Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (33)

Phiên bản Dịch · 2565 chữ

Chương 149: Thần y (33)

Tin tức Ngô Huyên Thảo không thông y lý và dược lý lại tự tiện hành nghề chữa bệnh truyền ra ngoài, lo ngại lời ra tiếng vào, cô ta đóng cửa Huyên Thảo Đường, cả ngày đợi ở nhà nghiên cứu y thuật. Tiết Kế Minh kiên quyết muốn thành hôn với cô ta, lão thái quân và Tiết phu nhân không ngăn được, chỉ có thể bỏ mặc. Nó đã thối hôn một lần, kết quả gây ra rất nhiều hậu quả hỏng bét, lần này thối hôn nữa, cũng không biết sẽ tạo ra bao nhiêu mối họa, thôi thôi, con cháu tự có phúc của con cháu vậy...

Tiết cuối xuân, Ngô Huyên Thảo gả vào Tiết phủ, thành Nhị phu nhân phòng một, Huyên Thảo Đường mở đối diện Hạnh Lâm Xuân, chẳng biết từ lúc nào biến thành một gian tiệm tạp hóa.

Ngày hôm đó, Lâm Đạm đóng cửa tiệm, đi vào phòng bếp làm một mâm cơm tối phong phú. Bàn ăn rất lớn, thức ăn đầy đủ hết, mà đối diện cô lại trống rỗng. Cô không có tư vị gì ăn vài miếng, lại ngây ngẩn một hồi, lúc này mới buông bát đũa xuống, lấy ra một cái hộp đựng thức ăn, bỏ đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng vào.

Một khắc đồng hồ sau, cô ngồi xe bò tới trước cửa Tiết phủ, gõ cửa hông.

"Nha, Lâm cô nương tới rồi!" Người gác cổng thấy rõ người tới là ai, biểu tình vừa mừng vừa sợ. Mấy ngày nay, đại danh thần y của Lâm Đạm đã sớm truyền khắp Đại Tần, quan lại quý nhân trong Kinh thành ai cũng lấy việc mình quen biết cô làm vinh, nếu như ai mắc bệnh nặng, nhất định chỉ đi Hạnh Lâm Xuân, tuyệt không tới y quán bên cạnh. Cô giỏi chữa bệnh nan y, thuốc tới bệnh lui, một tay y thuật xuất thần nhập hóa, có thể nói là đứng đầu đương thời.

Ban đầu thời điểm Lâm Đạm bực tức rời phủ, gác cổng đánh chết cũng không nghĩ tới, khi cô lần nữa quay lại, sẽ có quang cảnh ngày hôm nay. Cô đã thành nhân vật quyền thế cực lớn trong Kinh, bao nhiêu người muốn kết giao với cô mà không có cách. Nói một câu không khoa trương chút nào, cô có thể tới Tiết phủ, vậy thì dù dùng gót chân cao quý đạp lên mảnh đất ti tiện, nơi đó đều sẽ bồng tất sinh huy.

"Lâm cô nương, ngài chờ chốc lát, ta đi bẩm báo lão thái quân và phu nhân." Gác cổng cung kính cúi người mãi, sau đó đóng cửa lại, vội vội vàng vàng đi thông báo.

Từ lần trước rời đi, Lâm Đạm không hề tới Tiết phủ lần nào nữa. Cô đẩy cửa hông, phát hiện nó vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể đứng tại chỗ cũ chờ đợi. Một lát sau, bên trong tường truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, sau đó cửa ầm ầm mở ra, lão thái quân, Tiết phu nhân, lão thái thái phòng hai cùng mấy chị em dâu đều đi ra, trên mặt mang nụ cười nhiệt tình.

Lâm Đạm cả người nổi lên một tầng da gà, lại không thể không đi lên trước, lễ phép vấn an.

Lão thái quân luôn miệng nói tốt, Tiết phu nhân đỡ cánh tay cô, nói thẳng cô gầy, không ăn nhiều cơm vân vân. Người một nhà phòng hai đứng một bên cười khanh khách nhìn, chờ ba người tự hết lời mới đi lên trước, tiếng nào tiếng nấy gọi "Lâm muội muội" rất thân thiết.

Lâm Đạm nhắm mắt cùng họ xã giao, rốt cuộc đến lúc hoàn toàn bước vào trong mới nói: "Đại ca có ở nhà không? Ta ba ngày rồi chưa thấy hắn, sợ bệnh tình của hắn tái phát, đặc biệt tới thăm."

Lão thái quân ánh mắt sáng lên, lập tức gật đầu: "Ở ở ở, hắn vừa mới đi trực về, lúc này khẳng định đang ở Khiếu Phong Các. Cháu quen cửa quen nẻo, tự đi đi."

Tiết phu nhân cũng mím môi mà cười, hình như vui mừng khôn xiết (1).

Lâm Đạm chịu đựng sự khó chịu tràn đầy trong lòng rời đi, bước vào Khiếu Phong Các rồi mới thở phào một hơi. Tới nơi này, cô nháy mắt có cảm giác về nhà, lỗ chân lông cả người thư giãn thoải mái, thích thú vô cùng.

Cùng lúc đó, Tiết Bá Dung đang cầm một quyển binh thư lật xem. Lý Trung thay hắn bưng một chén trà nóng tới, dùng con mắt quái dị nhìn hắn một lúc lâu mới nhắc nhở: "Đại công tử, ngài cầm sách ngược." Nhìn ngược sách còn nhìn được hơn nửa giờ, gã thật sự phục đại công tử rồi.

Đôi mắt trống rỗng của Tiết Bá Dung lập tức tập trung, hắn nhìn trang sách, sau đó than thở. Chống đỡ ba ngày, hắn thật sự có chút chịu không nổi! Ngay tại lúc này, một tên thị vệ đi nhanh vào thư phòng, chắp tay nói: "Tướng quân, Lâm cô nương tới."

Tiết Bá Dung lập tức đứng lên, vội vã đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Lâm Đạm xách một hộp đựng thức ăn to đến, gương mặt tuấn tú trải đầy mây đen lập tức hé nở nụ cười.

Lâm Đạm nhìn thấy Tiết Bá Dung cũng thật cao hứng, há mồm liền nói: "Đại ca, huynh ba ngày chưa tới chỗ muội rồi, có phải thân thể huynh không thoải mái hay không?"

Tiết Bá Dung không trả lời, chẳng qua đi nhanh tới trước, nhận hộp đựng thức ăn, xoa xoa đầu tiểu nha đầu.

Lâm Đạm thấy sắc mặt hắn đỏ hồng, nhịp bước vững vàng, liền thấy yên tâm, theo hắn đi vào phòng, đặt thức ăn lên, thẳng thắn nói: "Đại ca, huynh không bên cạnh, muội ăn cơm không ngon."

Nụ cười nơi đáy mắt Tiết Bá Dung càng sâu hơn, hắn làm bộ thở dài một cái: "Lâm Đạm, ngày sau huynh có thể sẽ không thường xuyên tới thăm muội được."

"Tại sao?" Lâm Đạm hung hăng nhíu chặt chân mày, trong lòng vô cùng không thoải mái.

"Chúng ta cô nam quả nữ luôn sống chung một phòng, người bên ngoài nhiều chuyện sẽ lời ong tiếng ve. Huynh là nam nhân, không có vấn đề gì, nhưng muội là nữ tử, cần chú trọng danh tiết." Tiết Bá Dung gắp tất cả thức ăn ngon vào bát Lâm Đạm.

"Đại ca, muội không sợ người ngoài nói ra nói vào." Lâm Đạm khoát khoát tay, giọng hết sức ung dung. Danh tiết là cái gì, có thể ăn không?

"Muội không sợ huynh sợ, huynh không thể hại muội được." Tiết Bá Dung nhất quyết từ chối.

Lâm Đạm bị làm khó, vắt hết óc suy nghĩ nên làm thế nào để giữ đại ca lại. Cô thật ra là người rất có khí lực, việc bẩn việc mệt gì cũng có thể tự làm, đại ca có tới hay không cô vẫn sống được. Nhưng mà, mỗi khi ăn cơm, nhìn bàn ăn trống rỗng, nghe tiếng gió thổi tịch liêu, trong lòng cô dường như khuyết mất cái gì, rất bực bội. Đại ca không đến, cô ăn cơm không ngon, ngủ không yên giấc, cảm giác cuộc sống bị rối loạn hết cả.

Cô cắn môi, lần đầu lộ ra biểu tình ưu phiền suy tư.

Tiết Bá Dung ho khan một cái, giả bộ lơ đãng nói: "Nếu hai ta lập gia đình, liền có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ, muội thấy thế nào?"

Lâm Đạm ngạc nhiên nhìn đại ca, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào. Cô một người cô đơn, không cần hầu hạ cha mẹ, không cần nối dõi tông đường, có gả đi hay không cũng không thành vấn đề. Nhưng đối tượng kết hôn là đại ca, vậy thì sẽ thế nào nhỉ...

Cô đang định tưởng tượng, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Tiết Kế Minh và Ngô Huyên Thảo dắt tay nhau tới, đồng thanh nói: "Đại ca, nghe nói Lâm Đạm tới, hai ta đặc biệt tới xin lỗi nàng."

Tiết Bá Dung trên trán nổi gân xanh, cắn răng nói: "Các ngươi đến đúng lúc thật đấy nhỉ."

Tiết Bá Dung thấy đại ca sắc mặt đen sì, giọng lạnh lùng, trong lòng thấy hoảng hốt, lại trông Lâm Đạm quay đầu nhìn tới, ánh mắt né tránh. Y cúi đầu xuống, thành tâm thành ý nói: "Đại ca, bọn đệ nói xong liền đi, tuyệt không quấy rầy hai người." Dứt lời cúi người thật sâu: "Lâm Đạm, năm đó là ta có lỗi với ngươi, câu xin lỗi này tới đã quá muộn, mong rằng ngươi đừng so đo với ta. Còn có, chuyện tự tiện mang sách của ngươi cho Huyên Thảo và Trịnh đại ca mượn, cũng là lỗi của ta, nếu ngươi giận, cây roi này đưa ngươi, ta sẽ chịu ngươi quất, tuyệt không đánh lại."

Y một mực cung kính đưa roi ngựa lên, gò má ngượng đến đỏ bừng.

"Ngươi nói xin lỗi ta nhận, chuyện đã qua hãy để nói trôi qua đi." Lâm Đạm hất roi ngựa ra, giọng bình tĩnh. Cô chưa từng giận Tiết Kế Minh, bởi cô căn bản không để một người như vậy trong lòng.

Tiết Kế Minh không biết cô suy nghĩ gì, không khỏi lộ ra biểu tình thư thái.

Ngô Huyên Thảo ngay lập tức nói theo: "Lâm Đạm, ta tự tiện cầm sách của ngươi, là ta không đúng, xin ngươi tha thứ."

Lâm Đạm qua loa lấy lệ ừ một tiếng, không nói tha thứ, cũng không nói không tha thứ.

Ngô Huyên Thảo cắn răng, lại nói: "Lâm Đạm, ta muốn bái ngươi làm thầy, hướng ngươi học y, không biết liệu có thể hay không? Nếu như ngươi có thể dạy ta, ta cũng có thể truyền thuật ngoại khoa của ta cho ngươi."

Lâm Đạm lúc này mới nhìn thẳng cô ta, từ chối: "Ta không thu học trò, cũng không có hứng thú với thuật ngoại khoa của ngươi. Y đạo tinh thâm quảng đại, chắc ngươi cũng hiểu, riêng y lý và dược lý đã đủ để ta nghiên cứu cả đời rồi, lấy đâu ra sức mà học cái khác? Huống chi thuật ngoại khoa trong miệng ngươi rất khó thực hành trong thực tế, làm không tốt sẽ biến cứu người thành giết người, y thuật của ta có hạn, không dám tùy tiện."

Ngô Huyên Thảo nhẫn nhục nói: "Có một vài thuật ngoại khoa đối với ngươi mà nói thực sự vẫn rất hữu dụng, ngươi biết rồi sẽ hiểu. Lâm Đạm, ta cầu ngươi, ngươi dạy ta một chút đi!"

Tiết Kế Minh thấy vợ mình thật sự đáng thương, không khỏi nhìn về phía đại ca, hy vọng hắn có thể nói thay cho cô ta vài câu.

Tiết Bá Dung lạnh như băng nhìn em trai, nói: "Kế Minh, nếu như đệ phú hào một phương, cuộc sống an nhàn, bỗng có người xa lạ tới gõ cửa nhà đệ, bảo muốn dùng một trăm lượng bạc đổi lấy tài sản hàng tỉ của đệ, đệ nguyện ý không?"

Tiết Kế Minh ngây ngẩn, thật lâu không biết nên trả lời thế nào.

Tiết Bá Dung nói tiếp: "Hoặc chúng ta đổi một ví dụ khác, nếu như đệ kế thừa chức Trấn Quốc Đại tướng quân của cha, bỗng nhiên có một ngày, một người xa lạ tới, nói mình có thể sử dụng chức Tổng binh để đổi lấy chức Đại tướng quân của đệ, cầu đệ nể tình hắn thật tâm thật ý chân thành lại yếu thế đáng thương mà đồng ý, tác thành cho hắn, đệ nguyện ý không?"

Tiết Kế Minh quả quyết lắc đầu: "Không muốn." Lời còn chưa dứt mặt đã mắc cỡ đỏ bừng, vội kéo vợ tới bên người, nhỏ giọng mắng: "Nàng đừng làm khó Lâm Đạm nữa! Y thuật của người ta là tuyệt học gia truyền, không trao tặng người ngoài."

Ngô Huyên Thảo cãi: "Đại ca, huynh làm sao biết trong tay đối phương đang bưng một trăm lượng bạc nhỏ nhoi, mà không phải bảo vật vô giá chứ?"

Tiết Bá Dung nhướng lông mày, đang định nói chuyện, Lâm Đạm đã mở miệng trước: "Đại ca không hiểu y lý, nhưng ta thì có. Thuật ngoại khoa của ngươi, trước mắt mà nói không thể thực hiện được. Ngươi mổ xẻ bụng bệnh nhân ra, làm thế nào giúp hắn không đau, làm thế nào cầm máu cho hắn, làm thế nào tìm được cơ quan nội tạng cần thay đổi, làm thế nào xử lý bệnh, sau khi vá lại làm thế nào để đảm bảo miệng vết thương của đối phương không bị viêm?"

Ngô Huyên Thảo bị một chuỗi vấn đề làm cho á khẩu không trả lời được.

Lâm Đạm chậm rãi lắc đầu: "Ngươi nhìn, những vấn đề này ngay cả chính ngươi cũng không trả lời được, thì nên dạy ta như thế nào?"

Ngô Huyên Thảo hoàn toàn không nói nên lời.

Tiết Kế Minh sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, hết sức khó chịu. Đến nơi này một hồi, y mới nhận ra Ngô Huyên Thảo chủ động tới xin lỗi Lâm Đạm là có mục đích, không phải bởi áy náy, mà bởi học tập y thuật gia truyền của đối phương. Người ta không muốn, cô ta liền không chừa thủ đoạn nào bức bách, dụ dỗ, thậm chí cả mình cũng lợi dụng. Ngô Huyên Thảo như vậy xa lạ với y biết nhường nào.

Y dùng sức bắt cổ tay vợ, cương quyết nói: "Lâm Đạm không muốn, nàng coi như xong đi, cứ ở nhà giúp chồng dạy con là được rồi." Dứt lời kéo người đi, bóng lưng hết sức vội vàng.

Tiết Bá Dung tâm tình đang tốt bị hai người kia quấy rối, những lời vừa nói trước đó coi như không nhận được câu trả lời rồi. Hắn gắp thêm một ít thức ăn cho Lâm Đạm, ôn nhu dặn cô nên ăn nhiều một chút.

Lâm Đạm kéo vạt áo hắn, nói thẳng: "Đại ca, chúng ta thành thân đi."

Đũa của Tiết Bá Dung bỗng nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng.

Lâm Đạm nhìn biểu tình ngốc lăng của hắn, nhất thời khẽ cười: "Đại ca, muội thích cảm giác huynh che chở muội."

Tiết Bá Dung lúc này mới tỉnh hồn, kéo cô vào ngực, nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cô, ngữ điệu thận trọng như đang tuyên thệ: "Lâm Đạm, huynh sẽ che chở muội cả đời."


(1) Vui mừng khôn xiết: nguyên văn "nhạc khiến kỳ thành" (乐见其成), chỉ hi vọng khi thấy sự việc gì đó có tiến triển hoặc lấy được thành công.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 548

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.