên hết sức kiên định. Cô không muốn chết, cho nên cô phải đưa ra lựa chọn. Một bên là quỷ mị, một bên là trứng trùng không rõ, cô dĩ nhiên sẽ chọn trứng trùng. Quỷ có thể khống chế tư tưởng cô, chiếm đoạt linh hồn cô, nhưng trứng trùng không biết. Bị quỷ chiếm cứ thân thể, "Lâm Đạm" không còn tồn tại; bị trứng trùng chiếm cứ thân thể, dù phải chịu muôn vàn hành hạ, đủ mọi thống khổ, cô vẫn là cô, đây chính là bản chất khác biệt giữa hai bên.

Có lẽ trong mắt người khác, tạm thời cho mượn cơ thể cũng không có gì ghê gớm, không phải chịu tội gì còn có chỗ tốt, kẻ ngu mới không muốn. Nhưng Lâm Đạm tuyệt đối không tin có chuyện có bánh quy từ trên trời rơi xuống. Cô trước mắt có hai con đường để đi, một cái sáng sủa bằng phẳng xây trên mây xốp, tùy thời có thể dẫm hụt; một cái gập ghềnh bóng tối nhưng xây trên đất bằng, từng bước chân thật. Hai con đường nên chọn thế nào, cơ hồ là chuyện không phải suy nghĩ.

Lâm Đạm tránh thoát hai tay người đàn ông nọ, chợt nhào tới trước, ngậm hạt châu màu đen vào trong miệng, cắn nát vỏ ngoài. Một đồ vật lành lạnh trơn trượt theo cổ họng cô chui vào bụng, đưa tới đau đớn kịch liệt. Lỗ chân lông cả người cô bắt đầu rướm máu, răng, móng tay, lông, toàn bộ rụng hết, da cũng bị nước chạy cọ cho tróc ra một tầng.

Vùng nước chỗ cô nháy mắt bị sương máu bao phủ, biến cố tới quá nhanh, khiến người đàn ông quỷ dị có chút ứng phó không kịp. Hắn lui ra một khoảng cách, vẻ mặt khó lường nhìn Lâm Đạm đang giãy giụa trong sương máu, ngay sau đó khẽ cười.

Biết rõ hậu quả nuốt thánh cổ, cô nhóc này vẫn đạo nghĩa không chùn bước, nên nói cô quá ngu xuẩn hay quá thông minh đây? Một người thú vị như vậy, hắn đã rất lâu chưa thấy, ngược lại muốn tận mắt nhìn thử xem, kết cục cuối cùng của cô sẽ như thế nào.

Nháy mắt nuốt vào thánh cổ, vu cổ sư phải chịu đựng nỗi đau lột xác, nếu không thể chịu đựng qua, sẽ chết ngay tại chỗ. Ngàn vạn lần không nên coi thường nỗi đau này, theo người đàn ông biết, mười vu cổ sư thì có đến ba bốn người chết tại bước này, số còn lại không chống đỡ nổi năm năm.

Cô nhóc trước mắt này thì sao nhỉ? Người đàn ông nhướng chân mày, thú vị quan sát.

Sương máu đen đỏ chuyển thành đỏ tươi, rồi đỏ tươi dần phai đi, cuối cùng tiêu tán. Một cơ thể mảnh khảnh trôi lơ lửng trong nước, ngũ quan tuyệt đẹp, da trắng như tuyết, sắc môi đỏ ửng, giống như thủy yêu sinh ra dưới đầm sâu, đẹp đến kinh tâm động phách. Mái tóc đen nhánh của cô theo dòng nước lững lờ trôi, có sợi cùng bèo dây dưa, có sợi nhẹ nhàng mơn trớn người đàn ông nọ, xuyên qua thân thể hư vô của hắn. Hắn vớt lên một lọn tóc đưa tới bên môi nhẹ hôn, biểu tình như si mê, haia mắt lại tràn đầy băng giá.

Thiếu nữ hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dừng lại, không nhúc nhích, hẳn là đã chết. Một cô nhóc mới mười bảy tuổi, lại mưu toan điều khiển thánh cổ, bị chết ngược lại không oan. Nghĩ như vậy, người đàn ông thầm thở dài, trên mặt hoàn toàn không có nửa điểm thương hại. Nhưng mà một giây kế tiếp, Lâm Đạm bất chợt mở mắt ra, hai ta dùng sức kéo đứt dây thừng buộc chặt, lấy được tự do, ngay sau đó cong người, như cá bơi lên mặt nước, toàn bộ hành trình không nhìn người đàn ông nọ lấy một cái.

Cô nổi lên mặt nước, lội qua lớp phù sa, chậm rãi đi lên bờ, hạt mưa lớn chừng hạt đậu cọ rửa cơ thể trần truồng của cô. Tia chớp màu tím chiếu rọi rừng rậm mờ tối, làm dung nhan tuyệt đẹp của cô lúc ẩn lúc hiện. Làn da cô trắng đến dọa người, bờ môi đỏ tươi như máu, con ngươi vốn đen nhánh nay càng sâu thẳm như hàn đàm, liếc một cái là câu hồn người ta.

Cô nâng cánh tay, nhìn hai tay không có nửa vết chai nào của mình, biểu tình có chút thất thần.

Người đàn ông nọ cũng nổi lên mặt nước, hăng hái thưởng thức thân thể tỉ lệ hoàn mỹ của cô. Đẹp, thật đẹp! Vu cổ sư sau khi được thánh cổ cải tạo, còn đẹp hơn cả hồ yêu am hiểu mê muội lòng người nhất. Hắn từng gặp mặt hai nữ vu cổ sư nuốt thánh cổ, cũng từng giao thủ với họ, song không người nào giống như cô gái nhỏ trước mắt đây, ước chừng chỉ hơi nhìn một cái là khiến hắn rung chuyển tâm thần.

Hắn đến gần cô, giọng khàn khàn nói nhỏ: "Bắt đầu từ bây giờ, cô phải nghĩ biện pháp đút no thứ đồ trong cơ thể cô. Thức ăn của nó đến tột cùng là gì, phải dựa vào chính cô phát hiện. Chúc may mắn, tiểu nha đầu."

Lâm Đạm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhưng ngay cả liếc người đàn ông nọ một cái cũng không thèm, coi như hắn không tồn tại. Quần áo của cô đã rách hết, may mà trên trời đổ mưa to, trên đường không có ai đi lại, mà cô sống trong xó xỉnh vắng vẻ nhất, hẳn sẽ không bị người ngoài bắt gặp. Cô núp trong bụi cỏ cao, từ từ đi trở về, dưới lòng bàn chân toàn là đá vụn cứng rắn, vậy mà không khiến cô có cảm giác đau đớn chút nào. Da cô thoạt nhìn bóng loáng nhẵn nhụi, tựa như đâm nhẹ một cái cũng bị tổn thương, nhưng thực tế còn bền vững cứng rắn hơn sắt thép, mỗi một bắp thịt đều mang lực lượng sung mãn vô tận.

Cô mơ hồ cảm giác được, mình bây giờ đã trở nên mạnh mẽ vô cùng, giống như một con mãnh thú, có thể xé nát người sống không tốn chút sức nào.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 538

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.