Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ nữ (1)

Phiên bản Dịch · 2499 chữ

Chương 151: Cổ nữ (1)

Lâm Đạm nhìn chằm chằm hai "viên thuốc" màu đỏ trong lòng bàn tay, ngẩn ra. Dường như qua rất lâu, lại dường như chỉ mới thoáng qua chớp mắt, cô đã đổi sang một nơi khác, một cơ thể khác, mà cô vốn đến từ nơi nào, là ai, thì chính cô cũng hoàn toàn không nhớ.

Cô theo bản năng sửa sang lại trí nhớ trong đầu, cuối cùng biết tình cảnh của mình. Thân thể này cũng tên Lâm Đạm, cha không rõ, mẹ mất sớm, mà cô dựa vào tiền trợ cấp của chính phủ miễn cưỡng tốt nghiệp THCS, nhưng bởi thành tích không được như mong muốn, không thi đỗ vào trường THPT duy nhất trong trấn, hiện tại đã không đi học được một năm rồi.

Chỗ cô ở là một khu dân tộc thiểu số, được đặt tên là thôn A Lý, người dân trong thôn phần lớn là người tộc Miêu, còn có một số người thuộc dân tộc Thổ Gia, đời đời dựa vào trồng trọt mà sinh sống, bởi vì đường núi dốc, thôn xóm hẻo lánh, rất ít khi trao đổi với thế giới bên ngoài. Trẻ con trong thôn muốn đi học phải dậy từ khi trời tờ mờ sáng tới trường học duy nhất trên trấn, bởi vì lực lượng giáo viên và chất lượng đào tạo không tốt lắm, người có thể thi đỗ đại học rất ít, đại đa số chỉ học tới THPT liền ra ngoài làm việc, định thoát khỏi số mệnh nghèo khó. Dần dần, một thôn xóm nhỏ vốn không được coi như náo nhiệt nay càng vắng vẻ hơn, người trẻ tuổi đều đi cả, ở lại chỉ còn người già và trẻ em.

Nguyên chủ cũng định đi, nhưng trên đường nhặt được một thiếu niên bị trọng thương, làm trễ nải hành trình. Thiếu niên hết sức trầm mặc ít nói, cực ít khi chủ động trao đổi với cô, ban ngày dưới ánh mặt trời táy máy điện thoại di động, buổi tổi bắt đầu ngủ từ sớm. Dù vậy, nguyên chủ vẫn càng ngày càng để ý tới cậu ta, một là bởi tướng mạo cậu ta tuấn mỹ, khí chất đặc biệt, hai là bởi cô quá thiếu tình yêu, cực độ khát vọng có người bầu bạn với mình.

Thiếu niên tên là Chu Nam, đến từ Hải Thành (Liêu Ninh, Trung Quốc), cùng tuổi với nguyên chủ. Nếu như nguyên chủ không nghỉ học, đại khái cũng giống cậu ta, năm nay học lớp mười một. Chu Nam nhân cơ hội nghỉ hè đi du lịch, bởi không quen thuộc đường núi, té ngã từ trên vách đá xuống, thương tổn tới xương đùi. Nếu không phải vận may của cậu ta tốt, đụng phải nguyên chủ, vào lúc này không biết sẽ thế nào, bởi vùng núi này thực sự quá mức hoang vu, điện thoại di động căn bản không bắt được tín hiệu.

Biết được những gì nguyên chủ trải qua, Lâm Đạm nhìn đồ trong lòng bàn tay, biểu tình một lời khó nói hết. Thứ này hóa ra không phải thuốc thang gì cả, mà là con tình cổ, con lớn là cổ mẹ, con nhỏ là cổ con. Nếu Lâm Đạm đến muộn trong chốc lát, nguyên chủ sẽ tự ăn cổ mẹ, rồi đưa cổ con vào cơ thể Chu Nam. Đứa nhỏ này không biết bắt đầu từ lúc nào rễ tình đâm sâu với Chu Nam, thấy đối phương lúc nào cũng lãnh đạm với mình, nổi lên tâm tư không chính đáng.

Cho dù Lâm Đạm thiên tính lãnh đạm, nhưng cũng hiểu đạo lý cơ bản —— dưa hái xanh không ngọt. Tình yêu dựa vào mấy mánh khóe vớ vẩn này mà có, có còn gọi là yêu không? Chẳng qua là thủ đoạn lừa mình dối người mà thôi.

Nghĩ tới đây, cô đặt lại hai con tình cổ vào rương gỗ mẹ nguyên chủ để lại, yên lặng thở dài.

Căn nhà sàn nhỏ của nguyên chủ được xây bên ngoài xóm núi, cơ hồ hòa thành một thể với rừng rậm và dã thú thường xuyên qua lại, còn các nhà sàn khác của dân trong thôn thì rải rác trong thung lũng. Từ trên cao nhìn xuống sẽ phát hiện, nhà của nguyên chủ bị họ cách ly đơn độc, tuy cùng trên mặt phẳng, nhưng tựa như thành hai thế giới riêng.

Người Miêu từ trước đến giờ luôn đoàn kết, một nhà gặp nạn, mọi người đều tình nguyện hỗ trợ. Mà nguyên chủ mồ côi từ nhỏ, thậm chí thiếu chút nữa chết đói chết rét, những người dân trong thôn đều mặc kệ, mặc cho cô bé tự sinh tự diệt. Cuối cùng vẫn do cô giáo của nguyên chủ nhìn không được, góp tiền trợ giúp cô, lúc này cô mới có thể sống sót.

Nguyên chủ không biết nguyên nhân, cũng không dám đi tìm tòi nguyên cứu, bởi vì chỉ cần cô xuất hiện trong Miêu trại, lập tức sẽ bị người dân trong thôn nhục mạ xua đuổi, làm cho thương tích đầy người. Bọn họ dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô, tựa như cô là con côn trùng hôi hám, chỉ thích hợp sống tại nơi tối tăm.

Lâu này, nguyên chủ không còn tới gần xóm nhỏ đó nữa, càng không hi vọng xa vời nhận được ấm áp từ người khác. Nhưng sự xuất hiện của Chu Nam đã phá vỡ phòng tuyến của cô, khiến cô hoàn toàn thất thủ. Thiếu niên chẳng qua dùng giọng nói trầm thấp nói một câu "cảm ơn" với cô, rồi nhìn cô cười nhẹ nhàng một tiếng, cô liền giống như ngọn cỏ sắp chết núp trong khe đá, điên cuồng mọc rễ nảy mầm, định chui từ trong bóng tối vô tận kia ra ngoài.

Chu Nam là ánh sáng, là ấm áp, là sinh mạng cao quý mà cô khát khao hướng tới. Nhưng cùng lúc đó, cô càng thêm ý thức được rõ ràng, cậu sớm muộn sẽ có ngày rời khỏi nơi đây. Vì vậy, cô nghĩ tới di vật mẹ để lại cho mình - cái rương gỗ thần bí đóng kín, tỏa ra mùi hương kỳ lạ kia. Mẹ trước khi chết có nói với cô: "Lâm Đạm, nếu một ngày kia con bị người ngoài bắt nạt, hoặc cảm thấy sống không nổi nữa, hãy mở cái rương kia ra xem."

Không có Chu Nam nguyên chủ không sống nổi, cho nên cô mở rương ra, tìm được tình cổ.

Hiện tại, Lâm Đạm thay thế nguyên chủ, bí mật trong cái rương này cô đương nhiên muốn dò xét. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh sáng mờ tối, nhưng điều này không gây trở ngại gì với tầm mắt của Lâm Đạm. Cô tìm được một xấp thư tay, một chiếc túi da dê, một cái lò đồng nhỏ, một hộp gỗ hình trường điều (1).

Tộc Miêu là một dân tộc cổ xưa thần bí, ngôn ngữ hết sức đa dạng và phong phú, nhưng không truyền xuống chữ viết. Mà thư tay Lâm Đạm tìm được dùng chữ viết tương tự chữ giáp cốt (2), cô vốn nên xem không hiểu, xong khi cô cầm nó ở trong tay, những chữ viết này dường như sống dậy, tranh nhau chui vào đầu cô.

Cô đau tới mức huyệt thái dương không ngừng nhảy lên, nhưng không hề ừ hử tiếng nào, qua ước chừng mười mấy phút mới buông hàm răng cắn chặt, thở ra một hơi. Cũng thẳng đến lúc này cô mới hiểu được, vì sao người dân trong thôn tránh nguyên chủ như tránh bọ cạp, hóa ra nguyên chủ chảy xuôi huyết mạch vu cổ sư, là tồn tại gây kiêng kỵ nhất trong tộc người Miêu.

Túi da dê kia là trứng cổ do tổ tiên nhà họ Lâm truyền xuống, đều dùng bình sứ nhỏ phong ấn, có bình đánh dấu tên và tác dụng, có bình ngay cả một cái đánh dấu cũng không có, cũng không biết là phẩm loại gì. Lâm Đạm nếu có thiên phú vu cổ sư, một khắc cô chạm vào thư tay tự nhiên sẽ biết cách đào tạo cổ trùng thuộc về mình, ngược lại, truyền thừa của nhà họ Lâm sẽ đứt đoạn ở thế hệ của cô.

Huyết mạch vu cổ sư mười phần mạnh mẽ nhưng cũng mười phần thần bí, theo năm tháng dần trôi cùng với việc làm đám hỏi với người ngoại tộc, huyết mạch của cô ngày càng mỏng manh, hoàn toàn mất đi lực lượng từng có. Mẹ của nguyên chủ chịu hết sự ghét bỏ lấn áp của người dân trong thôn, tuổi còn trẻ đã ra đi, lưu lại một mình nguyên chủ đối mặt với sinh hoạt tàn khốc. Nếu Lâm Đạm không đến, cô ấy có thể sẽ đi lên con đường của người mẹ đã khuất, dùng tình cổ lưu người mình yêu lại, để rồi vì bị cắn trả mà cái gì cũng không còn.

Lâm Đạm lắc đầu một cái, lòng tràn đầy thổn thức. Cô tiếp tục kiểm tra hai món đồ còn lại. Cái lò đồng kia hình dáng tinh xảo đẹp đẽ, niên đại rất xưa, hẳn là một món đồ cổ, nếu như mang ra ngoài cầm bán, có lẽ sẽ thương lượng được một giá tiền cao. Nhưng căn cứ những gì ghi trên thư tay, nó không phải dùng để thắp hương, mà là dùng để bồi dưỡng cổ trùng, nếu rơi vào tay người không hiểu hoặc có ý đồ xấu, sợ rằng sẽ dẫn đến tai họa.

Lâm Đạm buông lò đồng xuống, mở hộp gỗ ra, phát hiện bên trong có một sợi dây chuyền. Dây chuyền kia hình dáng rất đơn giản, một sợi tơ màu đỏ móc vào một hạt châu màu đen, bề ngoài hạt châu hơi có vài đường vân, nhìn qua vừa giống gỗ, vừa giống ngọc thạch. Đáy hộp gỗ đè một lá thư, là mẹ nguyên chủ lưu lại, dặn dò nguyên chủ lặp đi lặp lại rằng nhất định phải bảo quản dây chuyền cho tốt, sau đó truyền cho đời kế tiếp.

"... Đây là chí bảo của nhà họ Lâm, phải được truyền thừa từng đời từng đời xuống. Nếu con giống như mẹ, không có thiên phú vu cổ sư, hãy đặt dây chuyền trong hộp, không nên tùy tiện đụng vào. Nếu con may mắn có được thiên phú vu cổ sư, vậy hãy đeo nó lên. Lúc con đi tới bước đường cùng, nó có lẽ sẽ giúp được con. Sau khi mẹ đi rồi, con cố gắng học cho giỏi, tranh thủ thi đỗ đại học, ra thế giới bên ngoài ngắm nhìn một chút. Mẹ của con."

Thư viết rất ngắn gọn, vài ba hàng là hết, nhưng không khó nhìn ra, người mẹ này rất yêu thương nguyên chủ. Lâm Đạm nhẹ nhàng vuốt ve lá thư, biểu tình tỏ ra rất bình tĩnh, hai mắt lại thoáng qua ánh sáng nhu hòa. Cô theo lời đeo dây chuyền lên, sau đó đặt lại các thứ khác trong rương, rồi khóa chúng lại.

Bên ngoài truyền tới tiếng gà gáy, nhắc nhở cô trời sắp tối, nên đi làm cơm. Cô lập tức đứng lên, muốn vào vườn rau hái một ít cải xanh, một ngọc bội hình con cá rơi từ trong túi cô ra, phát ra tiếng leng keng nho nhỏ. Lâm Đạm nhặt ngọc bội lên nhìn, tìm kiếm trong trí nhớ chốc lát, mới biết ngọc bội này thuộc về Chu Nam, sở dĩ ở trong túi nguyên chủ, là bởi cô ấy muốn lưu lại cho mình một niệm tưởng.

Nguyên chủ trước khi tìm được tình cổ còn tưởng rằng Chu Nam nhất định sẽ đi, cho nên mới cầm đồ thiếp thân của cậu ta.

Lâm Đạm bỏ ngọc bội vào túi, đi tới gian phòng ánh sáng tốt nhất, thông gió thoáng nhất gõ cửa.

"Mời vào." Một giọng nói vô cùng có từ tính truyền tới.

Lâm Đạm đẩy cửa đi vào, phát hiện Chu Nam đang nằm trên giường táy máy điện thoại di động, cái chân sưng đỏ được buộc với tấm ván, không có thạch cao. Nguyên chủ không có tiền, lại không tìm được người lớn hỗ trợ, chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ nhất chữa trị cho cậu. Cậu năm nay mới vừa tròn mười bảy, dáng người đã rất cao lớn, thân cao mét tám nằm trên chiếc giường thước sáu thực sự có chút ủy khuất.

"Cậu mượn được điện thoại gọi điện cho tôi chưa?" Cậu ta há mồm liền hỏi.

"Không mượn được. Người trong thôn không cho tôi mượn điện thoại di động. Ngày mai tôi vào trấn tìm cô giáo tôi, để cô giúp đỡ thông báo cho người nhà cậu." Lâm Đạm không phải nguyên chủ, tự nhiên sẽ không muốn lưu lại Chu Nam ở đây.

Một khắc nhìn thấy thiếu niên, cô rốt cuộc hiểu rõ tại sao nguyên chủ thất thủ hoàn toàn như vậy. Hoàn toàn khác với các hương dân mặt mũi tang thương, thiếu niên sở hữu ngũ quan tựa như ngọc thạch điêu khắc, hết sức tinh xảo, hết sức hoa mỹ, mày kiếm chếch xéo đuôi ẩn trong tóc mái, mắt phượng hẹp dài trong veo, khí chất cả người có chút lạnh băng hời hợt, khiến người khác không dám tới gần, lại không nhịn được bị hấp dẫn. Dưới khóe mắt cậu ta còn có một cái lệ chí (nốt ruồi hình giọt lệ), tăng thêm mấy phần ưu buồn.

Chớ nói loại tiểu cô nương chưa trải chuyện đời như nguyên chủ sẽ thua trên người cậu ta, coi như thục nữ từng trải vô số, cũng khó chạy thoát khỏi sự cám dỗ của sắc đẹp.

Mà Lâm Đạm không nhìn cậu ta lâu thêm một giây nào, chỉ đi tới nghiêm túc kiểm tra cái chân gãy của cậu ta.

Chu Nam thấy thiếu nữ không dùng đủ cách từ chối liên lạc với bên ngoài như trước nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Điện thoại di động của cậu hình như bị rơi hỏng, không bắt được tín hiệu, hai chân lại không thể đi, nếu muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể dựa vào Lâm Đạm thôi.


(1) Trường điều: hình cành cây dài, đặc biệt là cành liễu.

(2) Chữ giáp cốt: chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương Trung Quốc, thế kỷ XVI đến XI TCN.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 911

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.