Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (32)

Phiên bản Dịch · 2627 chữ

Chương 148: Thần y (32)

Thấy Ngô Huyên Thảo cầm bút, nhưng nửa ngày không viết được lấy một chữ, mấy đại phu trố mắt nhìn nhau, vẻ nghi ngờ càng đậm hơn. Một người trong đó thúc giục: "Ngô đại phu, cứu người quan trọng, cho dù ngài không nắm chắc mười phần, thì cứ kê một đơn thuốc đi đã, chúng ta thử nhìn một chút."

Ngô Huyên Thảo tránh thoát sự kiềm chế của Tiếu thị, chậm rãi ngồi xuống, ngón tay đang không ngừng run rẩy. Cô ta không thể tùy ý viết ra một toa thuốc lừa bịp là xong chuyện, một là bởi mấy vị đại phu đều ở đây, nhìn một cái là thấy được môn đạo; hai là bởi dù sao cũng là một cái mạng, lương tâm cô ta không cho phép cô ta làm thế. Cô ta nhấc bút lên, nguệch ngoạc viết hai chữ "ma hoàng" liền không cách nào tiếp tục được nữa.

"Kế Minh, thật xin lỗi, ta không biết kê đơn thuốc thế nào, các người tìm người khác chữa đi." Cô ta rốt cuộc ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt.

"Nàng nói gì?" Tiết Kế Minh thật sự nghi ngờ tai mình nghe lầm.

Tiếu thị đầu tiên ngẩn người, tiếp đó không dám tin gầm nhẹ: "Ngô Huyên Thảo, tới thời điểm này rồi, ngươi chớ có làm trò đùa! Ban đầu thời điểm con trai lớn của ta chết chìm, là ngươi thổi mấy hơi liền cứu sống được nó! Ngươi mổ bụng ra còn cứu sống được người ta, tại sao không cứu sống được Nhiên Nhi của ta! Ngươi mau cho thuốc đi chứ! Ta cầu ngươi! Ta dập đầu với ngươi còn không được sao?"

Tiếu thị vừa khóc vừa nháo, cuối cùng trực tiếp quỳ xuống. Hai vị lão thái thái cũng thực sự quá mệt tim rồi, đầy bụng lo sợ không yên.

Ngô Huyên Thảo áp lực càng lớn, trong lòng biết mình không nói thật, những người này sẽ nâng cô ta tới tận trời không xuống được. Chữa chết người khác cô ta phải đền mạng, chữa chết Tiết Nhiên, tình huống sẽ càng tệ hại hơn, vì vậy chỉ có thể cắn răng nói: "Tẩu tử, ta thật sự không thể ra sức, ngài đừng ép ta. Cứu Tiết Mãnh và cứu Tiết Nhiên hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Tiết Mãnh đuối nước, ta dùng phương pháp hô hấp nhân tạo, chỉ cần cách làm thích đáng, bất kỳ người nào cũng có thể làm được. Tự nó có nguyên lý của nó, không phải thần thuật gì cả. Nhưng cứu Tiết Nhiên, phải dựa vào kiến thức chuyên sâu của khoa, ta không hiểu, cho nên không thể chữa. Ta biết dùng dao, nhưng không biết y lý và dược lý, y thuật mà ta học được và y thuật nơi này hoàn toàn không cùng một hệ thống."

Tiếu thị nghe không hiểu, chất vấn: "Đều là y thuật giống nhau, tại sao đại phu khác có thể chữa, ngươi lại không thể?"

Ngô Huyên Thảo cũng có chút nóng nảy, cãi lại: "Loại bệnh này rất nghiêm trọng, đại phu nào dám bảo đảm? Đại tẩu, ngươi đang làm người khác khó chịu đấy!"

"Ta làm người khác khó chịu? Ngươi rõ ràng là đại phu, lại không hiểu y lý và dược lý, ngươi còn nói ngược lại ta rằng ta làm người khác khó chịu? Ngươi là đồ lừa gạt! Nhiên Nhi, ai tới cứu Nhiên Nhi của ta đây!" Chút hy vọng còn sót lại của Tiếu thị hoàn toàn tan vỡ, chỉ có thể ôm con trai hôn mê co giật than vãn khóc lớn.

Lão thái thái phòng hai và lão thái quân đều mang vẻ mặt không dám tin. Hai người chưa từng nghe qua có người nào không hiểu y lý và dược lý vẫn có thể trị bệnh cứu người, còn lăn lộn thành thần y bao giờ? A đúng rồi, ban đầu Huyên Thảo Đường có Trịnh Tiết ở đó, danh hiệu thần y của Ngô Huyên Thảo sợ rằng do dính hào quang từ đối phương. Thế nhưng, khi người khác tung hô cô ta như vậy, tới cửa cầu y, cô ta không những không nói thật, còn một mực lừa gạt cho qua. Vì danh dự, vì lợi ích, cô ta có thể đánh cuộc mạng người, đánh cuộc sinh tử!

Khó trách cô ta ra ngoài chẩn bệnh đều đi cùng Trịnh Tiết, chưa bao giờ dám hành động đơn độc; khó trách cô ta chậm chạp không đưa ra phương án trị liệu chân cho Bá Dung; khó trách không có Trịnh Tiết, cô lấy danh nghĩa nghiên cứu y thuật trốn tránh, không xem bệnh cho bệnh nhân! Nói tới nói lui, cô ta chính là kẻ lừa đảo không hơn không kém!

Ấn tượng của lão thái quân về Ngô Huyên Thảo lập tức rơi xuống đáy cốc, trong mắt mơ hồ hiện lên chút chán ghét. Nghĩ tới cháu trai đã đính hôn với đối phương, bà khó nhịn như nuốt phải một trăm con ruồi vậy. Lão thái thái vừa giận vừa khó chịu, giơ quải trượng lên muốn đánh Ngô Huyên Thảo.

Tiết Kế Minh mặc dù lòng tràn đầy khiếp sợ, vẫn theo bản năng đi lên trước, thay hôn thê chặn lại chỉ trích.

"Tiểu Thảo, nàng đang nói bậy gì đó? Ngay cả ta bị rắn độc cắn nàng còn trị hết, sao có thể không hiểu y lý." Y nói giọng khàn khàn.

Ngô Huyên Thảo nhỏ giọng nói: "Thuốc giải độc cho ngươi do cha ta truyền xuống, ta trực tiếp đút cho ngươi là được rồi. Y thuật của ta không kém, ta chỉ không hiểu trung y thôi, Kế Minh, ngươi phải tin tưởng ta."

Không hiểu y lý, nhưng y thuật lại rất tốt, lời này Tiết Kế Minh nghe thế nào cũng thấy kỳ quái. Y và vị hôn thê tranh cãi về mấy thứ này, trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng không thể không che chở cô ta, "Đại tẩu, đừng đánh, cứu người quan trọng. Lâm Đạm của Hạnh Lâm Xuân phái đối diện có y thuật cao siêu, hẳn sẽ có cách."

Lão thái quân vội vàng mở miệng, "Đúng đúng đúng, Đạm Nhi có thể chữa trị hai chân cho Bá Dung, nhất định cũng có thể chữa cấp kinh phong của Nhiên Nhi. Đi, chúng ta tới phía đối diện!"

"Lâm Đạm?" Tiếu thị và lão thái thái phòng hai biểu tình hoảng hốt, tựa hồ đang nhớ lại xem Lâm Đạm có bộ dáng thế nào.

Tiết Dương Phàm đã không kịp đợi, ôm con trai chạy về phía đối diện. Lúc Tiết Kế Minh và Ngô Huyên Thảo sát vai mà qua, hắn dùng đôi mắt hung ác đỏ ngầu trợn mắt trừng họ. Nếu con trai có mệnh hệ gì, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho hai người này! Bọn họ một người mù mắt, một kẻ không có lương tâm, khó trách sẽ về cùng một nhà!

"Mau nhanh lên, đừng so đo với nàng ta!" Lão thái quân đẩy Tiếu thị một cái, đối phương lúc này mới tỉnh hồn, lảo đảo đuổi theo.

Sau khi người nhà họ Tiết đi, bên trong Huyên Thảo Đường hoàn toàn yên tĩnh. Mấy đại phu coi bệnh ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một hồi, cuối cùng chắp tay nói: "Ngô cô nương, nếu ngươi không hiểu y lý, dược lý, vì sao còn cam kết sẽ truyền thụ y thuật cho bọn ta? Ngươi sao có thể vô đạo đức như vậy! Bọn ta rời đi đây, cáo từ!"

Cái gì mà cần nghiên cứu y thuật nên bế quan, hóa ra toàn là mượn cớ và đùn đẩy trách nhiệm cho mình. Bọn họ hành nghề chữa bệnh cả đời, chưa từng thấy người nào lớn gan làm bậy như Ngô Huyên Thảo. Phải biết, hành nghề y là tế thế cứu người, không có chân tài thực học, há có thể tùy tiện ra tay? Đến lúc đó xảy ra chuyện không may, không phải một câu "thật có lỗi" là chấm dứt được đâu, đó là một cái mạng chân chân thật thật đó!

Tôn Dược Vương từng nói: "Y có thể làm hay không, tất do thiên tư mẫn ngộ, đọc vạn quyển sách, sau đó mới có thể tế thế. Nếu không, trước sau gì cũng sẽ giết người, thuốc thang như con dao hai lưỡi. Ta chết, con cháu đừng ai tùy tiện hành nghề y!"

Trong 《 Nội kinh 》 cũng có câu —— Không đúng người chớ dạy, không đúng tài chớ học, mới là đắc đạo.

Như vậy có thể thấy, nghề y thần thánh biết chừng nào, là chuyện nghiêm túc biết chừng nào, không cho phép khinh thường hay đùa giỡn dù chỉ nửa điểm. Mà hành động của Ngô Huyên Thảo đã xúc phạm tất cả các điều cần kiêng kỵ trong nghề y một lần, làm việc dưới trướng cô ta đơn giản là sỉ nhục!

Mấy đại phu coi bệnh nổi giận đùng đùng mà đi, các học đồ cũng sinh ý kéo dài khoảng cách. Nếu chuyện ngày hôm nay truyền ra bên ngoài, danh tiếng Huyên Thảo Đường nhất định thối không chịu nổi, bọn họ nếu còn muốn học y, nhất định không thể có nửa điểm quan hệ với Ngô Huyên Thảo, lúc này không đi còn đợi lúc nào?

Nghĩ tới đây, các học đồ tán đi cả, ngay cả tiền lương tháng này cũng không cần.

Ngô Huyên Thảo nhìn nội đường trống trơn, rốt cuộc ý thức được kiếp sống hành nghề y của mình đã kết thúc. Làm thầy thuốc chữa bệnh cứu người luôn là lý tưởng của cô ta, dù chuyển kiếp tới cổ đại, cô ta vẫn chưa từng buông tha. Cô ta thực sự dùng sở học của mình cứu sống mấy người, đây là sự thật không thể chối cãi. Cô ta chưa từng hại bất kỳ mạng người nào, tại sao chỉ vì chút tì vết nho nhỏ, mọi người liền bỏ qua toàn bộ công lao của cô ta cơ chứ?

Cô ta bứt tóc ngồi xổm trên đất, không tiếng động rơi lệ.

Tiết Kế Minh vỗ nhẹ sống lưng cô ta, nói giọng khàn khàn: "Nếu không hiểu y thuật, tiệm này không cần mở nữa. Chúng ta mau chóng thành hôn, đóng kín cửa cùng nhau sống qua này, không phải rất tốt sao?" Nhưng mà, người y vốn yêu là Ngô Huyên Thảo y thuật cao siêu lại hiền lành tốt đẹp, mà không phải Ngô Huyên Thảo ở nơi này mua danh chuộc tiếng, lừa dối thế nhân. Trong lòng y có hối, có hận, còn có mờ mịt và luống cuống. Người do y chọn, đường do y đi, y nếu không kiên trì tiếp thì phải làm gì bây giờ?

"Tình huống của Nhiên Nhi rất nguy hiểm, ta phải qua nhìn một chút." Nói xong lời này, y không quay đầu lại chạy đi, bóng lưng vội vàng như đang trốn tránh vậy.

Ngô Huyên Thảo lau nước mắt vội vàng đi theo. Cô ta biết, Lâm Đạm sẽ luôn có biện pháp, trên đời tựa hồ không có chuyện gì mà cô không làm được cả.

---

Lúc bệnh nhân được đưa tới, Lâm Đạm và đại ca đang chuẩn bị ăn cơm. Hai người đi tới ngoại đường, đầy mặt khó hiểu.

"Không phải nói chỉ phong hàn phát sốt thôi sao? Làm sao Ngô Huyên Thảo không trị được?" Tiết Bá Dung mặt đầy nghi ngờ. Trong ấn tượng của hắn, y thuật của Ngô Huyên Thảo dù không bằng Lâm Đạm, nhưng cũng không kém.

"Ôi, chớ nói nữa! Ngô Huyên Thảo kia chính là tên lừa gạt, căn bản không hiểu y thuật!" Lão thái quân ngượng ngùng không dám ngẩng đầu.

Lão thái thái phòng hai và Tiếu thị thấy Lâm Đạm liền muốn quỳ xuống, lại bị Tiết Bá Dung dùng mũi chân giữ đầu gối lại, lạnh nhạt nói: "Đừng có mà dùng ơn huệ đạo nghĩa tới bức Lâm Đạm. Bệnh tình nguy hiểm trầm trọng như vậy, trị hết, đó là do Lâm Đạm y thuật cao siêu; không trị hết, đó là số mệnh của Tiết Nhiên, các người không muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, đừng khóc nháo ồn ào kêu đánh kêu giết ở đây."

"Chúng ta biết, chúng ta không làm khó. Đạm Nhi, ngươi mau xem cho đường chất nhi (cháu bên nội) của ngươi một cái đi!" Lão thái thái phòng hai không dám phản đối chút nào.

Tiết Bá Dung lúc này mới khoát khoát tay hướng Lâm Đạm.

Lâm Đạm đi tới giường bệnh, cẩn thận bắt mạch, trầm ngâm nói: "Cấp kinh phong, bệnh tình có chút nghiêm trọng."

"Vậy có thể cứu không..." Tiếu thị còn chưa dứt lời, chỉ thấy Lâm Đạm lấy ra bộ ngân châm, đâm vào mười ngón tay, mười ngón chân, hai lỗ tai, huyệt bách hội, đại chuy của con trai, tiết ra máu đen. Cô lau sạch máu, con trai liền oa oa khóc lớn, cuối cùng tỉnh, toàn thân toát ra rất nhiều mồ hôi, lòng bàn tay lòng bàn chân lạnh như băng ấm áp hẳn lên.

Tiếu thị nhìn ngây người, hai vị lão thái thái cùng Tiết Dương Phàm cũng trố mắt nghẹn họng, nửa ngày không cách nào tỉnh hồn. Ngược lại sắc mặt hai huynh đệ Tiết Bá Dung và Tiết Kế Minh vẫn như thường, tựa như sớm ngờ tới kết quả này.

Lâm Đạm để học đồ giữ tay chân đứa bé, lấy châm dài nhỏ và nhọn thật nhanh đâm vào huyệt dũng tuyền, hợp cốc, nhân trung của đối phương, lại dùng tước trác thuật đâm vào liêu huyệt, giữ châm trong chốc lát rồi rút ra, đứa bé rất nhanh ngừng co giật, tiếng khóc nhỏ dần.

"Co giật chỉ dừng lại tạm thời, còn cần uống thuốc củng cố hiệu quả trị liệu. Ta trước cho thằng bé uống linh xạ chỉ kinh tán, xem hiệu quả ra sao đã." Lâm Đạm rất nhanh viết xuống đơn thuốc, tự mình nấu đút cho bé. Qua ước chừng hai khắc đồng hồ, sốt cao hoàn toàn lui, bé không còn co giật nữa.

Khi Tiếu thị ôm con trai gần một tuổi vào ngực, bé lục tìm trên ngực nàng, giống như đói tìm sữa ăn. Tiếu thị mừng tới chảy nước mắt, ôm thật chặt con trai nhỏ vào lòng, nức nở nói: "Cảm ơn Lâm đại phu, cảm ơn!"

Thần y mà! Cái gì gọi là thuốc tới bệnh lui, đây chính là thuốc tới bệnh lui đó! Lão thái thái phòng hai trợn tròn con mắt, lòng tràn đầy rung động. Tiết Dương Phàm không biết nên nói gì cho phải, tráng hán sắt thép như thế lại nhìn Lâm Đạm với đôi mắt đỏ bừng mờ hơi nước, trong miệng cảm kích liên tục.

Ngô Huyên Thảo nghe tiếng trẻ con khóc, cũng biết Lâm Đạm quả nhiên có biện pháp, lại nghe rõ hơi thở mạnh khỏe trong tiếng khóc ấy, cuối cùng hoàn toàn nhận thua. Cô ta ngẩng đầu nhìn tấm biển "Hạnh Lâm Xuân", lại quay đầu nhìn Huyên Thảo Đường không một bóng người, đáy mặt xẹt qua tia u tối.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 520

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.