Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (31)

Phiên bản Dịch · 2457 chữ

Chương 147: Thần y (31)

Từ sau khi chân đại ca hết bệnh, Tiết Kế Minh rất ít khi tới trại lính. Dù sao nhà mình đã có đại ca lo, y cái gì cũng kém hơn đại ca, cần gì phải tới quân đội làm người ta phiền chán. Thuộc hạ của đại ca người người xem thường y, bề ngoài cung kính, sau lưng ngấm ngầm nói y là đồ ăn hại, cho dù y có lòng tiến lên, cũng dần dần bị mài mòn ý chí.

Y dứt khoát trở về giống quá khứ, tiếp tục ăn uống vui đùa, vui chơi thỏa thích, du ngoạn sơn thủy, lạc thú biết bao? Ngày hôm đó, y vốn định ra cửa kết bạn, thời điểm ngang qua đại viện phòng hai nghe thấy tiếng kêu sợ hãi từ bên trong truyền ra, kêu mấy tiếng liền mà không có người trả lời, lúc này mới chạy vào kiểm tra tình huống. Thì ra con trai của nàng dâu trưởng phòng hai bỗng nhiên bất tỉnh, vô luận bóp nhân trung hay đút thuốc uống đều không thấy tỉnh lại, thân thể cứ như hòn than, hết sức nóng bỏng, tứ chi co giật, mắc phải bệnh nguy cấp.

Dâu trưởng phòng hai một mặt để người hầu đi mời đại phu, một mặt tìm mẹ chồng mình và lão thái quân làm chủ, sau đó đi loạn như một con ruồi không đầu trong phòng.

Tiết Kế Minh bất chấp nam nữ cách biệt, vội vàng đi tới sờ trán cháu họ, cả kinh nói: "Nóng quá!"

Nàng dâu trưởng phòng hai Tiếu thị vừa thấy em chồng liền khóc, đứt quãng nói: "Kế Minh, đệ, đệ mau nghĩ biện pháp giúp ta đi! Nhiên Nhi một mực co giật, thân thể càng ngày càng nóng, cứ tiếp tục như vậy nữa sẽ xảy ra chuyện mất!"

"Đi, đệ đưa mọi người đi tìm Tiểu Thảo, y thuật Tiểu Thảo cao minh, nhất định có thể cứu được Nhiên Nhi. Tẩu tẩu phái người đi mời đại phu sẽ mất kha khá thời gian, không bằng chúng ta trực tiếp qua đó." Tiết Kế Minh ôm lấy cháu họ liền đi, Tiếu thị vội vàng đi theo sau lưng y.

Qua không lâu, lão thái thái phòng hai và lão thái quân nghe tin đều chạy tới Huyên Thảo Đường, một đám người ồn ào nháo loạn chạy vào cửa tiệm, tình cảnh vô cùng nguy cấp.

Lâm Đạm nghe tiếng động đi ra, thấy đám người lão thái quân thực sự rất gấp gáp, liền không qua chào hỏi nữa. Người ta không tìm cô xem bệnh là vì không tin tưởng y thuật của cô, cô mặt dày tới góp vui, bọn họ chẳng những sẽ không cao hứng, còn ngại cô nhiều chuyện, làm trễ nải bệnh tình đứa nhỏ, cần gì phải thế?

Cô đứng ở cửa nhìn một hồi thì quay lại nội đường tiếp tục bào chế dược liệu, không hỏi gì quá nhiều.

Hai khắc sau, Tiết Bá Dung và con trai trưởng phòng hai Tiết Dương Phàm cũng nhập ngũ chạy tới từ quân doanh, một người khẩn cấp chạy vào Huyên Thảo Đường, một người chỉ đứng ngoài nhìn tình huống một chút, rồi tới ngay Hạnh Lâm Xuân.

Lâm Đạm nghe tiếng bước chân quen thuộc, lập tức ngẩng đầu hỏi: "Đại ca, huynh tới đối diện nhìn rồi sao?"

"Nhìn rồi, hình như là nhiễm phong hàn, phát sốt." Tiết Bá Dung cau mày.

Lâm Đạm lau lau tay vào tạp dề, chần chờ nói: "Đại ca, muội vừa rồi không qua nhìn, cũng không biết đứa trẻ bị bệnh gì. Nếu không bây giờ muội qua nhé?" Nhìn ở mặt mũi đại ca, cho dù biết đi sẽ khiến người khác phiền chán, cô cũng sẽ hết sức cứu chữa.

Không ngờ Tiết Bá Dung chậm rãi khoát tay: "Muội không nên đi qua, cứ để Ngô Huyên Thảo chữa đi. Phòng hai tổng cộng có hai cháu trai, đứa lớn từng chết đuối được Ngô Huyên Thảo cứu, nay đứa nhỏ bị bệnh, bọn họ tự nhiên vẫn tới tìm Ngô Huyên Thảo. Bọn họ tin tưởng Ngô Huyên Thảo hơn muội nhiều, huống chi nhị tổ mẫu còn là người mai mối cho Tiết Kế Minh và Ngô Huyên Thảo, muốn nàng ta vào cửa thành người một nhà, muội đi cũng không xen tay vào được, ngược lại sẽ bị bọn họ cười chê, thôi bỏ đi."

Đại ca đang sợ mình ủy khuất sao? Nghĩ tới đây, Lâm Đạm trong lòng ấm áp, khuôn mặt xưa nay không biểu tình không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Tiết Bá Dung nhìn cô một cái, mình cũng không nhịn được cong khóe miệng. Hắn chỉ ở trước mặt Lâm Đạm mới lộ ra một mặt dịu dàng như thế, đối xử với người khác, cho dù là thân thuộc, cũng khó che hết lãnh khốc. Hắn dẫn thiết kỵ nước Tần đạp phá các quốc gia xung quanh, trong tay dính quá nhiều máu tươi, từng khanh sát mấy chục ngàn tù binh, há lại phải hạng người lương thiện?

Lâm Đạm thì không hề sợ đại ca như vậy chút nào, ngược lại thấy khá thích. Cô lấy ra một viên kẹo đường trong ngăn kéo nhét vào miệng mình, lại lấy thêm một viên đút cho đại ca, ánh mắt cong cong như vầng trăng non: "Đại ca, đây là hầu đường muội mới nghiên cứu ra, có thể trị khàn giọng mất tiếng. Đại ca, huynh cả ngày luyện binh, cần cái này nhất, muội làm cho huynh một hộp lớn, chờ lát nữa huynh đừng quên lấy."

"Thật là ngọt." Thời điểm nói lời này, Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm phía đối diện, cũng không biết đang khen kẹo hay là khen tiểu cô nương.

Lâm Đạm không cảm giác được chút nào, từ từ giải thích: "Đó là đương nhiên, muội nghiền tuyết lê, tỳ bà, cam thảo thành chất lỏng đặc sệt, để lạnh cho đông thành khối, nghĩ đến đại ca thích ăn ngọt, lại bỏ thêm tí mật ong. Đại ca, vị này huynh có thích không?"

"Thích." Tiết Bá Dung vừa cười gật đầu vừa cởi tạp dề trên người Lâm Đạm xuống, mặc trên người mình, ôn nhu nói: "Ngồi sang một bên, huynh giúp muội nghiền thuốc."

"Được." Lâm Đạm đứng lên muốn vào hậu viện, lại bị đại ca bắt lấy cổ tay, khẩn trương hỏi: "Muội muốn đi đâu?"

"Muội tới phòng bếp chuẩn bị cơm trưa." Lâm Đạm nghiêng đầu nhìn hắn, bộ dáng có chút đáng yêu.

Tiết Bá Dung trong lòng hơi ngứa ngáy, nói giọng khàn khàn: "Giờ còn sớm, muội gấp làm gì. Ngồi cạnh huynh xem sách thuốc, không cho phép đi."

Lâm Đạm cũng không hỏi hắn vì sao, ngoan ngoãn trả lời một tiếng rồi ngồi xuống, cầm một quyển sách thuốc lật xem. Nếu trong tiệm không có người bệnh nặng, cô sẽ không ra tay, nên phần lớn thời gian khá rảnh rỗi nhàn hạ. Cô gần đây cũng bắt đầu học tổ tiên viết xuống những gì mình trải qua khi chữa bệnh, còn sinh ra hứng thú nồng đậm với việc chế thuốc. Cô một tay cầm sách, một tay cầm bút, vừa nhìn vừa biết, biểu tình hết sức nghiêm túc.

Tiết Bá Dung ngồi nghiền thuốc bên người cô, trang phục trên thân phối hợp với tạp dề có chút tức cười, liên tục khiến người ngoài ghé mắt. Nhưng hắn không quan tâm chút nào, nghiền thuốc một lúc lại nhìn Lâm Đạm một cái, hết sức hưởng thụ.

---

Hạnh Lâm Xuân bên này năm tháng tĩnh hảo, Huyên Thảo Đường bên kia thì như nước sôi lửa bỏng.

Ngô Huyên Thảo bị người nhà họ Tiết vòng ba vòng xung quanh, áp lực lớn thế nào có thể tưởng tượng được. Sau khi bắt mạch, cô ta kiểm tra con người và đầu lưỡi của Tiết Nhiên, lại dùng ống nghe tự chế lắng nghe tạp âm trong lồng ngực bé, biểu tình càng ngày càng ngưng trọng.

Cô ta đã sớm nhìn ra, Tiết Nhiên mắc phải chứng bệnh viêm phổi cấp tính, còn gọi là cấp kinh phong, chứng phát tác vào thời kỳ sơ sinh, cho dù ở hiện đại thì tỷ lệ tử vong cũng cực cao, huống chi là cổ đại kỹ thuật y liệu cực kỳ lạc hậu? Nhìn gương mặt một người lo lắng hơn một người của người nhà họ Tiết, nhìn đứa bé sắc mặt tím bầm, cơ hồ sắp không còn hô hấp, đầu óc cô ta vang lên ong ong.

Không có thuốc kháng sinh, không có thuốc đặc trị, không có máy hô hấp, không có công cụ tiêm tĩnh mạch... Cô ta căn bản không biết nên làm thế nào để chữa viêm phổi cấp tính.

"Rót nước cho đứa bé, tránh cho nhiệt độ cao khiến cơ thể bé mất nước. Mang một chậu nước ấm tới, ta tắm cho bé trước. Trong hầm trú ẩn còn đá viên không? Có thì lấy tới, ướp lạnh khăn tay rồi thoa lên trán bé, đệm một cái gối băng sau ót bé. Nhanh lên!" Ngô Huyên Thảo gọn gàng dặn dò.

Mấy học đồ lập tức chia nhau hành động, người rót nước, kẻ lấy đá, rất nhanh đã chuẩn bị đầy đủ đồ vật. Thấy Ngô Huyên Thảo chỉ huy bình tĩnh, biểu tình thản nhiên, phảng phất có mười phần nắm chắc, lão thái thái phòng hai và Tiếu thị đã hoàn toàn yên tâm lại. Tiết Kế Minh và Tiết Dương Phàm vội vàng đi ra cửa, tránh cho trong phòng chen lấn quá nhiều người, quấy rầy việc cứu chữa.

Mấy vị đại phu ở Huyên Thảo Đường lại lắc đầu, mặt lộ lo lắng.

Một người trong đó nhắc nhở: "Ngô đại phu, những biện pháp này của ngài chỉ có thể giảm sốt tạm thời, nếu muốn ngừng chứng kinh phong, cần lập tức dùng thuốc mới đúng! Trễ nải một hồi như vậy, đứa nhỏ này cho dù cứu về, cũng sẽ lưu lại di chứng nghiêm trọng."

Cấp kinh phong là một trong bốn chứng bệnh nguy hiểm nhất với trẻ nhỏ, thuộc về loại nguy hiểm trầm trọng, nếu không sớm uống thuốc, tùy thời sẽ chết. Đáng sợ hơn là, loại bệnh này thế tới mạnh mẽ, biến hóa khôn lường, không ai giống ai, thầy thuốc rất khó trong thời gian ngắn nhất kê ra đơn thuốc phù hợp, nếu dùng sai một dược liệu nào đó, thậm chí nhiều hay ít đi so với yêu cầu, thuốc sẽ không có hiệu quả. Ngay cả đại phu am hiểu chữa trị cho trẻ nhỏ nhất cũng không dám nói mình nhất định có thể chữa khỏi cấp kinh phong, huống chi là Ngô Huyên Thảo mới học được chút da lông của Trung y?

Cô ta sững sờ tại chỗ, mặt lộ vẻ khó xử.

Tiết Dương Phàm bị đại phu dọa sợ, vội vàng truy hỏi: "Sẽ có di chứng gì?"

"Sẽ diễn biến thành bệnh động kinh, ngu đần, si ngốc vân vân. Bọn ta y thuật không tinh, không dám tùy ý cho thuốc." Mấy thầy thuốc liên tục lắc đầu than thở, bày tỏ mình có lòng mà không giúp được gì. Người tới tay giữ quân quyền, thân phận quý trọng, bọn họ không thể chữa cũng không dám chữa, e sợ bệnh không chữa khỏi sẽ bị Tiết phủ ghi hận. Huống chi bọn họ cũng không nói láo, chứng cấp kinh phong này quá mức phức tạp, do dự một tí là mất mạng, hậu quả hết sức đáng sợ.

Mấy năm trước, Phương Viện của Thái Y Viện cũng bởi không thể trị khỏi chứng cấp kinh phong của thất Hoàng tử mà bị Hoàng thượng trách phạt cắt chức quan. Ông là sao Thái Đẩu của người trong nghề, y thuật siêu phàm, vậy mà vẫn bó tay với loại bệnh này, huống chi đại phu tầm thường? Ngô Huyên Thảo cùng Trịnh Tiết sớm nổi danh với ông, hẳn có thể chữa.

Nghĩ tới đây, mấy đại phu sợ mình lại bị Ngô Huyên Thảo kéo xuống nước, đồng loạt chắp tay nói: "Lần này chỉ có thể dựa vào Ngô đại phu rồi, bọn họ ở bên cạnh trợ giúp." Lần trước Vũ An Hầu phu nhân tới cầu y, bọn họ đã bị hành động đùn đẩy trách nhiệm của Ngô Huyên Thảo làm cho bất mãn vô cùng, nếu không phải Lâm tiểu đại phu có thể chữa chứng vô mạch kia, còn không biết Vũ An Hầu phu nhân còn đại náo Huyên Thảo đường tới mức nào!

Nghe lời này, Tiết Kế Minh lập tức thúc giục: "Tiểu Thảo à, mau mau kê thuốc cho Nhiên Nhi đi! Nếu không uống thuốc, thằng bé sẽ xong đời!"

Cho dù đang hôn mê, Tiết Nhiên vẫn co giật từng cơn, lỗ mũi mấp máy động, ngón tay tím bầm, tứ chi vừa cứng vừa lạnh, cơ thể nóng như lò than, lại không đổ một giọt mồ hôi nào, đã bước một bước qua ranh giới sống chết rồi.

Ngô Huyên Thảo cắn răng nói: "Ta giúp thằng bé hạ sốt trước đã. Nếu cứ sốt cao mãi không lùi, sẽ cháy hỏng đầu óc nó mất."

Tiết Kế Minh vừa nghe vậy, vội vàng chạy lên trước cởi quần áo cho cháu họ. Tiếu thị và mẹ chồng đều chạy tới hỗ trợ, giằng co một lúc lâu mới đặt được Tiết Nhiên lên gối băng.

Tiếu thị sờ cái trán nóng bỏng của con trai, nức nở nói: "Không có tác dụng! Những biện pháp này hoàn toàn không có tác dụng, nhiệt độ căn bản không hạ xuống được! Huyên Thảo, ngươi mau nghĩ biện pháp đi!" Nàng bắt bả vai Ngô Huyên Thảo dùng sức lay động, sắp tới trước bờ vực tan rã.

Ngô Huyên Thảo đổ mồ hôi lạnh đầy mặt và cổ, trong tay nắm cây bút, chậm chạp không viết ra được nửa chữ. Cho thuốc? Cho thuốc gì bây giờ? Dược liệu có thể giảm sốt hàng ngàn hàng vạn, nhưng cô ta không biết làm thế nào để tổ hợp chúng chung một chỗ, tạo thành hiệu quả trị liệu tốt nhất.

Cô ta thực sự không có cách nào nữa!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 538

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.