Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần y (24)

Phiên bản Dịch · 2690 chữ

Chương 140: Thần y (24)

Ngô Huyên Thảo sau khi tới thế giới này đã lật xem rất nhiều y điển, trong đó chiếm cứ nhiều trang nhất, không gì khác chính là sự tích của Lâm Hướng Hiền. Trước đó mấy trăm năm, ông đã có thể mở đầu và khoang bụng ra chữa bệnh, còn có thể dùng ngân châm hút ra dịch đục, giúp bệnh nhân đục thủy tinh thể có thể thấy ánh sáng lần nữa.

Nhưng bởi các nước hỗn chiến, văn hóa đứt đoạn, y thuật của ông từ từ thất truyền. Ngô Huyên Thảo vẫn nửa tin nửa ngờ với những ghi chép này, nhưng hôm nay, chính mắt nhìn thấy Tiết Bá Dung đứng trước mặt mình, nàng ta lần đầu tiên sinh ra kính sợ với y thuật của lão tổ tông.

Trung y rốt cuộc có hữu dụng hay không? Vấn đề này một mực bị người đời sau tranh luận không nghỉ, theo sự phát triển của Tây y, 'Trung y vô dụng' dần dần trở thành tư tưởng chủ yếu. Nhưng mà, các lão tổ tông Trung Hoa bằng vào Trung y, xem bệnh mấy ngàn năm, lưu lại rất nhiều toa thuốc truyền đời, điều này nên giải thích thế nào?

Ngô Huyên Thảo là bác sĩ ngoại khoa, sau khi chuyển kiếp tới đây mới hiểu được, Trung y rốt cuộc có hữu dụng hay không. Đồng nghiệp của cô ta từng nói, nếu một bác sĩ Tây y xuyên tới cổ đại, trừ đi làm đồ tể, có lẽ không còn đường ra nào khác. Mà sau khi cô ta tới chỗ này, càng thêm thấu hiểu sâu sắc quan điểm ấy. Không có dụng cụ y tế tân tiến hiện đại, không có các loại thuốc kháng sinh, thuốc khử trùng, không có phòng giải phẫu vô khuẩn, dao giải phẫu của cô ta hoàn toàn không có tác dụng.

Bệnh nhân đến khám bệnh, không có máy siêu âm hay máy chụp X quang, cô ta ngay cả bọn họ mắc bệnh gì cũng không biết, còn bàn gì đến việc chữa trị? Nếu không phải cô ta dựa vào thuật khâu may (vết mổ), thu hút Trịnh Tiết, sau đó dựa vào y thuật của ông ta qua loa với bệnh nhân, y quán này sợ rằng sớm không chống đỡ nổi nữa.

Mỗi ngày đeo danh hiệu "thần y" làm việc, cô ta đã sớm lòng tràn đầy bất an, cực độ khát vọng trong việc học tập y thuật, để thực lực của mình có thể xứng với thanh danh. Sau khi lấy được quyển 《 Hạnh lâm xuân 》 kia, loại khát vọng này của cô ta đạt đến đỉnh điểm. Cô ta mơ hồ cảm giác, chỉ cần mình đạt được truyền thừa của Lâm Hướng Hiền, kết hợp nó cùng với Tây y, nhất định có thể ở thời đại lạc hậu này khai sáng một kỷ nguyên y học mới.

Cô ta rất có lòng tin với bản thân, đồng thời càng xem thường Lâm Đạm có bảo vật nơi tay mà không biết vận dụng. Bởi vì chỉ có cô ta biết, thiếu sót quyển 《 Hạnh lâm xuân 》 này, truyền thừa trong tay Lâm Đạm chẳng khác nào phế thải, nếu như thế, vì sao không giao tất cả truyền thừa còn lại vào tay người biết dùng nó chứ?

Nhưng bây giờ, Tiết Bá Dung hai chân hoàn hảo không sứt mẻ giống như một bàn tay to lớn, hung hăng tát một cái đau điếng trên mặt, khiến cô ta mặt đỏ tới tận mang tai, khiếp sợ khó tả.

"Ngươi, chân ngươi khỏi rồi?" Giọng cô ta khàn khàn cực độ.

Tiết Bá Dung cũng không thèm để ý tới cô ta, kéo cổ tay Lâm Đạm đi thẳng vào cửa hàng, lúc tới bên trong mới lấy một quyển sách thuốc trong ngực ra, giao vào tay Lâm Đạm: "Đây là đồ huynh lấy được từ chỗ Ngô Huyên Thảo, nó hẳn là đồ nhà muội. Sách ngày hôm qua Tiết Kế Minh cho mượn, huynh đã lấy lại hết cho muội rồi, hiện tại đang khóa ở Khiếu Phong Các. Muội lúc nào dời đến y quán mới ở? Đến lúc đó huynh phái người mang chỗ sách kia tới."

Lâm Đạm khẽ vuốt bìa sáng, hai mắt sáng ngời: "Đây đúng là đồ nhà muội, cảm ơn đại ca!" Tìm về truyền thừa thiếu sót, đối với cô mà nói thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

"Không cần cảm ơn." Tiết Bá Dung xoa xoa đầu tiểu nha đầu, cõi lòng hoảng loạn một ngày một đêmđêm rốt cuộc từ từ bình phục lại.

---

Ba ngày sau, bệnh của trưởng Công chúa và tiểu thế tử đã tốt hơn nhiều, uống thuốc thêm mấy ngày, củng cố hiệu quả trị liệu là có thể khỏi bệnh. Lâm Đạm bắt mạch cho hai người, giảm bớt liều lượng của thuốc, sau đó lệnh người hầu đi bốc thuốc, xong rồi chuẩn bị ra cửa mua chút đồ dùng trong nhà, để người mang tới y quán.

Y quán mới mở của cô tên là Hạnh Lâm Xuân, bảng hiệu đã làm xong, treo ngay dưới mí mắt Ngô Huyên Thảo, chỉ cần cô ta ngẩng đầu lên nhìn một cái, là lại nhớ tới quyển sách thuốc và phần truyền thừa lỡ mất dịp kia, mùi vị trong lòng khó thể tưởng tượng được.

Có thể vì trong lòng không còn niệm tưởng, cũng có khi vì căm ghét Lâm Đạm và Tiết Bá Dung, cô ta viết ra 《 Hạnh lâm xuân 》, đưa cho Trịnh Tiết, hy vọng ông ta có thể bằng vào y thuật cao siêu, sờ thấu nguồn gốc của nhà họ Lâm, sau đó truyền thụ cho mình. Trên thế giới này, người thông minh có rất nhiều, không phải chỉ có mỗi Lâm Hướng Hiền, đồ ông có thể nghiên cứu ra được, không có nghĩa người khác sẽ nghiên cứu không ra.

Trịnh Tiết lấy được sách thuốc như nhặt được chí bảo, tự giam mình trong phòng mấy ngày mấy đêm liền nghiên cứu. Mà đống chuyện đó Lâm Đạm bây giờ không biết chút nào, cô đang góp nhặt ngân lượng của mình đặt lên bàn, đếm từng tí một một cách nghiêm túc. Đúng vào lúc này, bên ngoài viện truyền tới tiếng vang 'phanh phanh' lớn, phảng phất như có người cầm búa chém thứ gì đó, sau đó là tiếng ồn ào náo động.

"Xảy ra chuyện gì?" Cô lập tức ra ngoài kiểm tra tình huống.

"Không có gì, mấy tên tạp nham cách vách đánh tới cửa mà thôi." Đại cung nữ tên Dao Trụ cười nhạt khoát tay.

Lâm Đạm đi ra cửa viện, thấy một nam tử trung niên dung mạo tuấn mỹ hung hăng chạy vào chính viện, đi theo phía sau là hai nữ tử ăn mặc lẳng lơ cùng một tráng hán cầm búa. Nam tử trung niên cất cao giọng hô: "Lý Đồng, Lý Đồng, ngươi đi ra cho ta! Năm đó ngươi rõ ràng sinh ra nữ nhi, vì sao lại giả nam lừa gạt ta? Ngươi nếu không nói rõ ràng cho ta, ta lập tức vào cung cáo ngự trạng, nói ngươi làm xáo trộn huyết mạch nhà họ Chu ta, làm xáo trộn huyết mạch hoàng thất!"

Trưởng Công chúa ngồi ngay ngắn trên cao, biểu tình lạnh lẽo, đang muốn mắng nam tử kia, Chu Nghệ Mân ngồi bên cạnh đã xù lông trước, không nói hai lời liền cởi áo ra, lộ vùng ngực bằng phẳng, hét lên: "Ngươi nói nhăng cuội gì đó? Ta có phải đàn ông hay không, ngươi không có mắt nhìn sao? Mẹ, lời mê sảng bực này cha cũng dám nói, sợ là điên rồi, mẹ mau tìm cho ông ta một đại phu khám đầu đi ạ!"

Nam tử nhìn chằm chằm lồng ngực bằng phẳng của Chu Nghệ Mân ngây ngẩn, hai tiểu thiếp đi sau lưng ông ta hét ầm lên, vội vàng tránh né.

Trưởng Công chúa đặt mạnh chén trà xuống, lạnh nhạt nói: "Ngay cả cửa phủ của bổn cung cũng dám phá, ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi! Người đâu, bắt hắn lại cho ta, dùng dây thừng trói lại! Hai tiểu thiếp dám phạm thượng kia, lôi ra đánh mạnh vào cho bổn cung!"

Dứt lời, bà thản nhiên đứng lên, dùng khăn tay chấm chấm giọt nước mắt không tồn tại, bi thương nói: "Mân Nhi rõ ràng là đứa bé trai, Hầu gia hết lần này tới lần khác nói thằng bé là nữ tử, Hầu gia sợ rằng uống sai thuốc, nổi điên rồi. Bổn cung vào cung vì Hầu gia mời thái y tới, các ngươi nhốt Hầu gia vào phòng chứa củi đi, tránh cho hắn cầm búa làm tổn thương người khác. Nếu Hầu gia quả thật bệnh quá nặng, Mân Nhi, cái nhà này còn cần dựa vào con chống đỡ, con biết chưa?"

Chu Nghê Mân mặc quần áo tử tế, gật đầu liên tục. Bị Lâm Đạm hết nhìn lại sờ thành quen, cậu ngược lại đã hoàn toàn buông lỏng. Không phải để trần nửa người trên thôi sao, bổn thế tử cho các ngươi ngắm đủ!

Nam tử trung niên lúc này mới ý thức được, Công chúa đây là muốn ra tay thật rồi, định lấy bệnh điên làm lý do nhốt ông ta lại, để Chu Nghệ Mân kế thừa tước vị sớm. Hết lần này tới lần khác ông ta lại quá tin tưởng vào tin tức mình lấy được, cho nên gióng trống khua chiêng tìm đến cửa, chẳng những toàn bộ người trong phủ nghe được lời điên khùng kia của ông ta, ngay cả phủ Trữ Vương các đó một bức tường sợ rằng cũng nghe thấy cả rồi, muốn xoay mình đã là không thể nào.

Ông ta lập tức xụi lơ xuống, không ngừng dập đầu xin tha với trưởng Công chúa, còn hai tiểu thiếp xúi giục mình kia, ông ta tất nhiên hận thấu xương, nào hơi đâu quản sự sống chết của các nàng?

Trưởng Công chúa biết, bên mình nhất định có kẻ gian lẩn trốn, nếu không tên phế vật Tuyên Bình Hầu này tuyệt không dám khí thế hung hăng tới gây rắc rối như vậy. May mắn bà gặp Lâm đại phu, lúc này mới chuyển nguy thành an, giữ được tước vị của con trai, quan trọng hơn là giữ được tính mạng thằng bé! Nghĩ tới đây, trưởng Công chúa lập tức tới hậu viện, tự mình bái tạ Lâm Đạm, tặng cho cô một hộp trang sức đựng đầy thỏi vàng, "Lâm đại phu, đại ân đại đức của ngài, bổn cung không thể không cảm tạ, đây là chút thành ý nho nhỏ, mong ngài nhận lấy. Ngày sau ngài có việc gì nhờ cậy, bổn cung tất không từ chối."

Lâm Đạm mở hộp ra nói: "Điện hạ không nên khách khí, những thứ này đã là quà cảm ơn tốt nhất rồi. Y quán của ta mới khai trương, còn rất nhiều đồ cần sắm sửa, hành động này của điện hạ quả thật là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ta đã sửa lại toa thuốc xong xuôi, các ngươi cứ dựa theo đó uống là được, không xảy ra vấn đề gì. Trong phủ nếu có chuyện, ta liền cáo từ trước, bốn ngày sau tới khám lại."

Trưởng Công chúa vừa muốn vào cung gặp vua, lại phải xử lý kẻ gian ẩn núp, quả thực không thể phân thân chăm sóc Lâm Đạm. Nếu người trong phủ mang dị tâm, cố ý đi đắc tội cô, ngược lại không tốt. Huống chi trải qua ba ngày sống chung, trưởng Công chúa đã rất hiểu cách làm người của Lâm Đạm, cô sẽ không nói lời hay ý đẹp, cũng không quá giỏi giao thiệp, làm việc lại vừa trầm ổn vừa thực tế. Bệnh kín của bệnh nhân cô tuyệt sẽ không rêu rao ra ngoài, bởi vì cô khinh thường việc làm như vậy.

Trưởng Công chúa cứ mãi bái tạ, lại tự mình tiễn người ra phủ, lúc này mới thay triều phục vào cung. Tuyên Bình Hầu bị bà nhốt trong phòng chứa củi, gọi trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, quả thực đáng thương. Đám tiểu thiếp con trai thứ của ông ta không dám chạy ra ngoài kiểm tra tình huống, chỉ rúc ở trong phòng run lẩy bẩy.

Lâm Đạm từ trước đến giờ là một người thuộc phái hành động, ngày thứ hai trở lại y quán liền khai trương. Đối diện Hạnh Lâm Xuân là Huyên Thảo Đường với hai vị thần y, bệnh nhân đến trực tiếp vào bên đối diện, ngay cả bảng hiệu nhà cô cũng lười liếc mắt nhìn. Cô không nóng nảy chút nào, chỉ ngồi trong sảnh lật xem sách thuốc và mạch án, đến giờ cơm thì đến hậu viện nấu cơm, cuộc sống hết sức nhàn nhã.

Tiết Bá Dung sáng sớm tới chỗ cô ăn điểm tâm, sau đó đi trại lính huấn luyện; buổi trưa tới ăn cơm trưa, ngồi nghỉ chốc lát rồi đi; buổi tối tới ăn cơm tối, trò chuyện cùng cô về những chuyện lý thú hôm nay, lúc này mới trở về Tiết phủ. Hắn sớm quen với cuộc sống có Lâm Đạm bầu bạn, thiếu cô, hết thảy cuộc sống dường như đều trở nên tẻ nhạt.

Lâm Đạm cũng quá quen với việc có đại ca bầu bạn, hắn nếu ngày nào không đến, hoặc đến trễ, cô sẽ chạy tới quân doanh hỏi thăm, chọc Tiết Bá Dung cười thầm không dứt. Thỉnh thoảng có một hai ngày như vậy, hắn sẽ cố ý tới trễ chốc lát, chờ tiểu nha đầu đến tìm, loại cảm giác chờ mong ngọt ngào này, đủ để hắn dư vị mấy ngày.

Cuộc sống yên tĩnh trôi qua, việc làm ăn của Hạnh Lâm Xuân một mực vắng vẻ, ngược lại Huyên Thảo Đường đối diện ngày một ăn nên làm ra. Trịnh Tiết bế quan xong ra ngoài y thuật tăng nhiều, cùng Ngô Huyên Thảo liên thủ trị một bệnh nhân bụng căng phồng lên như cái trống. Bọn họ mổ bụng người nọ ra, lấy ra cục thịt mười mấy cân, giúp bệnh nhân mạng lưu một đường chuyển nguy thành an.

Sau khi tin tức truyền ra, toàn bộ Kinh thành đều chấn động, đại danh Trịnh Tiết và Ngô Huyên Thảo trong chốc lát truyền khắp nước Tần, ngay cả Hoàng đế cũng có nghe đến, tự mình triệu kiến bọn họ. Huyên Thảo Đường nhất thời trở thành lựa chọn hàng đầu của các bệnh nhân, có người ở nơi khác liên tục đi đường mấy ngày mấy đêm tới mời hai vị thần y xem bệnh.

Chợt có một ngày, một phụ nhân ngã xuống trước cửa Hạnh Lâm Xuân, nam tử đỡ nàng ngẩng đầu nhìn tấm bảng, gấp gáp hô: "Sai rồi sai rồi, đây không phải Huyên Thảo Đường, nàng cố gắng chống chịu!"

Lâm Đạm đi ra cửa, thay phụ nhân cẩn thận bắt mạch, nhưng không giữ bọn họ lại, mà chỉ đối diện nói: "Bên kia mới là Huyên Thảo Đường, hai bước đường là tới."

Trịnh Tiết nghe động tĩnh chạy ra ngoài, thấy phụ nhân thật sự khó chống đỡ, liền chữa trị cho nàng tại chỗ. Người đi đường vội vàng xúm lại, bàn luận sôi nổi nói: "Thấy không, đấy chính là Trịnh thần y mổ bụng lấy nhọt đấy! Vị đại tẩu này vận khí tốt thật, trước khi chết chạy tới được Huyên Thảo Đường, nhất định có thể cứu!"

Bạn đang đọc Nữ Phụ Không Lẫn Vào của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dngoc0168
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 528

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.