Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (30)

Phiên bản Dịch · 2504 chữ

Chương 146: Thần y (30)

Vũ An Hầu phu nhân bệnh đã lâu không khỏi, nghe danh tiếng của Ngô Huyên Thảo, tự nhiên sẽ ký thác hi vọng lên người cô ta. Vậy mà lúc này, đối phương lộ vẻ mặt khó xử thật lâu không nói, hiển nhiên không có nắm chắc. Nàng lập tức khẩn trương, thử dò xét hỏi: "Huyên Thảo, bệnh này của ta hẳn không nghiêm trọng chứ?"

Ngô Huyên Thảo lập tức hồi thần, khó khăn mở miệng: "Hồi phu nhân, bệnh của ngài ta dò xét không ra, thật sự xin lỗi."

"Ngươi cũng dò xét không ra? Không thể nào?" Vũ An Hầu phu nhân khó mà tiếp nhận sự thật. Tay chân nàng càng ngày càng tê dại, dần dần có dấu hiệu tê liệt, tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng sẽ biến thành phế nhân. Nếu có thể sống cho khỏe mạnh, ai muốn làm phế nhân gần chết? Nàng rất khó tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng lấn át cả sự khó chịu trên thân thể.

"Ngươi xem kỹ lần nữa xem." Nàng giọng mang khẩn cầu nói.

Ngô Huyên Thảo không thể làm gì khác hơn là bắt mạch lần nữa, sau đó biểu tình ngưng trọng lắc đầu.

Vũ An Hầu phu nhân vành mắt đỏ bừng, thiếu chút nữa rơi lệ tại chỗ.

Ngô Huyên Thảo vì che giấu sự khó chịu của mình, lập tức ngoắc mấy đại phu còn lại tới: "Các ngươi cũng tới xem một chút, bệnh của phu nhân hết sức kỳ quặc, mọi người cùng nêu ý kiến, có lẽ sẽ có biện pháp."

Mấy người lập tức xúm lại, thay phiên bắt mạch cho Vũ An Hầu phu nhân, sắc mặt một người so một người càng cổ quái hơn, người cuối cùng xem xong, không ngờ cả sảnh đường im phăng phắc, không ai dám mở miệng.

Vũ An Hầu phu nhân có ngốc nữa cũng nhìn ra có vấn đề gì đó rồi, dồn dập mở miệng: "Mấy vị đại phu, ta rốt cuộc bị bệnh gì? Các ngươi chớ làm khó, chỉ cần nói cho ta, ta đều có thể tiếp nhận."

Mấy người túm tụm lại lẩm bẩm một trận, lắc đầu nói: "Phu nhân, cũng không phải chúng ta tra không ra ngài bị bệnh gì, mà là ngài căn bản không có mạch đập. Chúng ta theo nghề y mấy chục năm, lần đầu gặp phải triệu chứng kỳ lạ thế này. Không có mạch đập chỉ có người chết mà thôi, mà ngài vẫn đang sống tốt, điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi."

Ngô Huyên Thảo có kiến thức chuyên sâu hơn họ, tự nhiên biết không có mạch đập không tính là chuyện gì quá kỳ lạ, những cũng không cách nào nói hoài nghi của mình ra miệng. Nếu không nói, cô ta có thể giả rằng mình không trị được, sau đó từ chối chữa; nếu nói rồi, người ta nhìn thấy hi vọng, sẽ quấn lấy cô ta xin chữa không tha đi? Cô ta là bác sĩ ngoại khoa, căn bản không biết làm loại giải phẫu này, cho dù biết làm, cũng không có điều kiện thực hiện.

Nghĩ tới đây, cô ta tiếc nuối khoát tay: "Phu nhân, thật xin lỗi, bệnh này của ngài chúng ta trị không được, hay là ngài mời cao nhân khác đi. Thái y trong cung kiến thức rộng, hẳn sẽ có biện pháp."

"Nhưng thái y đã trị cho ta hơn một tháng, không có chuyển biến tốt nên ta mới tìm ngươi. Nếu ngay cả ngươi cũng không tìm được, ta còn có thể tìm ai?" Vũ An Hầu phu nhân mặt lộ lo sợ không yên.

Ngô Huyên Thảo không lời chống đỡ, một học đồ đứng sau lưng cô ta thấp giọng nói: "Ngài có thể tới Hạnh Lâm Xuân phía đối diện, y thuật của Lâm tiểu đại phu rất lợi hại, nàng có lẽ sẽ có biện pháp."

"Hạnh Lâm Xuân?" Vũ An Hầu phu nhân bị bệnh rất lâu, căn bản không có tâm tư đi tìm hiểu tin tức bên ngoài, tự nhiên không biết Lâm Đạm mới nổi gần đây.

Thị nữ của nàng lập tức ghé vào bên tai nàng nói: "Hồi phu nhân, Lâm tiểu đại phu ngày trước cứu sống một người mắc bệnh tràng ung, còn chữa khỏi được một bệnh nhân Trịnh thần y chữa sai suýt chết. Vì thế, Trịnh đại phu đã rời Kinh thành, đi vùng khác lịch luyện. Y thuật của Lâm tiểu đại phu hẳn phía trên Trịnh đại phu."

"Nha, ta hai tháng không ra cửa, Kinh thành đã xuất hiện một thần nhân như vậy? Các ngươi sao không nói sớm!" Vũ An Hầu phu nhân lần nữa dấy lên hi vọng, lập tức thúc giục: "Mau đỡ ta đến phía đối diện xem bệnh, mau."

Hai thị nữ vội vàng đỡ cánh tay nàng, vội vã đi về phía đối diện, một cái nhìn lâu cũng lười cho Ngô Huyên Thảo.

Ngô Huyên Thảo trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng vẫn đứng lên đi theo. Cô ta ngược lại muốn nhìn một chút, bệnh nhân không có mạch đập lần này Lâm Đạm sẽ chữa thế nào. Trung y thật sự có thể thắng được Tây y sao? Không thể nào!

Học đồ và đại phu tại Huyên Thảo Đường đều đi theo, trên mặt tràn đầy mong đợi.

"Vị nào là Lâm tiểu đại phu? Lâm tiểu đại phu, mau tới xem cho phu nhân nhà ta, bệnh của nàng đã kéo dài hơn hai tháng, trước mắt thậm chí còn không thể tự đi đường." Hai thị nữ không ngừng quét mắt nhìn nội đường, rốt cuộc phát hiện Lâm Đạm đang nghiền thuốc trong góc.

"Ồ? Đỡ bệnh nhân tới bên này," Lâm Đạm lau sạch hai tay, giọng thong thả: "Bên này ánh sáng tương đối, thuận lợi cho ta quan sát."

Hai thị nữ vội vàng đỡ Vũ An Hầu phu nhân qua. Đại phu bên trong Hạnh Lâm Xuân phàm là đang tạm thời rảnh rỗi, liền đứng lên, vây thành một vòng. Lâm Đạm gần đây si mê bào chế thuốc bắc, trừ phi gặp phải người mắc bệnh sắp chết, cô sẽ không xuất thủ, khiến mọi người ít đi nhiều cơ hội học tập.

Hôm nay người mắc bệnh nặng đưa tới cửa, bọn họ nào dám bỏ qua, tất nhiên không quản bận rộn chạy tới học hỏi. Không chỉ có đại phu của Hạnh Lâm Xuân, còn có cả đại phu của Huyên Thảo Đường, có thể thấy y thuật của Lâm Đạm đã được rộng rãi đồng nghiệp thừa nhận, ngược lại thành tích của Ngô Huyên Thảo đang ngày càng chọc người hoài nghi.

Lâm Đạm tựa hồ đã quen với cảm giác vạn chúng chú mục, biểu tình từ đầu đến cuối trầm ổn. Vũ An Hầu phu nhân ngược lại không quá tự nhiên, nhưng không dám kháng nghị gì.

"Nắm tay để lên đây." Lâm Đạm cầm ra một cái đệm lót sạch sẽ.

Vũ An Hầu phu nhân lập tức nắm tay lại để lên.

"Bị bệnh bao lâu, có triệu chứng gì?" Cô một bên dò mạch một bên hỏi.

Vũ An Hầu phu nhân trả lời từng vấn đề của cô, đồng thời quan sát cô có biểu tình thế nào.

Lâm Đạm khẽ nhíu chân mày một cái, rất nhanh giãn ra, giải thích: "Ngươi mắc chứng vô mạch, do thận dương yếu ớt, kinh mạch ứ tắc gây ra, cần bổ máu cường dương, tan ứ thông mạch. Ta trước cho ngươi uống mấy thang ô xà thang, bảy ngày sau tới khám lại." Lời còn chưa dứt, cô đã viết xong thang thuốc đưa cho học đồ.

Mấy học đồ vội vàng tới tranh đoạt, lại bị mấy đại phu coi bệnh chặn lại, cướp đi toa thuốc vừa nghiên cứu vừa bốc thuốc, biểu tình như đói như khát. Học đồ và đại phu ở Huyên Thảo Đường thấy mà thèm, lại không tiện nháo trong tiệm nhà người ta, chỉ có thể chăm chăm nhìn.

Vũ An Hầu phu nhân không dám tin nói: "Chứng vô mạch, thế là hết rồi?" Tiểu cô nương vừa không kinh ngạc, cũng không lo sợ không yên, thật giống như chữa chứng nhức đầu chóng mặt thông thường vậy.

Lâm Đạm giọng thong thả giải thích: "Chứng vô mạch hay mệnh lý mạch, do mất cân bằng tiên thiên tạo thành, tỳ thận hư gây ra. Phu nhân thận dương hư, thận dương hư dẫn tới âm hàn bên trong thịnh vượng, huyết mạch gặp lạnh mà ngưng trệ, khí hư thì máu không chảy thông suốt, vận hành chậm chạp, lâu ngày thì mạch lạc ứ trệ, quá mức thì bế tắc cách trở, cho nên mạch đập rất mỏng manh thậm chí không dò ra mạch. Chứng này trị liệu rất chậm, cần phải uống thuốc lâu dài mới hết, xin phu nhân đừng nôn nóng."

Vũ An Hầu phu nhân thấy cô giọng nói bình thản, con tim hốt hoảng dần dần yên ổn lại, sờ cánh tay phải không chút cảm giác nào của mình, nói giọng khàn khàn: "Ta thật có thể khỏi bệnh?"

"Kiên trì uống thuốc sẽ có công hiệu." Lâm Đạm giọng hết sức chắc chắn. Chứng bệnh vô mạch này, ở chỗ cô không tính là khó trị.

Vũ An Hầu phu nhân gật đầu liên tục: "Được, ta nhất định kiên trì uống thuốc, cảm ơn đại phu!" Bệnh người ngoài không nhìn ra được, Lâm Đạm há mồm là nói toạc hết nguyên nhân, nếu không tin cô còn có thể tin ai? Dù chưa thấy hiệu quả trị liệu, Vũ An Hầu phu nhân cũng được tư thái ung dung bình tĩnh của cô trấn an.

Sau khi đưa bệnh nhân đi, Lâm Đạm tiếp tục nghiền thuốc, mà toa thuốc cô vừa viết ra sớm được mấy vị đại phu chép tay mỗi người một bản, cầm đi nghiên cứu.

Ngô Huyên Thảo lặng lẽ lui ra ngoài cửa, lòng tràn đầy hoài nghi, lại mơ hồ lộ vẻ rung động. Cô ta không tin Lâm Đạm quả thật có thể trị liệu được bệnh của Vũ An Hầu phu nhân, không có dụng cụ chữa bệnh hiện đại, vừa không có mạch đập, cô đoán ra căn nguyên bệnh thế nào? Không tìm ra căn nguyên bệnh, phương thuốc cô cho thực sự có hiệu lực? Nhưng cô nhìn qua rất trầm ổn tự tin, cả người lộ ra mị lực khiến người ta bị thuyết phục, bệnh nhân có tuyệt vọng nữa thì tới trước mặt cô cũng sẽ bình tĩnh lại một cách tự nhiên, đây là khí thế mà chỉ thầy thuốc đứng đầu mới có thể hình thành.

Lâm Đạm học y mới bao lâu? Y thuật của cô thực sự cao siêu vậy sao? Ngô Huyên Thảo lắc đầu một cái, lòng nói bảy ngày sau lại tới xem kết quả đi.

Bảy ngày sau, Vũ An Hầu phu nhân đúng hẹn tới, cũng không để thị nữ đỡ, tự mình bước vào ngưỡng cửa Hạnh Lâm Xuân, trên mặt mang theo nụ cười sáng sủa rực rỡ. Nhìn thấy nàng tinh thần phấn chấn, đại phu và học đồ trong tiệm đều sợ ngây người, đại phu và học đồ Huyên Thảo Đường cũng mò tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn.

Bệnh người khác hơn một tháng không chữa khỏi, ở trong tay Lâm Đạm chỉ cần bảy ngày liền có hiệu quả. Thần kỳ, quả là thần kỳ!

"Lâm tiểu đại phu, cánh tay phải của ta đã có tri giác, chẳng qua thân thể hãy còn mệt mỏi, không thể đứng lâu hoặc ngồi lâu. Ngài mau giúp ta nhìn một chút, ta lần này có mạch tượng chưa?" Nàng cười hì hì đưa tay ra.

Lâm Đạm hơi bắt mạch, vuốt cằm nói: "Mạch đập tuy yếu, song đã có cải thiện nhiều. Không cần đổi toa thuốc, cứ tiếp tục uống ô xà thang, mỗi ngày ba lần, không được ngại phiền."

"Không ngại phiền, không ngại phiền." Vũ An Hầu phu nhân khoát tay lia lịa, biểu tình cung kính. Thái Y Viện còn không chữa khỏi bệnh này, Lâm tiểu đại phu cho uống tí thuốc là có thể thấy hiệu quả, nàng nào dám không nghe lời cô? Nếu đặt vào tình huống thường ngày, nàng nhất định không ưa có người trước mặt mình bày mặt lạnh, giọng nói vững vàng, nói chuyện đâu ra đấy cứ như □□. Nhưng người này đổi thành Lâm tiểu đại phu, nàng lại không ngừng cảm nhận được cảm giác an toàn trên người cô. Cô càng lãnh đạm, càng chứng tỏ bệnh của bệnh nhân không quá mức nghiêm trọng, thái độ này thực sự khiến người ta yên tâm.

"Lâm tiểu đại phu, đây là tiền xem bệnh, xin ngài nhất định hãy nhận lấy." Nàng tự mình đưa một cái hà bao tới, bên trong cất mấy miếng vàng lá.

Lâm Đạm trực tiếp bỏ hà bao vào ngăn kéo, liếc mắt một cái xem bên trong cũng lười. Thiếu cô sẽ không chê, nhiều cô cũng không sợ, tựa như hết thảy là lẽ đương nhiên bất di bất dịch vậy.

Thái độ thường thường này của cô càng khiến An Vũ Hầu phu nhân yên tâm hơn, hảo cảm với cô thẳng tắp tăng nhanh. Đoàn người liên tục nói cảm ơn, đưa đến rất nhiều hộp quà, rồi mới đi.

Ngô Huyên Thảo nhìn cỗ xe ngựa đi xa, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, hết sức xuất sắc. Chứng bệnh của Vũ An Hầu phu nhân cải thiện rất nhiều, điều này nói rõ thuốc của Lâm Đạm là đúng, cô chữa khỏi bệnh mà ngay cả phẫu thuật cũng chưa chắc chữa khỏi. Trung y thực sự thần kỳ như vậy sao? Hay là do truyền thừa của nhà họ Lâm tự có chỗ huyền ảo của nó?

Ngô Huyên Thảo kìm chế dục niệm cuồn cuộn dưới đáy lòng, không hề chú ý tới ánh mắt nhìn cô ta của đại phu và học đồ trong tiệm đã thay đổi hoàn toàn. Bọn họ đã từng hết sức sùng bái cô ta, giờ thì sinh ra nghi ngờ sâu đậm. Từ sau khi Trịnh đại phu đi, cô ta chưa hề khám bệnh cho người khác bao giờ, là không có thời gian, hay là không biết?

Mới nghĩ tới đây, Tiết Kế Minh liền ôm một đứa trẻ hôn mê vội vã chạy vào, hô to nói: "Huyên Thảo, mau cứu mạng!"

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 533

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.