Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (hoàn)

Phiên bản Dịch · 2991 chữ

Chương 150: Thần y (hoàn)

Biết được Lâm Đạm đồng ý lời cầu thân của con trai cả, Tiết phu nhân cao hứng đến thiếu nữa thì nhảy lên, lão thái quân liên tục nói tốt, vội vàng cho người đưa tin tới Tiết Đại tướng quân đang ở biên cương xa xôi, sau đó trù tính tổ chức hôn lễ. Bây giờ Lâm Đạm không phải cô nhi được nhà họ Tiết thu dưỡng, mà là thần y tiếng tăm lừng lẫy khắp nước Tần, giá trị của cô còn quý trọng hơn cả núi vàng núi bạc, dù cô không có lấy chút đồ cưới nào, cũng là Tiết phủ chiếm tiện nghi.

Hôn lễ tổ chức không được bao lâu, Tiết Bá Dung lĩnh mệnh đi xuất chinh, Ngô Huyên Thảo đàng hoàng được một thời gian, sau đó Túc Thân Vương phát bệnh, mời cô ta qua phủ chữa trị, cô ta đánh bạo đến khám. Có lẽ kết quả trị liệu vô cùng khả quan, cô ta dần dần được Túc Thân Vương xem trọng, thường xuyên ra vào phủ Túc Thân Vương, chọc Tiết Kế Minh hết sức không vui.

Túc Thân Vương có danh tiếng cực kém trong quân đội, đã từng giết mấy trăm người dân biên giới cướp quân công, thân là thuộc hạ của hắn ta, phải xung phong xông trận vì hắn ta phục vụ quên mình, lại không có được nửa phần chỗ tốt nào. Hắn ta biến chiến công của người khác thành của mình, trước mặt ngự tiền đòi Hoàng đế chỗ tốt, làm binh lính oán hận mà không làm được gì.

Hắn ta còn hết sức tàn bạo, thường thường đuổi người dân biên giới vào núi rồi đi săn như săn dã thú, lại gian dâm nữ tử đàng hoàng, ngược đãi người hầu bên người. Hắn ta lòng dạ ác độc, bụng dạ hẹp hòi, chỉ cần đắc tội hắn ta, dù nhỏ nữa cũng bị hắn ta nhớ kỹ trong lòng, ngày đêm suy nghĩ, hơi có cơ hội liền bắt đầu trả thù, bất chấp hậu quả. Lâu này, hắn ta mắc chứng đầu phong (1), thời điểm phát bệnh càng thêm cáu kỉnh, giết người vô số.

Cũng không biết Ngô Huyên Thảo dùng phương pháp gì, lại có thể áp chế chứng đầu phong của hắn ta, trở thành khách quý của Túc Thân Vương. Tiết Kế Minh thường xuyên vì chuyện này cãi vã với Ngô Huyên Thảo, hết sức khuyên nhủ cô ta đừng qua lại quá gần với loại người này, tránh cho dẫn lửa đốt người, cô ta nhất quyết không nghe.

Dần dần, tình cảm hai vợ chồng càng ngày càng phai nhạt, đã đến trình độ cùng phòng không cùng giường rồi.

Lại qua mấy tháng, Hoàng đế vốn thân thể coi như tráng kiện bỗng chết đột ngột trong cung, để lại di chiếu truyền ngôi cho Túc Thân Vương, mà Dụ Thân Vương danh vọng cao nhất, đức hạnh cao nhất lại đang đánh giặc nơi biên ải, không thể kịp thời chạy về đưa tiễn.

Tin tức vừa mới truyền khỏi cung, Lâm Đạm nhíu mi một cái, vội vã viết một lá thư cho đại ca.

Chốc lát, Tiết Kế Minh cưỡi ngựa đuổi đến, nói: "Lâm Đạm, Hoàng thượng băng hà, Túc Thân Vương muốn phong tỏa khắp thành, phòng vệ nghiêm ngặt, ngươi ở chỗ này không an toàn, theo ta về Tiết phủ. Người một nhà tụ chung một chỗ sẽ an tâm hơn."

Lâm Đạm gật đầu đồng ý, lúc cưỡi ngựa dùng một cây châm đâm vào cổ nó, khiến nó cáu kỉnh cất võ, bỏ rơi mình trên đất. Bởi không thể kịp thời buông dây cương ra, tay phải cô bị siết gãy, bị thương hết sức nghiêm trọng. Thân là danh y, tay bị thương chính là tai họa ngập đầu, một khi bảo dưỡng không tốt, liền hủy cả sự nghiệp.

Tiết Kế Minh vội vàng nhảy xuống đỡ cô, gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi. Cô thấp giọng nói: "Không sao đâu, chính ta là thầy thuốc, có thể chữa được." Dứt lời đi vào Hạnh Lâm Xuân, nhanh chóng xử lý cánh tay gãy, rồi dặn dò các đại phu coi bệnh xung quanh: "Thương cân động cốt cần nghỉ trăm ngay, trong ba tháng này ta không thể nhúc nhích được, các ngươi tạm thời đóng cửa y quán đi."

Mấy vị đại phu gật đầu đáp dạ, cũng dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện cô bị thương người khắp phố đều thấy, rất nhanh truyền khắp Kinh thành, người bệnh nặng thất vọng não nề, người không bệnh ngược lại không thấy gì mấy.

Sau khi trở lại Tiết phủ, Lâm Đạm lấy toàn bộ sách tổ truyền ra, lật tới mấy tờ trong đó, dùng nước thuốc đặc chế hòa tan chữ đi, biên soạn chúng lần nữa, sau đó dùng lưu huỳnh nóng hơ cho cũ đi. Làm xong hết thảy những thứ này, trong cung liền có người đến, bảo muốn mời Lâm Đạm và Ngô Huyên Thảo tới khám bệnh cho tân hoàng.

Tiết Đại tướng quân từng vạch tội Túc Thân Vương làm giả quân công, khiến cho đối phương mất đi quân quyền, bị tiên đế cấm túc trong phủ. Lấy tính cách có thù tất báo của hắn ta, sao hắn ta có thể bỏ qua cho nhà họ Tiết? Sau khi hắn ta thượng vị có thể chống đỡ nước Tần, có thể phủ phục vạn dân, lớn mạnh quân uy, thống nhất Trung Nguyên hay không?

Câu trả lời không cần phải nói ra, tất cả mọi người đều có cán cân trong lòng. Hắn ta chưa chân chính lên ngôi đã xử tử mấy trọng thần, nếu không phải Tiết tướng quân vẫn còn ở biên ải, trong tay nắm mấy chục vạn đại quân, hắn ta chỉ sợ đã sớm khai đao với phụ nữ già trẻ Tiết phủ. Hắn ta nếu khỏi bệnh, nước Tần sẽ không xong, nhà họ Tiết càng không xong! Đã vậy, lão thái quân nào chịu để hai cháu dâu tới khám bệnh cho hắn ta?

Nhưng lệnh vua không thể trái, lão thái quân dù có không muốn hàng trăm lần, lúc này cũng không dám mở miệng phản đối, chỉ có thể khoát tay nói: "Gọi Ngô Huyên Thảo và Đạm Nhi tới đây."

Tiết Kế Minh ngồi bên người lão thái quân nhìn như ngẩn người, thực ra ánh mắt tối sầm lại. Sao lại trùng hợp đến thế? Lâm Đạm chân trước gãy tay, trong cung chân sau phái người mời cô tới chữa bệnh cho tân hoàng, chẳng lẽ cô sớm có dự liệu, cho nên cố ý làm vậy?

Mới nghĩ tới đây, Lâm Đạm mang theo cánh tay băng bó tới, nói với hai thị vệ: "Hai vị đại nhân, xin lỗi, tay của ta vì ngã mà gãy, không thể vào cung chữa trị cho Hoàng thượng."

"Hoàng thượng mới vừa đòi ngươi vào cung, ngươi liền ngã gãy ta, ngươi cố ý chứ gì?" Ngô Huyên Thảo cười lạnh đi tới. Một đoạn thời gian không thấy, mi mắt cô ta đã trải rộng lệ khí, cứ như thay đổi thành người khác.

Tiết Kế Minh thấy cô ta, trong mắt lướt qua tia chán ghét, lạnh nhạt nói: "Thời điểm ta đi đón Lâm Đạm nàng đã gãy tay, khi đó trong cung còn chưa truyền ý chỉ ra, sao có thể nói nàng cố ý? Chẳng lẽ nàng còn có thể tiên tri chắc? Nếu các ngươi không tin, có thể tới phố mà hỏi."

Hai thị vệ nhìn đầu ngón tay sưng đỏ của Lâm Đạm, nghiêm nghị nói: "Chân tướng như thế nào chúng ta sẽ tự đi thăm dò, ai nếu kháng chỉ không tuân theo, chúng ta nhất định bẩm báo Hoàng thượng, để ngài định đoạt. Nếu Lâm đại phu không đi được, vậy mời Ngô đại phu theo chúng ta một chuyến."

Hai người vốn là thân binh của Túc Thân Vương, hôm nay gà chó thăng thiên, thành lính Cấm Vệ, thái độ tự nhiên trở nên cao ngạo không coi ai ra gì. Thế nhưng khi đối mặt với Ngô Huyên Thảo, bọn họ lại phá lệ cung kính, bởi chỉ có cô ta mới có thể khống chế được chứng nhức đầu của Hoàng thượng.

Ngô Huyên Thảo kết hợp giữa phương pháp châm cứu Trịnh Tiết lưu lại và phương pháp nội công trong 《 Hạnh lâm xuân 》 với nhau rất có hiệu quả, vì vậy thu được sự xem trọng của Túc Thân Vương. Nhưng cô ta một mực không thể quên được phần truyền thừa còn lại của Lâm Đạm, lúc này không đoạt, còn đợi lúc nào? Con ngươi cô ta xoay chuyển một vòng, đi tới hoàng cung trước, không hề nhìn người nhà họ Tiết đang căm tức vào trong mắt.

Chờ cô ta đi rồi, lão thái quân nhắm mắt than thở: "Tạo nghiệt mà! Ngàn chọn vạn chọn, mày lại chọn một nàng dâu như vậy. Nhà họ Tiết chúng ta sớm muộn sẽ bị hủy trong tay nàng ta!"

Tiết Kế Minh lòng tràn đầy hối hận, lại không thể không an ủi người nhà: "Tổ mẫu, ngài đừng lo lắng, nàng ta y học không tinh, căn bản không trị hết được bệnh cho Túc Thân Vương, cháu thấy Túc Thân Vương sắc mặt ảm đạm, gầy như que củi, đã là thời kỳ cuối của bệnh, nhịn không được mấy năm nữa. Chỉ cần gã chết, nước Tần có thể lập một vị minh quân khác. Huống chi cha và đại ca còn đang dẫn quân đánh giặc bên ngoài, gã tạm thời vẫn chưa dám động thủ với nhà chúng ta."

Tiết phu nhân chậm rãi đi vào chính đường, lo lắng nói: "Sợ rằng hắn sẽ thu mua quân lính tiền tuyết, ám hại cha và đại ca con, khiến họ không về được Kinh thành. Cha và đại ca con mà bị hại, Dụ Thân Vương cũng sẽ sa vào vũng bùn."

Tiết Kế Minh tự nhiên biết đạo lý này, nhưng vẫn hết sức trấn an mọi người: "Không sợ, chúng ta thân thể khang kiện, nấu cũng có thể nấu chết gã." Trong sảnh không có người hầu, y ngược lại không sợ lời này bị truyền đi.

Lâm Đạm không nói một lời ăn trái cây, trên mặt hoàn toàn không có tí buồn rầu nào. Tiết phu nhân thấy cánh tay băng bó kẹp gỗ của cô, lập tức quên hết mọi phiền não, đi hỏi thăm tình huống của cô. Có nghiệt chướng như Ngô Huyên Thảo để so sánh, bà đối với cô con dâu cả càng nhìn càng thấy thích.

Sắp đến chạng vạng tối, Ngô Huyên Thảo còn chưa về phủ, thì có một thái giám từ trong cung tới, nói rằng muốn Lâm Đạm giao sách thuốc gia truyền ra, bởi phía trên có ghi lại biện pháp chữa trị cho Hoàng thượng.

"Lâm đại phu, cái này của ngài nếu không gãy, Hoàng thượng tự nhiên sẽ không làm khó người khác. Nhưng hiện tại tay ngài không tới hai ba tháng thì không khỏi được, cũng không thể để Hoàng thượng đợi ngài chứ? Ngài giao sách thuốc ra truyền ra, để cho người khác học, sau đó tới chữa trị giúp Hoàng thượng, giống nhau cả mà. Ngài yên tâm, sau khi học xong, sách này chúng ta sẽ trả lại cho ngài, một trang cũng không thiếu." Thái giám mặt đầy tươi cười, tựa như mười phần cung kính, lại chọc giận toàn bộ người nhà họ Tiết.

Người phải học y thuật gia truyền của Lâm Đạm là ai, Tiết Kế Minh không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Ngô Huyên Thảo không thể nghi ngờ. Hóa ra cô ta còn canh cánh đồ của Lâm Đạm, mượn tay Túc Thân Vương cướp đoạt. Thủ đoạn của cô ta lần sau bỉ ổi hơn lần trước, khiến Tiết Kế Minh ghê tởm không thôi.

Việc tới nước này, Tiết Kế Minh không còn nửa phân tình ý nào với cô ta nữa, đang muốn mở miệng từ chối, lại thấy Lâm Đạm cầm một hộp gấm tới, từ từ nói: "Đây là đồ Ngô Huyên Thảo một mực mong muốn, các ngươi mang đi đi."

Thái giám mở hộp gấm kiểm tra cẩn thận, thấy cả bộ sách hoàn hảo không sứt mẻ, lúc này mới vội vã chạy về phục mệnh.

Tiết Kế Minh chờ gã đi rồi mới đột nhiên lật bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tổ mẫu, mẹ, con muốn cùng cách (=ly hôn) với Ngô Huyên Thảo!"

Lão thái quân và Tiết phu nhân lười phản ứng y, nâng thân thể mệt mỏi trở về phòng mình nghỉ ngơi, ngày thứ hai liền đổ bệnh. Duy chỉ có Lâm Đạm nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không bị ảnh hưởng chút nào.

---

Ngô Huyên Thảo lấy được sách thuốc mừng rỡ như điên, ngay đêm đó liền ngủ lại trong cung, lật xem như đói như khát. Chứng đầu phong của Túc Thân Vương sớm được cô ta dùng phương pháp châm cứu khống chế, ảnh hưởng đối với cơ thể không lớn. Những kẻ bên người ai nấy đều mong Túc Thân Vương chết sớm, ai dè có cô ta ở đó, người này nhất định có thể sống được dài lâu.

Sau khi nghiên cứu hai tháng, cô ta bắt đầu dựa theo ghi chép trong sách chữa trị cho Túc Thân Vương, hiệu quả hết sức rõ rệt. Túc Thân Vương thân thể tráng kiện hẳn ra bắt đầu cổ động loại bỏ phe đối lập, trọng thần trong triều bị hắn ta tru diệt hơn nửa, điện Kim Loan ngày ngày máu chảy thành sông. Hắn ta còn tụ tập mỹ nhân, xây dựng cung điện, thu thuế nặng, khiến cho dân chúng lầm than. Tiếp tục như vậy nữa, không tới hai năm, nước Tần thực lực mạnh mẽ sẽ hoàn toàn bị hủy trong tay hắn ta.

Triều thần liều chết can ngăn vô dụng, quay đầu lại mắng thẳng mặt Ngô Huyên Thảo, nói cô ta họa quốc ương dân, yêu nghiệt giáng thế, phải chịu quả hình. Tiết Kế Minh không những không đứng ra bảo vệ, ngược lại viết đơn cùng cách, phủi sạch quan hệ với cô ta.

Lấy được đơn cùng cách, Ngô Huyên Thảo sa sút hai ngày lại lên tinh thần tiếp tục chữa trị cho Túc Thân Vương. Người yêu, bạn bè, cô ta đều vứt bỏ cả rồi, nào còn con đường quay đầu nữa? Chỉ cần Túc Thân Vương thật tốt, cô ta có thể sống tự do tự tại, căn bản không cần băn khoăn những thứ khác.

Chợt có một ngày, thời điểm cô ta châm cứu cho Túc Thân Vương, đối phương lại bắt đầu hộc máu từng ngụm từng ngụm, sau đó che đầu gào thét như điên dại. Châm cứu chưa nhổ hết trên đầu hắn ta vô tình bị hắn ta ấn sâu vào da thịt, dẫn tới đau đớn kịch liệt hơn. Chỉ với thời gian mấy hơi thở, hắn ta từ một người sống sờ sờ biến thành thi thể mặt mũi vặn vẹo, thất khiếu chảy máu.

"Không xong, Hoàng thượng băng hà!" Cung nhân thét chói tai chạy tứ tán.

Ngô Huyên Thảo cả người run rẩy, biểu tình kinh hãi, còn chưa tỉnh hồn lại.

Một lát sau, ngoài điện vang lên tiếng binh đao, một nam tử thể trạng cường tráng, mặt mày anh tuấn chậm rãi đi tới, dùng ánh mắt bình thản nhìn kỹ thi thể Túc Thân Vương. Đi theo sau là Tiết Bá Dung tay nhuộm máu tươi, mặt mày lạnh lùng.

"Ngươi để bổn điện xuất binh ngày hôm nay, chẳng lẽ đã tính trước được chuyện này?" Nam tử anh tuấn quay đầu lại, không ngờ là Dụ Thân Vương.

Tiết Bá Dung khẽ cười nói: "Ác giả ác báo. Hôn quân không nhân đức, đã bị trời phạt." Dứt lời nhìn về phía Ngô Huyên Thảo, gằn từng chữ: "Cầm đồ không nên cầm, nay ngươi cũng nên vật quy nguyên chủ rồi chứ?"

Một tiếng sấm thoáng qua đầu Ngô Huyên Thảo, khiến cô ta giật nảy lên, lục soát sách thuốc, ngửi thấy mùi lưu hoàng nhàn nhạt sắp tản đi hết, nhất thời cười to như điên: "Là Lâm Đạm! Ả hoán đổi sách thuốc, mượn tay ta giết Hoàng thượng, sau đó khiến ta vạn kiếp bất phục đúng không?! Ả thật độc ác, cái gì mà tấm lòng nhân ái, toàn thứ chó má hết!"

Tiết Bá Dung cười lạnh nói: "Sách thuốc do chính ngươi cướp đi, nàng ép ngươi sao? Nếu ngươi không mơ ước thứ đồ vốn không thuộc về ngươi, hết thảy sẽ không xảy ra. Y thuật dùng tốt có thể cứu người, sai một cái là có thể giết người, điểm này ngươi sớm nên biết."

Ngô Huyên Thảo đã xụi lơ trên đất, không nghe lọt tai bất kỳ lời nào nữa. Sau ngày hôm nay, thứ chờ đợi cô ta hoặc là tan xương nát thịt, hoặc là sống không bằng chết...


(1) Đầu phong: người mắc chứng này thường xuyên nhức đầu, nhưng cũng dễ hết. Khi bị bệnh lúc mơ hồ đau, lúc đau rõ ràng, nếu bị mắc phải các bệnh như chẳng hạn như cảm cúm, phong hàn liền đâu không thể nhịn (theo baidu).

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 613

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.