Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (28)

Phiên bản Dịch · 2782 chữ

Chương 144: Thần y (28)

Huyên Thảo Đường bằng cách nào có được danh vọng ngày hôm nay, người ngoài không biết, chỉ có Ngô Huyên Thảo là rõ ràng nhất. Lúc cô ta chuyển kiếp tới đây, Huyên Thảo Đường đã sắp đổ nát, khó mà kiếm sống, cô ta có y thuật trên thân, nhưng không cách nào thực hiện tại niên đại lạc hậu này, chỉ có thể căn cứ vào một ít sách thuốc cha mẹ nguyên chủ lưu lại, đối chiếu với kiến thức mình có, cố gắng học tập.

Sau đó cô ta cứu được Tiết Kế Minh, được tặng mấy trăm lượng bạc, lúc này mới không bị đông gia thu hồi cửa hàng, lại may mắn cứu được nông dân bị sừng trâu đâm xuyên, lấy thuật khâu vá khiếp sợ thế nhân, thế mới có danh hiệu thần y. Nếu không có Trịnh Tiết mộ danh mà tới, cô ta đã sớm lộ tẩy, nào sẽ tiêu dao được đến bây giờ?

Ở thời đại của cô ta, có một câu châm ngôn lưu hành như sau —— muốn đội vương miện tất phải gánh trách nhiệm. Trên đầu cô ta có cái mũ "thần y", lại không có thực lực tương xứng, lúc nào cũng như đi trên băng mỏng, mỗi một bước đều dè dặt nơm nớp lo sợ.

Bác sĩ là một nghề rất thần thánh, làm tốt chính là cứu sống người bệnh, làm không tốt chính là mưu hại nhân mạng. Cô ta sao lại không biết cái lợi cái hại trong đó? Cũng vì vậy, cô ta cố gắng hướng Trịnh Tiết học tập y thuật, luôn cho rằng cứ tiếp tục như vậy, bằng vào sự thông tuệ của mình, sớm muộn có một ngày có thể sống tung hoành trên cõi đời này.

Nhưng bây giờ, cô ta vừa mới học được chút da lông, Trịnh Tiết đã quyết định rời cửa đi du lịch, chuyện này với cô ta mà nói chẳng khác này sét đánh giữa trời quang. Trịnh Tiết đi, cô ta đi đâu để tìm một thầy thuốc đủ cao minh để chống đỡ Huyên Thảo Đường bây giờ? Những phương án giải phẫu kia của cô ta do ai tới giúp đỡ thực hiện?

Hiện tại tiếng tốt của Huyên Thảo Đường còn ở đó, người đến cửa xin chữa bệnh tất nhiên nối liền không dứt, đây vốn là một vinh dự lớn lao, bây giờ lại thành gánh nặng ép Ngô Huyên Thảo không thở nổi. Cô ta sợ diện mạo thật của mình bị người ta nhìn thấu, sợ mình thân bại danh liệt.

Cô ta mỗi ngày sống trong lo âu, chỉ cầm sách thuốc Trịnh Tiết để lại cho mình, quên ăn quên ngủ lật xem, chăm chỉ tu luyện nội lực một khắc không ngừng, quả thật có thu hoạch. Nhưng cô ta còn chưa kịp vui sướng, một người bệnh bỗng tìm tới cửa cầu cô ta cứu mạng, khiến cô ta không biết làm sao.

Người này không phải ai khác, chính là bệnh nhân mắc bệnh viêm ruột thừa hồi trước. Dưới sự thuyết phục hết mình của Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo, hắn đã ký sinh tử khế, hơn nữa ứng trước tiền khám bệnh, vốn định hôm nay làm giải phẫu. Người thân hắn nghe tin Trịnh Tiết chuẩn đoán sai, vốn định hủy bỏ đợt điều trị, nhưng ngay trước lúc lên đường hắn đột ngột phát bệnh, mắt thấy sắp không chịu nổi nữa.

Tiền đã thanh toán, người thì sắp chết, người thân hắn không dám trễ nải, lập tức lên xe ngựa, khẩn cấp mang người tới Huyên Thảo Đường, gân giọng hô cứu mạng. Viêm ruột thừa mười người thì có chín người chết, cực kỳ khó trị, nếu đổi đại phu khác, thời gian không còn kịp nữa, không có nắm chắc mười phần, chi bằng tin tưởng Ngô Huyên Thảo một lần.

Nhìn bệnh nhân đang hấp hối, mặt mũi Ngô Huyên Thảo trắng bệch, trong lúc nhất thời ở thế cưỡi hổ khó xuống. Khuyên người nhà bệnh nhân ký sinh tử khế là cô ta, hiện tại nói không thể chữa cũng là cô ta, nếu người bệnh này không sống được, chỉ sợ cô ta cũng bị đánh chết.

Lần giải phẫu trừ ung nhọt ở ruột trước kia sở dĩ thành công được là bởi Trịnh Tiết vì bệnh nhân điều chế ma phí tán (=thuốc mê), giải quyết vấn đề đau đớn trong phẫu thuật, lại dùng phương pháp châm cứu phong bế mạch máu, giải quyết vấn đề mất máu, việc chữa trị điều dưỡng sau khi giải phẫu của bệnh nhân cũng do ông phụ trách, viết ra các loại dược vật vừa có thể xúc tiến vết thương mau lành, vừa có thể ức chế chứng viêm, lúc này mới cứu được một mạng.

Mà Ngô Huyên Thảo phụ trách mở khoang bụng, cắt đi ung nhọt, vá lại vết thương. Không có công nghệ cao và thuốc đặc hiệu phụ trợ, việc cô ta có thể làm chỉ có vậy, có cứu sống người được hay không phải dựa vào ba phần kỹ thuật, bảy phần may mắn. Trịnh Tiết là thầy thuốc của thời đại cũ, tôn thờ cái mà bí kỹ của mình không thể truyền ra ngoài. Ông có thể trước khi rời đi để lại phương pháp châm cứu mình tự sáng chế trao tặng cho Ngô Huyên Thảo đã là hết sức hiếm thấy, nào sẽ lưu lại thêm đơn thuốc ma phí tán các loại?

Không hiểu thuốc mê, không hiểu cầm máu, không hiểu cách trừ sốt và thúc đẩy vết thương khép lại, Ngô Huyên Thảo vốn dĩ không cách nào làm giải phẫu. Huống chi vấn đề một ca giải phẫu cần giải quyết không chỉ có ba cái này.

Cô ta nhìn bệnh nhân mạng treo một đường, thật lâu không có động tác, mấy tên học đồ không kịp đợi, thúc giục: "Sư phụ, chúng ta lập tức mang hắn vào phòng giải phẫu đi, ngài mau chuẩn bị dụng cụ."

"Không!" Ngô Huyên Thảo lớn tiếng quát, mắt lộ giãy giụa. Cô ta thật khó mà tưởng tượng được, nếu người này chết trên bàn mổ của mình sẽ tạo thành hậu quả như thế nào. Đây là thời đại man hoang, xã hội hỗn loạn luật pháp thiếu sót, tư hình áp đảo quốc pháp, thầy thuốc hại mạng người tất bị đánh chết, ngay cả quan phủ cũng không quản.

Lần trước Lâm Đạm thay Trịnh Tiết giải vây, giúp ông bảo vệ tính mạng, sau đó ông đã dâng một trăm lượng bạc lên để hoàn toàn giải quyết rắc rối. Nhưng lần này, không người nào có thể giải vây thay Ngô Huyên Thảo, một khi đưa bệnh nhân vào phòng giải phẫu, sinh tử thành bại đều do một mình cô ta gánh vác.

Cô ta không khỏi nghĩ: Mình gánh vác nổi sao?

Câu trả lời dĩ nhiên là phủ định...

Cô ta cắn răng, khó khăn phun ra một câu: "Trịnh đại phu đi, bệnh này ta không thể chữa, các ngươi mời cao nhân khác đi."

"Nói có thể trị chính là ngươi, nói không thể trị cũng là ngươi, hiện tại đệ đệ ta bệnh sắp chết, ngươi mới bảo chúng ta đi tìm nhà khác, ngươi cố ý chứ gì?" Người thân bệnh nhân nháy mắt giận dữ, kéo cổ áo cô ta nói: "Ngươi mau chút chữa khỏi cho đệ đệ ta, nếu hắn hôm nay có chuyện không may (1) gì, ta muốn ngươi đền mạng!"

"Bệnh này ta thật sự không thể trị." Ngô Huyên Thảo nhắm mắt lại, giọng mang ý không biết làm sao. Nếu cho cô ta một căn phòng giải phẫu tiệt trùng và một phòng bệnh hiện đại, cô ta mất hai mươi phút là có thể trị hết cho bệnh nhân này, nào cần khó khăn như vậy?

"Ít ngày trước, ngươi không phải luôn miệng nói loại bệnh này chỉ ngươi có thể trị được sao? Nếu ngươi sớm nói cho chúng ta rằng ngươi không thể chữa, chúng ta cớ sao phải trễ nải nhiều ngày như vậy? Ngươi nhìn đi, đệ đệ ta đã bệnh thành như vậy, nếu hắn chết, ngươi chính là hung thủ giết người! Ngươi là cái đồ hám danh, cái đồ lang băm!" Nam nhân phẫn nộ rống to, bệnh nhân nằm trên giường khí tức yếu ớt, sắp tử vong.

Học đồ của Huyên Thảo Đường dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Ngô Huyên Thảo, mơ hồ phát hiện cái gì, nhưng không dám nói thẳng ra miệng. Y thuật của sư phụ, hình như không hề cao minh như lời đồn đãi?

Nam nhân đi đi lại lại bên trong phòng, hung hăng đạp tất cả những vật dụng lọt vào mắt mình, hốt hoảng không chịu nổi. Vợ hắn định trấn an hắn, nhưng mình đã thất thanh khóc trước.

Đoàn người nhao nhao cãi cõ, đánh đập nội đường, đưa tới người nhiều chuyện vây xem. Không biết ai gân giọng hô: "Nơi này không thể chữa, các ngươi vì sao không tới Hạnh Lâm Xuân thử một lần? Y thuật của Lâm tiểu đại phu còn cao hơn Trịnh đại phu, nàng có lẽ sẽ có cách."

Ngoài cửa lập tức có người phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, Lâm tiểu đại phu cũng rất lợi hại!"

Nam nhân ánh mắt sáng lên, lập tức hô to: "Mau mau mau, mau mang tiểu đệ tới bên đối diện đi! Ta đúng là bị danh vọng của Huyên Thảo Đường che mắt rồi, quên mất Lâm tiểu đại phu!" Đoàn người ba chân bốn cẳng nâng bệnh nhân lên, chạy tới Hạnh Lâm Xuân.

Ngô Huyên Thảo nhìn bóng lưng lo lắng của họ, tâm tình hết sức khó chịu, nhưng lại thầm thở phào nhẹ nhõm. Cách chữa trị viêm ruột thừa không gì nhanh bằng cắt đi, bằng y thuật lạc hậu của niên đại này, cô ta thật tò mò xem Lâm Đạm sẽ đối mặt với căn bệnh được xưng là nan y này.

Hạnh Lâm Xuân làm ăn rất tốt, Lâm Đạm chiêu mộ thêm vài đại phu và học đồ tới mới miễn cưỡng ứng phó được. Nhìn thấy nam tử trẻ tuổi được mang vào cửa, cô không khỏi nhíu chân mày một cái, há mồm liền nói: "Tràng ung? Mắc bệnh này bao nhiêu ngày rồi?"

"Bảy ngày, ba ngày đầu đi ngoài được, sau đó không thể đi ngoài nổi, tiểu tiện cực kỳ đau, hết sức khó nhịn. Lâm tiểu đai phu, ngài xem bệnh này ngài có thể trị không?" Nam nhân một bên lau mồ hôi trên trán, một bên tha thiết nhìn Lâm Đạm.

Bệnh nhân đã sớm được vén quần áo lên, lộ ra cái bụng sưng đỏ lên, trong miệng không ngừng nôn mửa uế vật, trong đó có xen lẫn một ít phẩn tiện (phân + nước tiểu) hôi thối, hai chân cong lại không dám duỗi thẳng, đúng là viêm ruột thừa không thể nghi ngờ. Lâm Đạm cẩn thận bắt mạch, lật mí mắt và đầu lưỡi bệnh nhân lên, vuốt cằm nói: "Tràng ung dẫn đến tràng ngạnh (tắc ruột), còn cứu được. Người đâu, chuẩn bị năm cân la bặc trắng, hai mươi bốn chỉ (2) phấn nguyên minh (3), bỏ vào nồi sắc, phân la bặc thành ba phần, được một phần lại bỏ ra thay phần khác vào, hai cân nước sắc còn một cân, bỏ ra chuẩn bị."

Dứt lời rất nhanh lấy ra một toa thuốc, phân phó nói: "Đây là công độc thừa khí thang, thêm hai tấc nước, năm tấc rượu trắng, ngâm trong ba giờ, tăng tốc độ tan của dược vật, sau đó dùng lửa sắc trong một khắc, lấy la bặc trộn vào, cách mỗi canh giờ đút bệnh nhân uống một chén, liên tục uống, thẳng đi khi đường ruột của hắn thông suốt mới ngưng."

Học đồ không dám trễ nải, vội vàng bưng toa thuốc đi, mấy đại phu xem bệnh lập tức xúm lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lâm Đạm.

Viêm ruột thừa là một trong những chứng bệnh hiểm nghèo, người mắc bệnh có mười thì đến chín người chết, ngay cả thái y trong cung gặp phải loại bệnh này cũng bó tay toàn tập, huống chi là chứng tắc ruột nghiêm trọng nhất trong viêm ruột thừa. Thế mà Lâm tiểu đại phu sắc mặt như thường, chỉ huy thông thuận, dùng thuốc cực kỳ khác biệt, lạ thường vô cùng, khiến người ngoài khó đoán. Nhưng mấy vị đại phu dẫu đầy bụng nghi ngờ, vẫn không dám tùy ý mở miệng hỏi, e sợ nhiễu loạn suy nghĩ của Lâm tiểu đại phu. Có thể hành nghề chữa bệnh ở Hạnh Lâm Xuân, thứ bọn họ có thể học được, còn nhiều hơn so với tự mình mở y quán!

Kê đơn thuốc xong, Lâm Đạm cầm bộ châm cứu ra, đâm vào các huyện kim tân, ngọc dịch, xích trạch, ủy trung, tiết ra máu đen, lại đâm mũi châm vào ruột thừa, các huyệt nội quan, đầu ngón tay nắm đuôi châm, xê dịch vê miết, lưu châm (4) mạnh mẽ. Làm xong hết thảy, công độc thừa khí thang đã được sắc xong, cô lập tức cho bệnh nhân uống vào, không tới hai khắc đồng hồ, bệnh nhân đã dừng nôn mửa, quặn đau giảm bớt, lộ ra vẻ an tường hiếm hoi.

Lại qua một giờ, triệu chứng của bệnh nhân giảm bớt một bậc nữa, Lâm Đạm lúc này mới cho hắn uống bát thuốc dùng thêm la bặc. Chờ một lát sau, bệnh nhân lần nữa bụng đau quặn lại, lăn lộn trên giường, trong bụng vang lên tiếng đánh trống, còn liên tục đánh cách (=đánh r*m).

Đại ca hắn bị dọa sợ, hấp tấp nói: "Vừa rồi rõ ràng đã tốt hơn, sao uống thuốc xong lại phát tác nặng hơn?"

Mọi người chặn ở cửa vây xem lộ biểu tình khẩn trương.

"Không sao, đây mới là phản ứng bình thường. Tiếp tục rót thuốc cho hắn, lần này rót nửa chén." Lâm Đạm khoát khoát tay, học đồ lập tức mang bát thuốc có thêm la bặc tới, đút bệnh nhân uống hết.

Đến lúc này, bệnh nhân bỗng ôm bụng rên rỉ: "Đại ca, đệ, đệ muốn đi ngoài! Bụng đệ đau quá!"

Nam nhân vội vàng nhìn Lâm Đạm, Lâm Đạm thì tiến lên một bước, nhổ châm thay bệnh nhân, cho hắn ra sau tấm bình phong giải quyết. Một khắc đồng hồ sau, sau tấm bình phong truyền tới tiếng vang *, ngay sau đó truyền ra một trận hôi thối. Người xem rối rít bịt mũi rút đi, ngay cả người thân bệnh nhân cũng có chút không chịu nổi, vội vàng nín thở, quay mặt đi.

() Chỗ là từ tượng thanh, tại chân thực quá nên mình không muốn cho vào, các bạn tự tưởng tượng nhé ^-^!

Duy chỉ có Lâm Đạm là bình thường, biểu tình bình tĩnh.

Qua một khắc đồng hồ nữa, bệnh nhân rốt cuộc giải quyết xong, Lâm Đạm lúc này mới vòng qua sau tấm bình phong, kiểm tra vật bài tiết của hắn, trở lại sờ cái bụng đã hết trướng của hắn, nói: "Ta kê thêm cho hắn một đơn thuốc thanh tràng, nếu dưỡng bệnh thỏa đáng, ba thang là có thể khỏi bệnh."

Nam nhân nhìm chằm chằm cái bụng bằng phẳng trở lại của em trai, lại nhéo đầu ngón tay đã ấm lại của hắn, kích động đến chảy nước mắt.

Người vây xem người cửa rối rít chắt lưỡi, hoàn toàn không dám tin tưởng Lâm tiểu đại phu cứ thế hời hợt chữa khỏi bệnh tràng ung! Phải biết, đây là chứng bệnh phải chết đó!


(1) Chuyện không may: nguyên văn "tam trường lưỡng đoản" (三长两短), câu này xuất phát từ hình dáng của chiếc quan tài mà ra, chỉ tai họa hoặc tai nạn bất ngờ.

(2) Chỉ: đơn vị đo trọng lượng, mười chỉ bằng một lạng.

(3) Phấn nguyên minh: bột Na2SO4.

(4) Lưu châm: giữ kim châm cứu trong một thời gian nhất định, để tăng hiệu quả của việc châm cứu.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 516

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.