Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (29)

Phiên bản Dịch · 2550 chữ

Chương 145: Thần y (29)

Chuyện xảy ra bên trong Hạnh Lâm Xuân đều được thầy thuốc và học đồ tại Huyên Thảo Đường xem vào trong mắt. Mọi người trố mắt nhìn nhau, biểu tình khác thường, rốt cuộc không có cách nào cùng chung chí hướng khinh bỉ Lâm Đạm như trước nữa. Phải biết, để chữa khỏi cho bệnh nhân mắc chứng tràng ung kia, bọn họ tận mắt nhìn thấy Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo lật đi lật lại phương án giải phẫu, dựng lên rồi lại lật đổ, quá trình chữa trị phải mở ra khoang bụng, điều này là muôn vàn khó khăn, hộ lý sau khi giải phẫu cần phải hao phí một trăm hai chục ngàn phân tinh lực. Chỉ cần một khâu trong đó sai, bệnh nhân có thể sẽ chết, tỉ lệ thành công chỉ có bốn năm phần mười.

Nói một câu khó nghe, chính là bởi bệnh nhân đã tới thời kỳ cuối, chữa không thể chữa, Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo mới nghĩ tới giải phẫu. Bọn họ đang ngựa chết chữa như ngựa sống, trông chờ vào vận may. Loại nhận thức chung này, người thân bệnh nhân biết, Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo biết, thầy thuốc và học đồ tại Huyên Thảo Đường biết, ngay cả chính bệnh nhân cũng biết. Cái bệnh này, trừ xem may mắn, còn có thể làm gì được nữa?

Vậy mà giờ đây, người hẳn phải chết kia được Lâm Đạm cứu sống dễ như trở bàn tay, dược vật sử dụng không đáng giá bao tiền, trước sau chỉ tốn năm lượng bạc, buổi sáng tới buổi chiều là có thể đưa về nhà, tốc độ khỏi bệnh cực kỳ nhanh, khiến người ta xem mà choáng váng.

Bệnh nhân được người nhà nâng đỡ liên tục chắp tay với Lâm Đạm, biểu tình hết sức cảm kích. Thời điểm đưa tiền xem bệnh, đại ca hắn ngẩn người, sau đó chạy thật nhanh tới trước cửa Huyên Thảo Đường, gân giọng hô: "Trả lại năm mươi lượng tiền đặt cọc cho ta mau! Ban đầu các ngươi bảo phải làm giải phẫu, trừ tiền đặt cọc, còn thu thêm hai trăm lượng bạc, bắt ta ký sinh tử khế, nói không thể đảm bảo cứu sống em trai ta, để chúng ta sống chết tự chịu. Nhưng các ngươi nhìn xem, đệ đệ ta đã được Lâm tiểu đại phu cứu sống! Trước sau chỉ tốn năm lượng bạc, bốn giờ."

Hắn hung hăng chửi thề một tiếng, giọng hết sức khinh thường: "Phi, cái gì mà thần với chả y? Ta thấy chẳng khác nào lang băm! Thu của ta đến là nhiều tiền, vẫn không thể đảm bảo mạng sống, sắp đến cuối còn nói không thể chữa, uổng công trễ nải bệnh tình của đệ đệ ta! Nếu không phải Lâm tiểu đại phu y thuật siêu phàm, thuốc đến bệnh hết, đệ đệ ta hôm nay sẽ chết! Từ nay về sau, người nhà chúng ta không tới Huyên Thảo Đường xem bệnh nữa, ai tới người đó là người ngu!"

Học đồ và thầy thuốc tại Huyên Thảo Đường trước giờ rất chú trọng bảo vệ danh dự cửa tiệm, ai nếu nói Huyên Thảo Đường một câu không tốt, bọn họ nhất định sẽ hợp nhau tấn công. Nhưng hôm nay, bọn họ mắc cỡ đỏ mặt, một câu phản bác cũng không dám nói.

Người đi đường nghe thấy lời nam tử, hết thảy lộ ra biểu tình kinh ngạc, nghị luận: "Ôi mẹ của ta, chữa bệnh một lần mà hết trước sau đến hai trăm năm mươi lượng bạc, ăn cướp đấy phỏng?"

"Ngươi không nghe rõ sao? Tốn bao nhiêu bạc là chuyện nhỏ, quan trọng là, họ căn bản không thể bảo đảm bệnh nhân khỏi bệnh, còn phải ký sinh tử khế, miễn trừ trách nhiệm của họ! Nếu quả thật là vậy, ta cũng không dám chữa nữa, thừa dịp còn sớm chạy đi thôi. Rõ là tiền mất tật mang mà!"

"Ký sinh tử khế là sợ không trị hết, người thân bệnh nhân tới gây rắc rối đúng không? Có thể thấy y thuật của vị Ngô đại phu này cũng chẳng ra gì. Lâm tiểu đại phu người ta vài ba bát thuốc là trị hết bệnh, tại chỗ nàng phải mở bụng, còn ký sinh tử khế, cứ như khó chữa lắm vậy."

"Như vậy có thể thấy, hai vị đại phu mặc dù tuổi tác tương đương, tài nghệ vẫn có chênh lệch."

Người đi đường lắc đầu một cái tản ra, từ đó trong lòng lưu lại một ấn tượng —— y thuật Ngô Huyên Thảo tuy cao, nhưng so ra vẫn kém Lâm tiểu đại phu ở Hạnh Lâm Xuân. Lâm tiểu đai phu thậm chí ép được cả Trịnh thần y đi, y thuật sợ rằng hơn xa ông.

Cũng vì vậy, việc làm ăn của Hạnh Lâm Xuân càng thêm hưng thịnh, rất nhiều đại phu mộ danh tới, vừa khám bệnh ở đây vừa theo Lâm Đạm học y thuật. Không cần cô tận lực truyền thụ bí kíp gì, chỉ cần đi theo bên người cô, nhìn cô châm cứu dùng thuốc thế nào, là có thể khiến mọi người thu được rất nhiều lợi ích. Thủ pháp chữa trị của cô hết sức đặc biệt, chú trọng nhanh chóng, ổn thỏa, hiệu quả cao, xa xa không phải thứ thầy thuốc đời này có thể so sánh.

Sắp đến chạng vạng tối, sự tích cô chữa khỏi cho người mắc bệnh viêm ruột thừa đã được người đi đường rêu rao khắp nơi, danh vọng mơ hồ có khuynh hướng vượt qua Ngô Huyên Thảo.

Tiết Bá Dung sau khi rời trại lính không hề về Tiết phủ, mà trực tiếp tới Hạnh Lâm Xuân, vừa vào hậu viện liền nói: "Nghe nói muội hôm nay chữa hết một người bệnh nan y?"

"Tràng ung không tính là bệnh nan y. Lão tổ tông của muội giỏi chữa các chứng bệnh nguy cấp kiểu này, bình sinh gặp hai mươi hai trường hợp mắc tràng ung, đều có thể trị khỏi. Muội tiếp thu kinh nghiệm của lão tổ tông, thủ pháp tự nhiên cao siêu hơn đại phu bình thường, nhờ tiện nghi từ truyền thừa gia tộc cả." Lâm Đạm đang giặt ga trải giường, đôi tay đông tới đỏ bừng.

Lui tới y quán đều là bệnh nhân, người này ói một búng máu, người kia nôn mửa, khiến ga trải giường nhăn nhíu bẩn thỉu không chịu nổi, ngày nào cũng phải giặt giũ thay mới một lần.

Tiết Bá Dung xắn tay áo lên, nhận lấy ga trải giường một cách tự nhiên, ôn nhu nói: "Huynh tới làm, muội mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi đi."

Lâm Đạm lắc đầu một cái: "Muội hành nghề chữa bệnh chỉ cần bắt mạch, nhưng huynh tại quân doanh tới đấm đá đánh nhau, rốt cuộc ai mệt hơn ai?"

Tiết Bá Dung thấp giọng cười một tiếng: "Hai ta đều mệt mỏi, thôi thì dứt khoát thuê mấy người hầu phụ đi, bình thường cũng có người chăm sóc cho muội."

Lâm Đạm nghe lời này lập tức lau sạch hai tay, trở về phòng lấy một cuốn sách nhỏ ra, chỉ ngón tay cho hắn nhìn: "Y quán chúng ta tháng này mới bắt đầu kiếm được tiền, mấy tháng đầu vừa phải mua dược liệu, vừa phải trả tiền thuê, tốn kém không phải khoản nhỏ. Tháng này thật vất vả kiếm được một ít, đều được muội cầm đi mời học đồ và đại phu khám bệnh rồi. Bệnh nhân nhiều lên, dược liệu dùng cũng nhiều, phương diện này không thể thiếu tiền chi ra, hơn nữa tính lưu động rất lớn, chúng ta phải đảm bảo túi tiền tùy thời có năm trăm lượng bạc để xoay vòng... Đại ca huynh tính thử đi, chúng ta nào có dư tiền để thuê người hầu nữa?"

Cô câu nào câu nấy đều treo "chúng ta" lên miệng, trang nghiêm coi nơi này thành căn nhà chung của mình và đại ca, lời nói ít đi hời hợt, nhiều thêm chút thân mật, khiến Tiết Bá Dung vui vẻ không thôi. Hắn nhìn Lâm Đạm, trong mắt tất cả đều là ôn nhu, thở dài nói: "Nếu như thế, huynh sẽ cố về sớm giúp muội làm việc."

Lâm Đạm cũng không khách khí với hắn làm gì, chỉ chậu nước nói: "Hai ta hợp lực vắt khô ga trải giường, sau đó huynh đi đốt củi, muội đi nấu cơm. Đại ca huynh yên tâm, việc làm ăn của Hạnh Lâm Xuân sẽ càng ngày càng tốt, chờ muội có tiền sẽ mời người ở về, tuyệt không để huynh làm việc nữa đâu. Đại ca, những ngày qua khổ cực cho huynh rồi."

Ở Tiết phủ, đại ca cho tới giờ chưa từng thiếu người hầu hạ, tới chỗ này của cô, lại phải giặt quần áo, bổ củi, nấu cơm, cả người chật vật. Đại ca hạ mình tới đây là vì cô, sao cô có thể không lĩnh tình? Cô vốn muốn từ chối, nhưng lại không khỏi không thừa nhận, một cái nhà nếu không có người đàn ông chống đỡ, bằng vào một người là cô thật sự có những việc không thể làm được.

Tiết Bá Dung hoàn toàn có thể bỏ tiền của mình thuê người ở cho Lâm Đạm, lại không làm như vậy. Hắn thích mỗi ngày chạy về giúp cô làm việc, như vậy, hắn có thể từ từ dung nhập vào sinh hoạt của cô, biến thành một phần tử không thể thiếu trong cái nhà này. Hắn cùng Lâm Đạm mỗi người cầm một góc ga trải giường, từ từ vắt khô, sau đó vắt lên dây phơi. Hợp lực đổ sạch đầy thùng nước bẩn, hai người một bổ củi, một vào bếp nấu cơm, phân công hết sức rõ ràng.

Mấy tên thị vệ tránh ngoài cửa dáo dác ngó nhìn, cũng không dám đi vào, thấy tướng quân nháy mắt về phía bên này, vội vàng chạy mất. Rời khỏi Hạnh Lâm Xuân rồi, bọn họ thở dài nói: "Ngươi nói tướng quân đang chịu tội gì thế? Công tử nhà giàu đang yên đang lành không thích, lại chạy tới chỗ Lâm cô nương làm công, hình như còn nghiện luôn."

"Cái này ngươi không hiểu đâu. Thay người yêu làm việc lâu, tự nhiên có thể thành người một nhà, tướng quân đang dùng công tâm kế đấy hiểu chưa. Lâm cô nương mới đầu còn để tướng quân trở về Tiết phủ, không cần phải để ý tới nàng, giờ tướng quân một ngày không đến, nàng phải tới quân doanh tìm, không rời khỏi tướng quân được thấy chưa?"

"Thì ra là vậy, chỉ mong tướng quân sớm ngày tu thành chính quả."

Đoàn người vừa nghị luận vừa cười đùa, hiển nhiên rất coi trọng một đôi này.

---

Cuộc sống của Lâm Đạm tốt hơn, cuộc sống của Ngô Huyên Thảo lại trở nên chật vật. Không có Trịnh Tiết trấn giữ, một mình cô ta rất khó chống đỡ Huyên Thảo Đường. Người tới xem bệnh nếu là dân thường, cô ta còn có thể lấy lý do nghiên cứu y thuật không thể phân thân ra, giao họ cho thầy thuốc khác chữa trị; nếu gặp phải người thân phận quý trọng, thì phải tự mình tiếp đãi, không thì sẽ bị cho là không biết xấu hổ.

Những người này tùy tùy tiện tiện nói một câu, là có thể hủy Huyên Thảo Đường trong chốc lát, cũng có thể khiến Ngô Huyên Thảo thân bại danh liệt. Cô ta không thể tránh, cũng không dám tránh.

Thật sự là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, ngày hôm ấy, Vũ An Hầu phu nhân có ít sâu xa với cô ta đến khám bệnh, nói tay phải mình lạnh lẽo tê dại, bủn rủn vô lực, còn thường xuyên bị nhức đầu, co quắp, thậm chí bất tỉnh. Nàng vốn là nữ tử vóc người cao dong dỏng, giờ gầy đến trơ xương. Nếu không có hai thị nữ đỡ hai bên trái phải, nàng sợ rằng có thể ngã bất cứ lúc nào.

Vũ An Hầu phu nhân hai tháng trước té xỉu trên đường, nhờ Ngô Huyên Thảo kịp thời cứu chữa mới tỉnh lại, một các tự nhiên, nàng hết sức tín nhiệm đối phương. Đi vào nội đường, ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, nàng nhất thời an tâm rất nhiều, ôn nhu hỏi: "Huyên Thảo, bệnh này của ta khó chữa không?"

"Ta bắt mạch cho ngài đã rồi nói sau." Ngô Huyên Thảo đã sớm học xong bắt mạch, lúc này ngược lại cũng trấn định, nhưng mà chớp mắt tiếp theo, khi cô ta đặt đầu ngón tay tại cổ tay Vũ An Hầu phu nhân, sắc mặt bỗng biến đổi.

"Huyên Thảo, thế nào rồi, có phải bệnh của ta rất nghiêm trọng không?" Vũ An Hầu phu nhân hai mắt ửng đỏ, mặt lộ tuyệt vọng. Nàng thật ra đã nhờ rất nhiều thái y xem qua, cũng uống rất nhiều thuốc rồi mà vẫn không thấy khá hơn, lúc này mới tự mình tới Huyên Thảo Đường xem bệnh. Nếu ngay cả Ngô Huyên Thảo cũng không trị hết bệnh của nàng, nàng thật sự không biết nên tìm ai bây giờ.

Ngô Huyên Thảo lắc đầu một cái không dám nói lời nào, càng cố gắng dò mạch bao nhiêu, càng bắt được một mảnh hư không. Vũ An Hầu phu nhân sống sờ sờ trước mặt cô ta, mà cô ta không dò được mạch đập, đây là bệnh gì? Kể cả kiếp trước, cô ta chỉ là một bác sĩ ngoại khoa phổ thông, nếu nói bệnh gì cũng biết bệnh gì cũng có thể chữa thì tuyệt đối không thể nào.

Không có mạch đập vì nguyên nhân gì? Trong óc cô ta nháy mắt hiện ra rất nhiều lựa chọn, có thể động mạch chủ xảy ra vấn đề, cũng có thể là máu xấu, cũng có thể là bệnh tim. Động mạch xảy ra vấn đề cũng phân thành rất nhiều tình huống, có xơ cứng, tắc nghẽn vân vân, mà bệnh tim thì còn nhiều chủng loại hơn, đúng là một lời khó nói hết.

Những bệnh này, phương pháp trị liệu hiệu quả nhất nhanh gọn nhất không thể nghi ngờ là giải phẫu, hoặc đánh tan máu đông, tu bổ thành mạch máu, mở rộng đường đi của máu; hoặc nối mạch máu, thay tim, thậm chí là di chuyển tim. Những liệu pháp này, căn bản không thể thực hiện tại niên đại lạc hậu hiện nay, coi như có điều kiện để thực hiện, Ngô Huyên Thảo cũng không có kỹ thuật đó.

Bệnh của Vũ An Hầu phu nhân, cô ta không trị được!

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 509

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.