Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (27)

Phiên bản Dịch · 3045 chữ

Chương 143: Thần y (27)

Lâm Đạm dùng phương pháp châm cứu để kéo dài tính mạng, giữ cho phụ nhân một hơi, lúc này mới khoát tay nói: "Mang nàng vào đi thôi."

"A, vâng, cảm ơn đại phu, cảm ơn đại phu!" Tráng hán vội vàng ôm phụ nhân vào Hạnh Lâm Xuân, đặt trên một chiếc giường nhỏ bày ở ngoại đường.

Lâm Đạm nhanh chóng viết hai toa thuốc, cho người đi sắc, hai loại thuốc khác nhau cho uống cách hai giờ, đến chạng vạng tối, phụ nhân đã khỏe lại, dạ dày không đau, không ói ra máu nữa, thỉ niệu cũng được khống chế. Mấy cô con gái của nàng mang nước nóng và quần áo sạch tới, giúp nàng thu dọn một phen, lúc mang đi ra đã có mấy phần bộ dáng con người.

Người đi đường vây xem có giải tán, có ở lại bên ngoài dáo dác ngó. Nếu Lâm đại phu không trị hết bệnh kia, tráng hán tất nhiên sẽ ồn ào, đến lúc đó lại có kịch hay để nhìn.

Trịnh Tiết thất hồn lạc phách ngồi ở cửa Huyên Thảo Đường, ánh mắt nhìn chằm chằm phía đối diện, nhìn thấy phụ nhân rửa mặt chải đầu xong đổi khác hoàn toàn đi ra, bỗng nhiên đứng vụt dậy, tựa như thấy quỷ vậy. Ngô Huyên Thảo yên lặng chờ đợi kết quả cũng lộ ra biểu tình vạn phần kinh ngạc, không nhịn được đi nhanh hai bước, ra khỏi cửa tiệm, lại đứng yên tại chỗ bất động. Đây là lần thứ hai cô ta thấy được sự kỳ diệu của Trung y trên người Lâm Đạm.

Người đi đường vây xem ồn ào một trận, cất tiếng khen ngợi không ngừng. Lúc này mới qua ba bốn giờ, chứng bệnh nghiêm trọng như vậy đã chữa hết? Vị Lâm đại phu này tuổi tác tuy nhỏ, mà y thuật không nhỏ chút nào nha!

Lâm Đạm không để ý tới phản ứng và đánh giá của người ngoài, chỉ nắm cổ tay phụ nhân nghiêm túc bắt mạch, từ từ nói: "Triệu chứng nặng đã lui, biểu hiện bên ngoài đã hết, song bệnh vẫn còn, cần uống thuốc mỗi ngày, chú trọng nghỉ ngơi. Bình thường không được ăn đồ quá cay, quá nhiều dầu mỡ, quá mức cứng, lấy đồ mềm thanh đạm làm chủ. Ta trước kê một đơn thuốc cho ngươi uống, uống hết bảy ngày tới đây khám lại."

"Được, cảm ơn đại phu, cảm ơn đại phu!" Tráng hán cùng phụ nhân cảm kích rơi nước mắt quỳ xuống, con cái họ cũng quỳ phía sau.

Lâm Đạm không hề nhận, chỉ nghiêng người sang tránh, sau đó không nhanh không chậm viết đơn thuốc xuống. Thái độ cô hết sức bình thản, tuy đang cứu người, lại lộ ra cảm giác cao siêu thoát tục, tựa như sinh tử của người ngoài chỉ như món đồ chơi nhỏ bé bị cô đùa nghịch trong tay thôi.

Tráng hán trộm nhìn lén cô một cái, biểu tình càng cung kính hơn, thậm chí sinh ra cảm giác hết sức sợ sệt. Hương dân hắn mang tới cũng đều yên tĩnh lại, người nào người nấy đều ngoan ngoãn đứng im, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong tiệm an tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, Lâm Đạm như không có tí cảm giác nào, bốc bảy phần thuốc gói lại, từ từ nói: "Được rồi, các ngươi có thể đi về."

Tráng hán đưa tay ra đón túi giấy, trong miệng liên tục nói cảm ơn. Phụ nhân được con gái nâng đỡ uốn gối thật sâu, biểu tình hết sức cảm kích.

Lúc bị đám người này hiểu lầm thậm chí xúc phạm, Lâm Đạm chưa từng nổi nóng, hôm nay được bọn họ kính trọng như thần linh, tự nhiên sẽ không đắc ý. Cô người cũng như tên, tất cả cử động đều đạm đạm, khiến người ngoài không dám đi thân cận. Xử lý xong một chuyện phiền toái, cô như cũ cầm sách thuốc lên nghiêm túc lật xem, hệt như những ngày trước.

Người đi đường hướng về phía cô chỉ trỏ, bàn luận sôi nổi mà không gây nhiễu cô chút nào. Không biết từ bao giờ, cô đã biến thành bộ dáng không buồn không vui thế này, trẫm tĩnh như một đầm nước biếc.

Tiết Kế Minh vội vàng chạy tới giải vây cho Ngô Huyên Thảo một mực đợi tại Huyên Thảo Đường đối diện không đi. Y nghĩ: Nếu Lâm Đạm không xử lý được rắc rối này, y không thể không dẫn gia đinh tới tiệm của cô tiếp ứng. Nhưng biểu hiện của Lâm Đạm làm y thấy rất kinh dị, rốt cuộc khiến y nhìn thẳng vào sự thay đổi của cô.

Cô không phải tiểu nha đầu cả ngày vòng tới vòng lui quanh người y nữa. Khổ nạn khiến một người trưởng thành, trải qua phản bội, từ hôn, bôn ba, ngộ hại người khác, cô đã lột xác, triệt để hiểu ra. Cô không trốn tránh sai lầm của mình, mà một vai gánh hết. Cô không oán không hối đi chăm sóc đại ca, vì chữa khỏi cho hắn, mỗi ngày học y, không dám lười biếng, lại vì tăng thêm kiến thức kinh nghiệm về y thuật, bắt đầu bôn ba nơi thôn dã.

Những thứ cô học được trong một năm, sợ rằng còn nhiều hơn người ta học trong cả đời. Nhìn gò má trầm tĩnh của cô, Tiết Kế Minh trong lòng không biết mùi vị gì.

Trịnh Tiết trải qua vài phen giãy giụa, cuối cùng đứng lên, từng bước từng bước đi tới trước cửa Hạnh Lâm Xuân, cúi người thật sâu: "Dám hỏi Lâm đại phu, hai lần trước ta chữa trị, kết quả sai ở chỗ nào?" Nếu như không làm rõ một điểm này, ông cả đời không cách nào quên được.

Lâm Đạm ngẩng đầu lên liếc ông một cái, không hề kiểu cách mà từ từ mở miệng: "Phụ nhân kia lúc tới đã đau tới tột độ, trán lại không đổ giọt mồ hôi lạnh nào, mặt lộ đỏ ửng, ngực có tạp âm, giọng khàn khàn, đây là chứng nhức đầu buồn nôn, ngoại cảm phong hàn. Chứng đau dạ dày ói ngược của nàng hết sức nghiêm trọng, mạch trầm phản khẩn (?), cực kỳ rõ ràng, ngươi chỉ thoáng tìm tòi, tự nhiên sẽ bị triệu chứng bên trong lừa gạt, quên mất triệu chứng bên ngoài. Chữa bệnh quan trọng nhất là mổ xẻ phân tích triệu chứng, ngươi dò xét triệu chứng bên trong, chỉ để ý dùng thuốc, lại bỏ quên triệu chứng bên ngoài. Chưa từng để ý triệu chứng bên ngoài, chữa chứng phong hàn của nàng, ngươi sao có thể lập tức dùng bảo hòa thang? Trong bảo hòa thang có lai bặc tử (1), qua lâu (2), chỉ thực (3), thanh bì (4), có hiệu quả tiêu đạo, nhưng làm bệnh phong hàn của nàng nặng hơn, khiến nàng tiêu chảy không ngừng, ăn không nuốt được, cực kỳ gây tổn thương tới chính khí (khả năng kháng bệnh). Không ăn uống, bệnh tại dạ dày càng trở nên kịch liệt hơn, không tới hai ngày tự nhiên sẽ không chịu được."

Lâm Đạm buông sách thuốc xuống, gằn từng chữ: "Trong 《 Nội kinh 》 có nói: Thượng công cứu kỳ manh nha, thiện trì giả trì bì mao (*). Có thể trị bệnh nặng đúng là do ngươi có bản lĩnh, nhưng các bệnh nhẹ cũng không thể coi thường. Y thuật và kinh nghiệm của người thầy thuốc chính là dựa vào chữa trị các bệnh nhỏ nhặt ấy mà tích lũy lên. Lấy bệnh của phụ nhân kia làm ví dụ, nếu như ngươi phát hiện ra chứng phong hàn của nàng, trước lấy phương pháp nghịch lưu vãn chu (thuyền lộn ngược dòng ??), giúp nàng đổ mồ hôi, rồi mới dùng bảo hòa thang chữa trị, trấn an dạ dày, hẳn sẽ không xuất hiện tình huống ở phía sau."

(*) Đại ý hẳn là: xử lý việc thì xử lý từ khi nó mới nảy sinh, chữa bệnh thì chữa từ các bệnh da lông.

Trịnh Tiết cẩn thận nghiền ngẫm lời cô nói, biểu tình hơi có vẻ không cam lòng đã từ từ bị xấu hổ thay thế. Ông cúi người chào thật sâu, hai mắt ửng đỏ, thở dài nói: "Đa tạ Lâm đại phu dạy bảo, là ta tra trong mất ngoài, thiếu chút nữa hại mạng người! Những ngày qua ta có đột phá trên phương diện y thuật, một lòng nghĩ leo lên cao, ghi danh sử sách, mà quên mất đạo lý 'không tích từng bước không thể đi ngàn dặm'. Lâm đại phu nhìn rõ tiểu tiết, thuật kỳ hoàng (y thuật) tinh thông, là người thành đạt trong y đạo. Hôm nay nghe lời này của ngài, lão phu thu lợi rất nhiều, hối thay, thẹn thay!" Dứt lời lại khom người chào thật sâu, lúc này mới lảo đảo đi vào Huyên Thảo Đường.

Ngô Huyên Thảo muốn đỡ ông, nhưng bị ông khoát tay từ chối, một người vốn tinh thần quắc thước, tựa như trong chốc lát già đi mấy chục tuổi.

Tiết Kế Minh nhìn Trịnh thần y đại danh đỉnh đỉnh, lại nhìn Lâm Đạm biểu tình bình tĩnh, trong mắt hiện ra chút hối hận. Thấy được cách Lâm Đạm chăm sóc chữa trị bệnh nhân, lắng nghe nhận xét của cô về y đạo, Tiết Kế Minh không khó phát hiện ra y thuật của cô đã hết sức cao siêu. Đừng nói Ngô Huyên Thảo không thể so sánh với cô, ngay cả Trịnh Tiết chỉ sợ cũng thua kém.

Cô nhìn một cái là có thể phát hiện ra chứng bệnh, Trịnh Tiết thì dò mãi không ra, thiếu chút nữa hại một mạng người. Hóa ra cô cả ngày cắm rễ trong Khiếu Phong Các đọc sách thuốc không phải làm bộ làm tịch, không phải có ý đồ nương nhờ Tiết phủ, mà thực sự chuyên tâm học tập. Y lại ngay trước mặt cô, mang sách thuốc của cô đưa cho Ngô Huyên Thảo và Trịnh Tiết, còn nói chắc chắn rằng những thứ ấy ở trong tay cô là vô dụng.

Nhưng rốt cuộc ai mới vô dụng, thực tế đã chứng minh rõ ràng. Nghĩ tới đây, Tiết Kế Minh dùng sức xoa mặt, cảm giác hổ thẹn không thể nói hết.

Đúng vào lúc này, Lâm Đạm liếc mắt một cái về phía Huyên Thảo Đường, y không chút nghĩ ngợi trốn đằng sau cây cột, sợ bị cô nhìn thấy.

Ngô Huyên Thảo lòng tràn đầy rung động, chú ý tới cử động dị thường của y, nhíu mày hỏi: "Ngươi đang làm gì?"

"Ta, ta không có mặt mũi gặp người." Tiết Kế Minh không cẩn thận nói lời thật.

Ngô Huyên Thảo hơi sững sờ, tiếp đó nhìn về phía Lâm Đạm, ánh mắt trở nên hết sức phức tạp. Nếu như cô ta có thể đạt được số sách thuốc kia, người hoạt tử nhân nhục bạch cốt (*) hẳn là cô ta mới đúng.

(*) Làm người chết cử động, khiến xương trắng có thịt.

---

Lần giao phong của Lâm Đạm và Trịnh Tiết rất nhanh truyền khắp Kinh thành. Một người là tiểu cô nương tuổi tác còn nhỏ, một người là lão đại phu đức cao trọng vọng, ai thắng ai thua, ai cao ai thấp, vốn nên là chuyện liếc mắt là thấy. Nhưng cuối cùng, Lâm tiểu đại phu không danh không tiếng thế mà cứu được người Trịnh thần y thiếu chút nữa chữa chết trở lại. Đoạn đối thoại của cô và Trịnh thần y trước cửa Hạnh Lâm Xuân cũng truyền vào tai các thầy thuốc.

Các thầy thuốc vốn tưởng lời đồn đãi sai lầm lập tức sinh lòng sùng bái với Lâm tiểu đại phu. Phân tích triệu chứng, bốn chữ nói thì đơn giản, làm thì đã khó còn khó hơn, những đại phu lão làng hành nghề mấy chục năm dù thời thời khắc khắc khắc ghi bốn chữ ấy trong lòng, cũng có lúc thiếu sót, khiến cho chứng bệnh vốn không nghiêm trọng lắm, ầm ĩ tới mức tình thế nghiêm trọng, mạng người nguy cấp.

Chữa chết người rất dễ dàng, cứu sống người lại khó khăn. Sự kiện lần này không khác nào một hồi chuông cảnh báo gõ trên đầu các thầy thuốc, mà Hạnh Lâm Xuân vốn cửa vắng tới mức có thể giăng lưới bắt chim qua một tối liền đông như trẩy hội, phi thường náo nhiệt.

Bảy ngày sau, tráng hán mang vợ mình tới Hạnh Lâm Xuân khám lại, chọc cho mọi người vây xem lần nữa. Phụ nhân kia hôm nay đã sắc mặt đỏ thắm, cơ thể đẫy đà, hết sức khỏe mạnh, rất khó tưởng tượng bảy ngày trước nàng gầy đến không còn hình người, thiếu chút nữa thì chết.

Hai người thiên ân vạn tạ, quỳ xuống đất dập đầu, sau khi rời khỏi Hạnh Lâm Xuân tới Huyên Thảo Đường phía đối diện, lập tức lộ ra bộ dáng tàn bạo. Trịnh Tiết vào lúc này đã đi ra, dâng lên một trăm lượng bạc coi như nhận lỗi, sau đó xách hòm thuốc của mình lên, chuẩn bị rời khỏi Kinh thành.

Thuật ngoại khoa của Ngô Huyên Thảo có nhiều dẫn dắt với ông, nhưng rất nhiều phương pháp trị liệu trong mắt ông như chuyện nghìn lẻ một đêm, không thiết thực. Ông thu được một ít đột phá, nhưng thiếu chút nữa quên đi bản tâm của người thầy thuốc, lúc này nếu không ra ngoài lịch luyện, mà tiếp tục đóng cửa tạo xe, chắc chắn sẽ còn gây ra rắc rối lớn hơn nữa. Thiện trì giả trì bì mao, những lời này ông sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.

Lúc đi, ông lưu lại một quyển sách thuốc về phương pháp châm cứu do chính mình biên soạn, nghĩ đến hẳn sẽ có trợ giúp với Ngô Huyên Thảo, cũng coi như làm tròn tình nghĩa thầy trò. Ông sải bước tới trước cửa Hạnh Lâm Xuân, thấy Lâm Đạm đang thay người bắt mạch, thì không tới quấy rầy nữa, chỉ nhất mực cung kính cúi chào, sau đó ngồi lên xe bò đi xa.

Lâm Đạm liếc ông một cái, hơi gật đầu, coi như từ biệt.

Ngô Huyên Thảo không giữ được Trịnh Tiết, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe bò biến mất trên đường phố, biểu tình trách cứ từ từ biến thành sầu khổ.


Tác dụng thuốc dưới đây mình chỉ chú thích như trong đông y thôi, nên có đôi chỗ khó hiểu, bạn nào muốn hiểu thêm có thể tra google để biết thêm chi tiết. Ở đó sẽ có lời giải thích theo y học hiện đại quen thuộc hơn với các bạn.

(1) Lai bặc tử: La bặc tử là hạt già của cây cải củ (Raphanus sativus L.). La bặc tử vị cay ngọt, tính bình, vào kinh tỳ, vị và phế. Có tác dụng tiêu thực, trừ trướng (giáng khí), trừ đờm. Chữa các chứng thực tích, khí trệ ở trung tiêu, đàm suyễn khái thấu (ho suyễn có đàm). La bặc tử được dùng làm thuốc chữa các chứng bệnh: cắt cơn hen suyễn; chữa các chứng bệnh tiêu hóa kém, ăn uống bị đầy, hơi không lưu thông, tức ngực, trướng bụng. Ngoài ra, la bặc tử dùng trong bệnh sởi, ngạt khí than.

(2) Qua lâu: nguyên có tên là Qua lâu thực, còn gọi là Dược qua, dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách Danh y biệt lục, là quả chín phơi hay sấy khô của cây Qua lâu.

Có nhiều loài, tên thực vật khác nhau như Trichosanthes Ririlowii Maxim, Trichosanthes rothrnii Harms, Trichosanthes multiloba Miq v.v.. Nhân của quả chín gọi là Qua lâu nhân, vỏ quả gọi là Qua lâu bì, dùng cả nhân và bì gọi là Toàn qua lâu. Cây Qua lâu còn cho vị thuốc Thiên hoa phấn tức rễ Qua lâu (Radix Trichosanthis).

Qua lâu bì có tác dụng: thanh phế hóa đàm, lợi khí khoang hung. Chủ trị chứng ho do phế nhiệt, chứng hung tý, kết hung (ngực đau đầy tức, do khí kết tụ, có khi là do khối u). Qua lâu nhân có tác dụng: nhuận phế hóa đàm, nhuận tràng thông tiện. Chủ trị các chứng táo bón do trường táo, nhũ ung, trường ung, ung thư thũng độc.

(3) Chỉ thực: là quả chưa chín phơi hay sấy khô của nhiều loại cây khác nhau thuộc chi Citrus và Poncirus như cây Hương duyên Citrus wilsonii Tanaka; cây Câu quất Poncirus trifoliata (L.) Raf; cây Toan đằng Citrus aurantium L.; cây Đại đại hoa Aurantium L. var amara Engl. và nhiều cây khác thuộc họ Cam qúit ( Rutaceae). Những cây này mọc khắp nơi ở nước ta và tại nhiều tỉnh của Trung quốc như Tứ Xuyên, Giang Tây, Phúc Kiến, Triết Giang, Giang Tô, Hồ Nam.

Chỉ thực có tác dụng phá khí tiêu tích, hóa đàm trừ bỉ. Chủ trị các chứng thực tích, bụng đau táo bón, tả lî, mót rặn (lý cấp hậu trọng), đàm trọc trở trệ, bụng ngực đầy tức.

(4) Thanh bì: là vỏ quả quýt còn xanh của cây quýt Citrus reticulata Blanco, và nhiều loại Quýt khác thuộc họ Cam quýt ( Rutaceae), dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách " Bản thảo đồ kinh". Các loại cây quýt mọc khắp nơi ở nước ta.

Thanh bì có tác dụng sơ can phá khí, tán kết tiêu trệ. Chủ trị các chứng can khí uất trệ, nhũ phòng căng đau, sán khí đau đớn, thực tích khí trệ.

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 527

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.